Chương 07
Edit: Moong
Cho đến khi thầy Vạn đóng lại cửa phòng học, cầm danh sách lên bắt đầu điểm danh, Thời Diệc cũng không nhớ chính mình đã ngồi trong lớp học như thế nào.
Thầy Vạn kỳ thực cũng không suy nghĩ nhiều.
Gọi Lâm Gian nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, trong phòng học chỗ ngồi trống vốn là không nhiều, vừa vặn bên cạnh Lâm Gian còn một chỗ.
Không trước không sau, gần cửa sổ, bạn cùng phòng ngồi chung còn có thể chăm sóc lẫn nhau.
Thầy Vạn gọi Lâm Gian ngẩng đầu lên, chính là muốn cho Thời Diệc tọa độ rõ ràng, giúp cậu từ cửa phòng học có thể nhanh nhất xác định vị trí ngồi.
Kết quả không nghĩ tới người mới vừa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng đứng lên, trực tiếp đi tới cửa, nhận cặp xách trong tay bạn học nhỏ.
Nếu không phải quá buồn ngủ, khẽ vươn tay vào khoảng không, thoạt nhìn thậm chí còn dự định trực tiếp đem người nâng lên.
...
Hù dọa bạn học nhỏ đang đứng tại chỗ liền chủ động nhanh chân đi đến vị trí chính mình ngồi xuống.
Cũng không biết học sinh bây giờ đến cùng phát triển ra cái phương thức xã giao độc đáo đặc sắc gì.
Lão Vạn nửa đời làm lão sư, nhìn chính một lần lại một lần tụt hậu, đúng là không theo kịp người trẻ a. Xác nhận hai người đều tại vị trí ngồi xuống, liền yên tâm gật gật đầu, giữa một mảnh âm thanh hò hét ầm ĩ cầm lấy danh sách: "Hảo, điểm đến em nào thì đứng lên đáp một tiếng, cán bộ lớp chủ động nói một chút..."
Hà Du phân lớp cơ bản đơn giản nghiêm khắc, lôi ra xếp hạng từ trên xuống dưới, phân đoạn dị thường rõ ràng.
Dù cho có mười lớp, đem điểm trung bình ra tính, từ trên xuống dưới sắp xếp chia lớp, lớp thứ chín đều hiển nhiên là thủ vững ở những vị trí cuối cùng không lay được.
Ở bên ngoài nhìn không có khác biệt lớn, tiến vào phòng học liền biết, vấn đề của học sinh rất nhiều.
Ăn điểm tâm, ngủ bù, làm loạn... việc gì cũng có.
Một cái tự học buổi sáng đều có thể trở thành thị trường tự do, giảng bài có thể nghe thấy hay không, hoàn toàn quyết định bởi lão sư cùng học sinh giọng ai lớn hơn.
Lão Vạn cầm danh sách gọi mấy người, phía dưới liền hi hi ha ha ồn ào không để yên. Lớp trưởng phí công duy trì kỷ luật mấy lần, đều bị âm thanh ầm ĩ càng cao hơn đánh úp tới.
Thời Diệc vẫn duy trì đối với người nhà thiết lập tôn trọng, từ trong cặp sách rút ra sách tiếng Anh, hướng bên người liếc mắt nhìn.
Lâm Gian hẳn là thực sự buồn ngủ không nhẹ, lảo đảo quay về chỗ ngồi xuống, liền ngay lập tức đâm vào trên bàn ngủ say.
Nhìn ra được, lão nhân gia hắn chất lượng giấc ngủ tương đối tốt, lúc này nháo thành như vậy, tự nhiên không có một chút ý tứ muốn tỉnh.
Thời Diệc cúi đầu, tùy tiện tìm cây bút nắm chặt, điều chỉnh một lát hô hấp.
Đối với thành tích không cao của chính mình, trước khi đến lớp này, cậu đối với tình huống như thế này đã có chuẩn bị.
Kỳ thực ở lớp loạn thất bát tao cũng không tồi, đa số học sinh chính là vô tâm học tập một lòng chơi đùa, hoang phí cũng là hoang phí tiền đồ của mình, lực sát thương cũng không lớn.
Lựa chọn như vậy dù sao so với tình huống khác tốt hơn.
