Ngoại truyện 1:

"Dậy thôi..." Cố Thanh Trì nấu bữa sáng xong về phòng, cách chăn vỗ một cái lên mông Tống Úc, lúc kéo rèm cửa sổ ra suýt nữa bị ánh mặt trời chói mắt chiếu mù mắt.

"Ơi... biết rồi." Tống Úc mang theo giọng mũi nặng, kéo chăn quá đỉnh đầu, làm như không nghe thấy, tối hôm qua giày vò đến hai giờ sáng, bây giờ lại bảo anh dậy sớm như thế.

Ngày nghỉ mà không ngủ nướng có thể xem như ngày nghỉ à!?

"Đã chính giờ rồi, vẫn chưa chịu dậy, lát nữa bố anh sẽ đến đấy!" Cố Thanh Trì đẩy cửa sổ ra thông gió.

Bây giờ là cuối tháng mười, nhiệt độ không khí giảm mạnh, hôm nay hiếm khi thời tiết tốt, trùng hợp hắn và Tống Úc đều nghỉ, hai nhà đã hẹn cùng ăn bữa cơm.

Từ sau khi thẳng thắn tình yêu với người nhà, cha mẹ vẫn đòi gặp thông gia, bên nhà Tống Úc cũng nôn nóng, lần này hai nhà ăn cơm là để bàn chuyện làm tiệc rượu.

Thật ra Cố Thanh Trì cũng không để bụng lắm đến chuyện làm tiệc rượu này, dù sao cũng chỉ là một hình thức mà thôi, làm hay không làm tiệc rượu hai người họ chẳng phải đều phải sống sao, nhưng tư tưởng của thế hệ trước đó là, cho dù tương lai ở bên ai, quá trình hôn lễ vẫn phải đi, giấy đăng ký kết hôn đã không lấy được rồi, hôn lễ còn có thể không làm à! ?

Không thể bạc đãi con trai nhà mình, nhà khác có, cục cưng nhà mình cũng nhất định phải có!

Đồng thời phụ huynh hai bên đều nhất trí cho rằng, nếu như không đặt làm hôn lễ ra dáng, thì sẽ có vẻ như không chào đón con trai của đối phương.

Nếu ủng hộ hai đứa trẻ yêu đương, thì phải truyền thừa tiếp loại truyền thống phô trương lãng phí này... Làm lớn, bao khoảng trăm bàn, cho mọi người nhìn xem, à há! Thế nào! Nhà chúng tôi cởi mở thế đấy! Tư tưởng quan niệm bắt kịp thời đại thế đấy!

Nhà chúng tôi có hai người con trai!

Tống Úc ngủ mơ mơ màng màng, hoàn toàn quên mất hôm này còn phải mở hội nghị gia đình, sau khi mông bị vả một phát mới lẩm bẩm chui đầu ra khỏi ổ chăn, "Ngủ năm phút nữa."

Cố Thanh Trì thò tay vào ổ chăn, sờ lên bẹn đùi anh.

Tống Úc bị bàn tay lạnh lẽo làm cho cóng đến giật mình, thầm mắng một tiếng, giãy giụa trốn sang bên cạnh, "Sao tay em lại vậy."

"Vừa giặt quần áo xong." Áo sơ mi của Tống Úc rất đắt, chỉ có thể giặt tay, còn không thể bỏ vào máy giặt vắt khô, giống như cô gái chưa lấy chồng, dễ hỏng cực kỳ, cho nên mấy công việc thường ngày này đều là Cố Thanh Trì làm.

Nhiều lần Tống Úc bảo hắn gom lại rồi mang đến tiệm giặt quần áo, nhưng từ nhỏ Cố Thanh Trì đã quen nghèo rồi, cảm thấy tiêu mấy chục đồng giặt bộ quần áo còn không bằng tự mình động tay, để dành tiền cho Tống Úc mua đồ muốn ăn, hoặc là mua thêm chút đồ ăn cho Giao Hàng và Nhận Hàng.

