Chương 1

"Nói một chút về nhiệm vụ lần này: một tên buôn ma túy trong quá trình truy bắt lẩn vào trong đám người, bắt lấy một nữ sinh cấp ba, hiện trốn vào một gian hàng trong siêu thị."

"Nhiệm vụ của chúng ta là bảo đảm sự an toàn của con tin, bắt giữ phần tử tội phạm. Đều hiểu chưa?"

Trong máy bay trực thăng, các nam nhân xuyên đồ rằn ri cùng áo chống đạn, trước ngực là cụm 'bộ đội đặc chủng', sắc mặt nghiêm nghị, âm thanh trầm thấp hùng hậu, cùng kêu lên hồi đáp:

"Rõ ràng!"

"Diều hâu, ngươi phải tìm cơ hội, tranh thủ một đòn chí mạng." Đội trưởng hướng nam nhân nói.

Nam nhân ánh mắt trầm tĩnh, trong tay là một cái súng trường ngắm bắn, giơ tay đè ép vành mũ:

"Tuân lệnh"

"Đội trưởng, thương pháp của diều hâu ngài còn có cái gì không yên lòng, 800 dặm có hơn, một súng bắn chết quỷ."

Bên cạnh nam nhân là cái đầu hơi thấp nhỏ hơn một chút, mang trên mặt biểu tình khoa trương nói.

"Cục đá, tiểu tử ngươi tận lực nói mò ha..."

Bầu không khí trong phi cơ bởi vì một câu nói của nam nhân trở nên nhẹ nhàng hơn.

Diều hâu mím mím môi, đáy mắt toát ra mấy phần ý cười, vỗ một cái vào sau gáy người bên cạnh cậu

Cục đá bị vỗ một cái, cũng không nóng giận, ngốc cười rộ lên:

"Lần trước chị dâu nói đội trưởng yêu thích xem mảnh này, ta mới đi xem. Ai, đội trưởng thích lôi kịch đều có tức phụ nhi, ta làm sao vẫn còn độc thân a?."

Đội trưởng giơ tay liền muốn đánh hắn liền bị những đội viên khác ngăn cản, ngược lại là nói tới vấn đề nam nhân độc thân:

"Không phải là, lần trước nghỉ hè về nhà mấy ngày, mẹ ta muốn ta đi kết thân, cô nương kia vừa nghe ta là làm lính, trở về cùng ông mai bà mối nói thôi, nàng không chịu được ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều."

"Chính là thảm a." Mấy cái đại nam nhân nói tới chuyện tìm đối tượng, từng cái từng cái mây mù che phủ.

Cục đá cổ họng nhấc lên, an ủi mọi người nói:

"Không có chuyện gì, diều hâu suất như vậy mà còn độc thân, chúng ta gấp cái gì."

Quả nhiên nghe hắn vừa nói như thế, mấy cái đại gia hoả cùng nhìn về phía diều hâu, tâm lý hơi hơi bình tĩnh một chút.

Diều hâu tại từng đạo từng đạo vui mừng trong tầm mắt, bình tĩnh biểu thị:

"Làm xong nhiệm vụ này, ta liền về nhà kết hôn."

"Biệt!" Thạch Đầu Nhất che miệng cậu, một mặt sợ hãi nói: "Tuyệt đối đừng đứng loại này tử vong flag!"

...

"Ầm ầm ầm ——" âm thanh đoàn tàu chạy không khác nào một đạo sấm sét truyền vào trong tai Trì Kính Uyên, cảm giác lạnh lẽo đến tận xương làm cả người cậu càng thêm mệt mỏi, phảng phất thấy khó thở, khó có thể mở hai mắt ra.

Là lãnh chọc tức sao?

Hai hàng lông mày của cậu rung động, tại mi tâm lưu lại một đạo vết tích thanh thiển, vai trầm trọng cực kỳ, như là bị đè ép bởi hai khối bàn thạch, cậu nỗ lực muốn mở mắt ra nhưng chỉ là phí công.

