Ngoại truyện 02:
Lễ cưới
Ngày cưới được ấn định vào ngày mùng 3 tháng 5, thời tiết không lạnh không nóng, bởi vì bạn bè thân thích bên Tống Úc khá nhiều, khách sạn cuối cùng đã được chọn ở gần tổng công ty Đỉnh Tường.
Tống Chính Sơ đảm nhiệm nhiều việc đã đặt phòng tiệc ba tầng ở khách sạn Crown, mỗi tầng rộng 1500 mét vuông, có thể chứa tám mươi bàn khách, ông quyết định đặt địa điểm chính ở tầng hai, hai tầng khác thì xem phát trực tiếp.
Hành vi phô trương lãng phí này bị hai bạn trẻ ép buộc ngăn chặn.
"Khiêm tốn chút đi bố, bọn con kết hôn cũng không phải mở lễ quốc khánh, đến mức kéo cả cô em vợ của ông Trương ở bên cạnh qua à, chốc nữa gặm nhiều chân giò heo lại tăng huyết áp thì phải làm sao?" Tống Úc gõ gõ danh sách lễ cưới mạ vàng dày trên tay, "Còn có những nhân viên trong công ty thì thôi, hôm sau phát thuốc lá hộp quà và kẹo mừng là được rồi."
"Như vậy sao được! ? Dù sao cũng là nhân viên dưới tay bố, chút phúc lợi đó vẫn phải có." Tống Chính Sơ phản bác anh.
"Ít làm lỡ thời gian tan làm nghỉ ngơi của người ta, tin con, bọn họ thích bố phát lì xì trong nhóm hơn." Tống Úc nghiêm mặt nói, "Gọi mấy bạn bè thân thích khá thân quen là được rồi, nhà Tiểu Trì cũng vậy, chúng con không muốn khoa trương như thế."
"Hai đứa cưới đầu cũng không phải cưới lần hai, sao không thể tổ chức lớn hả? Tiền này vốn là chuẩn bị cho anh kết hôn, bố vốn còn muốn làm quỹ ngân sách nuôi con cho anh, bây giờ cũng không dùng được, hôm sau hai đứa cầm đi tuần trăng mật đi." Đồng chí Lão Tống lấy điện thoại vạch một cái, số dư trong tài khoản của cặp đôi trẻ có thêm số không một tay đếm không hết.
Trong buổi thương lượng dài hơn ba tiếng đồng hồ của hai bên, tiệc rượu từ 260 bàn ép xuống còn 120 bàn.
Cặp đôi trẻ ngáp một cái về phòng.
Đoàn đội cưới đã bố trí xong lễ đường trong đêm, bởi vì bỏ đi quá trình đón cô dâu, đã giảm đi rất nhiều thời gian.
Bảy giờ sáng cặp đôi trẻ rời giường, thay quần áo xong, tạo hình xong mất gần hai tiếng.
"Anh, anh xem em mặc váy xinh không?" Tống Vũ trang điểm tinh xảo, đứng dậy xoay một vòng tại chỗ.
"Mày là phù dâu thì hăng hái cái gì." Tống Úc lườm một cái.
"Vậy anh thừa nhận anh là cô dâu rồi?" Cố Thanh Trì phải xạ có điều kiện muốn xoa đầu Tống Úc, đầu ngón tay đụng phải cạnh tóc, lại rụt về, vuốt mũi Tống Úc một cái.
Tống Úc sờ lên mũi, đẩy hắn ra, "Xéo!"
"Không đấy." Cố Thanh Trì dang hai cánh tay bổ nhào qua, ôm lấy anh từ sau lưng.
"A..." Trong phòng khách phát ra tiếng kêu rên của chó độc thân.
Tiểu Lăng khiêng máy quay phim nhắm ngay đôi bạn trẻ, quen cửa quen nẻo nói: "Hôn một cái đi, trở về cắt hậu trường cho hai người, năm mươi năm sau lấy ra bình phẩm."
Tống Vũ và thợ trang điểm nhón chân chen nhau, bụm mặt cười ngây ngô, chỉ lộ ra hai mắt phát ra ánh sáng.
Cố Thanh Trì cười ôm mặt Tống Úc, hai người mặt đối mặt, nhìn nhau cười một tiếng.