Tháng trước Nhận Hàng vừa thêm dòng dõi cho nhà, bây giờ vẫn đang ở cữ, phải bồi bổ cơ thể mới được.

Còn có sang năm hắn định về Dự Thành giúp bố trông cửa hàng trang sức, cũng muốn kinh doanh online, cho nên đợt này đã mua một khóa học để tìm hiểu mở cửa hàng trực tuyến.

Đầu tư không ít tiền, có thể bớt thì bớt.

Tống Úc nghe xong lại lật người nắm chặt tay hắn, đặt xuống đùi, "Ủ cho em."

Hai người dính nhau như sam một lúc giống như tám trăm năm không gặp nhau, Cố Thanh Trì hôn trán anh, "Em đi lấy quần áo cho anh, anh mau mau dậy cho em."

Người hai nhà đã hẹn vào buổi trưa, quê Tống Úc và quê của Cố Thanh Trì cách nhau rất xa, cho nên điều hòa một chút, đã hẹn ở nơi ở hiện tại của Tống Úc, người hai nhà tới đây ăn bữa cơm rau dưa, tham khảo tình hình trong nước và dân sinh, cùng với tiệc rượu muốn đặt mấy bàn.

Tống Úc kéo cánh tay hắn lại, chớp mắt một cái. "Em hôn anh cái nữa anh sẽ dậy."

Cố Thanh Trì cúi đầu mổ một cái trên môi anh.

Tống Úc sung sướng liếm liếm khóe miệng, duỗi lưng một cái, chui ra khỏi ổ chăn.

Cố Thanh Trì cuống cuồng bận bịu húp mấy ngụm cháo, kéo Tống Úc xuống lầu mua thức ăn, lần trước hắn đã hứa với bố mẹ vợ sẽ trổ tài.

Từ sau khi gặp phụ huynh, hắn và Tống Úc rất bận, bình thường chỉ cần gặp phải ngày lễ gì đó, phải chạy hai bên, tặng lễ hai bên, ăn cơm hai bên, bỏ quên bên nào cũng không tốt.

Sau khi Cố Thanh Trì được kéo vào nhóm Wechat nhà họ Tống, cũng quen thân với em gái và dì của Tống Úc hơn nhiều.

Tống Vũ là một cô gái rất đáng yêu, rất tham ăn, thích đu idol, trong vòng bạn bè đều là ảnh chụp của tiểu thịt tươi chân dài, đợt này đang bận chuyện chuẩn bị ra nước ngoài học, mỗi ngày học thêm ngoại ngữ, trong vòng bạn bè đã biến thành lịch sử quét thẻ chém trăm từ.

("chém trăm từ" là một ứng dụng học tiếng Anh)

Hắn thường xuyên so với Tống Vũ xem ai đọc được nhiều từ đơn hơn, ai thua sẽ phải mời xem phim, cho nên lượng từ vựng tiếng Anh của hắn tiến bộ vượt bậc.

Trọng điểm là, Tống Vũ còn là một nhóc hủ nữ, đăng vài chuyện ngày thường của Cố Thanh Trì và Tống Úc lên Weibo sau đó được một đại V phát hiện ra, bây giờ Weibo của Tống Úc và Cố Thanh Trì đã sắp được ba trăm nghìn fan, một công ty kem đánh răng thậm chí nhờ họ giúp đẩy quảng cáo.

Tống Úc xem thường chút tiền nhỏ kia, một lời đã từ chối, Cố Thanh Trì thương cảm mấy ngày.

Dì của Tống Úc cũng hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của hắn, con người bà, cũng không cường, thậm chí còn có phần yếu ớt của phụ nữ, nói chuyện nhẹ giọng thỏ thẻ, rất dịu dàng, trên nét mặt cũng không lộ ra ý xem thường hắn. Chắc chắn rồi, nếu thật sự là người phụ nữ con buôn lại cay nghiệt, đoán chừng lão Tống cũng không ưng bà.

