Chương 15

Hạ Vân Chu không thể chiêu được hồn phách của Thái Khê, bên này lại nghe nói Trì Kính Uyên bị ngưng chức.

"Ai, việc này vốn là cùng ngươi không có quan hệ gì, đều do ta làm hại."

Hạ Vân Chu kỳ thực nói không sai, vụ án này đã được chuyển giao cho đặc án xử, Trì Kính Uyên chỉ là một cảnh sát, vụ án này cùng cậu cũng không có quan hệ gì.

Nếu không phải vì hỗ trợ điều tra vụ án này, cậu cũng sẽ không bị hoài nghi thành hung thủ giết chết cha mẹ Thái Khê, càng sẽ không bị tạm thời cách chức.

"Không liên quan đến ngươi, là tự ta muốn đến bắt hung thủ."

Đại khái trong cơ thể Trì Kính Uyên vẫn luôn có sự không an phận đi, so với mỗi ngày ngồi ở trong văn phòng giải quyết một ít chuyện vặt vãnh, ngược lại là này đó sự tình mạo hiểm đối với cậu mà nói càng có sức hấp dẫn.

"Nếu không phải ngươi không có năng lực đặc thù, nhìn ngươi như thế cẩn cẩn trọng trọng, ta đều muốn đem ngươi điều đến đặc án xử chúng ta."

Trì Kính Uyên không có tiếp lời, ngược lại hỏi hắn:

"Các ngươi tiếp theo tính như thế nào?"

Hạ Vân Chu gãi gãi đầu: "Kỳ thực ngày hôm qua Điền Điềm ra cái chủ ý, giả trang tra nam, dẫn xà xuất động."

Trì Kính Uyên vừa nghe, cũng biểu thị tán thành: "Ta cảm thấy rất hợp lý."

Hạ Vân Chu tựa hồ có hơi khổ não: "Nhưng là, bọn họ đều bảo ta tới giả trang tra nam! Ta thoạt nhìn chỗ nào cặn bã sao?"

"Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết."

Trì Kính Uyên đối với hắn giơ ngón tay cái lên, cho hắn một cái ánh mắt khích lệ.

"A... Làm sao ngươi cũng ý giống họ, ta chỉ có chút tiền? Nơi nào có thể giống tra nam."

Lời tuy như vậy nhưng cuối cùng Hạ Vân Chu vẫn là nhận mệnh

Trì Kính Uyên đang tạm thời cách chức, không có chuyện gì làm, dự định đi tìm vị Phó tiểu thư kia, cũng chính là tình nhân của Trần Lập Khoa

"Ra ngoài sao?" Thích Ý Đường chẳng biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng cậu, nhẹ giọng hỏi.

Nếu không phải gan Trì Kính Uyên rất lớn thì nhất định sẽ bị giật mình.

"Vâng."

Thích Ý Đường từ trong bóng tối đi ra, tóc đen lướt qua da dẻ xanh trắng của ngài, vài sợi tóc rối buông xuống bên tai, bị ngài giơ tay vuốt tới sau tai, trên ngón tay đeo nhẫn lộ ra nốt ruồi son, như là hồng mai tuyết rơi, đẹp không sao tả xiết.

"Có đeo dây chuyền sao?" Thích Ý Đường đi tới trước mặt cậu hỏi.

Trì Kính Uyên phục hồi lại tinh thần, vén cổ áo ra lấy khối mộc bài cấp Thích Ý Đường xem:

"Đeo"

"Vậy thì tốt." Thích Ý Đường thân thủ đem mộc bài nhét vào trong y phục của cậu, Trì Kính Uyên chợt thấy ngực mát lạnh, cũng không biết là bởi vì mộc bài hay là bởi vì cảm giác mát mẻ từ đầu ngón tay Thích Ý Đường

Cậu không có nhìn thấy, chữ vàng khắc trên mộc bài kia bị một vệt ánh sáng phất qua, lấp loé trong chốc lát thì tiêu thất

