Chương 21
Khi linh hồn bị rút đi, khi cơ thể bị tan vỡ, khi thời không bị phá hủy, khi vận mệnh được tái lập, chủng tộc Tử Điệp từ đây biến mất. Không còn một ai có thể gặp lại chúng. Từ đây, một chủng tộc có thể tái lập vận mệnh chỉ còn lại là truyền thuyết. Nhưng không một ai nhớ được, đến cùng là ai đã giúp họ. Họ quên mất hình dạng của con Tử Điệp cuối cùng, họ quên mất âm thanh cùng hình dạng của một người bên cạnh họ mấy mươi vạn năm. Không một vị Thần nào nhớ cả. Thứ duy nhất mà họ nhớ được, có một con Tử Điệp đã giúp họ.
Hạ Tử Duyệt cũng vậy. Hắn không nhớ ai đã giúp hắn tái lập vận mệnh. Hắn không nhớ là ai đã cho hắn một cơ hội để làm lại từ đầu. Hắn chỉ nhớ, từ tận sâu trong tâm trí hắn, có 1 âm thanh luôn nhắc nhở hắn rằng " Ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội. Hãy thành thần, bước vào biển hải linh hồn của ngài ấy, nói với ngài ấy, ngươi yêu ngài ấy."
Hạ Tử Duyệt thật sự dùng toàn bộ thời gian của bản thân để trở thành thần. Vốn, hắn đã là một Ngụy thần,hơn nữa lần này hắn không cần phải trải qua những thử thách của Thiên đế, vậy nên, hắn chỉ dùng ba ngàn năm để một lần nữa bước chân lên Thiên giới.
Phong Hạ Nguyệt Tinh Quân, cai quản điện Nguyệt Lão.
Ngày hắn được phong quân, hắn đã đứng trước mặt chư thần, trong ánh nhìn của họ, cố hết sức liên kết linh hồn, bước vào biển hải linh hồn của người hắn yêu nhất, biển hải linh hồn của Vô Thanh Thần Quân, Tử Nguyệt.
________________________
Biển hải linh hồn là nơi phản ánh chân thật nhất tâm tư tình cảm của mỗi con người. Cho dù chư thần cũng không ngoại lệ. Thường thì, khi bước vào biển hải linh hồn của một người nào đó, thứ đầu tiên có thể thấy được chính là những thứ tốt đẹp nhất mà linh hồn người đó đang lưu trữ. Bất cứ ai cũng vậy, bởi vì con người luôn gìn giữ, luyến tiếc những thứ tốt đẹp và lựa chọn quên đi những thứ tồi tệ xấu xí. Kể cả chư thần, bởi vì chư thần vốn dĩ cũng là một con người.
Nhưng biển hải linh hồn của Tử lại khác, có lẽ bởi vì cậu mất đi nhất hồn, cũng có thể do bản năng của cậu sinh ra ý thức, biển hải linh hồn của cậu bị chia thành hai phần rõ rệt. Một bên muôn màu muôn vẻ. Một bên đen đỏ đan xen. Hạ Tử Duyệt đang đứng trên con đường giữa hai phần kia. Mất một chút thời gian do dự, hắn trước tiên đi vào phần muôn màu.
Ở nơi này, hắn nhìn thấy bản thân hắn. Hắn mỉm cười, hắn im lặng, hắn tức giận, hắn mưu mô, hắn chán ghét, hắn lo lắng, hắn u buồn.... Tất cả, tất cả mọi thứ đều là hắn. Hắn nhìn, im lặng nhìn, nhìn hắn từ cái thế giới đầu tiên cho đến cái thế giới tàn khốc kia. Thì ra, màu sắc trong cuộc đời của cậu chính là hắn. Chính hắn đem lại cho cậu. Hạ Tử Duyệt hắn có tài đức gì cơ chứ. Nhưng là, không thể phủ nhận rằng hắn đang rất vui sướng. Điều đó đồng nghĩa với việc hắn còn cơ hội đúng không? Hắn vẫn có thể có được cậu đúng không? Nơi cuối con đường màu sắc, hắn nhìn thấy một thân ảnh bạch y hắc tuyến. Hắn nhìn thấy Tử đang mỉm cười nhìn hắn. Cậu nói
" Thế giới của ta trở nên muôn màu muôn vẻ đều nhờ có Duyệt. Ta thích Duyệt. Chỉ cần được nhìn thấy Duyệt, ta rất thoả mãn. Thế nhưng , Duyệt lại không cần ta, ta buồn lắm, đau lắm. Nhưng là, Duyệt ở đây, ngay trước mặt ta, điều đó có phải hay không Duyệt cũng yêu ta? "
Hạ Tử Duyệt lần đầu tiên nhìn thấy Tử nở nụ cười dịu dàng, giọng nói êm tai kèm theo ý cười. Một Tử như vậy, Hạ Tử Duyệt chưa từng nhìn thấy. Hắn nhìn đôi mắt ôn hòa của cậu, nói với cậu rằng hắn yêu cậu, hắn muốn cậu chờ hắn, chờ hắn ở hiện thực. Đến lúc đó hắn sẽ đến trước mặt cậu, nói với cậu, hắn rất rất rất yêu cậu.
