Chương 3

"Trì gia chủ, ta là thay Nhị gia đưa lễ vật đến, ngài nhìn một chút." Nữ nhân nói chuyện ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, uyển chuyển êm tai, trên cổ tay trắng nõn mang chiếc vòng ngọc tốt, đưa qua một phong hồng nguồn thiếp vàng hàm sách.

Theo thanh âm của nàng hạ xuống, mấy đại hán đem nắp rương gỗ đỏ mở ra.

Người Trì gia cùng hít vào một ngụm khí lạnh, bên trong nếu không phải là kim ngân châu báu thì chính là đồ cổ kỳ trân, còn có tơ lụa, hoàng đế lấy vợ cũng chỉ đến như thế đi.

Gia chủ cầm danh sách lễ vật, nhìn các loại vật phẩm cùng số lượng, cảm giác mình có chút choáng váng đầu:

"Liễu... Liễu tiểu thư, này có phải là ghi sai rồi không?"

Vị tiểu thư này họ Liễu tên Minh Châu, lễ nạp hái, vấn danh,.... đều là qua tay nàng chuẩn bị

Liễu Minh Châu mỉm cười, nói: "Không có sai, đều là nhị gia ta tự mình đặt mua."

Gia chủ vừa nghe, trong lòng giật mình, Nhị gia xem trọng hôn sự này là ngoài sức tưởng tượng của hắn

"Nhật tử nhị gia đã tự mình tính qua, liền xác định là mùng chín, ngài thấy thế nào?"

Dương quang quá mức chói loá, Liễu Minh Châu che dù hướng chỗ bóng mát đứng, Trì gia không thiếu người nhìn động tác của nàng, lại nhìn nàng da dẻ trắng nõn, dung mạo mỹ lệ, không thể không cảm thán một câu, quả nhiên là một tuyệt thế mỹ nhân, hoa mẫu đơn xem ra còn kém nàng

"Hảo." Gia chủ nào dám có dị nghị, liền vội vàng gật đầu đồng ý.

"Nếu như thế, đợi đến mùng chín, nhị gia sẽ đến đón dâu." Liễu Minh Châu cùng Trì gia gia chủ thương nghị xong xuôi, đôi mi thanh tú cau lại, có chút buồn bực nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, che dù vội vã rời đi.

Lúc này, Trì Kính Uyên đang ở bên ngoài đi dạo, cậu ngoại trừ luyện thương cũng không có hứng thú gì khác, đi ở trên đường, trong khoảng thời gian ngắn còn không biết nên đi hướng nào.

Trì Kính Uyên ngồi trên xe bus, thời điểm cậu lên có rất nhiều người xuống xe

Chung quanh đây có một cái tân tu đại thương tràng(?), Trì Kính Uyên là lần đầu tiên đến, cậu tùy ý tìm một quán ăn ăn chút gì đó

"Bắt tên trộm a!" Vang lên tiếng nữ nhân thét chói tai, Trì Kính Uyên thân thể phản ứng nhanh hơn so với đầu óc, cậu như một cơn gió mạnh nhanh chóng đuổi theo, một tay liền đem tên trộm đè xuống đất.

"Thật đẹp trai a!"

"Người anh em này là luyện qua võ đi."

"Sẽ không phải là đóng phim đi."

Những người đi đường vội dừng chân, vây quanh Trì Kính Uyên cùng tên trộm, Trì Kính Uyên lấy lại được một túi xách trên tay tên trộm, một nữ nhân đỡ bụng bầu đầu đầy mồ hôi bước nhanh tới.

"Cảm ơn ngươi."

"Không có gì, nhìn xem có thiếu thứ gì hay không." Trì Kính Uyên đem túi đưa cho nữ nhân, lúc này nhân viên an ninh cũng đuổi đến.

Mọi người lập tức minh bạch, này tên trộm dĩ nhiên cướp của phụ nữ mang thai, thực sự là quá không biết xấu hổ.