Cảm giác kháng cự người xa lạ vừa nãy còn chưa giảm xuống, Thời Diệc hít một hơi, chậm rãi thở ra mấy lần, đem lực chú ý tập trung ở tần suất đập của tim.
Thầy Vạn là hảo tâm, nhưng chọn cho cậu vị trí này thực sự không được tốt lắm.
Trước sau bên người đều có người, chỗ ngồi cũng không rộng lắm, muốn đi ra ngoài lựa chọn duy nhất chính là nhảy khỏi cửa sổ.
Cậu để bút xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
May mắn là lầu hai, vẫn không tính là quá cao.
——
Bởi vì tình huống đặc biệt trong lớp, thầy Vạn chỉ là điểm danh, liền điểm đến hết cả buổi sáng tự học.
Làm giáo viên chủ nhiệm, tính nhẫn nại của thầy Vạn cũng thực sự tốt quá mức rồi. Gọi một học sinh đúng lên liền nhìn kĩ một chút lời phê trong hồ sơ học sinh, có đứng lên hay không đứng cùng cợt nhả cũng không tức giận, trái lại còn có thể cười ha ha lải nhải hai câu.
Sau đó dứt khoát không điểm nữa, cầm vài phần danh sách, tán gẫu tận trời với những học sinh trước mặt.
Trong lớp không ai quản, không cẩn thận liền loạn quá mức, đến chuông tan học đều thiếu chút nữa không nghe thấy.
"Thời Diệc đồng học, phi thường xin lỗi."
Lớp trưởng là nam sinh cao gầy, gọi là Chu Thành Triết, ý thức trách nhiệm rất mạnh mẽ, vừa hết lớp liền đến bên bàn của bạn học mới: "Kỳ thực trong lớp lúc thường không phải như vậy, mới vừa khai giảng, mọi người còn chưa điều chỉnh tốt trạng thái..."
Thời Diệc đối với trong lớp ra sao không có hứng thú, lắc lắc đầu, cúi đầu lật trang sách.
Hoàn cảnh nháo không làm khó cậu, đối với cậu mà nói ảnh hưởng không lớn.
Thời điểm tư vấn tâm lý, việc làm cho Trình Hàng đau đầu chính là chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể trở lại bên trong thế giới của chính mình.
Hoàn toàn thuộc về thế giới riêng của cậu.
Người nào cũng đều mở không ra, thanh âm gì cũng đều không lọt vào được.
Nếu như không phải bởi vì cậu ở bên trong nán lại lâu, mẹ cậu dễ dàng suy sụp, ba cậu dễ dàng bởi vì mẹ cậu suy sụp mà nổ tung, Thời Diệc kỳ thực có thể mãi mãi cũng không từ bên trong đi ra.
"Cậu không nên hiểu lầm." Chu Thành Triết cho là cậu không tin, có chút điểm sốt ruột, "Lớp chúng ta thật sự rất tốt."
Thời Diệc đem sách lật qua một trang, dịch chuyển về sau.
Chu Thành Triết liền đi vòng gần nửa vòng: "Thời Diệc đồng học."
Thời Diệc liếc mắt nhìn hắn.
Chu Thành Triết: "Thật sự, lớp chúng ta —— "
"Rất tốt." Thời Diệc thay hắn nói xong, "Tôi nghe thấy được."
Chu Thành Triết: "..."
Chu Thành Triết nghiêm nghị: "Thời Diệc đồng học, chúng ta bây giờ là một tập thể, thái độ của cậu cũng phải nghiêm chỉnh một chút."
Thời Diệc nhịn không được, nhíu mày lại.
Có lúc cậu thậm chí hoài nghi, chính mình có phải hay không là cái "Dù cho nói chuyện cẩn thận cũng trăm phần trăm có vẻ không hề có thành ý".
Rõ ràng cậu cũng đã đáp đến đủ nghiêm túc.
Ở giữa nhiều người đã làm cho cậu rất không thoải mái, có thể đột phá ngồi ở đây liền khiến Trình Hàng bên kia hưng phấn một buổi sáng, gửi cho cậu chừng mười cái tin, còn đơn phương diện đem tiến bộ lần này mệnh danh là "Từ 0 đến 0.876 vượt qua"
Nếu như lúc này có người hướng cậu dồn ép dồn ép không để yên, cậu nói không chừng có thể ở nơi này từ 0.876 quay trở lại.
