Chương 17
"A ——" trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng tiếng thét chói tai của nữ nhân
Lần này Trịnh bà bà cũng không dối gạt được, Trì Kính Uyên bước nhanh về phía trước, trực tiếp mở cửa phòng ngủ phụ, đập vào mắt chính là một gương mặt vạn phần hoảng sợ
Nữ nhân đang mang bầu, tay bảo hộ ở trên bụng.
Trì Kính Uyên không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ là nàng, trước cậu còn giúp vị nữ sĩ này bắt tên trộm, nhìn nàng là phụ nữ có thai, còn giúp đưa nàng về nhà
Nữ nhân phảng phất như thấy nhánh cỏ cứu mạng mà nhìn chằm chằm Trì Kính Uyên.
Trịnh bà bà đứng ở phía sau, liếc mắt một cái liền nhìn thấy lá bùa trên cửa sổ đã mất đi pháp lực, trở thành một tấm giấy lộn.
"Sao... Tại sao lại như vậy..."
"Bà bà..." Trong mắt nữ nhân hàm chứa nước mắt, âm thanh run rẩy nhìn Trịnh bà bà.
"Tiểu Trân ngươi đừng sợ." Trịnh bà bà nói liền muốn bước vào trong phòng, Trì Kính Uyên mi tâm trói chặt, giơ tay ngăn cản nàng: "Chớ vào, có đồ vật."
Phó Trân sợ hãi gật gật đầu, ngón tay run rẩy chỉ chỉ dưới gầm giường, Trì Kính Uyên thuận tay cầm lấy gậy phơi quần áo ở bên cạnh, đem Phó Trân che chở ở phía sau, từ từ tới gần cái giường.
Sau đó đột nhiên túm drap giường lên, phía dưới giường trống rỗng, chẳng có gì cả.
Cậu nhìn Phó Trân lắc lắc đầu, âm thanh Phó Trân có chút biến điệu:
"Không... Không thể như vậy, vừa nãy ta ngồi ở trên giường, nó từ dưới gầm giường duỗi ra một cái tay muốn túm chân ta"
Phó Trân kéo ống quần cho Trì Kính Uyên nhìn, chỗ mắt cá chân có một cái ấn ký bàn tay màu đen, nhỏ vô cùng.
Trì Kính Uyên không thể không khom người xuống nhìn vào bên trong gầm giường
"Hê hê khặc khặc..."
Cậu còn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã đối mặt với đồ vật dưới gầm giường, đó là một đôi mắt đen ngòm, nó nhếch miệng nở nụ cười, miệng trực tiếp rạn nứt đến mang tai.
Trì Kính Uyên da đầu căng thẳng, gậy phơi quần áo trong tay liền đâm đi lên, không nghĩ tới chính là vật kia bò cực nhanh né tránh sự công kích của cậu, trực tiếp từ dưới đáy giường bò đi ra.
"A —— cái...cái thứ quái quỷ gì kia...." Phó Trân bị bộ dạng khủng bố của nó doạ phát sợ, hai chân như nhũn ra, nàng che bụng mình không ngừng lui về phía sau.
Trịnh bà bà đi ra ngoài lấy lư hương, đem tàn hương vẩy lên trên người nó
Vật kia phát ra một tiếng thét sắc bén chói tai, đột nhiên hướng Trịnh bà bà đánh tới, Trì Kính Uyên xông lên dùng gậy phơi quần áo đánh nó ra ngoài.
Tứ chi của nó như con thạch sùng vững vàng bám trên sàn nhà, trong miệng phát ra tiếng kêu chói tai, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, Trì Kính Uyên còn chưa phản ứng thì nó đột nhiên từ trên sàn nhà thuận theo chân bò lên trên bả vai cậu
Trì Kính Uyên nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen ngòm, cái miệng rạn nứt của nó
Cậu giơ tay muốn bắt nó, nó lại phảng phất như ngửi được cái gì kỳ trân mỹ vị, đối Trì Kính Uyên phun ra chất dịch, kia như nước mưa rơi vào trên y phục của Trì Kính Uyên, cư nhiên có tính ăn mòn, trong nháy mắt đem quần áo của Trì Kính Uyên thủng lỗ chỗ, làm tổn thương đến da thịt cậu, mùi máu tanh chui vào mũi Trì Kính Uyên
Không nên nói lung tung, lần này thật sự có họa sát thân.