Thanh âm Tử lại vang lên. Lần này lại là sự thoả mãn cùng tin tưởng.
" Duyệt, Ta đợi ngươi. Đợi ngươi đưa chúng ta rời khỏi nơi này. Duyệt, cảm ơn ngươi. Đi đi, người đó cũng đang đợi ngươi. "
Nói rồi, Tử đưa tay chỉ vào một con đường không biết khi nào lại xuất hiện, con đường dẫn đến phần biển hải hai màu đỏ đen.
Hạ Tử Duyệt nhìn Tử với một thân bạch y đang mỉm cười, hắn xoay người, bước lên con đường dẫn đến phần đỏ đen đan xen kia. Hạ Tử Duyệt biết, điều hắn cần làm khi bước vào đây là gì. Hắn muốn bản năng của Tử chấp nhận hắn. Mà hắn chắc chắn rằng, bản năng kia đang ở trong phần biển hải linh hồn đen đỏ này.
Thứ đầu tiên hắn cảm nhận được chính là bóng tối vô hạn cùng mùi máu tươi nồng nặc. Mọi thứ như đang nhiễu loạn. Sự đè nén đến tận cùng. Áp lực lớn tới mức ngay cả trái tim cũng không thể đập được. Càng bước sâu vào bên trong, hắn càng cảm nhận được áp lực càng lớn. Lớn tới mức mỗi một bước đều nặng nề vô cùng. Cùng với mùi máu tươi và bóng tối, hắn nghe thấy tiếng thì than khóc của rất nhiều người. Âm thanh cực kì ồn ào, ồn tới mức tai của hắn cũng muốn rách ra. Mọi thứ, tất cả mọi thứ như đang bức hắn phải cút khỏi nơi này. Hắn từng nghĩ hắn không thể nào bước tiếp được nữa, nhưng khi nghĩ đến, Tử luôn phải chịu đựng mọi thứ, hắn lại kiên cường bước tiếp.
Dần dần, tiếng than khóc cũng nhỏ đi, cũng không còn tối như lúc đầu. Nhưng mùi máu càng ngày càng nồng. Không biết đến khi nào, Hạ Tử Duyệt nhìn thấy ánh sáng, hắn bước nhanh hơn về phía ánh sáng kia. Áp lực mà hắn luôn phải chịu cũng nhẹ dần. Trước khi bước vào ánh sáng, Hạ Tử Duyệt nghe thấy một giọng nói lạnh băng hướng hắn vang lên
" Ngươi lại dám đến!"
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Khi thời không bị phá hủy, khi linh hồn bị rút đi, khi vận mệnh được tái lập, một mảnh linh hồn không hiểu sao lại thoát khỏi, rơi vào một thế giới. Mảnh linh hồn kia theo dòng thời không mà đi qua nhiều thế giới, nó đang tự động tu bổ bản thân mình. 1 năm, 2 năm, 3 năm? 1 vạn, 2 vạn hay 3 vạn năm? Không biết qua bao nhiêu năm, tại một tiểu lục tu chân, mảnh linh hồn kia cũng đã tu bổ đầy đủ. Rõ ràng đó là một con điệp yêu. Điệp yêu không có tiên duyên, nhưng nó có được sinh mạng lâu dài khác thường cùng khả năng biến hóa nhân hình. Con điệp yêu ấy không nhớ bất cứ điều gì về quá khứ của nó. Nó chỉ nhớ, nó muốn làm một điều gì đó, hoặc là nên nói, nó muốn tìm một ai đó.
Còn điệp yêu cứ lang thang khắp tu chân giới, nó chỉ mong sao, nó có thể nhớ ra được nó muốn làm gì.
Cho đến một ngày kia, con điệp yêu gặp được một con miêu yêu. Con miêu ấy cực kì đáng yêu, rất hay xù lông nhìn buồn cười vô cùng. Con điệp yêu dưới hình dạng một thiếu niên nhân loại đã giúp miêu yêu tránh khỏi sự truy bắt của bọn ma tu. Cả hai đều cùng nhau chung sống. Dần dần, con điệp yêu gọi Nguyệt kia cũng động lòng với miêu yêu Không Không. Nó dần quên mất điều mà nó luôn chấp nhất.
Cả hai bọn nó, một điệp một miêu cùng nhau du ngoạn khắp nơi, cùng nhau vui chơi, cùng nhau là nghĩ, cùng nhau tiêu sài hết một kiếp yêu.
___END___
Giải thích 1 chút phần này. Vì sao mà mọi người lại quên đi Nguyệt và phần biển hải "màu hường phấn" của Tử chỉ có Hạ gia.
Trước đó ta đã nói, Nguyệt có khả năng làm mọi người quên mất y, vậy nên, trước khi y tái lập vận mệnh cho Hạ gia, y đã sử dụng năng lực đó, làm mọi người quên đi y. Ở chương trước ta có nói " khi tỉnh lại, trong sinh mệnh của Tử mất đi 1 con điệp yêu.... "
Do k biết phải thêm đoạn này vào thế nào nên k miễn cưỡng thêm vô. Dù sao truyện cũng k hay j hết.
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top