Chương 12
Tuyên Hòa trong thời gian ngắn không biết làm thế nào, liền trở nên trầm mặc. Những điều Tương Trữ Chiêu nói, làm cho cậu tâm sinh vô thố, hiện tại cậu có thể hiểu vì sao đối phương phải giấu diếm chuyện Trầm Trác Vân, lại vẫn đang không hiểu vì sao Tương Trữ Chiêu phải gặp Trầm Trác Vân; Tuyên Hòa do dự một chút, cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
Tương Trữ Chiêu hơi hơi nhíu mi, không kiên nhẫn nói: "Mặc kệ hắn vì lý do gì mà về nước, nếu tìm tôi, thì nhất định là có mưu đồ... Lúc tôi đi gặp hắn, có giao hẹn với hắn, không được đi tìm em." Anh nói cười lạnh một tiếng, "Không nghĩ tới hắn cư nhiên dám bội ước."
"Vậy... Buổi tối hôm đó..." Tuyên Hòa chần chờ nhìn phía Tương Trữ Chiêu.
"Hôm đó?" Tương Trữ Chiêu có chút mê hoặc, nhưng trong nháy mắt liền lập tức lĩnh hội được ý tứ của Tuyên Hòa, trên mặt tràn đầy vẻ không vui nói: "Buổi tối hôm đó tôi qua đêm ở công ty. Nếu em hoài nghi, có thể đi tra nhật ký hệ thống lưu lại ở công ty tôi."
Tuyên Hòa lúc này thật sự không hiểu nên nói gì, cậu im lặng hồi lâu, đắn đo nửa ngày, nhỏ giọng nói: "Anh vì cái gì... Đột nhiên chịu nói..." Cậu sợ đối phương không hiểu rõ, lại nói: "Anh rõ ràng thà rằng nói dối, chiến tranh lạnh với em, cũng không chịu để cho em biết..."
Tương Trữ Chiêu hung dữ trừng mắt nhìn cậu, bỗng nhiên rời tầm mắt, ác thanh nói: "Tôi vui vẻ, em cố ý gặp?"
... Điều này thế nào cũng không giống bộ dáng vui vẻ... Tuyên Hòa thầm nghĩ, lại nói: "Kỳ thật, nếu anh nói chuyện anh cố ý giấu diếm, có thể làm cho vết thương anh từng chịu lại một lần nữa bị vạch trần, em sẽ không hỏi nhiều."
"Tôi có lựa chọn sao!" Tương Trữ Chiêu hừ lạnh, "Em mấy ngày nay, còn có vừa rồi, hoàn toàn là bộ dáng muốn cắt đứt quan hệ với tôi, em rốt cuộc đem tôi trở thành cái loại ngốc tử này!"
Tuyên Hòa mặc kệ đối phương, nói: "Sự kiện kia, với đợt bệnh nặng hồi sinh nhật mười bảy tuổi của anh có phải có quan hệ không..."
Vẻ mặt Tương Trữ Chiêu không được tự nhiên, dường như không muốn thừa nhận, cuối cùng chỉ nói: "Cơ thể của tôi không bị thương, nguyên nhân bệnh em có thể tưởng tượng. Khi đó tôi còn ở trong ký túc xá của trường, là Hạ Sùng Nhạc phát hiện tôi không thích hợp mới đưa tôi đến bệnh viện."
"... Hạ Sùng Nhạc?"
"Khi đó chúng tôi không quá thân, trước khi cậu ta đưa tôi đến bệnh viện, hẳn là cũng nhìn thấy dấu vết ở trên người tôi." Tương Trữ Chiêu cụp mắt, "Nhưng mà, cậu ấy vẫn không nói cho người khác. Ngày đó chuyện em hỏi cậu ấy, tôi sau đó mới biết, cậu ta nói cậu ta không nói chuyện này cho em."
Tuyên Hòa thở dài, nói: "Anh bây giờ còn hận Trầm Trác Vân không?"
Tương Trữ Chiêu trầm mặc, Tuyên Hòa nhìn mặt đối phương, lại không đọc được tin tức gì trên đó, cuối cùng Tương Trữ Chiêu nói: "Cũng đã hai mươi năm rồi, loại chuyện này có thể hận bao lâu. Huống hồ, vì sao tôi phải tốn thời gian trên người một tên đã đùa bỡn ta." Anh thở dài, không biết có chút khẩn trương, hay là vẫn cảm thấy không được tự nhiên, thấp giọng nói: "Biết việc này... Cho dù em cảm thấy tôi... Cảm thấy tôi rất thấp hèn cũng không sao... Dù sao tôi..." Anh càng nói càng ngưng trọng, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.
"Em không có." Tuyên Hòa lẳng lặng nói.
Tương Trữ Chiêu giật mình.