Lần đầu tiên Tống Úc chơi hôn môi ngay trước mặt nhiều người như vậy, hơi xấu hổ lỗ tai đỏ lên, Cố Thanh Trì không hề nghĩ ngợi nghiêng đầu hôn xuống.
"Chộ ôi!" Tống Vũ kích động đến nỗi giậm chân, lấy điện thoại ra tạch tạch tạch chụp liên tục năm mươi tấm.
"Vươn lưỡi à! Hả!?" Mắt Lé nhón chân lên, víu bả vai thợ quay phim, nhỏ giọng hỏi.
"Vươn rồi."
Cố Thanh Trì bị sặc một cái, mặt Tống Úc đỏ bừng, xấu hổ đâu đầm vào trong đệm ghế sofa.
"Ê ê ê! Vừa làm tóc cho cậu xong!" Thợ trang điểm cuống lên vội vàng kéo anh dậy.
Công ty lễ cưới đặt kế hoạch nói muốn hai người cung cấp vài ảnh kết hôn hoặc ảnh chụp chung ngày thường, sẽ dùng máy chiếu chiếu cho khách mời xem vào buổi lễ buổi tối.
Cặp đôi trẻ chưa bao giờ chụp ảnh kết hôn, ảnh chụp chung thường ngày cũng hầu như đều là ảnh khỏa thân hoặc gương mặt ngủ của đối phương, không tiện lấy ra, cho nên giữa trưa ăn cơm xong, hai người theo nhóm thợ quay phim ra ngoài chụp ảnh hậu trường.
"Thanh Trì dịch sang trái một chút, ờ ờ ~ đúng ~ đầu hai người sát vào nhau, thả lỏng ra, đừng cứng cổ! Hơi cứng ngắc, cổ vẫn quá cứng, tùy tính một chút thoải mái một chút, tưởng tượng các cậu đang ở trong nhà! Ở trên giường!"
Hai người đứng trên tảng đá to cao hơn một mét bày pose: "..."
"Cô dâu... Này không phải, Tiểu Ngư cánh tay của cậu ôm cổ chồng cậu!" Tiểu Lăng gân cổ lên lùi mấy bước, tìm được một góc không tệ, "Ờ ờ ờ ~ đúng đúng đúng ~ rất tốt, giữ vững tư thế này! Đừng cử động! Đừng vươn lưỡi ra."
Mấy người bên dưới xem trò vui cười vang.
"Không phải, cậu ấy là vợ tôi." Tống Úc quay đầu sửa lại, Cố Thanh Trì nắm cằm anh, chặn miệng anh lại.
Tiếng gió lớn quá, Tiểu Lăng hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Tống Úc, tiếp tục gân cổ lên hô, "Được rồi! Nữa nào! Chồng cúi đầu hôn trán cậu ấy! Cơ thể thả lỏng đi! Ừ ừ ừ, mỉm cười, nhắm mắt... Được đấy không tệ đẹp!"
Sau khi chuyển bốn năm sân bãi, chụp hơn mấy trăm tấm ảnh, Tống Úc nằm trên bãi cỏ than thở một tiếng, "Kết hôn thật là phiền phức."
Cố Thanh Trì vắt âu phục cởi ra trên cánh tay, "Cả đời cũng chỉ một lần này, nhẫn nại một chút thôi, thợ chụp ảnh nói rồi mà, ảnh có thể giữ lại hồi ức đẹp, sáu bảy mươi năm sau, lấy ra ngắm, có thể cười rơi răng giả của anh."
Tống Úc tưởng tượng dáng vẻ Cố Thanh Trì không có răng, ngẩng đầu lên cười to, "Đến lúc đó cũng không gặm được chân giò heo rồi."
"Đúng đó, cho nên thừa dịp tuổi trẻ, ăn nhiều vào." Cố Thanh Trì bóp mặt anh.
"Tiểu Lăng, lại đây, chụp mấy tấm ảnh lưu làm kỷ niệm cho chúng tôi." Tống Chính Sơ một tay ôm vợ, một tay đút túi, cơ thể thẳng tắp quay về phía ống kính.
