Chương 12: Cậu đã nói sẽ không tổn thương tôi

Nhà hàng này có phong cách rất độc đáo, bốn phía đều tối đen, nến ly được đặt trên bàn ăn, ngay cả người ngồi trên ghế cũng ẩn vào trong bóng tối, chỉ nhìn thấy các món ăn trên bàn cùng bàn tay gắp thức ăn, nhưng Mạch Đinh lại thích một nơi như vậy, cậu thấy kiểu tạo không gian bí mật này mới có cảm giác an toàn, bất quá ăn cơm mà thôi, không biết cần an toàn làm gì, ở chính giữa có một bình đài, trên bình đài cũng chỉ có một ngọn đèn, chiếu xuống một chiếc đàn dương cầm màu đen, hết thảy đều mang phong cách tinh tế. Mạch Đinh nghĩ bộ quần áo hiện tại của mình đặc biệt không thích hợp đến mấy nơi như thế này.

Khi ngồi vào chỗ của mình, Mạch Đinh chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng mờ nhạt mà ngắm khuôn mặt mơ hồ của An Tử Yến, có một loại cảm giác không thật.

Phục vụ sinh bưng lên bộ đồ ăn cho họ, rất lịch sự hỏi: "Xin hỏi, hai vị muốn dùng gì?"

Mạch Đinh và An Tử Yến đều chọn thịt bò bít-tết.

"Xin hỏi thịt bò chín mấy phần?"

"Bảy phần." An Tử Yến lạnh lùng trả lời.

"Mười phần." Mạch Đinh không quá quen mấy thứ này.

"Nói chín kỹ là được, mười phần cái gì."

Phục vụ sinh nhẹ nhàng nở nụ cười xoay người bước đi.

Trong khi chờ đợi thức ăn được mang lên, có chút nhàm chán, Mạch Đinh muốn tìm đề tài để tán gẫu: "An Tử Yến, cậu bao nhiêu tuổi?" Cậu hình như chưa từng hỏi chuyện này, tuy không quan trọng, nhưng còn hơn là không biết.

"Hai mươi."

"Sao muộn vậy mới đi học?" Mạch Đinh hình như không có tư cách hỏi câu này, rõ ràng An Tử Yến cùng tuổi với cậu.

"Xuất ngoại chơi vài năm."

Câu trả lời này khiến Mạch Đinh cảm thấy mình và An Tử Yến có điểm giống nhau, đều thích chơi bời, chỉ khác một điều một người chơi ở nhà, một người chơi ở nước ngoài, chênh lệch giàu nghèo a.

"Vậy cậu về nước mới lấy bằng lái à?" Mạch Đinh hôm nay thấy An Tử Yến lái xe thì rất chi là hâm mộ, mình vẫn còn chưa đi thi lấy bằng.

Tuy An Tử Yến cảm thấy Mạch Đinh giống như trẻ con luôn hỏi không ngừng, nhưng vẫn cầm cái thìa đùa nghịch nhất nhất đáp lại: "Tôi không có bằng."

Lời này vừa ra, âm lượng của Mạch Đinh cao hơn gấp đôi, trong bóng tối rống lên: "Cậu mẹ nó không có bằng còn dám lái xe?" Dứt lời mới ý thức được mình có phần hơi lớn tiếng, lại đè thấp âm lượng lặng lẽ nén giận với An Tử Yến: "Cậu có bình thường không đấy, hiện đang kiểm tra nghiêm ngặt, cậu muốn chết à?"

An Tử Yến nhún nhún vai tỏ ý chả sao cả.

Mạch Đinh là người có quy củ, thế nào lại vớ phải một tên tùy tâm sở dục lại bốc đồng như An Tử Yến. Không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.

Tuy Mạch Đinh cảm thấy hành vi này của An Tử Yến phi thường đáng xấu hổ, nhưng không dám phê bình quá nghiêm khắc, mới là tình nhân được vài ngày mà đã nói đông nói tây, nếu An Tử Yến ghét bỏ thì xong, nhưng cậu vẫn không thể mặc kệ loại chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương này, Mạch Đinh âm thầm quyết tâm, ngày mai phải đi thi bằng lái.

Khi đã ăn uống no say, Mạch Đinh vẫn chưa thấy thỏa mãn: "Uy, hôm nay cậu thiếu chút nữa hại chết tôi, đừng tưởng một bữa cơm là có thể giải quyết vấn đề, khung cảnh cũng được, không khí cũng có, nhưng vẫn không thể an ủi tâm hồn bị tổn thương của tôi."

"Không an ủi được thì để nó thành sẹo đi." An Tử Yến cũng không chút khách khí.

"Cậu nói chuyện thật lãnh đạm, tôi ngồi xe ba tiếng đồng hồ tới tìm cậu, chỉ để treo giữa trời trong chốc lát?"