Trì Kính Uyên cảm thấy như đang lơ lửng giữa trời, bốn phía không tìm được điểm tựa làm cậu hốt hoảng cùng cảnh giác bị người tập kích, đem cả người cậu bao phủ trong nỗi sợ hãi vô tận

"Hộc...hộc..." Hô hấp trầm nặng, đầu tóc lộn xộn, lỗ tai thậm chí có chút ù ù, trong hỗn loạn, Trì Kính Uyên đột nhiên mở hai mắt ra.

Mồ hôi lạnh từ thái dương rơi xuống dọc theo sống mũi thẳng tắp của cậu đến chóp mũi, cậu cúi thấp đầu, giọt mồ hôi kia miễn cưỡng bán rơi xuống ở phía trên, óng ánh long lanh, chiếu rọi toa xe

Kinh nghiệm nhiều năm tác chiến khiến cậu nhận ra tình huống không đúng, cậu ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt nhìn, trong toa xe trống vắng không người, chỉ có một mình cậu ngồi ở chỗ gần cửa sổ, bên ngoài trời đã tối rồi, tình cờ có đèn đường mờ vàng từ cửa sổ xe trước lướt qua.

Cậu chà xát cánh tay, lúc này đang là mùa xuân, cậu mặc T-shirt ngắn tay, lộ ra cánh tay màu mật ong rắn chắc mạnh mẽ. Không khí băng lãnh làm Trì Kính Uyên có chút không thoải mái, tự dưng có mấy phần dính nị, phía sau lưng cậu đã đầy mồ hôi lạnh, áo dính chặt vào sống lưng cậu

Có hơi lạnh thổi đến làm cậu rùng mình lạnh lẽo, lạnh kiểu này không giống do máy điều hòa, mà như là... Trì Kính Uyên rất khó hình dung loại cảm giác đó.

Đúng, như là có người trong miệng ngậm một khối băng, ở cổ của ngươi thổi một cái khí lạnh, khiến sống lưng người ngứa ngáy.

Người đâu? Cậu không ngủ say mà. Trì Kính Uyên lấy di động ra nhìn thời gian, 22h05', còn kém hai mươi phút nữa mới đến giờ

Trì Kính Uyên đứng ở hành lang trống rỗng, đi đến một toa xe khác, không có ai, không có một bóng người

Nhân viên đoàn tàu không có lấy một người, trên tàu chỉ có một mình cậu, trong buồng lái đừng nói là không có người nha?

Trì Kính Uyên mi tâm nhíu chặt, đang định đến buồng lái, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân rõ ràng.

Lộp cộp——

Lộp cộp.

Như là âm thanh do dép lê đi trên mặt đất phát ra, có chút hờ hững, chính là loại âm thanh này càng ngày càng gần.

Trì Kính Uyên theo bản năng muốn tìm súng của mình lại sờ vào khoảng không, cậu lúc này mới nhớ ra mình đã giải ngũ, tầm mắt cậu nhanh chóng chuyển động, muốn tìm đến thứ gì có thể làm vũ khí phòng thân.

Sau một trận tìm kiếm không có kết quả, Trì Kính Uyên rốt cục bỏ cuộc, hai mắt cậu như chim ưng nhìn chằm chằm vào phía trước, nắm đấm dần dần căng chặt, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu

Hành lang trống rỗng, chỗ ngồi không một bóng người, bên tai là tiếng nổ vang rền, trên trán Trì Kính Uyên không ngừng có mồ hôi lạnh lăn xuống, từng cái dấu ấn cỡ hạt đậu dần xuất hiện ở trên cổ áo cậu

"Ba."

Một cánh tay từ phía sau lưng vỗ lên vai Trì Kính Uyên

Trì Kính Uyên cứng đờ, nghiêng đầu sang chỗ khác...

"Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi —— tiên sinh..."