"Phụ nữ có thai ngươi cũng cướp! Tâm cũng quá đen đi."

"Hoàn hảo vị suất ca này ra tay tương trợ."

Nữ nhân kiểm tra cái túi một chút, trong lòng thực cảm kích, liên tục cùng Trì Kính Uyên nói cảm ơn: "Ngươi thật tốt, thật cảm ơn ngươi."

Trì Kính Uyên vung vung tay, thấy nàng một thân bụng lớn, trên trán còn có mồ hôi, không khỏi hỏi thêm một câu: "Nhà ngươi ở gần đây sao?"

"Cha đứa nhỏ đi công tác xa, nhà ta lại ở phụ cận, không nghĩ tới ra đường gặp phải tên trộm." Nữ nhân vuốt ve bụng, trên mặt là thần sắc ôn nhu.

"Hay là ta đưa ngươi về." Trì Kính Uyên vừa vặn không có chuyện gì làm, cậu không yên tâm để đối phương tự mình đi về.

Nếu không phải Trì Kính Uyên mới vừa giúp nàng bắt được tên trộm, nữ nhân sẽ hoài nghi cậu có phải là có mục đích gì hay không, nàng chưa từng thấy ai nhiệt tình như vậy.

Trì Kính Uyên nhận ra nữ nhân có phòng bị:

"Xin lỗi, ta mới vừa xuất ngũ, còn có chút không quen."

Nữ nhân vừa nghe cậu là quân nhân xuất ngũ liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

"Vậy thì làm phiền ngươi."

Trì Kính Uyên giúp nàng xách bọc hoa quả, dọc theo đường đi cũng không bắt chuyện, đưa người đến trước cửa liền trả túi hoa quả cho nàng, xoay người rời đi. Lúc này nữ nhân mới thật sự tin, nam nhân chính là nhiệt tình đơn thuần

"Tiên sinh, lưu cái phương thức liên lạc cho ta đi, chờ cha đứa nhỏ trở về, chúng ta mời ngài ăn bữa cơm." Nữ nhân gọi với lại

"Không cần." Trì Kính Uyên nói xong liền rời đi.

Nữ nhân nhìn bóng dáng Trì Kính Uyên rời đi, xoa xoa bụng mình, ý cười bên môi nói:

"Bảo bảo, mụ mụ ngày hôm nay gặp được một người tốt."

"Đi chết ở đâu rồi? Cả ngày chỉ biết chạy ra bên ngoài, nếu hại đến cháu trai trưởng của ta, ngươi không sống yên với ta đâu!"

Âm thanh sắc bén của lão phụ nhân vang lên, nụ cười trên mặt nữ nhân cứng đờ.

"Mẹ, ta chỉ là tại phụ cận đi dạo một chút, vẫn luôn ngồi bụng sẽ không thoải mái."

Lão phụ nhân mắt sắc nhìn thấy trên tay nữ nhân là túi hoa quả, một phát giật lấy:

"Hừ, con trai của ta cả ngày nhọc nhằn khổ sở ở bên ngoài công tác kiếm tiền, ngươi ngược lại hảo, liền chỉ biết tiêu tiền của hắn."

Nữ nhân oan ức đỏ cả vành mắt, cúi đầu hướng trong phòng đi vào, lão phụ nhân tở sau lưng nàng hùng hùng hổ hổ:

"Nói ngươi vài câu liền nổi nước mắt, mắng ngươi là ta sai sao? Đều là tại ngươi quyến rũ con trai ta..."

'Ầm' một tiếng, cửa đóng sập lại, mọi tiếng ồn ào đều bị ngăn cản ở ngoài

Ở hiên nhà tối tăm, cửa sắt đối diện chậm rãi mở, một cái tay khô gầy nắm ở núm cửa, thanh âm già nua theo tiếng đóng cửa vang lên:

"Làm bậy nha, làm bậy..."