Dì Tống cầm nhánh cây, dựa sát vào ngực Tống Chính Sơ, kiểu pose chân dung trung niên tiêu chuẩn, vợ chồng Thẩm Hòa Phong bên cạnh cũng học theo kiểu pose tương tự, híp mắt cười ngây ngô với ống kính.
Thợ chụp ảnh nhíu mày nhịn cười, "Dưa hấu ngọt không ~"
Cố Thanh Trì và Tống Úc cùng bay nhào vào ống kính ở một giây cuối cùng, "Ngọt ~~~~ "
(chữ ngọt đọc là tián đọc lên miệng sẽ cười)
Sau khi chụp ảnh xong, một nhóm người ngồi vây quanh trên bãi cỏ, mười mấy cái đầu chen chúc vào nhau chọn lọc ảnh hở hang và ảnh lặp lại.
"Những ảnh này trở về sẽ sao chép hết ra cho chúng tôi à?" Trong lúc nói chuyện, Cố Thanh Trì thấy anh ta lại xóa mấy tấm, vô cùng đau lòng, "Hai tấm đó rất đẹp mà..."
Tiểu Lăng rút lại thao tác, lưu ảnh lại, "Đợi tiệc cưới kết thúc, USB sẽ để lại cho các cậu, ảnh chụp tôi cũng sẽ giúp các cậu chỉnh sửa đơn giản, nếu như muốn sửa tỉ mỉ thì đợi mấy ngày, tôi sửa xong lại gửi cho các cậu. Sửa tỉ mỉ phải thêm tiền, một tấm thu cậu năm mươi đồng."
Bấm ngón tay tính toán lại là năm trăm đồng, trong lòng Cố Thanh Trì đang rỉ máu, làm lễ cưới đúng là rất kiếm được!
"Không cần không cần, chuyện quá đơn giản, tôi tự biết sửa." Tống Úc nói.
Cố Thanh Trì nhéo nhéo tai Tống Úc, lần nữa cảm thấy cô vợ của mình quả thực là báu vật.
Dựa theo phong tục, tiệc cưới bắt đầu vào sáu giờ lẻ tám phút tối.
Lúc Cố Thanh Trì ngồi trong phòng chờ ra mồ hôi đầy tay, Tống Úc kích động đến nỗi gặm liên tục mấy miếng cổ vịt, nước khoáng cũng uống ừng ực ừng ực không ngừng, thợ trang điểm dặm phấn cho anh ba lần trong một tiếng.
"Uống ít thôi, lát nữa lên sân khấu lại muốn đi tiểu." Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh.
"Anh căng thẳng cái là sẽ không nhịn được ăn đồ!" Tống Úc lại dùng ống hút thợ trang điểm đưa cho anh hút mấy ngụm nước.
Giọng nói vang dội của MC quanh quẩn trong phòng tiệc, "Mỗi người chúng ta, đều lớn lên trong cùng một mảnh đất, mà mỗi người chúng ta, lại ở những góc khác nhau trên mảnh đất này..."
"Đây chẳng phải nói nhảm à." Tống Úc đột nhiên cười ra tiếng.
Cố Thanh Trì vốn không cảm thấy buồn cười, nghe anh nói vậy, cũng cười phì.
"Tình yêu ~ tựa như bông hồng trên vách núi cheo leo kia ~"
"Mọc trên vách núi cheo leo đó là linh chi." Tống Úc lần nữa không nhịn được xỉa xói.
Cố Thanh Trì vỗ đùi cười như điên.
Sau khi đọc xong một đoạn lời dạo đầu dài dằng dặc, tiếng âm nhạc sục sôi đột nhiên im bặt, "Chúng ta hãy cùng nhau chào đón khoảnh khắc thiêng liêng này! Một tràng pháo tay chào đón đôi bạn trẻ ra sân khấu..."
Tống Úc vốn đang xỉa xói lời thoại mở màn rất khôi hài bỗng nhiên lại bắt đầu hồi hộp.
"Bụp bụp bụp"
Tất cả đèn trong sảnh tiệc đã tắt hết.
Hai người giữ cửa đồng thời kéo cửa lớn ra, một chùm sáng trắng vụt lên, chiếu về phía cuối thảm đỏ, chiếu sáng hai người âu phục phẳng phiu.
Trong lễ đường vang lên khúc nhạc quen thuộc mà vang dội, âm nhạc và tiếng vỗ tay tô đậm bầu không khí hết sức trang nghiêm thiêng liêng.
