Chương 16
Ngô Địch trong miệng chữ 'Ngọa tào' thiếu chút nữa phun ra, hoàn hảo hắn phản ứng nhanh giơ tay bưng kín miệng mình.
Bất quá hắn trợn tròn đôi mắt đủ để chứng minh nội tâm hắn khiếp sợ, hắn nhìn Hạ Vân Chu đang đứng một bên, hiển nhiên Hạ Vân Chu cũng đang khiếp sợ
Bọn họ làm nghề này, nhiều ít là phải cùng đầu trâu mặt ngựa ở cõi âm giao thiệp, dẫn độ sứ phụ trách cân bằng âm dương hai giới, ai cũng không rõ ràng thân phận cụ thể của dẫn độ sứ, bất quá phàm là ác quỷ cực kỳ hung ác xuất hiện ở nhân gian, ngài đều sẽ xuất hiện.
Âm soa lật qua lật lại sổ sách trong tay:
"Thái Khê, nhân sĩ của A thành, hưởng thọ hai mươi bảy tuổi, chết vào chín giờ ngày mùng 3 tháng 2."
Hạ Vân Chu vừa nghe trong lòng không khỏi giật mình, thảo nào hắn cảm thấy ma nữ này quen mắt a, thì ra chính là Thái Khê!
Tay chân Thái Khê bị âm soa gô lên gông xiềng, như trước cả người đầy oán khí, trong đôi mắt âm u tràn đầy oán hận:
"Đều đáng chết! Là hắn gạt ta!"
"Người giết chết Trần Lập Khoa là ngươi sao?" Hạ Vân Chu hỏi.
Trong miệng Thái Khê phát ra tiếng cười làm người sởn cả tóc gáy:
"Ha ha khặc... Là ta, chính là ta làm! Hắn đáng chết!"
"Kia Ngô Thục Quyên đâu? Cha mẹ ngươi đâu?" Hạ Vân Chu càng hỏi trong lòng càng ngày càng lạnh, Thái Khê sẽ không phải thật sự đem cha mẹ mình giết đi
"Đúng, đều là ta làm, bọn họ toàn bộ đều nên chết đi, nếu không phải tại hắn, ta cũng sẽ không lưu lạc đến nơi này."
"Lão bà kia thật sự cho là nhi tử nàng là bảo bối gì sao, suốt ngày chỉ biết mắng ta dùng tiền của nhi tử nàng, phải đem đầu lưỡi nàng rút đi!"
Hạ Vân Chu nghe Thái Khê liên miên cằn nhằn, đột nhiên nhớ ra Ngô Thục Quyên là bị rút đầu lưỡi, nguyên lai là bởi vì cái này.
"Ngươi cho rằng ta muốn trở thành như vậy sao? Đều là bọn hắn buộc ta, đều là bị bọn hắn bức!"
Thái Khê tâm tình kích động, cả người quỷ khí âm trầm, oán khí bao trùm toàn bộ gian nhà
Hạ Vân Chu đỡ lấy Ngô Địch, Ngô Địch tuổi trẻ dễ bị ảnh hưởng sản sinh tâm tình tiêu cực:
"Mau niệm Thanh Tâm chú."
Ngô Địch phục hồi lại tinh thần, nhắm mắt lại niệm Thanh Tâm chú đem cảm xúc âm u trong nội tâm đuổi đi
"Ngươi tại sao muốn giết cha mẹ ngươi?"
Hạ Vân Chu một bên đỡ Ngô Địch một bên chất vấn, vạn nhất Thái Khê bị âm soa mang đi, vụ án này sẽ không có đầu mối.
"A —— đều trách bọn họ." Thái Khê đột nhiên phẫn nộ, làm cho nàng thiếu chút bộc phá gông xiềng
Thích Ý Đường thấy thế vung ống tay áo lên, Thái Khê đột nhiên ngã trên mặt đất, cả người oán khí cũng tán đi hơn nửa, này đó oán khí ngưng kết thành hạt châu màu đen bị Thích Ý Đường thu hồi, tiện tay ném cho Trần Tuyên.
Trần Tuyên thu cẩn thận, dự định trở lại đưa cho Yến Nhất Diệp cùng Yến Tri Thu làm đồ ăn vặt.
Thái Khê mặt mũi dữ tợn trong nháy mắt khôi phục yên tĩnh, Hạ Vân Chu giờ mới nhìn rõ trên người nàng xuyên một cái đầm màu đỏ, đó cũng không phải là máu đỏ nguyên bản, mà là bị máu tươi nhuộm đỏ.
Thái Khê nguyên bản dung mạo thanh lệ, không coi là cái gì đại mỹ nhân, có thể cũng coi như là con gái đẹp
Nàng ngồi ở trên sàn nhà, có chút mờ mịt, nàng chậm rãi nhấc lên hai tay run rẩy, bưng kín mặt mình:
"Ta giết người..."
"Giết người vô tội."
Lúc này nàng mới rốt cục lấy lại lý trí.
"Thái Khê, có thể nói cho chúng ta chân tướng không?" Hạ Vân Chu đi tới trước mặt nàng hỏi.
