Chương 12

Trì Kính Uyên mơ một giấc mơ, trong mộng thấy mình khi còn bé tại bên bờ nghịch nước, đột nhiên có đôi tay tái nhợt từ trong bể nước duỗi ra, kéo mắt cá chân cậu, muốn làm cậu chết đuối

Cậu gấp đến độ khóc lớn, người hầu ở đó lại hoàn toàn không biết, vẫn cùng nhau nói chuyện phiếm, các nàng như không nghe thấy tiếng khóc kêu của cậu, không có bất kỳ phản ứng nào.

Trì Kính Uyên sợ đến cả người co giật, hơn nửa người đã bị lôi vào trong nước, thời điểm sắp bị nhấn chìm thì có cánh tay mạnh mẽ đem cậu từ trong bể nước cứu lên, mặc dù cậu khi đó còn là cái tiểu hài nhi, tuy nhiên cũng nặng

Bất quá người kia bế cậu lên nhưng là không tốn sức chút nào.

"Khụ khụ..." Trì Kính Uyên đột nhiên mở hai mắt ra, tơ liễu ngoài cửa sổ bay vào được, trêu đến cậu một trận ho khan.

Trì Kính Uyên liền vội vàng đứng lên, đi tới bên cửa sổ đem cửa sổ đóng lại, ở sân trước, xa xa vọng đến một cái bóng người màu đen đang múa kiếm.

Người kia tựa hồ cảm thấy được tầm mắt của cậu, quay đầu nhìn lại cậu, tầm mắt như có thực chất, chẳng khác nào một cái lưỡi dao sắc.

Hình như là Trần Tuyên?

Trần Tuyên quay đầu đi, Trì Kính Uyên cũng vừa hay đóng lại cửa sổ.

Trì Kính Uyên mang theo tiểu lung bao cùng sữa đậu nành tiến vào bên trong cục, Trâu Bình sau đó ngáp một cái đi vào:

"Sớm a."

"Sớm, tiểu lung bao, ăn không?" Trì Kính Uyên đem túi để lên bàn, Trâu Bình cầm lấy một cái:

"Vậy ta liền không khách khí."

"Trì Kính Uyên, ngươi làm sao sẽ nhận thức người xử đặc án a?" Trâu Bình vừa ăn tiểu lung bao, một bên hỏi.

"Ngươi quên rồi à? Ta là người chứng kiến hai vụ án mạng."

"Đúng vậy, ta làm sao đem việc này quên. Ngươi thật đúng là thể chất Conan." Trâu Bình cảm khái một câu. (Kiểu là đi đến đâu người chết đến đấy)

"Ta nghe nói người xử đặc án đều có chút bản lĩnh khác, có thật không? Bọn họ có thể nhìn thấy quỷ sao?"

Trâu Bình tràn đầy phấn khởi đến trước mặt Trì Kính Uyên bát quái nói.

Trì Kính Uyên lạnh lùng biểu thị chính mình không rõ ràng.

"Bữa sáng đều chớ ăn, vừa nãy tiếp đến quần chúng báo cảnh sát, phủ sông tiểu khu có một đôi tình nhân đánh nhau."

Lưu ca bỏ điện thoại bàn xuống, nắm lấy áo khoác liền chạy ra ngoài.

Trì Kính Uyên cùng Trâu Bình liếc mắt nhìn nhau, lập tức đuổi theo

Đáng tiếc ba người bọn họ đuổi đến đã chậm, nữ hài thừa dịp người khuyên can chưa sẵn sàng, vọt vào trong phòng bếp cầm một con dao, đem bạn trai nàng đâm chết, huyết chảy đầy đất.

Trì Kính Uyên đến xem thi thể người chết, bị khảm hoàn toàn thay đổi.

Cậu mặt không biến sắc ngồi xổm ở bên cạnh thi thể, Trâu Bình đỡ cửa nôn đến lợi hại.

"Ngươi cũng quá biến thái đi, bị khảm thành như vậy ngươi cũng dám xem."