Trì Kính Uyên đã năm năm chưa từng trở về, thành thị biến chuyển từng ngày, cậu còn kém điểm lạc đường, khi cậu trở lại Trì gia đã là chạng vạng rồi

"Kính Uyên thiếu gia, gia chủ mời ngài đi qua một chuyến."

Quản gia tựa hồ đã đứng ở cửa chờ lâu, vừa nhìn thấy Trì Kính Uyên liền tiến lên đón.

"Ừm." Trì Kính Uyên cũng không nói gì, trực tiếp đi đến phòng đại gia gia cậu

"Kính Uyên, ngươi ngồi." Đại gia gia đang một mình chơi cờ

Trì Kính Uyên ngồi xuống chỗ đối diện hắn, cầm lấy cờ trắng, hạ xuống.

Đại gia gia cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu, hai người cứ như vậy bắt đầu chơi, cuối cùng là Trì Kính Uyên thắng

"Ta đã già a..." Đại gia gia nâng chung trà lên uống một hớp, Trì Kính Uyên đem quân cờ thu lại

"Kính Uyên a...bên Nhị gia hôm nay tới đưa sính lễ." Ánh mắt hắn rơi đến trên người Trì Kính Uyên, nhìn thấy tay Trì Kính Uyên thu quân cờ dừng một chút, lập tức liền như không có chuyện gì xảy ra gật đầu một cái

"Vâng"

"Hôn kỳ xác định là vào mùng chín."

Mùng chín, chỉ còn một tuần lễ.

Cậu không hỏi thêm gì, tựa hồ coi như ngày mai gả cậu đi, cậu cũng không có điều gì dị nghị.

"Đừng trách gia gia ngươi..."

Trì Kính Uyên lúc này mới ngẩng đầu lên, đánh gãy lời gia gia nói:

"Ta không trách gia gia ta, ta biết hắn là vì muốn ta sống."

"Như vậy là tốt rồi... Như vậy là tốt rồi." Đại gia gia thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Trì Kính Uyên

Trong một tuần, Trì gia lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được cấp tốc náo nhiệt lên, người Trì gia đang bôn ba ở bên ngoài đều bị kêu trở về, liền ngay cả trên cửa sổ phòng Trì Kính Uyên cũng dán lên chữ hỉ

"Ca! Ta đã trở về." Cửa phòng Trì Kính Uyên bị đẩy ra, một chàng trai cao cao gầy gò chạy tới ôm chặt lấy cậu

Hắn xuyên một thân trang phục thể thao, mái tóc ngắn mềm mại theo động tác của hắn bay lên

Trì Kính Uyên trong đôi mắt rõ ràng có ý cười:

"Cao lớn lên a."

"Có thật không? Ta cũng cảm thấy ta cao hơn, nhưng là ba mẹ không tin, buồn chết ta rồi."

Hắn ôm Trì Kính Uyên, tức giận phùng mang trợn mắt, thoạt nhìn vô cùng khả ái.

"Ta nghe nói ngươi trở lại, chạy về nhà nhìn, căn bản ngươi không ở, sau đó ta liền chạy tới, ngươi quả nhiên ở đây." Trì Thụy An lôi kéo Trì Kính Uyên nói không ngừng, muốn cậu ngủ cùng hắn tối nay

Trì Kính Uyên sờ sờ đầu hắn, nói: "Không được, ta quen ngủ một mình"

Trì Thụy An có chút chần chờ nói: "Ca, ngươi có phải là bởi vì ba mẹ...mới không muốn trở về đi ? Kỳ thực hai người bọn họ rất nhớ ngươi, tối nay chúng ta ăn một bữa cơm đi, ngươi cũng đã lâu không nhìn thấy ba ba mụ mụ."