Thái Khê trầm mặc một lát, nhẹ nhàng gật đầu:
"Ta và Trần Lập Khoa là kết thân nhận thức, bởi vì ta khi còn bé thiếu chút nữa bị thân thích dâm loạn, sau khi lớn lên cũng rất bài xích cùng khác phái tiếp xúc, lại càng không muốn nói chuyện yêu đương."
"Ta vẫn luôn cô gái ngoan ngoãn, cha mẹ không cho ta yêu khi đang học, ta liền không yêu ai, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, ta quen bạn trai cũ, ta cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy được nữa, vì vậy lấy dũng khí cùng hắn giao du."
Khoé miệng Thái Khê câu lên nụ cười tự giễu:
"Ta bị hắn lừa, bị đánh chân, còn bị lừa gạt tiền. Sau đó ta vẫn luôn không muốn nói chuyện yêu đương, cảm thấy độc thân rất tốt, thế nhưng ba mẹ ta nhìn ta tuổi dần lớn hơn, đều cuống lên, được đại cô của ta giới thiệu, ta bị bọn họ lừa đi gặp Trần Lập Khoa."
"Khả năng các ngươi đều không thế nào hiểu được, một người trưởng thành chính mình không muốn, người khác làm sao có khả năng bức bách nàng làm chuyện nàng không muốn làm."
"Ta bỏ đi lại bị cha mẹ ta bắt về, bọn họ giấu đi thẻ căn cước của ta, ta chỗ nào cũng không đi được, bọn họ buộc ta kết hôn, chỉ bởi vì ta hai lăm tuổi rồi mà chưa kết hôn, người khác sẽ châm biếm nhà chúng ta."
Thái Khê hít sâu vào một hơi, tiếp tục nói:
"Trần Lập Khoa tự mình chạy tới tìm ta, hướng ta cam kết vĩnh viễn sẽ không phản bội ta, ta và hắn nói, ta thật không có biện pháp tái chịu đựng tư vị bị người lừa dối, ta rất sợ, ta không có cảm giác an toàn, hắn nói hắn sẽ bảo vệ ta, sẽ yêu ta, sẽ cho ta cảm giác an toàn. Hắn nói đến rõ ràng rành mạch! Về sau ta mới biết, hắn ở đâu là vì ta, hắn rõ ràng là vì tiền nhà ta"
"Ta nói ta tạm thời chưa muốn sinh con, công tác của ta rất bận rộn, nhưng là hắn thừa dịp sinh nhật ta chuốc say ta, nhượng ta mang thai. Ta nghĩ phá thai nhưng hắn không cho phép, hắn vẫn luôn dụ dỗ ta, nhượng ta đem hài tử sinh ra, thậm chí tự chủ trương thay ta từ chức, cha mẹ ta đều đứng ở bên phía hắn, tất cả mọi người nói chờ hài tử sinh ra ta liền sẽ thích hài tử, một cô gái cũng không cần sự nghiệp gì chỉ cần chồng con là đủ"
Thái Khê thống khổ bưng mặt: "Kết quả sao, ta sinh con gái, thái độ hắn liền thay đổi, hài tử khóc đói bụng hắn cũng không quan tâm, trái lại ghét bỏ con quá ồn. Con mụ kia chỉ biết mắng sinh ra nữ hài là đồ vô dụng. Ta mắc bệnh trầm cảm cũng không ai hỏi đến ta một câu, thậm chí sau đó ta phát hiện hắn ở bên ngoài có tình nhân, cha mẹ ta cũng chỉ là cùng hắn nói chuyện đàm luận cho có lệ, còn nói cái gì nam nhân nào lại không ăn vụng. Bọn họ chẳng lẽ không đáng chết sao?!" Thái Khê hét lớn. (Hằng: Đọc đến đoạn này mình lạnh tâm luôn, không muốn yêu đương j hết)
Ngô Địch cùng Hạ Vân Chu nhất thời cảm thấy một trận thổn thức, Thái Khê nói sự tình quá thường gặp, chỉ có điều phần lớn mọi người sẽ chọn nhẫn nại, thế giới này nguyên bản vốn cũng không có cái gì tuyệt đối công bằng.
"Vậy ngươi là chết như thế nào?" Hạ Vân Chu hỏi tới vấn đề mấu chốt.
"Ha ha... Chết như thế nào, bị Trần Lập Khoa chém đứt động mạch chủ, mất máu mà chết. Thi thể bị hắn chuyển đến nông thôn ném vào trong hố rác."
Hạ Vân Chu lập tức ra hiệu cho Ngô Địch, Ngô Địch vội vã lấy di động ra gọi nhân viên đi tìm thi thể.
"Cho nên ngươi nhập vào Ngô Du là vì muốn trừ sạch tra nam?" Hạ Vân Chu hỏi.
"Lẽ nào bọn họ không đáng chết sao?"
Thái Khê đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Vân Chu, tựa hồ muốn hắn nói ra cái nguyên cớ
"Liền coi như bọn họ đáng chết, cũng không tới phiên ngươi trị."