Trì Kính Uyên bị đau, đôi mày nhíu lại, nó đối Trì Kính Uyên mở ra cái miệng lớn như bồn máu.
"Không ——" Phó Trân không thể tin được trợn trừng mắt, che miệng mình, rít gào thành tiếng.
Đau đớn trong dự liệu cũng không có tới, Trì Kính Uyên ngược lại là nghe thấy từ trong miệng vật kia truyền ra một tiếng thống khổ, bả vai cậu đột nhiên cảm thấy nhẹ đi.
Nó bị dây chuyền trên cổ Trì Kính Uyên bắn ra đập vào tường, rơi xuống đất.
Trì Kính Uyên cúi đầu nhìn khối mộc bài, chữ vàng khắc trên đó đang lập loè kim quang.
"Đây là..."
Chẳng trách Thích Ý Đường muốn cậu đeo trên người không cho lấy xuống, nguyên lai vật này có thể hộ thân
Trì Kính Uyên đem mộc bài nắm trong tay, trong lòng nhất thời ấm áp.
Dù còn có nghi vấn đối với thân phận thần bí của Thích Ý Đường, bất quá việc cấp bách là giải quyết vật này.
Nó tựa hồ đã có trí lực, sau khi biết Trì Kính Uyên không dễ chọc cư nhiên thẳng tắp hướng bụng Phó Trân đánh tới.
Phó Trân ôm lấy bụng của mình, không ngừng tránh né:
"Không, không nên... Đừng giết hài tử của ta."
Nàng càng như vậy thì nó càng hăng, tàn hương đối với nó cũng không còn nhiều tác dụng
"Còn có cái tiểu nhân." Âm thanh réo rắt êm tai bỗng nhiên vang lên ở trong phòng, một đạo bạch quang xuất hiện trước mặt Trì Kính Uyên
Là Thích Ý Đường.
Sau lưng Thích Ý Đường là một nữ nhân mặc váy đỏ, không, nàng hẳn không phải là người, thời điểm nàng đứng, mũi chân là trôi nổi ở giữa không trung.
"Thái Khê?!" Trì Kính Uyên không nghĩ tới Thái Khê mà cậu và Hạ Vân Chu điều tra lâu như vậy cư nhiên sẽ xuất hiện ở đây, cùng dự liệu của cậu chênh lệch không bao nhiêu, Thái Khê quả nhiên bị hại chết
Thích Ý Đường sóng mắt tại trên người Trì Kính Uyên lưu chuyển, chẳng biết vì sao Trì Kính Uyên cảm thấy Thích Ý Đường có chút không cao hứng?
"Nhị thúc..." Cậu lúng ta lúng túng mở miệng.
Thích Ý Đường khẽ gật đầu.
"Bảo bảo, bảo bảo...thu tay lại đi."
Thái Khê tiến lên ôm lấy cái vật phi thường khủng bố kia
Trì Kính Uyên có chút không thể tin được, vật kia dĩ nhiên là hài tử.
"Không... Không! Dựa vào cái gì mà nó có thể được sinh ra!"
Quỷ anh trong lòng Thái Khê phát ra tiếng rống, thanh âm của bé mang theo giọng điệu của tiểu hài nhi mềm mại cùng sắc bén.
Thời điểm nàng nói chuyện là đối diện với bụng Phó Trân, Phó Trân theo bản năng bảo vệ bụng của mình mà xoay người, động tác này tựa hồ kích thích quỷ anh, bé đột nhiên từ trong lòng Thái Khê giãy dụa vọt ra ngoài, hóa thành một đạo bóng đen, thẳng tắp đánh về phía bụng Phó Trân
"Không muốn ——" Phó Trân vạn phần hoảng sợ ôm lấy bụng của mình ngồi thụp xuống, đưa lưng về phía quỷ anh.
Một tia sáng trắng đột nhiên chợt lóe, quỷ anh kêu thảm một tiếng bị một cái tăm trúc đóng đinh ở trên sàn nhà
"Không biết hối cải." Thích Ý Đường hiện nay vô trần, khác nào bễ nghễ muôn dân thần chỉ.