Trì Kính Uyên lần thứ hai cự tuyệt Trì Thụy An, Trì Thụy An làm nũng bán manh quấn cậu một lúc lâu, cuối cùng cậu không đành lòng để đệ đệ mất hứng, mới vạn bất đắc dĩ đáp ứng, một bữa cơm mà thôi, không mất bao nhiêu thời gian.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cậu thật không nghĩ đến ăn một bữa cơm sẽ gian nan như vậy

Cậu không nhớ mình đã bao năm không về nhà cha mẹ, phòng ở tựa hồ là được tân trang, mỗi một phần bố trí cũng có thể nhìn ra được chủ nhân đối cái phòng này dụng tâm, ấm áp mỹ mãn.

Nhưng mà, Trì Kính Uyên ngồi vào bàn cơm lại như cái khách nhân không mời mà đến, mặc dù Trì Thụy An nỗ lực làm dịu cũng không sửa đổi được bầu không khí lúng túng làm người khó chịu

Trì phụ Trì mẫu không dám đắc tội cậu cũng không muốn thân cận cậu, chỉ có thể lúng túng không nói một lời ăn cơm

"Ca, ngươi nếm thử đồ ăn này, là món sở trường của mụ mụ, ăn rất ngon." Trì Thụy An gắp một miếng thịt cho vào bát của Trì Kính Uyên

Trì Kính Uyên nếm nếm, bình thản nói: "Ân, ăn thật ngon."

"Thật không, ta rất thích ăn món này, có một lần ta nửa đêm sốt cao, mơ mơ màng màng muốn mụ mụ làm món ăn này, mụ mụ từ bệnh viện chạy về làm xong cho vào hộp giữ nhiệt đến phòng bệnh, kết quả bác sĩ nói ta không thể ăn, quá thảm."

Trì mẫu trừng Trì Thụy An một cái:

"Ngươi còn dám nói, ta bảo ngươi không thể ăn, ngươi Không nghe. Để bác sĩ nói ngươi mới hết hy vọng."

Tuy rằng trong lời nói đều là trách cứ, nhưng ngữ khí cùng thần sắc lại tràn đầy sủng ái.

Trì Thụy An le lưỡi một cái, "Không có cách nào mà, khi đó chính là rất muốn ăn."

"Buổi tối ngày hôm ấy thật đúng là đem ta và mẹ của ngươi dằn vặt thảm." Trì phụ gia nhập cuộc nói chuyện của hai người, chỉ có Trì Kính Uyên lạnh nhạt một mình im lặng ăn cơm.

Sau khi ăn xong cơm tối, Trì Thụy An lôi kéo Trì Kính Uyên đối Trì mẫu nói:

"Mẹ, buổi tối nhượng ca ca ở lại đi."

Trì mẫu liếc hắn một cái:

"Trong nhà không thừa phòng, chủ trạch lại không xa."

"Kia nhượng ca ca cùng ta trụ nha, phòng của ta rất lớn." Trì Thụy An lôi kéo tay áo Trì mẫu làm nũng.

"Ngươi muốn nhưng người ta không nhất định nguyện ý." Trì mẫu biết tính tình nhi tử mình, chính mình là không khuyên nổi, làm cho hắn đi chạm thử cái đinh Trì Kính Uyên, liền biết quay đầu lại.

Trì Thụy An phùng má, ca ca hắn chính là không muốn nên hắn mới phải để mẹ mở miệng.

"Ca, ngày mai ta cùng ngươi đi chơi có được không?" Trì Thụy An lôi kéo tay Trì Kính Uyên, mắt mở to nhìn cậu.

Trì Kính Uyên sờ sờ đầu hắn:

"Được."

"Ca, ngươi thật tốt." Trì Thụy An ôm cậu một cái

Ở trên đường không một bóng người, Trì Kính Uyên cảm thấy có mấy phần mát mẻ, đèn đường mờ vàng lập loè, chắc là hỏng rồi

Một đạo bóng đen như tiễn từ góc tường bắn ra, thẳng hướng lưng Trì Kính Uyên đâm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top