"Hô... Vù vù..." Ánh đèn ấm áp có chút chói mắt, không khí ấm áp nhượng tay chân Trì Kính Uyên đang đông lạnh từ từ khôi phục tri giác.

"Là giấc mộng..." Trì Kính Uyên nhỏ giọng nỉ non, một tờ giấy đưa tới trước mắt cậu, cậu thuận theo nhìn lên, bàn tay thon dài trắng nõn, giữa ngón tay có vết chai, hẳn là người quanh năm viết chữ, trên cổ tay mang một cái vòng, là cái hàng hiệu, giá cả không tính quá đắt cũng rất có cách điệu, kinh tế khẳng định cũng không kém.

Sơ mi màu lam nhạt không quá cầu kỳ, mặc dù lúc này đã là khoảng mười giờ tối mà y phục của hắn cũng có thể xem như sạch sẽ, hơn nữa trên gương mặt ôn nhuận nho nhã mang cặp kính cận, lộ ra khí tức nồng đậm văn nhân, trên đùi hắn là một quyển sách đang đọc dở

"Ngươi không sao chứ? Ta thấy ngươi giống như gặp ác mộng, bộ dáng rất thống khổ mới tùy tiện đánh thức ngươi." Nam nhân mỉm cười, trong mắt mang theo thần sắc lo lắng

Nguyên lai là người này gọi cậu dậy, cậu nhận giấy ăn nam nhân đưa cho, đối với hắn mỉm cười:

"Cảm ơn ngươi."

Khoé miệng nam nhân câu lên: "Không cần khách khí."

Đối phương không chủ động cùng Trì Kính Uyên giao lưu nữa mà yên tĩnh đọc sách của mình, thời điểm Trì Kính Uyên đứng dậy trong lúc vô tình thoáng nhìn đến nội dung, trang giấy viết đầy tiếng Nhật, tựa hồ là tam đảo từ kỷ luật phu ( Kim Các tự ).

"Ngươi muốn đi ra ngoài sao?" Nam nhân khép sách lại, hướng bên cạnh nhường chỗ.

"Ân, cảm tạ." Trì Kính Uyên nghiêng người từ bên cạnh hắn đi qua, cổ họng không thoải mái ho khan một tiếng, chuẩn bị đi rót cốc nước để uống.

Cậu dư quang đảo qua hành khách chung quanh, có tình nhân dựa vào nhau đắp áo khoác ngủ, có người vẫn luôn nhìn màn hình điện thoại, thậm chí có người ăn mấy hộp mì ăn liền

Đây mới là nhân gian, yên hỏa khí tức.

Người ở trong WC đã xếp thành hàng dài, một nam nhân trung niên trên dây thắt lưng treo một chuỗi chìa khoá lớn, thập phần thiếu kiên nhẫn sờ sờ túi quần, tựa hồ muốn hút một điếu thuốc, đại khái nhớ tới trong xe không được hút thuốc, liền phẫn nộ đưa tay ôm ở trước ngực.

Bên phải cửa WC mở, một vị nữ sĩ xịt nước hoa nồng nặc từ bên trong đi ra, một bác gái dắt theo tiểu hài nhi tận dụng chen vào, 'Ầm!' một tiếng đem cửa WC đóng lại.

"Chạy đi đầu thai a." Bị cướp chỗ, cô gái kia  lườm cháy mắt, lấy di động ra ấn ấn, đoán chừng là chat với bằng hữu đi.

"Tiên sư nó, con mẹ nó ngươi là bị bệnh trĩ hay ngã xuống hố phân a? Lão tử đã chờ 15 phút, còn không mau ra!"

Nam nhân mang theo một chuỗi lớn chìa khóa hiển nhiên đã không kịp đợi, một cước đá vào trên ván cửa.

Trì Kính Uyên theo bản năng nhận thấy không đúng, nam nhân này phá cửa mà bên trong một chút phản ứng cũng không có.