"Đi thôi." Thích Ý Đường như là một vị trưởng bối đáng mến căn dặn cậu chú ý an toàn, ngài đứng ở huyền quan yên tĩnh nhìn cậu, tầm mắt vẫn luôn không dời đi

Trì Kính Uyên bỗng nhiên cảm giác có người nhìn, cậu không tự chủ nghiêng đầu sang chỗ khác, Thích Ý Đường vẫn đứng ở nơi đó, thật giống như chỉ cần cậu quay đầu lại, ngài sẽ luôn luôn ở nơi đó. (Hằng: Cái cảm giác an toàn này a~tui cũng muốn)

Trì Kính Uyên sờ sờ mộc bài trước ngực, khoé miệng không tự chủ được nở nụ cười.

Đợi đến sau khi Trì Kính Uyên rời đi, Thích Ý Đường quay người, đại môn liền tự động đóng lại.

"Ngài phải đợi tới khi nào thì phu nhân mới có thể thông suốt a."

Liễu Minh Châu vuốt ve chậu phát tài của mình, ôm cánh tay đứng ở khúc uốn của hành lang

Thích Ý Đường không trả lời nàng, hướng bên trong gian đi đến, vòng qua sân trước rộng lớn, rốt cục dừng bước lại, hai bên lối đi dùng đá sỏi phủ kín, hữu sơn hữu thủy, hiện ra Tiềm Long nằm uyên tiêu sái thế.

Trung gian có đường mòn đá xanh thông ra bên ngoài, dưới mái hiên là cái bảng hiệu đen thùi, phải chờ tới màn đêm buông xuống, dưới ánh trăng mới có thể thấy rõ hai chữ như rồng bay phượng múa-- 'Hung ác trai'

Hai cột trụ hai bên màu đỏ rực treo hai cái chuông vàng nhỏ, rỗng ruột.

Sắc trời dần dần chuyển tối, Thích Ý Đường ngồi ở dưới mái hiên cùng Liễu Minh Châu đánh cờ, Liễu Minh Châu đánh cờ tuy rằng so với người bình thường lợi hại hơn chút, nhưng cũng không phải là đối thủ của Thích Ý Đường, cùng ngài chơi cờ, liền giải buồn không tính là.

"Ai nha, Minh Châu tỷ tỷ sắp thua rồi." Yến Tri Thu ngồi xổm bên cạnh bàn cờ, đôi mắt mèo vốn to lại còn mở to mắt hơn khiến hắn trông càng thiên chân vô tà, nói ra lại là phi thường không đòi hỉ.

Yến Nhất Diệp ngồi xổm bên cạnh Thích Ý Đường, không nói gì, chỉ đối Yến Tri Thu dựng thẳng lên ngón tay, bảo hắn đừng lên tiếng.

Yến Tri Thu cùng ca ca hắn lè lưỡi một cái.

Màn đêm bắt đầu buông xuống, có ánh trăng xuyên thấu qua tầng mây sót lại, một cơn gió thổi qua.

'Keng -- '

Yến Nhất Diệp cùng yến Tri Thu đồng thời ngẩng đầu lên:

"Lục lạc vang lên! Có thức ăn rồi"

Ngón tay Thích Ý Đường thon dài kẹp một quân cờ bạch ngọc, đặt trên bàn cờ, thả ra một tiếng giòn hương:

"Ngươi thua rồi."

Liễu Minh Châu nghe vậy nhìn lại bàn cờ, thật sự thua, thua đến thảm thương không nỡ nhìn

"Hì hì hì, Minh Châu tỷ tỷ thua thảm như vậy, thật là đần chết rồi."

Một câu nói của Yến Tri Thu làm cho Liễu Minh Châu muốn ngay lập tức cởi giày cao gót đập Yến Tri Thu một trận

"Nhị gia." Trần Tuyên đứng bên cạnh Thích Ý Đường, gió đêm thổi lên tóc dài đen như mực của Thích Ý Đường, vải gấm màu xanh sẫm theo gió bay lượn, đẩy lên dù trúc, đạp lên ánh trăng biến mất ở trong đêm tối.