Từ sau tết Tây cùng ăn bữa cơm, quan hệ của Tống Úc và gia đình đã hòa hoãn rất nhiều.

Nhìn ra được, dì đối xử với anh vẫn rất tôn trọng, trên bàn cơm còn chu đáo chuyển đồ ăn Tống Úc thích ăn đến trước mặt anh, ngoài miệng không ngừng bảo anh ăn nhiều vào.

Nếu là người ngoài nhìn, đoán chừng sẽ cảm thấy là mẹ ruột của anh.

Trước đó quan hệ của Tống Úc và dì căng thẳng như vậy, hai bên đều có trách nhiệm, Tống Úc chưa bao giờ hòa nhã với bà, cho nên thái độ của dì đối với anh cũng khá lạnh nhạt, một khi Tống Úc có dấu hiệu bày tỏ thiện ý, dì cũng sẽ nhiệt tình.

Ngay cả ngày thanh niên Ngũ Tứ, dì cũng không quên gửi lì xì cho hai người họ, nói là muốn chúc mừng.

(ngày thanh niên Ngũ Tứ là ngày thanh niên Trung Quốc ngày 4 tháng 5)

Cố Thanh Trì cảm thấy cuộc sống như vậy quả thực không thể tốt hơn.

Hai bên thường xuyên trò chuyện giao lưu, nhưng không làm phiền đến nhau.

Đi dạo siêu thị xong về đến nhà, còn chưa ngồi nóng đít, chuông cửa đã vang lên.

"Sao sớm vậy ạ?" Tống Úc nhìn thoáng qua đồng hồ, "Giờ mới mười giờ, cơm vẫn chưa chuẩn bị xong đâu."

"Tới đây giúp Thanh Trì một tay." Tống Chính Sơ vừa nhà trước, dì và Tống Vũ cũng lên tiếng chào Tống Úc.

"Là giúp thêm phiền đúng không." Tống Úc không nể tình vạch trần ông, bố với anh cùng một đức hạnh, cơm rang trứng thuộc về chuyên môn.

Tống Chính Sơ làm như không nghe thấy.

"Anh Thanh Trì ơi!" Tống Vũ thay dép lê đi thẳng vào phòng bếp.

"Ơi!" Cố Thanh Trì đang xào rau, tiếng ở phòng bếp rất lớn không nghe thấy tiếng động bên ngoài, bỗng nhiên có người nhảy vào, hắn giật nảy mình, "Mọi người tới lúc nào?"

"Vừa tới thôi," Tống Vũ tiện tay nhón miếng thăn bò lên ăn, giơ ngón cái lên, khen không dứt miệng. "Thịt này rất mềm, rất ngon!"

"Ngon đúng không." Cố Thanh Trì ôn hòa cười một tiếng, lại múc gà thái hạt lựu vừa xào xong ra cho cô ăn thử.

Tống Úc túm cổ áo Tống Vũ kéo ra sau như xách con gà, "Làm xong bài tập chưa mà ăn ăn ăn, không phải sắp thi rồi hả, sao còn có thời gian tới đây."

"Em sắp thi với em muốn tới đây ăn cơm thì có mâu thuẫn gì không, chính anh đã kéo dài cập nhật hai tuần rồi, còn không mau mau đi vẽ tranh! ?" Tống Vũ lẽ thẳng khí hùng, lại lấy quả táo trong tủ lạnh ra ăn.

"Anh nói cho mày, dựa theo cách ăn như thế của mày, sớm muộn gì cũng một trăm năm mươi, không gả đi được." Tống Úc lè lưỡi, dựa vào bên cạnh Cố Thanh Trì.

"Táo lại không béo." Tống Vũ cắn miếng táo, hừ với anh một tiếng.

"Lạnh đấy, em để lát nữa hãy ăn." Cố Thanh Trì đoạt lấy quả táo trong tay cô.

"Em để nó ăn, dù sao tiêu chảy cũng không phải em," Tống Úc nhét quả táo lại cho Tống Vũ, hất cằm lên, "Ăn đi, Vũ béo."