"Ngài xác định có người ở bên trong đã được15 phút?" Trì Kính Uyên đi tới trước mặt nam nhân hỏi.

Nam nhân thiếu kiên nhẫn nói: "Lão tử nhìn hắn đi vào, đã chờ lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa ra, thật sự coi nhà xí là của mình a."

Một bác gái bên cạnh cũng lại gần nói: "Ta cũng nhìn thấy người kia đi vào, là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi."

Đại khái là nghe đến động tĩnh vừa nãy, nhân viên trên tàu đi tới dò hỏi tình huống, Trì Kính Uyên thấy đối phương là nữ, thận trọng nói rõ chuyện này với nàng:

"Bên trong khả năng xảy ra vấn đề rồi, làm phiền ngươi gọi quản lý tới đi."

Nữ nhân vừa nghe, tiến lên gõ cửa một cái, quả nhiên không ai đáp lại, nàng biến sắc mặt: "Ta đi gọi quản lý."

Trì Kính Uyên có thể không cần chờ đến lúc đó, này cửa đơn rất dễ mở ra: "Các ngươi lui về phía sau."

Mọi người tâm xem trò vui rục rà rục rịch, mà nam nhân trước mắt này vô hình trung có một sự uy hiếp làm cho bọn họ nghe lời lui về phía sau

Trì Kính Uyên cẩn thận từ từ mở cửa ra, mà cảnh tượng bên trong làm cậu thân là bộ đội đặc chủng nhiều năm kinh nghiệm cũng không khỏi líu lưỡi.

"Sao...làm sao vậy?" Nam nhân trên dây lưng có chùm chìa khoá nhìn thấy sắc mặt Trì Kính Uyên nghiêm nghị, trong lúc lơ đãng cũng khẩn trương lên, vừa mở miệng dĩ nhiên phá âm.

Có thể vào lúc này không ai có tâm tình đi cười nhạo hắn, mọi người cùng nhìn phía Trì Kính Uyên, hi vọng cậu có thể cấp lời giải thích, có gan lớn hơn chút thậm chí còn muốn đến gần tận mắt nhìn

Trì Kính Uyên tại thời điểm một nữ hài hiếu kỳ đến gần muốn ngó xem liền đóng cửa lại.

Nhân viên trên tàu dẫn quản lý tới, vừa vặn nghe thấy thanh âm bình tĩnh của nam nhân như hạc giữa bầy gà làm người không rét mà run: "Chết rồi."

Cả toa xe nhất thời rơi vào một loại yên tĩnh quỷ dị, sau đó từng trận thét chói tai bạo phát, đoàn người hoảng loạn trốn chạy ra khỏi gian WC kia

Mặt quản lý cứng ngắc, dò hỏi tình huống từ Trì Kính Uyên, cũng biểu thị chính mình muốn nhìn đến sự tình bên trong, Trì Kính Uyên cao 1m86, so với quản lý còn cao hơn một cái đầu, ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt bình tĩnh hỏi hắn:

"Tử trạng rất thảm, ngài nhất định muốn xem?"

Quản lý nuốt ngụm nước miếng, tại ban đêm mùa xuân mà hắn không ngừng toát mồ hôi, làm cho hắn không thể không bỏ mũ ra, giơ tay lau đi mồ hôi

"Vậy ngài tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý thật tốt." Tuy nói như vậy nhưng tay Trì Kính Uyên vẫn không chút do dự mở cửa ra

Quản lý mặc dù chuẩn bị kỹ càng nhưng khi hắn nhìn thấy tử trạng trong buồng WC là như thế nào, bị dọa đến cả người như nhũn ra, che miệng đẩy ra cửa cách vách toilet nôn mửa

"Câu ngón tay, câu ngón tay, lừa người người muốn nuốt ngàn châm, cắt đứt ngón tay út."

Một giọng nam phía sau Trì Kính Uyên vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top