"Nhị gia đi mà không mang chúng ta ra ngoài chơi."

Yến Tri Thu nằm nhoài trên lưng ca ca, không vui ngỏng lên bĩu môi.

"Hai người các ngươi thật không bớt lo, mang các ngươi theo chỉ gây phiền phức cho Nhị gia thôi"

Liễu Minh Châu vuốt vuốt lại sườn xám bị nhăn, lắc lắc thân hình như rắn nước biến mất ở trong hành lang.

Hạ Vân Chu nỗ lực chừng mấy ngày rốt cục có kết quả, chính tại Điền Điềm cầu hắn hợp lại, thời điểm hắn lấy tiền đập Điền Điềm, Điền Điềm bỗng nhiên đem hắn đè xuống đất, khí lực kia đặc biệt lớn, hoàn hảo hắn phản ứng nhanh, trở tay liền đem lá bùa đập vào gáy Điền Điềm, con quỷ ý thức được mình bị trúng kế, quay người muốn trốn nhưng Hạ Vân Chu đã sớm tại trong phòng bày ra trận pháp, trên cửa sổ đều dán đầy lá bùa, căn bản không chỗ trốn

Bởi vì đứng ở trong trận pháp cho nên Hạ Vân Chu lần đầu tiên thấy rõ bộ mặt thật của con quỷ, mặc dù bởi vì oán khí mà hoàn toàn thay đổi nhưng có thể mơ hồ nhận ra đây là một cái ma nữ, hơn nữa khi còn sống dáng dấp cũng không tệ.

Hạ Vân Chu cảm thấy nàng có chút quen mắt, trong lúc nhất thời nhớ không nổi rốt cuộc là ở chỗ nào gặp qua.

Ma nữ thấy mình chạy không được, dĩ nhiên là nhập vào người Điền Điềm

"Thả ta đi! Bằng không ta sẽ cướp xác nàng, vừa vặn có thể làm thân thể mới của ta." Ma nữ khuôn mặt dữ tợn nói.

Mặc dù là gương mặt Điền Điềm nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy được, đây không phải là Điền Điềm.

"Đội... Đội trưởng, làm sao bây giờ, Củ cải đường đang ở trong tay nàng, chúng ta không thể xằng bậy a."

Một nam nhân để đầu quyển mao trong tay cầm một chuỗi tràng hạt vội đến không biết phải làm sao.

Hạ Vân Chu thiên tính vạn tính lại tính lọt này một tra:

"Ngô Địch, không nên hốt hoảng, thân thể nàng sẽ bài xích linh hồn quỷ, nó không thể ở trong thân thể Điền Điềm."

Điền Điềm bỗng nhiên khôi phục được một chút ý thức, trong tay kết một cái ấn, trực tiếp đem một tấm bùa nuốt vào trong bụng.

"A -- a --" nàng bỗng nhiên phát ra tiếng gào thét thảm thiết, hẳn là nữ quỷ kia.

Điền Điềm bỗng nhiên bắt đầu mãnh liệt đánh bụng mình, nham hiểm đầy mặt:

"Ngươi không cho ta dễ chịu, ta cũng không để ngươi dễ chịu."

"Trói chặt nàng lại." Hạ Vân Chu hét lớn một tiếng, Ngô Địch lập tức ném ra một cái dây thừng màu đỏ, kia dây thừng như có ý thức, nhiễu trụ thủ đoạn Điền Điềm, đem hai tay nàng trói gô lại

"Trói... Trói kỹ..." Ngô Địch vừa dứt lời, Điền Điềm đột nhiên đem dây thừng đỏ kéo đứt.

Ngô Địch trố mắt ngoác mồm nhìn tình cảnh này:

"Ngọa tào! Ta mất mười tám vạn để mua dây thừng trói buộc linh hồn đấy"

"Đi chết đi!" Điền Điềm bóp cổ Ngô Địch, đem hắn đè lên tường dùng sức bóp, hiển nhiên là nhìn trúng hắn là cái quả hồng mềm hảo nắm.