"Sao anh lại thế này hả?" Tống Vũ kéo cao giọng, lại không muốn ăn cho lắm.

"Anh làm sao! ?" Tống Úc học giọng điệu của cô xoay đầu hai cái.

Tống Vũ trợn tròn mắt hừ một tiếng.

Cố Thanh Trì gõ trán Tống Úc, "Anh mấy tuổi rồi?" Nói xong lại xoa đầu Tống Vũ, an ủi cô 110 cân không béo tí nào, bây giờ đang là tuổi lớn, nên ăn nhiều.

(110 cân TQ = 55 kg)

Tống Vũ vừa gặm táo vừa đăng trò hề Tống Úc gặm chân giò heo lên Weibo, Tống Úc đuổi theo cô chạy mười dặm đường.

Lúc hơn mười một giờ, cha mẹ của Cố Thanh Trì cũng tới, hai bên thông gia vừa gặp nhau bầu không khí lập tức sinh động hẳn lên, Cố Thanh Trì vô cùng bội phục tính cách như thân quen này của họ, không hổ là người làm ăn, nói chuyện cũng đeo mặt nạ.

Đầu tiên hai bên khoác lác con dâu của đối phương tuổi trẻ đoan trang xuất sắc hào phóng như nào, lại khoác lác hai người đàn ông phong thái bất phàm, cơ thể cường tráng, cuối cùng lại tiện thể khen con trai của đối phương trưởng thành chững chạc, anh tuấn tiêu sái cỡ nào.

Tống Úc trưởng thành chững chạc vừa cướp được điện thoại, đã hùng hùng hổ hổ lao vào nhà. "Anh đây có ảnh mày mặc tã ngồi xổm trên mặt đất đi tè nhé! Lại chọc anh anh sẽ đăng lên cho đàn anh mày thầm mến kia nhìn! He he!"

Tống Vũ vừa định chửi, vừa thấy một nhóm người ngồi trong phòng khách, lập tức đỏ bừng mặt không nói.

Tống Úc quay lưng đi vào, quay đầu nhìn lại cũng xấu hổ, "Chào cô chú... Chào bố dì..."

Cha mẹ Cố Thanh Trì nhìn thấy Tống Úc lại không nhịn được cười lên.

"Đàn anh nào?" Tống Chính Sơ tai thính mắt sáng nhặt được một câu trọng điểm.

"Đàn anh nào, bây giờ ngài mới mấy tuổi, tai nghễnh ngãng vậy." Tống Úc xoa xoa tay, đi thẳng vào phòng bếp, Tống Vũ cũng cúi đầu xuống xoắn ngón tay đi vào theo.

Huyết áp của Tống Chính Sơ lại cao thêm mấy vạch, con trai không giữ được, con gái cưng của ông vậy mà cũng có đối tượng thầm mến rồi!

"Anh thông gia, vậy liên quan đến địa điểm hôn lễ đặt ở đâu, anh chị có ý tưởng gì không?"

"Địa điểm cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là sân bãi phải lớn, bởi vì nhà chúng tôi thân thích bạn bè nhiều, nhà các anh khoảng bao nhiêu bàn?" Tống Chính Sơ hỏi.

Uông Mộ Hoan lấy sổ tay danh sách đã chuẩn bị xong từ sớm, "Tôi thấy... nếu là bàn bát tiên thì sáu bảy mươi bàn."

(bàn bát tiên hay bàn vuông, mỗi phía ngồi được hai người)

"Nhà chúng tôi đoán chừng gần trăm bàn," Tống Chính Sơ quay đầu nhìn vợ một cái, "Đúng không? Không kém bao nhiêu đâu?"

"Nhiều người vậy, dứt khoát mọi người chuyển đến ghế lộ thiên ngồi thành hàng là được rồi, tiền tiết kiệm được có thể cho chúng con đi hưởng tuần trăng mật không?" Tống Úc thò đầu ra từ phòng bếp.