Hạ Vân Chu lắc đầu, không có người nào có tư cách quyết định sinh tử của người khác.
Nếu biết ngọn nguồn, âm soa dĩ nhiên là muốn đem Thái Khê đi, lông mi Thích Ý Đường bỗng nhiên dài ra, cả người khí thế đột nhiên biến đổi, làm người ta phát lạnh.
Ngài thu dù, dùng chóp dù chỉ thẳng mặt Thái Khê:
"Thế gian này lại có người dám to gan ở trước mặt ta nói dối."
Hạ Vân Chu cùng Ngô Địch còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Thích Ý Đường cùng Thái Khê đã biến mất.
Ngay sau đó, Trần Tuyên đối âm soa chắp tay:
"Thỉnh hai vị lại đi một chuyến."
Âm soa cư nhiên không nóng giận, nói đi liền theo Trần Tuyên đi.
Hạ Vân Chu đem Điền Điềm hôn mê đến tay Ngô Địch, sau đó nhanh chóng lấy ra ngàn hạc giấy rồi cùng ngàn hạc giấy đuổi theo.
...
Trì Kính Uyên đang đứng trước kim ốc tàng kiều của Trần Lập Khoa, xem xem vị Phó tiểu thư kia có ở nơi này không
Đáng tiếc cậu vồ hụt, bên trong khách trọ đã thay đổi một nhóm người.
Trong tay cậu không có nhiều thông tin liên quan đến Phó tiểu thư, lập tức đi vào ngõ cụt.
Cậu ngồi ở ghế đá dưới tán cây được một lúc thì quyết định lại đi đến nhà Trần Lập Khoa một chuyến, cậu phải hỏi Trịnh bà bà một chút, ngày đó nàng đứng ở cửa thang gác làm gì?
Cậu luôn cảm thấy Trịnh bà bà biết cái gì, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu thật giống như ngửi thấy mùi của nến thơm
"Cộc cộc cộc..." Trì Kính Uyên gõ cửa ba Lan, cửa sắt bị gõ tại gian trong cầu thang vang vọng.
Tiểu khu này thật cũ
Trì Kính Uyên cho rằng sẽ bị đóng sầm cửa vào mặt, dù sao Trịnh bà bà là nổi danh không thích gặp người.
"Tiểu tử, là ngươi nha." Trịnh bà bà mở cửa ra một cái khe, lộ ra bàn tay đầy đồi mồi, đôi mắt vẩn đục của bà nhìn chằm chằm Trì Kính Uyên, làm cho cậu có chút không thoải mái.
"Bà biết ta sao?"
"Biết chứ, ngày đó ngươi không phải là đứng ở trên thang lầu à."
Trịnh bà bà nói chầm chậm, âm thanh tràn đầy tang thương.
Trì Kính Uyên cân nhắc một chút, đang muốn trả lời thì Trịnh bà bà liền giành nói trước:
"Ngươi tới là muốn hỏi ta sự tình của nhà đối diện đi?"
Trì Kính Uyên gật đầu: "Đúng."
"Vào đi, lão bà tử pha trà cho ngươi uống."
Trịnh bà bà hai tay chắp ở sau lưng đi vào nhà
Trì Kính Uyên nhìn cửa bán mở, cùng tia sáng bên trong nhà tối tăm, đẩy cửa ra đi vào.
"Không cần cởi giày" Âm thanh của Trịnh bà bà từ bên trong truyền đến.
"Vâng." Trì Kính Uyên đáp lại, tầm mắt quét nhìn nhà Trịnh bà bà, nhà ở không lớn, liếc mắt một cái có thể nhìn hết, phòng ngủ phụ môn là giam giữ.
Cậu đi tới trên ghế sofa ngồi xuống, hướng khe hở trong sofa sờ sờ một chút, mò tới len sợi còn chưa đan xong, tâm lý đại khái có sổ.
"Ngài thắp hương?" Trì Kính Uyên nhìn thấy trong phòng khách của Trịnh bà bà thờ phụng một vị tượng thần, trước tượng thần có một cái lư hương, bên trong hương đã cháy đến không sai biệt lắm.
Trịnh bà bà rót cho cậu một chén trà, lá trà thả hơi nhiều, cũng không biết là nàng yêu thích hay đơn thuần bởi vì người đã già chân tay vụng về
"Lão bà tử không có chuyện gì liền đốt nhang một chút, niệm kinh Phật."
Trịnh bà bà nói rồi đi tới trước tượng thần rút ra ba cái hương, một bên bái một bên niệm
Trì Kính Uyên đặt chén trà xuống, ánh mắt ngưng song:
"Trịnh bà bà, ngài có nhận thức Phó tiểu thư không?"
"Nhận thức, nàng ta ở đối diện." Trịnh bà bà không phản ứng gì, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa
Trì Kính Uyên giống như dã thú nhìn chằm chằm bà:
"Ta xem ngài không chỉ là đơn giản nhận thức đi..." Trì Kính Uyên hướng bốn phía nhìn một chút: "Có lẽ, vị Phó tiểu thư kia là ở đây cũng không biết chừng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top