Nhịp tim Tống Úc như sấm, Cố Thanh Trì dắt tay anh, mỉm cười.
"Như mọi người thấy, đôi bạn trẻ của chúng ta hơi đặc biệt," MC mỉm cười nhìn xuống sân khấu, âm thanh trầm thấp, "Họ là hai chàng trai..."
Dưới sân khấu lặng ngắt như tờ.
"Tôi nghĩ trên con đường này, nhất định họ đã gặp đủ loại đả kích đồn đại vớ vẩn, cũng nhận lấy ánh mắt dò xét và phê phán của mọi người. Họ có thể kiên trì đi đến nơi này, đối mặt với áp lực và gian khổ, là điều người bình thường chúng ta rất khó tưởng tượng được."
Tống Úc xoay đầu nhìn nhau với Cố Thanh Trì cười một tiếng, thật ra khi hai người đan chặt mười ngón tay đối mặt với mọi thứ, những vất vả và khổ cực kia cũng không tính là gì, chỉ cần đối phương ở bên là được.
Chỉ có một người vất vả, mới là đau khổ.
"Tại đây, điều tôi muốn nói với mọi người đó là, thời đại này đang thay đổi, xã hội đang thay đổi, quan niệm của con người cũng đang thay đổi. Chúng ta không nên lại dùng một vài ánh nhìn của quá khứ để chất vấn nghi ngờ, phê phán thậm chí là khinh bỉ chuyện người cùng giới yêu nhau. Tình yêu là thiêng liêng tốt đẹp, là tự do bình đẳng. Tình yêu không phải là thỏa hiệp, chịu đựng, mà là dũng cảm và theo đuổi. Mỗi một người chúng ta đều là cá thể độc lập, mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn một nửa kia, không nên áp đặt suy nghĩ quan niệm của mình lên người người khác. Dù sao thật sự đồng hành với nhau đi qua một đời, nhất định là nửa kia của bạn. Mọi người ở đây, nếu như nói không thể chấp nhận, không thể tán thành, cũng hy vọng mọi người có thể nhân từ hơn một chút, khoan dung hơn một chút, đừng để lời đồn đại trở thành lưỡi dao đâm họ bị thương. Dù sao... yêu nhau vốn không có lỗi."
Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Tiếp đó, đến lượt cha mẹ hai bên phát biểu.
Tống Chính Sơ cầm micro, ấm ủ một lúc lâu, cuối cùng vẫn đặt bản thảo MC đã chuẩn bị xuống, "Hai đứa con trai của tôi đều rất tuyệt, chân thành mong ước cho các con có thể bạc đầu đến già, bên nhau cả đời, gia đình sẽ mãi là cảng tránh gió của các con."
Tống Úc đỏ cả vành mắt, nở một nụ cười xán lạn với bố.
Đọc lời thề xong, hai người xuống sân khấu mời rượu từng bàn một.
Biết tửu lượng của Tống Úc không tốt, Tống Vũ đã đổi rượu nho trong chai thành nước nho, lúc mời đến bàn của đồng nghiệp rất không may đã bị bắt, bị phạt ba chén.
Thế là hai người chỉ có thể kiên trì uống rượu vang, Cố Thanh Trì thay Tống Úc cản đến cuối cùng, đầu gối cũng hơi mềm ra, rất muốn về nhà nằm ngủ một giấc.
Kiên trì tiễn một nhóm khách cuối cùng, trong mắt Cố Thanh Trì đã có bốn năm Tống Úc nối liền, hắn có phần không biết mình đang làm gì, chỉ đi theo Tống Úc cúi người nói cảm ơn.
Tống Úc làm cái gì, thì hắn làm cái đó, Tống Úc đi đến đâu, hắn sẽ theo đến đó.
Lúc Tống Úc dừng bước lại, hắn chống cằm lên bả vai Tống Úc.
"Ôi, sao lại uống tới thế này, không phải đã đổi thành nước nho từ trước rồi à?" Uông Mộ Hoan hơi đau lòng xoa đầu con trai.
"Bị đồng nghiệp phát hiện ạ, chai rượu đã bị họ tịch thu rồi." Tống Úc nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Cố Thanh Trì đỏ bừng cả khuôn mặt, không nhịn được cười.