Trâu Bình uống một hớp nước, trong dạ dày cuối cùng cũng coi như điểm thư thái

Lưu ca vỗ vỗ lưng Trâu Bình, làm cho hắn đứng ở một bên đi, hỏi Trì Kính Uyên:

"Có phát hiện gì sao?"

Trì Kính Uyên hai mắt nhìn chăm chú vào vết thương của người chết:

"Ân, ngươi xem vết thương của hắn."

Lưu ca nhẫn nhịn dạ dày bốc lên, đem tầm mắt rơi vào vết thương của người chết:

"Có vấn đề gì không?"

"Quá sâu, vết thương này quá sâu, chính là cho ngươi tới chém đều khảm không được vết thương sâu như vậy." Trì Kính Uyên bình tĩnh phân tích

Lưu ca mặt cứng một chút, "Khả năng đối phương là cái nữ cường?"

Trì Kính Uyên lắc đầu: "Vừa nãy ta hỏi qua, bình thường khí lực của hung thủ cũng không lớn, ngày thường cùng bằng hữu xuất môn vắt nắp bình đều cần người hỗ trợ."

"Hơn nữa..." Thời điểm nàng phát rồ rất giống Ngô Du

"Cái gì?" Lưu ca hỏi

Trì Kính Uyên mím mím môi: "Ta gọi điện thoại."

Cậu đứng dậy, sống lưng thẳng tắp như cây tùng xanh biếc.

Trì Kính Uyên gọi cho Hạ Vân Chu nói rõ tình huống, Hạ Vân Chu biểu thị hắn lập tức liền tới đây. Không tới hai mươi phút, Hạ Vân Chu liền mang theo Điền Điềm tới

"Suất ca, đã lâu không gặp nha." Điền Điềm ngày hôm nay đeo một cái balo màu hồng nhạt, xuyên đầm vàng nhạt, tết tóc điệu đà

Thoạt nhìn thập phần thanh xuân đáng yêu, Trâu Bình nhìn một chút liền không dời ra.

"Trì Kính Uyên, kia là ai a? Ngươi nhận thức sao? Nàng có bạn trai chưa?" Trâu Bình thẹn thùng liếc mắt Điền Điềm.

Trì Kính Uyên nhìn hắn bộ dáng thiếu nam mộng mơ, khó giải thích được có chút đồng tình. Điền Điềm thấy thế nào Trâu Bình cũng không chống đỡ được.

"Không biết." Trì Kính Uyên lạnh lùng hồi đáp.

Hạ Vân Chu đi tới chỗ thi thể trước nhìn một chút, Trì Kính Uyên nói:

"Vết thương của hắn quá sâu, không giống như người bình thường có thể làm được, cho nên ta hoài nghi có phải có quỷ tà quấy phá hay không."

Hạ Vân Chu sắc mặt nghiêm nghị gật gật đầu:

"Ngươi đoán không lầm."

Hắn nhắm mắt lại đưa tay đến bên trên hai gò má người chết:

"Cùng ngày hôm qua thì đồng nhất cổ hơi thở."

"Ngươi là nói, là cùng một cái quỷ làm ?" Trì Kính Uyên hỏi.

"Ừm." Hạ Vân Chu ngưng lông mày suy tư một chút, "Giữa hai người này nhất định có mối liên hệ gì đó."

"Theo các bạn nàng nói này đôi tình nhân là đầu tháng chín năm trước chuyển tới, vẫn luôn cãi nhau không ngừng, hình như là bởi vì nam đi công tác thường thường muốn phải ra ngoài xã giao, uống say khướt trở về, còn bị nữ nhân phát hiện trên cổ áo hắn có vết son môi, trong điện thoại di động cũng phát hiện tin nhắn mờ ám giữ người chết với người khác"

Điền Điềm bỗng nhiên mở miệng thở dài nói: "Tra nam a."

Trì Kính Uyên cùng Hạ Vân Chu liếc mắt nhìn nhau: "Chính là cái này."