Trì Kính Uyên nhìn thấy một mặt quyết đoán mãnh liệt của Thích Ý Đường, không còn là công tử tuấn nhã như ngọc, Thích Ý Đường như vậy không khỏi làm người nhìn mà phát khiếp.
Có lẽ Thích Ý Đường như vậy mới thật sự là Thích Ý Đường, dù sao là Nhị gia toàn bộ người Trì gia kính nể làm sao có khả năng chỉ là cái người ôn văn nhĩ nhã bình thường.
Thái Khê nhìn quỷ anh thống khổ trên đất hét lên, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu trước Thích Ý Đường:
"Dẫn độ sứ đại nhân, van cầu ngài, buông tha cho con ta, nó cái gì cũng không biết, nó chỉ là một nữ hài, hết thảy để ta gánh chịu đi."
Quỷ anh bị ghim trên sàn nhà, oán khí đầy người vẫn như cũ không chịu buông muốn tiến vào trong bụng Phó Trân
"Đừng... Van cầu ngươi, đừng hại con trai của ta."
Phó Trân nước mắt giàn giụa, sắc mặt trắng bệch.
"A —— a —— dựa vào cái gì nó có thể được sinh ra..."
Quỷ anh giãy dụa, mặc dù hồn phách sắp bị xé nát, nó cũng phải chui vào bụng Phó Trân
"Đem ta sinh ra đi, đem ta sinh ra đi... Mụ mụ... Mụ mụ..."
Trong miệng quỷ anh phát ra âm thanh đáng yêu của tiểu hài nhi khiến người thương tiếc cực kỳ.
Phó Trân vẻ mặt hốt hoảng nhìn nó, hai tay sắp ly khai bụng của nàng.
"Đến." Đôi môi Thích Ý Đường khép lại mở, một cái dây khóa bỗng dưng xuất hiện, đem quỷ anh gắt gao trói lại.
"Trói buộc!" Theo mệnh lệnh của Thích Ý, kia dây khóa càng kéo càng chặt, quỷ anh cũng càng thống khổ kêu thảm thiết.
"Đại nhân! Van cầu ngài thả nó đi, ta nguyện ý thay nó tiếp nhận trừng phạt."
Thái Khê quỳ trên mặt đất xin tha với Thích Ý Đường
Thích Ý Đường sắc mặt không thay đổi:
"Nó làm nhiều việc ác, có tội thì phải chịu."
"Không —— không phải là lỗi của nó, nó chỉ là muốn được sinh ra mà thôi, là lỗi của ta, là ta không bảo vệ tốt con của mình..."
Thái Khê quỳ trên mặt đất, nàng tưởng rơi lệ nhưng quỷ không có nước mắt.
"Mẹ... Mụ mụ..." Đôi mắt đen ngòm kia nhìn về phía Thái Khê, trong miệng phát ra nỉ non ỷ lại
Thái Khê giật mình, xông lên phía trước ôm lấy bé:
"Xin lỗi, xin lỗi, là mụ mụ không bảo vệ được ngươi."
"Mẹ..." Bàn tay nho nhỏ sờ sờ gương mặt Thái Khê, bé bỗng nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, oán khí trên người bé từ từ tản đi, lộ ra gương mặt đáng yêu như thiên sứ
Thái Khê kinh ngạc nhìn nó, đây là con gái của nàng, bởi vì nàng sơ sẩy, bị Ngô Thục Quyên tàn nhẫn sát hại nữ nhi, nó nguyên bản có thể khỏe mạnh lớn lên.
"Ừ, mụ mụ ở đây." Thái Khê ôm lấy bé, hôn một cái lên khuôn mặt lạnh lẽo của bé
Thái Khê ôm nữ anh bị âm soa áp tải rời đi, nữ anh bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn bụng Phó Trân, Phó Trân căng thẳng ôm lấy bụng của mình, nữ anh nhưng là hướng bụng của nàng phất phất tay, nó há miệng không hề có một tiếng động nói một câu:
"Đệ đệ, tái kiến."