"Kỳ thật có thể tưởng tượng, lúc ấy anh rất thương anh ta, cho nên cái gì đều chịu làm." Tuyên Hòa cúi đầu, thở dài nói: "Như vậy làm cho em có điểm hâm mộ." Cậu ngừng một chút, bỗng nhiên ý thức được cái gì, lại vội vàng giải thích: "Em nói như vậy, chính là cảm thấy anh ta thật may mắn..."
"Không cần phải nói." Tương Trữ Chiêu xoay người đi, nhìn sang một bên: "Đủ rồi."
Trong thời gian ngắn Tuyên Hòa không nắm được tình tự của đối phương, muốn nói tức giận cũng không phải, tựa hồ cũng không phải khó chịu, chờ cậu cuối cùng chú ý tới vành tai đỏ ửng của nam nhân, lập tức ngây ngẩn cả người. Cậu không biết trong những lời mình nói vừa rồi, đến tột cùng là câu nào đả động Tương Trữ Chiêu, nhưng nếu đối phương không lộ ra sắc mặt giận dữ, vậy không có vấn đề gì lớn.
Tương Trữ Chiêu thanh thanh cổ họng, lạnh như băng nói: "Chuyện ly hôn... Không cho phép nhắc lại."
"Ừ." Tuyên Hòa lên tiếng trả lời, không biết vì sao, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tương Trữ Chiêu còn sinh bệnh, đêm đó uống thuốc xong liền lên giường ngủ. Tuyên Hòa tắm xong, vừa ngồi lên giường, còn không kịp lên tiếng, đã bị đối phương kéo qua, ôm chặt lấy. Lực ôm của đối phương quá lớn, Tuyên Hòa cảm thấy có chút hô hấp khó khăn.
Cậu muốn nói, lại không biết nên nói cái gì, đành phải tùy ý nam nhân ôm.
... Có lẽ Tương Trữ Chiêu khẩn trương.
Đồng thời lúc ý tưởng này bật ra, Tuyên Hòa cảm thấy có chút buồn cười, nhưng sau khi đè nén ý cười xuống, trong lòng cư nhiên hiện lên một tia thương tiếc hiếm thấy. Tương Trữ Chiêu rõ ràng không muốn nói ra sự kiện kia, nhưng cuối cùng vẫn nói, bị cậu biết chuyện như vậy, đối phương có lẽ cũng thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng ở mặt ngoài vẫn phải giả bộ như không có việc gì.
Nhưng khi Tuyên Hòa nghĩ lại, lại cảm thấy khó chịu thay cho Tương Trữ Chiêu.
Sự xuất hiện của Trầm Trác Vân, đối với Tuyên Hòa mà nói, là một loại nhân tố bất ổn định; bởi vì lừa gạt này, cho nên cậu nghĩ đến Tương Trữ Chiêu vẫn không quên được tình cảm với Trầm Trác Vân, nhưng mà đến bây giờ, sau khi biết chân tướng, cậu bỗng nhiên rất muốn biết Tương Trữ Chiêu vì cái gì phải làm như thế.
Tương Trữ Chiêu đến cuộc hẹn của Trầm Trác Vân, đơn giản là muốn kiềm chế Trầm Trác Vân, làm cho người kia đáp ứng không tiếp xúc với cậu; chuyện khó xử hổ thẹn thế này, đương nhiên không có người nào muốn để người khác biết, nhưng mà người như Tương Trữ Chiêu, ngay từ đầu đã muốn dùng lừa gạt che lấp chuyện này, sau đó lại vẫn nói ra, nghĩ thế nào cũng đều như là cho thấy, còn hơn cả tôn nghiêm mặt mũi vô hình gì đó, sự tồn tại của cậu mới là điều quan trọng hơn.
Tuyên Hòa nghĩ xong, mặt cũng hơi hơi nóng lên... Hiện tại người đàn ông đang ôm cậu này, tình nguyện để cho cậu biết chuyện khó xử hổ thẹn trong quá khứ, cũng không cho cậu đề cập đến chuyện ly hôn.
Cậu ôm nam nhân, bỗng nhiên ý thức được, đối phương đang bất an. Nhưng vì sao lại bất an? Tuyên Hòa không hỏi ra, chỉ là nghĩ như thế; những gì đã qua cũng qua rồi, đúng là bởi vì đã qua đi mà không có khả năng sửa đổi, cậu đối với chân tướng này có thể thản nhiên nhận, chẳng qua là bởi vì, cảm thấy dao động trước sự thành thực đã trải qua cân nhắc của Tương Trữ Chiêu.
Tương Trữ Chiêu là một người đàn ông kiêu căng không được tự nhiên như thế nào, cậu là người rõ ràng nhất, người đàn ông như vậy lựa chọn đem vết thương trong quá khứ phơi bày ra, Tuyên Hòa sao có thể vô động vô trung.
"... Tương Trữ Chiêu." Cậu nhỏ giọng gọi.
"Ừ." Đối phương rầu rĩ lên tiếng.