"Ngươi nói Trần Lập Khoa cùng Ngô Thục Quyên có thể hay không cũng là một quỷ làm ?" Trì Kính Uyên đưa ra một cái dòng suy nghĩ

Hạ Vân Chu lắc đầu: "Không rõ ràng, lúc đó đi quá muộn, khí tức đã tiêu tan không sai biệt lắm. Sau đó mượn người của tổng cục đến chiêu hồn, cũng không chiêu được."

Hắn thật dài thở dài một hơi, một sóng lặng, một sóng gợn, thực sự là bận chết rồi.

Trì Kính Uyên không biết chính xác bọn họ làm gì, cũng không có nhiều lời.

Hạ Vân Chu nhượng Điền Điềm cùng Trâu Bình đi bệnh viện một chuyến, đi xem một chút cô gái hành hung kia.

"Ta còn muốn đi nhà Trần Lập Khoa, có lẽ sẽ có phát hiện mới." Hạ Vân Chu vừa dứt lời, quay đầu nhìn về phía Trì Kính Uyên:"Đi không?"

Trì Kính Uyên có chút khó khăn, cậu đang trong thời gian làm việc, Hạ Vân Chu tựa hồ là hiểu được, lấy di động ra gọi cho giám đốc, nói là mượn một người dùng dùng một lát, giám đốc đồng ý

"Đi thôi." Hạ Vân Chu dẫn Trì Kính Uyên đi ra ngoài, xe của Hạ Vân Chu đỗ ngay cửa, là chiếc mã toa lạp đế (Maserati)

Nguyên lai Hạ Vân Chu là người có tiền a ~~~(づ ̄ 3 ̄)づ

Trì Kính Uyên ngồi trên xe, hỏi một câu:

"Làm nghề này kiếm được rất nhiều tiền sao?"

Hạ Vân Chu suy nghĩ một chút, gật gật đầu:

"Kiếm được nhiều a, bất quá tiêu hao cũng lớn, tùy tùy tiện tiện một cái pháp khí liền có thể khiến ngươi xót ruột một hồi lâu."

"Nếu không phải là bởi vì kiếm được nhiều tiền, nghề này làm sao sẽ nhiều tên lừa đảo như vậy."

Trì Kính Uyên lý giải, nói đến trước đây không lâu cậu gặp một một tên lừa gạt, nói ấn đường cậu biến thành màu đen, sợ là có họa sát thân.

Hiện tại lâu như vậy rồi cũng chưa thấy một giọt máu.

Hạ Vân Chu dừng xe ở bên ngoài, cùng Trì Kính Uyên bước đi vào, Trì Kính Uyên đánh giá cảnh sắc chung quanh, cũng không tồi

Mãi đến khi cùng Hạ Vân Chu đi tới cửa dưới lầu, Trì Kính Uyên nghĩ thầm hẳn là sẽ không trùng hợp như vậy chứ, lần trước cậu đưa một phụ nữ có thai về nhà, chính là ở đây.

"Tiểu tử, ngươi sao lại đến nữa? Không phải là cùng ngươi nói, chúng ta không có gì có thể nói cho ngươi sao."

Ngồi ở dưới lầu tắm nắng, nhóm bác gái vừa nhìn Hạ Vân Chu liền liên tục đuổi người.

"Chúng ta chỉ là muốn mau chóng đem vụ án phá, để tránh khỏi có càng nhiều người bị hại xuất hiện. Phiền phức các vị phối hợp một chút"

Hạ Vân Chu nghiêm mặt cùng đối phương nói tốt.

Trì Kính Uyên tiến vào hàng hiên, tối tăm chật hẹp, cầu thang có chút chót vót, vừa nhìn chính là nhà cũ đã xây dựng nhiều năm

Ánh đèn chập chờn, toàn bộ không gian làm người cảm giác một loại quỷ dị ngột ngạt

Cậu nương nhờ ánh đèn mờ nhạt đi lên, mỗi một bước đi, tiếng bước chân cũng sẽ ở hàng hiên vang vọng, như là có vô số người đi theo ngươi

Đèn bỗng nhiên tắt, Trì Kính Uyên lâm vào trong bóng tối, cậu giơ tay lên định vỗ một cái thì cái đèn phát ra tiếng vang nhỏ một lần nữa sáng lên.