An Tử Yến không trả lời, không phải vì hắn cảm thấy áy náy với Mạch Đinh, mà là hắn lười trả lời, có điều Mạch Đinh lại bắt đầu miên man suy nghĩ: "Không phải cậu hối hận rồi đấy chứ? Sợ người khác biết được quan hệ của chúng ta, ăn cơm cũng phải mang tôi đến chỗ tối như mực này."

Thật đúng là na hồ bất khai đề na hồ, An Tử Yến nghĩ không ra, Mạch Đinh sao có thể đột nhiên liên tưởng đến vấn đề này. Bất quá cậu ấy, từ trước tới nay đều là như vậy.

(Na hồ bất khai đề na hồ" [哪壶不开提哪壶], là thành ngữ ý chỉ : "Nếu một ấm nước không sôi, nó sẽ không tạo ra bất kì âm thanh nào." Đó ý là ấm bị hỏng. Nếu một người cố ý chọn ấm như thế, thì có nghĩa người đó cố ý công khai điểm yếu hay bí mật của một người nào đó." )

"Đầu cậu là cái đĩa quay à? Quay cái gì nói cái đó."

An Tử Yến mặt nhăn mày nhíu, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại trên chiếc dương cầm màu đen, đứng dậy đi đến, Mạch Đinh nghi hoặc nhìn hành động của An Tử Yến, An Tử Yến thế nhưng lại ngồi xuống trước mặt đàn dương cầm, áo phông quần bò của hắn phối với khí chất cao quý từ đàn dương cầm, vừa có chỗ không thích hợp vừa có vài phần mỹ cảm.

Biểu tình của An Tử Yến thực sự nghiêm túc, ngón tay thon dài giống như nhẹ nhàng vuốt ve phím đàn, âm nhạc cũng theo tay hắn từ từ phát ra, thanh âm của hắn tràn ngập từ tính, hấp dẫn tất cả cảm quan của Mạch Đinh, An Tử Yến chậm rãi hát theo tiếng đàn.

Nobody wanna see us together
But it don't matter no
Cause I got you babe
Nobody wanna see us together
But it don't matter no
Cause I got you babe
Cause we gon' fight
Oh yes we gon' fight
Believe we gon' fight
We gon' fight
Fight for our right to love yeah
Nobody wanna see us together
But it don't matter no
Cause I got you

Nobody wanna see us together
Nobody thought we'd last forever
I feel I'm hopin' and prayin'
Things between us don't get better
Men steady comin' after you
Women steady comin' after me
Seem like everybody wanna go for self
And don't wanna respect boundaries
Tellin' you all those lies
Just to get on your side
But I must admit there was a couple secrets
I held inside
But just know that I tried
To always apologize
And I'ma have you first always in my heart
To keep you satisfied

Mạch Đinh tuy không thể nghe hiểu toàn bộ, nhưng vẫn có thể lý giải đại khái ý tứ, khi nhìn thấy An Tử Yến rời khỏi đàn dương cầm đi về phía mình, cậu cảm động như sóng triều, không thể vãn hồi. Cậu rất yêu người đàn ông trước mắt này, thế cho nên chút việc nho nhỏ hắn làm vì mình đã đủ khiến Mạch Đinh càng ngày càng trầm mê, trầm mê trong tình yêu nơi đây.

Có điều An Tử Yến rất nhanh kéo Mạch Đinh ra khỏi trầm mê, giống như hoàn thành nhiệm vụ nói với Mạch Đinh: "Lãng mạn cậu cần khi bắt đầu."

"Cậu nói cứ như thể tôi bức éo cậu vậy."

An Tử Yến nhún nhún vai, kêu phục vụ tới thanh toán, sau đó cùng Mạch Đinh đi ra ngoài, bên ngoài sắc trời đã dần dần tối sẫm, Mạch Đinh nhìn An Tử Yến bên cạnh mình, lặng lẽ khoác lấy tay An Tử Yến, sóng vai với hắn.

"Ngay cả đàn dương cầm cậu cũng biết đàn, còn có chuyện gì cậu không thể làm không?" Biết đánh đàn dương cầm, biết lái xe, thành tích học tập lại tốt, Mạch Đinh không thể tưởng tượng được rốt cuộc còn có chuyện gì An Tử Yến không làm được hay không, trong lòng Mạch Đinh, An Tử Yến đã hoàn hảo lắm rồi.

"Có một việc sẽ không làm."

"Việc gì?" Mạch Đinh nghiêng đầu hỏi.

An Tử Yến nắm cằm Mạch Đinh, tới gần, gần chút nữa: "Tôi sẽ không làm tổn thương cậu." Nói xong, liền hôn, hành động bất thình lình này, khiến Mạch Đinh trở tay không kịp.

Cho đến khi An Tử Yến buông Mạch Đinh ra, Mạch Đinh nhìn thoáng qua bốn phía, sau khi xác định không ai phát hiện, mặt đỏ bừng đẩy An Tử Yến: "Sao cậu cứ hay nói mấy lời như vậy để làm chi, lại còn ở một nơi thế này. Cậu, cậu không thể nói khi chỉ có hai người à, làm vậy khiến tôi rất bối rối a."