Chu Thành Triết hiển nhiên không chú ý tới cậu tâm tình biến hóa, vẫn như cũ nỗ lực giúp bạn học mới mau chóng tiếp nhận lớp, lại đi trước thăm dò: "Hiện tại tất cả mọi người là bạn học cùng lớp, chúng ta cần phải tay nắm tay cùng tiến."
Thời Diệc cúi đầu, nhìn hắn vịn tay lên bàn mình.
Chu Thành Triết: "Chúng ta —— "
Hắn lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên liền bị một tiếng ầm ầm vang lên mạnh mẽ cắt đứt ở nửa đường.
Thời Diệc sửng sốt một chút, không kịp phản ứng trong phút chốc, mới ý thức tới tiếng động này là bàn bị đạp đánh vào lưng ghế dựa phía trước.
Hiệu quả lập tức rõ ràng, không riêng gì Chu Thành Triết, cả lớp đều bởi vì một tiếng vang thật lớn làm cho yên tĩnh.
Ngắn ngủi yên lặng như tờ bên trong, Chu Thành Triết nhếch miệng, lui về phía sau.
Toàn bộ phòng học yên tĩnh đến cây kim xuống đều có thể nghe thấy, một đám người cứng đờ quay người, tầm mắt run rẩy nhìn bọn họ bên này.
Lâm Gian chống đỡ cánh tay, từ trên mặt bàn chống tay đứng lên.
Nam sinh phía trước bọn họ nhỏ gầy, tại kẽ hở may mắn giữ được cái mạng, yếu ớt mà lay bàn: "Gian, Gian ca..."
Thời Diệc cảm thấy được thanh âm của hắn có chút điểm quen tai, ngẩng đầu liếc mắt nhìn.
Nam sinh có âm thanh quen tai thoạt nhìn tính khí rất tốt, người cũng lanh lợi, đôi mắt đảo lia lịa không ngừng.
Chỗ bọn họ vốn không lớn, va chạm như thế không sai biệt lắm đã chen thành một đoàn người.
Nam sinh ở một đám người bên trong tự nhiên cũng thuận lợi tìm cái vị trí, qua lại nhìn một chút, ánh mắt cùng cậu chạm nhau, vội vã nhếch miệng nở nụ cười, liền hướng Lâm Gian làm khẩu hình: "Gian ca, bằng hữu —— "
Không chờ hắn đem chữ phía sau nói ra, Lâm Gian đã sờ qua kính mắt mang theo, còn hướng Chu Thành Triết nhếch miệng rất hữu hảo cười cười: "Lớp trưởng."
Chu Thành Triết có chút hoảng hốt: "Lâm, Lâm Gian đồng học."
"Là như thế này." Lâm Gian nâng lên kính mắt, đem bàn kéo trở về, "Mới vừa rồi tôi đang ngủ, căn cứ khoa học nghiên cứu, nhân loại mỗi ngày thời gian bình quân giấc ngủ là tám giờ."
"..." Chu Thành Triết: "A."
Lâm Gian lấy điện thoại di động ra, cho hắn liếc mắt nhìn máy đếm giờ: "Tôi ngày hôm nay ngủ 3 giờ 45 phút, khả năng còn phải ngủ tiếp 4 giờ 15 phút nữa."
Chu Thành Triết: "..."
"Một giấc ngủ hợp tiêu chuẩn chất lượng, cần giường ngủ thoải mái, hoàn cảnh yên tĩnh thanh khiết cùng tâm tình vui vẻ. Bàn của chúng ta ngủ cũng rất thoải mái, tâm tình của tôi cũng rất vui vẻ".
Lâm Gian đẩy đẩy kính mắt, rất khách khí cùng hắn cười cười: "Vì để tôi khỏe mạnh trưởng thành, có thể làm phiền cậu lần sau lúc nói chuyện ngậm miệng được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
"Đây là cùng bạn học giảng đạo lý kiểu gì vậy a." (-_-)
Bạn nhỏ Thời Diệc nhìn bạn cùng bàn, thầm nghĩ như vậy.
------------------
Truyện có up tại wordpress của Moong
☘ planet040300.wordpress.com ☘
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top