chương 4: Huynh trưởng

     Đã qua hai ngày, Tống Duyên như cũ không thể liên hệ với Hạ Lâm.
    
     Gọi điện thoại hỏi mấy người bằng hữu, cũng đều nói không biết Hạ Lâm ở nơi nào.
    
     Tống Duyên giờ mới hiểu được, Hạ Lâm là đang trốn tránh hắn.
    
     Loại cảm giác này khiến hắn không thích ứng nổi.
    
     Trước kia mỗi lần cãi nhau, đều là Hạ Lâm chủ động tới làm hòa với hắn, bây giờ thay đổi nhân vật, hắn lại nhất thời không biết đi đâu tìm Hạ Lâm.
    

     Tống Duyên đem mình nằm lên ghế sô pha, suy nghĩ hướng Tống gia xin giúp đỡ, nhưng vẫn nên hướng Hạ gia xin giúp đỡ.
    
     Kỳ thật hai nhà này hắn ai cũng không nghĩ tới sẽ liên hệ, lúc trước thời điểm hắn cùng Hạ Lâm tuyên bố ở cùng một chỗ, liền lúc bị cả hai đại gia tộc trục xuất ra khỏi nhà.
    
     Qua nhiều năm như vậy, hắn cùng Hạ Lâm đồng dạng giống như người dân phổ thông đi làm, riêng phần mình hắn vào công ty nhỏ của lão bản làm công, làm việc từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều đều sinh hoạt theo quy luật bình thường.
    
     Hai đại gia tộc cũng không đối với bọn hắn ép buộc đến chết, mà bọn hắn tiếp tục nhất quyết không bước vào gia môn một bước.
    
     Bây giờ hắn cùng Hạ Lâm tách ra, nếu như Hạ Lâm trong cơn tức giận về Hạ gia, hắn nên làm cái gì, chẳng lẽ muốn mặt dạn mày dày tự mình đến nhà đem Hạ Lâm trở về?
    
     Tống Duyên chỉ là tưởng tượng loại  tình cảnh kia, toàn thân tế bào đều kháng cự.
    
     Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên, điện báo là Hạ Lương ca ca Hạ Lâm, Tống Duyên vươn tay chần chờ một chút, thật sự sợ điều gì sẽ xảy đến mà đã suy tính trước đó.
    
     Nhưng cuối cùng hắn vẫn là ngồi thẳng người, cẩn thận từng li từng tí tiếp lên điện thoại.
    
     Hạ Lương đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tống Duyên, ngươi có phải hay không cùng Tiểu Lâm xảy ra vấn đề gì?"
    

     Tống Duyên nghĩ thầm, Hạ Lâm quả nhiên là về Hạ gia đi. Trước kia mặc kệ hai người huyên náo làm sao, không thoải mái thế nào, Hạ Lâm cũng sẽ không để Hạ gia nghe được phong phanh dù chỉ một điểm, bây giờ, chỉ sợ Hạ Lâm là thật sự thương tâm.
    
     Hắn thở dài, ăn nói khép nép nói: "Lạnh Lương ca, ta cùng Hạ Lâm. . . Quả thật có chút hiểu lầm, trước đó ta trách oan cậu ấy, ta muốn nói lời xin lỗi cậu ấy, nhưng là Hạ Lâm điện thoại di động một mực tắt máy. Cậu ấy bây giờ đang tại chỗ ngươi sao, có thể hay không để ta nói với Lâm vài câu?"
    
     Hạ Lương trầm mặc một lát: "Tiểu Lâm không ở chỗ này, ta không thấy hắn."
    
     Dừng một chút, lại nói: "Trương luật sư nói, Tiểu Lâm hôm nay đi tìm hắn, đem 10% cổ phần nãi nãi trước khi lâm chung lưu lại cho hắn toàn bộ chuyển tới dưới tên của ta."
    
     Tống Duyên lấy làm kinh hãi, 10% cổ phần Hạ Thị, là sao bảo mệnh cuối cùng của Hạ Lâm, bây giờ hắn đem toàn bộ cổ phần đều để lại cho Hạ Lương , chẳng khác gì là hoàn toàn chặn đứng đường lui của mình, về sau nếu là gặp khó khăn, hắn chắc chắn là tứ cố vô thân.
    
     Nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ, mình cùng Hạ Lâm tách ra, tại sao lại làm Hạ Lâm cùng Hạ gia triệt để phân rõ giới hạn? Hai cái này dường như không có quan hệ Logic.
    