An Tử Yến đem kính chiếu hậu điều chỉnh đến vị trí của Mạch Đinh, châm chọc nói: "Nếu thấy bối rối ít nhất biểu tình cũng phải như thế." Mạch Đinh lúc này mới từ kính chiếu hậu nhìn thấy mặt mình, trên mặt lộ vẻ vui sướng không thể kiềm chế. Vẻ mặt của cậu bán đứng cậu, lời tâm tình của An Tử Yến, cậu rõ ràng thực hưởng thụ, thực cao hứng.

An Tử Yến xem đồng hồ, thấy cũng đã muộn, đi sang phía ghế điều khiển, khi mở cửa xe còn quay đầu nhìn chằm chằm Mạch Đinh: "Đêm nay cậu ngủ cùng tôi?"

"Cậu đừng dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi tôi chuyện hạ lưu vậy, ai muốn ngủ cùng cậu, tôi bảo bố mẹ buổi tối sẽ về, bằng không bọn họ sẽ lo lắng."

An Tử Yến từ trong xoang mũi phát ra một tiếng nhạo báng, Mạch Đinh thật đúng là một đứa con ngoan?

Mạch Đinh giả bộ như không nghe thấy, cũng không quan tâm.

"Lên xe, tôi tiễn cậu về." An Tử Yến ngồi trên xem, nhưng Mạch Đinh vẫn đứng bất động ở bên ngoài, khoanh tay hạ thắt lưng nói với An Tử Yến: "Cậu không có bằng lái tôi không lên xe cậu, tôi sẽ không cùng phạm pháp với cậu."

An Tử Yến liếc mắt nhìn chằm chằm Mạch Đinh chính khí lẫm liệt: "Cậu xác định?"

"Phi thường chắc chắn, cậu cũng không cần phải lái xe, chúng ta đi xe bus về, để xe ở đây nhờ công ty vận tải giúp cậu mang về."

Đùa à, An Tử Yến đương trường đã kéo cửa kính xe lên, đẩy đầu Mạch Đinh ra.

"Cậu lên hay không lên?"

"Không ngồi, tôi đã nói rồi, giờ người ta kiểm tra gắt gao."

An Tử Yến lấy một tờ tiền từ trong ví, gấp thành hình một đóa hoa, kỳ thực trông nó giống tờ giấy bị vò nát hơn, hắn ném đóa "hoa" ra ngoài cửa sổ: "Hoa này cho cậu, lãng mạn khi kết thúc. Cầm tiền tự mình đi xe về, tôi đi đây."

"Cái gì đây, cái này mà cậu cũng gọi là hoa? Cũng gọi là lãng mạn khi kết thúc à, có lầm không vậy, cậu cũng quá tùy tiện rồi."

Không đợi Mạch Đinh nói xong, An Tử Yến đã đạp chân ga lái xe đi mất, cứ thế mà đi rồi? Mạch Đinh thiếu chút nữa thổ huyết, vương bát đản này giữa xe và mình, dứt khóat chọn xe, bỏ lại mình ở đây?

Mạch Đinh cầm bông "hoa" kia ném về phía An Tử Yến vừa rời đi: "Cậu con mẹ nó, ban nãy còn nói sẽ không làm chuyện thương tổn tôi, mới qua vài phút, mà đã bắt đầu tổn thương tôi rồi." Chỉ có điều Mạch Đinh rống giận thế nào, An Tử Yến cũng không thể nghe thấy được nữa.

Nhìn chằm chằm hướng An Tử Yến rời đi, Mạch Đinh càng nghĩ càng giận, nhưng cũng không thể trách An Tử Yến, rõ ràng hắn đã trưng cầu ý kiến của cậu, là cậu chính mình không chịu lên xe, giờ lại nguyền rủa trong lòng.

Một lát sau, Mạch Đinh chuyển ánh mắt về phía bông "hoa" nằm trên mặt đất, cuối cùng quyết định nhặt nó lên, rầu rĩ: "Tôi nói không ngồi xe của cậu, cậu liền đi a, ít nhất cậu cũng nên thuyết phục tôi, nói không chừng tôi sẽ làm chuyện phạm pháp cùng cậu."

Vừa thốt ra những lời này, nơi ngã rẽ có ánh đèn xe sáng lên, hóa ra xe An Tử Yến dừng cách ngã rẽ không xa lắm, hắn thật sự trở lại bên cạnh Mạch Đinh, mở cửa xe, lần này Mạch Đinh không hề phê bình An Tử Yến nữa, ngoan ngoãn ngồi lên xe, ngồi xuống rồi liền dùng sức ôm chặt An Tử Yến.

______________________________

Bài hát mà An Tử Yến hát là bài này đây: Don't Matter -AKon, cực thích bài này luôn, thế này thì tỏ tình cmn rồi chứ còn gì nữa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top