"Anh tưởng lộ thiên rẻ à? Tìm đội cưới giúp anh dựng sân khấu cũng gần giống như đặt khách sạn, nếu đặt khách sạn, trời mưa cũng không sợ." Tống Chính Sơ nói.

"Tôi cũng cảm thấy đặt khách sạn tốt, đám cưới trọn gói, ăn uống xong trực tiếp rời đi là được rồi." Uông Mộ Hoan cười nói.

"Vậy anh chị thông gia thấy đặt ngày nào thì tốt đây?" Tống Chính Sơ hỏi.

Uông Mộ Hoan cười nhẹ nhàng mở quyển lịch ngày đã chuẩn bị từ trước, "Tôi đã tìm người tính rồi, anh xem ngày này, ngày hoàng đạo! Mọi việc đều thích hợp!"

Sau khi Tống Vũ nghe xong, hào hứng dạt dào vỗ vỗ vả vai Tống Úc, "Anh, anh sẽ mặc áo cưới à?"

"Đầu mày có hố à?" Tống Úc cho cô một hạt dẻ.

"Không phải à, bây giờ đều phổ biến loại này, nam mặc áo cưới, sẽ..." Tống Vũ nhìn Tống Úc từ trên xuống dưới, che mặt cười ngây ngô, "Ôi, dù sao em cảm thấy anh mặc áo cưới cũng đẹp, em trang điểm cho anh!"

"Đi ăn cớt đi!" Tống Úc chụp một bàn tay lên mặt cô.

"Này!" Tống Chính Sơ nhíu mày, liếc thông gia, quay về phía Tống Úc kéo cao giọng, "Miệng không sạch sẽ, giống kiểu gì."

"Rất đáng yêu, trẻ con mà." Thẩm Hòa Phong bị chọc cười, ông cũng rất thích tính tình đi thẳng về thẳng của Tống Úc, nếu mà so sánh, con trai mình khá là im lìm, không thích nói chuyện cho lắm, bình thường đều là hỏi một câu đáp một câu.

"Đã sắp ba mươi tuổi rồi, còn trẻ con gì nữa," Tống Chính Sơ khiêm tốn nói. "Từ nhỏ chúng tôi đã không dạy dỗ nó cho tốt, tính tình thối, còn có phần hết ăn lại nằm, Thanh Trì nhà các anh hiểu chuyện, rất ngoan, cái gì cũng biết làm, tính cách còn rất dịu dàng."

"Tôi cảm thấy Tiểu Úc rất tốt mà," Thẩm Hòa Phong cười một tiếng, "Tính cách của đứa trẻ này, thật ra cũng có liên quan đến hoàn cảnh lớn lên, Thanh Trì dịu dàng có dịu dàng, nhưng quen giấu tâm sự trong lòng, nó gặp phải chuyện gì không vui cũng không nói với chúng tôi, như lần trước bị người đập vỡ đầu, còn giấu giếm chúng tôi, anh không hỏi nó sẽ không nói."

"Đó cũng là sợ anh chị lo lắng, Thanh Trì là đứa trẻ tốt." Dì Tống cười một tiếng.

"Hầy, khen tới khen lui, dù sao đều là người một nhà cả." Tống Chính Sơ bưng cốc cười sang sảng.

"Phải phải phải, sau này đều là người một nhà..." Thẩm Hòa Phong cười đến là mặt mày rạng rỡ.

Cùng lúc đó, ba người trẻ nhốt trong phòng bếp cũng đang chuẩn bị sắp xếp lịch trình hôm đó.

"Đến lúc đó em muốn làm phù dâu." Tống Vũ thụi cánh tay Tống Úc.

"Phù cái đầu mày á, anh cũng không phải lấy chồng!" Tống Úc giơ sống bàn tay lên.

"Vậy em cũng ở phía anh rồi, em phải đi theo sau anh để mời rượu, " Tống Vũ cười hì hì, ôm lấy cánh tay của Tống Úc, "Em vẫn chưa từng làm phù dâu đâu, lần đầu tiên trong đời người! Hiến cho anh!"