Hạ Vân Chu nhất thời không thể quản được nhiều như vậy, trực tiếp đem tiền Ngũ đế ném đi nện trên lưng Điền Điềm, ma nữ trong cơ thể Điền Điềm bị đau nên tay buông lỏng, Hạ Vân Chu nhân cơ hội đem Ngô Địch kéo ra ngoài.

"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Ngô Địch trở về từ cõi chết, ho khan kịch liệt.

"A --" ma nữ bị Hạ Vân Chu chọc giận, nguyên bản móng tay được Điền Điềm cắt ngắn đột nhiên dài ra, lóe lên hàn quang.

"Má ơi!!!!!! Móng tay của nàng thật dài a."

Ngô Địch ôm chặt lấy đùi Hạ Vân Chu, hiển nhiên bị dọa phát sợ.

Kia móng tay lóe lên hàn quang đột nhiên tấn công bọn họ, 'xoạt xoạt' một tiếng, một đạo hàn quang khác chợt lóe, móng tay dài ngoằng của ma nữ bị một thanh kiếm chặt đứt.

Hạ Vân Chu cùng Ngô Địch đồng thời quay đầu nhìn lại, cửa sổ chẳng biết lúc nào bị mở ra, nam nhân một thân đồ đen trong tay cầm một thanh trường kiếm cùng ma nữ tranh đấu.

Mà ngoài cửa sổ, một bóng người đứng dưới ánh trăng, đánh một cái dù trúc, mặt dù có một con cá nhỏ màu đỏ bơi qua, một bộ Đường trang màu trắng, tóc đen như mực, da trắng hơn tuyết, tuấn nhã thanh quý, không giống như người phàm trần

"Ngọa tào, thần tiên?" Ngô Địch không khỏi bật thốt lên, Hạ Vân Chu lông mày vi vắt, hẳn không phải là người, nhưng cũng không giống quỷ, không biết đến cùng là thân phận gì.

Trần Tuyên rất nhanh liền đem ma nữ chế phục, Hạ Vân Chu vội vã nói:

"Từ từ, con quỷ này chiếm nhập vào thân thể đồng sự ta không chịu trả lại."

Ma nữ dữ tợn gào thét: "Muốn giết ta thì giết luôn khối thân thể này luôn đi, ha ha ha ha."

Hạ Vân Chu sắc mặt nghiêm nghị nhìn nàng, lá bùa cùng tiền Ngũ đế đều dùng qua, con quỷ này chính là không chịu đi ra, hắn hiện tại cũng không có biện pháp, chỉ có thỉnh gia gia hắn ra tay, chính là không biết hai vị này là địch là bạn.

"Không biết hối cải." Thích Ý Đường chẳng biết lúc nào đã đứng ở trong phòng, ngón tay thon dài của ngài đối ma nữ bắn ra một đạo ánh huỳnh quang màu lam nhạt thẳng vào mi tâm nàng.

"A -- a --" ma nữ thống khổ lăn lộn trên sàn nhà, lăn lăn dĩ nhiên từ trong thân thể Điền Điềm lăn đi ra.

Ngô Địch cùng Hạ Vân Chu vội vàng đỡ lấy Điền Điềm, dùng phù hóa thủy cho nàng nuốt vào, sắc mặt Điền Điềm lúc này mới có chuyển biến tốt.

"Nếu ngươi không biết hối cải, ta sẽ bắt ngươi vào luyện ngục hối lỗi."

Hạ Vân Chu thấy nam tử xuyên Đường trang trắng cư nhiên triệu hoán được âm soa, âm soa tuy rằng có thể triệu hoán nhưng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể triệu hoán mà còn phải chuẩn bị lệ phí, nếu không chuẩn bị hảo, sau này thân nhân của mình hoặc là chính mình sẽ đều gặp tội.

Chưa đến một nén nhang, âm soa liền xuất hiện ở trong phòng.

"Dẫn độ sứ đại nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top