     Hắn còn trầm tư suy nghĩ, chỉ nghe Hạ Lương tiếp tục nói: "Ta nghe trương luật sư nói, hôm nay trông thấy Tiểu Lâm, phát hiện sắc mặt hắn rất kém cỏi, hỏi hắn vì cái gì chuyển nhượng cổ phần, hắn cũng không chịu nói. Làm xong thủ tục, hắn liền vội vàng rời đi. Ta liên lạc với hắn không được, cho nên mới gọi điện thoại hỏi ngươi, ta muốn biết, giữa các ngươi đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì."
    
     Tống Duyên do dự một chút, vẫn là đem sự tình bắt đầu nói thẳng ra.
    
     Hạ Lương nghe xong, đột nhiên hỏi: "Tống Duyên, ngươi nói thật, nếu như bây giờ Dư Lạc Đồng còn độc thân, hoặc là cùng Đái Duy triệt để chia tay, ngươi có phải hay không liền không chút do dự chạy tới cùng Dư Lạc Đồng tái hợp rồi?"
    
     Tống Duyên không trả lời, trên thực tế, hắn nhìn thấy Đái Duy trước đó, xác thực từng có ý nghĩ như vậy.
    
     Hạ Lương đã ở hắn trong trầm mặc tìm được đáp án, chất vấn: "Tiểu Lâm vì ngươi hi sinh nhiều như vậy, nhưng thủy chung coi hắn làm lốp xe dự phòng?"
    
     Tống Duyên há to miệng, lại bất lực không thể phản bác.
    
     Cuối cùng, Hạ Lương tức giận cúp điện thoại.
     Tống Duyên chán nản ngược lại ở trên ghế sa lon, giơ cánh tay lên che lại hai mắt.
    
     Trước đó hắn coi Hạ Lâm lừa gạt mình, cho nên lý thường khí tráng đuổi Hạ Lâm đi, lần nữa truy cầu Dư Lạc Đồng, hắn cũng không cảm thấy mình có sai.
    
     Hiện tại hắn phát hiện hết thảy tất cả đều là hiểu lầm, lại không đề cập tới Đái Duy tồn tại, giả thiết Dư Lạc Đồng như cũ độc thân, hắn có hay không còn có thể như thế yên tâm thoải mái từ bỏ Hạ Lâm truy cầu Lạc Đồng?
    
     Nói thực ra, hắn không biết.
    
     Dư Lạc Đồng là hắn nhiều năm qua chưa hề tiêu tan chấp niệm, nhưng Hạ Lâm không rời không bỏ làm người bạn tâm giao với hắn, trong lòng hắn cũng vẽ lên một trang nổi bật, cả hai nếu như đặt ở vị trí bình đẳng để hắn lựa chọn, hắn thật không biết nên chọn làm sao.
    
     Cũng may bây giờ Dư Lạc Đồng đã có nơi trở về của mình, hắn cũng không cần lưỡng nan lựa chọn trong lo sợ không đâu.
    
     Trong những ngày này, hắn đều mở ra giao diện Wechat của Hạ Lâm, nhìn  bên trên tin nhắn một đầu lẻ loi trơ trọi không người đáp lại, thở dài, lại phát ra một câu: "Hạ Lâm, ta sai rồi, ngươi trở về đi."
    
     Vẫn không có hồi âm.
    
     Hắn nghĩ, có lẽ Hạ Lâm còn giận hắn, mấy ngày nữa, chờ hắn hết giận. . .
    
     Hắn ở trên ghế sa lon trằn trọc hồi lâu, bấm điện thoại cho Hạ Lương.

    
     "Làm cái gì?" Hạ Lương tức giận hỏi.
    
     "Kia cái gì" Tống Duyên úp úp mở mở nói, " Lương ca, nếu như Hạ Lâm có chủ động liên hệ ngươi, hoặc là ngươi tìm được Hạ Lâm ở nơi nào, làm phiền ngươi cho ta biết một tiếng."
    
     Hạ Lương dường như cơn giận còn sót lại chưa tiêu, hừ lạnh một tiếng, lại cúp điện thoại.
    
     Tống Duyên biết Hạ Lương đây coi như là đáp ứng, trong lòng hơi nới lỏng.









Bình chọn cho tớ có động lực voii👉👈 iu <33. Tớ vẫn luôn hóng cmt của mọi ngườiii

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top