"Vậy thật sự cảm ơn cô!" Tống Úc bất đắc dĩ lườm cô một cái.

"Không có chi," Tống Vũ nhìn Cố Thanh Trì, cười giả dối, "Đợi ngày các anh tân hôn, em muốn quẩy động phòng, các anh có vỗ tay vì yêu không? Có phải giống như trong tiểu thuyết không?"

("vỗ tay vì yêu" là âm thanh khi chịch =)))

Cố Thanh Trì suýt nữa bị sặc nước bọt.

"Con nhóc to hơn cái rắm một chút này trong đầu mày toàn những thứ cằn cỗi gì đâu?" Tống Úc túm bím tóc cô ra lệnh, "Xé hết mấy sách báo đồi trụy mày thu thập cho anh! Bọn anh rất thuần khiết! Cho tới bây giờ đều chỉ là yêu đương tinh thần, không dây dưa thể xác!"

"Cớt chó," Tống Vũ hếch eo, "Còn có nhé, em trưởng thành rồi được chưa!"

Tống Úc hứ một tiếng.

Đồng tử Tống Vũ xoay tròn, lại gần bên tai Cố Thanh Trì dùng âm thanh của muỗi vụng trộm hỏi, "Hai anh ai trên ai dưới?"

"Cái này còn không nhìn ra hả?" Cố Thanh Trì cười một tiếng.

Tống Vũ tỏ vẻ hiểu ở trong lòng, nhìn thoáng qua Tống Úc, nhìn nhau với Cố Thanh Trì cười một tiếng.

Tống Úc vô cùng nhạy cảm chau mày, "Cười lông! ?"

"Em nghe nói nằm dưới khá là thoải mái, đúng không anh trai?" Tống Vũ tiến lên vỗ vỗ bả vai Tống Úc.

"Anh đâu biết, em hỏi Cố Thanh Trì." Tống Úc bỗng nhiên ý thức được nói lỡ miệng, lại kéo cao giọng, "Bọn anh chú trọng ở phương diện giao lưu tinh thần, mấy cái sách cấm kia toàn khoác lác vớ vẩn, bọn anh chưa bao giờ có chuyện bừa bãi!"

Tống Vũ chép miệng, hơi ghét bỏ chậc chậc mấy tiếng, "Vậy anh chính là xử nam già, đáng thương quá."

Tống Úc bị cô làm nghẹn họng giận sôi lên, Cố Thanh Trì đỡ trán cười ngặt nghẽo.

Ăn cơm trưa xong, tiễn phụ huynh của hai nhà, Tống Úc lại leo lên giường đi ngủ bù.

Cố Thanh Trì xuống lầu đổ rác xong, cho cá vàng ăn xong, Tống Úc đã ngủ đến là trời đất tối tăm ngáy khò khè.

Hắn cởi quần áo ra bò lên giường, ôm sau lưng Tống Úc, hôn mấy cái lên mặt anh, lại không vừa lòng gặm cổ anh.

Tống Úc bị hắn giày vò tỉnh, híp mắt chửi người, "Lưu manh."

Cố Thanh Trì cười khẽ một tiếng, nhấc chân kẹp chặt hai chân Tống Úc, vòng chặt người trong ngực mình, "Vậy anh có thích em chơi lưu manh không?"

"Cũng được." Mang tai Tống Úc thoáng cái đỏ lên.

"Thích là thích, không thích là không thích, cũng được là thích hay không thích?' Nói đoạn, tay phải của Cố Thanh Trì đã trượt vào trong quần áo của Tống Úc, "Không thích à, vậy em đi ngủ."

Tống Úc cười không nói chuyện, nghiêng người, nửa thân trên đặt lên lồng ngực của Cố Thanh Trì, ngón trỏ nhấn lên môi hắn một cái.

Động tác tràn ngập sự ám chỉ nào đó khiến tim Cố Thanh Trì siết lại, khóe miệng hơi vểnh lên, kéo gáy Tống Úc ép mạnh về phía mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top