Thẩm Hòa Phong khoác thêm áo khoác cho Cố Thanh Trì, "Tài xế đợi ở bên ngoài, các con về nhà gửi tin nhắn báo bình an cho bố."
"Vâng." Tống Úc gác cánh tay của Cố Thanh Trì lên cổ, dẫn hắn ra cửa.
Cố Thanh Trì nghiêng đầu hôn cổ Tống Úc một cái, "Vợ thơm quá."
Tống Vũ ở bên cạnh giậm chân thét lên quay video, "Má ơi..." đây là Cố Thanh Trì ngày thường cô chưa từng thấy.
"Hôm nay em thúi quá, tránh xa anh ra." Tống Úc đẩy cái đầu nặng trĩu của hắn ra.
Tống Vũ lại nhấn đầu Cố Thanh Trì về, "Anh, đây là anh không đúng, hai người vừa thề xong đấy, sao lại bắt đầu ghét bỏ anh ấy rồi."
Cố Thanh Trì hì hì hì cười ngây ngô, ôm chặt cổ Tống Úc, vừa liếm vừa cắn, quét đầy nước bọt lên cổ anh, "Vợ ơi chúng ta về nhà ngủ đi, em buồn ngủ lắm."
"Anh cũng buồn ngủ mà." Tống Úc than thở một tiếng, khó khăn gác người trên lưng mình, vốn định thử cõng Cố Thanh Trì lên, kết quả phát hiện không cõng nổi, chỉ có thể kéo đi.
Lúc tài xế đưa hai người đến nhà, Cố Thanh Trì đã hoàn toàn ngủ say gọi cũng không tỉnh nữa.
"Người uống say tại sao có thể nặng vậy chứ! Như khiêng bao gạo." Tống Úc lau mồ hôi đầy đầu, vào phòng tắm tắm rửa.
Trở về nhìn thấy Tống Vũ vẫn ngồi xổm ở cửa phòng, xách cổ áo cô lên ném về phòng.
"Em muốn quẩy động phòng!" Tống Vũ không hết lòng gian muốn đuổi theo đi ra.
"Xéo." Vì lý do an toàn, Tống Úc khóa trái cô trong phòng ngủ.
"Lại đây ôm một cái." Cố Thanh Trì nghe thấy âm thanh Tống Úc đóng cửa, giơ cánh tay lên.
"Em không ngủ à, vậy vừa rồi gọi em em không mở mắt? Làm anh mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi." Tống Úc tắt đèn lớn, nhấn đèn bàn trên đầu giường.
"Vốn là ngủ rồi, cái giọng của em gái anh, chết cũng có thể bị con bé rống xác chết vùng dậy." Cố Thanh Trì cười nắm chặt bàn tay Tống Úc, kéo vào trong ngực mình.
"Mau tắm rửa đi, khắp người mùi rượu, anh không chịu được." Tống Úc vỗ vỗ bụng hắn.
"Thật hả." Cố Thanh Trì xoay người đè lên người Tống Úc, cúi đầu hôn vành tai anh một cái, "Em chỉ hôn anh, hôn một cái."
Tai Tống Úc bị hơi nóng hun ngứa ngáy, quay đầu cười, "Ngu ngốc, mau đi tắm đi."
Ngoài miệng Cố Thanh Trì đồng ý, đầu lưỡi lại không nghe lời lè ra, liếm láp cần cổ dài nhỏ của anh giống như mèo sữa.
Tống Úc hơi ngẩng đầu lên, cằm bị Cố Thanh Trì nắm trong tay, không thể cử động, bên tai là tiếng hít thở thô nặng và tiếng hôn, một đường hướng xuống dưới, lướt qua bả vai và xương quai xanh.
"Không phải em nói buồn ngủ à?" Tống Úc rất hưởng thụ nheo mắt lại, tay phải không nhanh không chậm cởi nút áo trước ngực Cố Thanh Trì.
"Buổi tối ăn chưa no, đói bụng không ngủ được." Cố Thanh Trì cười khẽ một tiếng, giọng nói khàn khàn, hai tay không an phận trượt vào trong quần áo của Tống Úc, "Anh có muốn thương em chút không?"
"Lão lưu manh."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top