Phó Trân kinh ngạc nhìn nữ anh cùng Thái Khê biến mất, cả người mềm nhũn, co quắp ngồi dưới đất.
Thời điểm Hạ Vân Chu đuổi đến, tất cả đã kết thúc, hắn đang định hỏi gì đó thì đột nhiên nghe thấy Phó Trân thống khổ rên rỉ:
"Ta... muốn sinh..."
Trong lúc nhất thời liền là một trận binh hoang mã loạn.
Hạ Vân Chu cùng Trì Kính Uyên còn có Trịnh bà bà sau đó đuổi đến từng cái từng cái trận địa sẵn sàng đón quân địch trông coi ở thủ thuật cửa phòng ở ngoài.
"Cũng không phải lão bà của ta sinh con, ta sốt sắng như vậy làm cái gì?" Hạ Vân Chu lầm bầm lầu bầu nói thầm.
Trì Kính Uyên lại là đang suy nghĩ Thích Ý Đường rốt cuộc là ai thì Trịnh bà bà kéo góc áo cậu, cùng cậu nói xin lỗi:
"Tiểu tử, xin lỗi a, ta cho ngươi vào cửa là nhìn đến ngươi phúc phận thâm hậu, muốn để ngươi ngăn chặn quỷ anh kia, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy."
"Ta? Phúc phận thâm hậu?" Trì Kính Uyên nhớ tới Hạ Vân Chu nói cậu bát tự hiếm thấy âm, đặc biệt dễ dàng chiêu quỷ nhập vào người.
"Đúng vậy, ta trước kia là bà cốt, cho nên hiểu chút đồ vật phương diện này."
Không nghĩ tới cao thủ tại dân gian, Trịnh bà bà dĩ nhiên là bà cốt, chẳng trách dám thu lưu Phó Trân.
Hạ Vân Chu nghe vậy, tỉ mỉ quan sát Trì Kính Uyên:
"Ta dĩ nhiên nhìn lầm, trên người ngươi tại sao có nhiều công đức như vậy, phía sau lỗ tai lóe kim quang nha."
Trì Kính Uyên ngẩn người: "Đại khái bởi vì trước kia ta làm lính ?"
"Sinh, sinh, là nam hài nhi." Y tá bỗng nhiên đẩy cửa ra đối ngoại hô một tiếng.
Ba người từ trên mặt của nhau thấy được ý mừng.
Trì Kính Uyên từ bệnh viện trở lại biệt viện, suy nghĩ làm sao hỏi Thích Ý Đường, dù sao cũng là trượng phu trên danh nghĩa của mình, Thích Ý Đường đến tột cùng là ai a?
"Trở về ?" Thích Ý Đường đang ngồi trên ghế trong phòng cậu, vẫn là một bộ Đường trang trắng kia, khóe miệng ngậm lấy một ý cười yếu ớt.
"Nhị thúc... Ngài tại sao lại ở đây?"
Thích Ý Đường nhấc mắt nhìn về phía cậu, sơ nhạt đồng tử dưới ánh trăng lưu chuyển ánh sáng, làm người hoa mắt mê mẩn.
"Ta cho là, ngươi sẽ hỏi thân phận của ta."
Trì Kính Uyên nuốt ngụm nước miếng, cuống họng có chút ngứa:
"Vậy ngài là người thế nào?"
Thích Ý Đường đứng dậy, đến gần cậu, tóc đen lướt qua cần cổ xanh trắng của ngài, Trì Kính Uyên ngửi được một luồng lãnh hương nhàn nhạt, tầm mắt lưu luyến tại giữa cổ Thích Ý Đường, khó có thể dời mắt
"Ta không phải là người."
Da dẻ xanh trắng của ngài càng làm bật lên đôi môi càng ngày càng đỏ sẫm, phảng phất như ngâm trong huyết
"Ta là quỷ."
Bên trong nhà chính Trì gia, đám người hầu đem quà cưới chất đống trên bàn ở phòng Trì Kính Uyên, rón rén đóng cửa lại.
Nguyệt quang xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống, một cái hộp quà lảo đà lảo đảo rớt xuống, lăn xuống ra một mặt cổ, cổ một bên khảm nạm bảo thạch dưới ánh trăng như nước, lập loè hàn quang.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top