Có thể vừa mới giơ tay lên, cậu liền nhìn thấy một người đứng ở bậc cầu thang cao nhất, thân ảnh có chút lọm khọm, chằm chằm nhìn cậu

Năng lực nhìn trong bóng tối của Trì Kính Uyên không sai, cậu vỗ tay một cái, đèn sáng lên, thân ảnh lọm khọm kia rút lại vào bên trong cửa, cửa sắt phát ra một tiếng 'leng keng' vang thật lớn.

Hình như là một vị lão nhân gia, đôi mắt tang thương kia, tối tăm không rõ, đại khái đi giày vải, cho nên không có tiếng bước chân, Trì Kính Uyên chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa

Hẳn là người đi?

"Trì tiên sinh, ngươi đứng ở chỗ này làm gì đấy?"

Âm thanh Hạ Vân Chu đem tâm tư Trì Kính Uyên kéo trở lại.

Không biết là bởi vì trong cầu thang tối tăm hay là nguyên nhân gì, Trì Kính Uyên cư nhiên cảm thấy hơi lãnh.

"Ta hình như nhìn thấy một vị lão nhân gia."

Một vị bác gái ở sau lưng Hạ Vân Chu chủ động giải thích:

"Hẳn là là Trịnh bà bà đối diện với nhà tiểu Trần, bạn già nàng đã chết nhiều năm, nhi tử ở bên ngoài kết hôn, cũng không thường trở về, vẫn luôn một người trụ."

Hạ Vân Chu sửng sốt một chút: "Nhà đối diện với nhà Trần Lập  có người ở?"

"Đúng vậy, vẫn luôn có, chỉ là Trịnh bà bà người này có chút tà môn... Không có người nào nguyện ý cùng nàng lui tới."

Bác gái tựa hồ không tình nguyện lắm nhắc đến Trịnh bà bà, nói hai câu liền không nói nữa.

Bác gái dẫn Hạ Vân Chu cùng Trì Kính Uyên đi tới nhà Trần Lập Khoa, gõ cửa:

"Tiểu Phó, tiểu Phó."

"Thời điểm này nàng nên ở nhà a." Bác gái lầm bầm một câu

Ba người đợi một phút chốc, cũng không người đến mở cửa, "Xem ra là thật sự không ai, nếu không các ngươi ngày khác đến đây đi."

Hạ Vân Chu cảm tạ bác gái, liền nhét một ít tiền cho nàng, Trì Kính Uyên thế mới biết tại sao người ta chịu phản ứng Hạ Vân Chu.

"Nhân viên chính phủ có thể làm như vậy sao?"

Hạ Vân Chu không để ý lắm: "Đây là tiền túi của ta, vụ án phá cũng hảo hướng lên phía trên bàn giao, không có gì không tốt."

Trì Kính Uyên cư nhiên cảm thấy hắn nói có đạo lý.

"Tiểu Phó là ai a?" Trì Kính Uyên chưa nghe Hạ Vân Chu nhắc qua.

Đôi mày Hạ Vân Chu nhíu lại, từ đâu lấy ra một tờ giấy trắng đè lên, tái xoa chính mình nướt bọt

"Đi."

Kia tiểu người giấy cư nhiên chuyển động, từ trong khe cửa chui vào 'xoạt xoạt' một tiếng, cửa mở ra.

Trì Kính Uyên nhìn mà hít ngược một ngụm khí, Hạ Vân Chu đắc ý giơ giơ cằm lên:

"Dễ như ăn bánh."

Hai người một nhảy vào, Trì Kính Uyên liền cảm giác mình có chút hồi hộp, cậu đè lại lồng ngực mình, không biết có phải ảo giác của mình hay không, cậu cảm giác khối mộc bài giấu ở trong quần áo dán vào ngực cậu đang toả nhiệt.

"Oán khí thật mạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top