"Cảm ơn sự thẳng thắn hôm nay của anh." Tuyên Hòa nhẹ giọng nói, "Liên quan đến việc nói dối của anh lúc trước..."
Đối phương không nói chuyện, nhưng cậu cảm giác được cả thân thể của nam nhân đều căng cứng, giống như lâm đại địch, không khỏi cảm thấy buồn cười, đưa tay xoa xoa lưng của đối phương, đối lấy là thái độ càng thêm đề phòng. Cậu cuối cùng không nhịn được mỉm cười nói: "Nếu anh cam đoan sau này không nói dối nữa, em sẽ tha thứ cho anh."
"Tôi vì cái gì phải làm loại cam đoan này." Đối phương khinh thường nói.
"Em không có ý tứ bắt buộc, anh cũng có thể lựa chọn không làm." Tuyên Hòa bình tĩnh nói, "Rồi đến lần sau, nếu lại phát sinh chuyện tương tự, hoặc là anh nói dối lại vừa vặn bị em phát hiện... Có lẽ ly hôn chính là kết cục tốt."
"Tôi nói rồi không được nhắc đến chuyện ly hôn!" Tương Trữ Chiêu hổn hển nói.
"Em không thích bị lừa, anh hẳn là cũng không thích nói dối. Nếu nói cho anh, em bảo đi học là lừa gạt anh, kỳ thật là đi gặp tình nhân cũ trước đây, anh sẽ không để ý sao?"
"... Đây là chuyện xảy ra lúc nào!" Đối phương tức giận nói.
Tuyên Hòa bất đắc dĩ thở dài, nói: "Đây chính là so sánh, không phải thật. Trừ anh ra, em chưa từng kết giao với ai."
Tương Trữ Chiêu tựa hồ do dự hồi lâu, mới rất không kiên nhẫn nói: "Cam đoan thì cam đoan. Em không được phép nhắc lại chuyện ly hôn."
Mắt thấy đối phương có oán niệm tương đương sâu nặng với chuyện ly hôn, Tuyên Hòa dứt khoát không nói tiếp, chỉ nói: "Nói cho em biết chuyện này, anh là không phải thật lo lắng bất an hả?"
"Không có." Tương Trữ Chiêu phiền chán nói.
"Kỳ thật em cảm thấy, chuyện hai mươi năm trước, anh cũng không cần phải nhớ." Cậu ôm nam nhân, chậm rãi hôn trán và hai má đối phương, thật cẩn thận gần như dịu dàng, "Đây... Đều là quá khứ."
Thật lâu sau, cuối cùng người trong lòng ngực mơ hồ ừ một tiếng, Tuyên Hòa cảm thấy trong lòng ấm áp, những cũng không nghĩ là vì cái gì, ôm lấy Tương Trữ Chiêu đang còn sốt nhẹ, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Vài ngày sau, Trầm Trác Vân gọi điện thoại đến, lúc ấy Tương Trữ Chiêu đang đọc sách, Tuyên Hòa ở bên cạnh xem manhua, Tương Trữ Chiêu nghe điện thoại, nói ngắn gọn vài câu xong liền cúp máy, quay đầu lại nói với Tuyên Hòa: "Hắn hẹn tôi buổi tối gặp mặt, tôi đáp ứng rồi."
Tuyên Hòa sửng sốt một chút, mới ý thức được "hắn" trong câu nói là chỉ ai, lập tức hơi nghi hoặc nói: "Kỳ thật anh không cần phải... Đồng ý..."
"Đây là một lần cuối cùng." Trên mặt Tương Trữ Chiêu không có biểu tình gì, nhưng lại phảng phất khó chịu: "Cũng nên nói cho rõ ràng."
"Muốn em đi cùng anh không?"
Sau khi trông thấy vẻ mặt thoáng kinh ngạc của đối phương, Tuyên Hòa mới giật mình phát hiện mình nói cái gì, đành phải làm như không có việc gì liếc mắt nhìn đối phương một cái, trên mặt Tương Trữ Chiêu xuất hiện vẻ do dự hiếm thấy, cuối cùng, mới hơi chần chừ nói: "Em muốn tới cũng không sao cả."
Thế là đêm đó hai người liền cùng nhau đi, nơi đối phương hẹn là một nhà hàng ăn, lúc hai người bọn họ tới, Trầm Trác Vân đang bình yên uống nước chanh, vừa quay đầu thấy bọn họ, nước trong miệng thiếu chút nữa phun ra, trên mặt nhất thời nhét đầy vẻ kinh ngạc.
"... Cậu không phải hi vọng tôi không gặp cậu ta sao?" Trầm Trác Vân miễn cưỡng nuốt nước xuống xong hỏi.
Tương Trữ Chiêu thản nhiên nói: "Hiện tại đã không sao cả." Anh cùng với Tuyên Hòa cùng ngồi xuống bên cạnh, tiếp theo nói: "Cậu cũng nên nói rõ ý đồ đến đi. Vài lần gặp mặt trước chính là lãng phí thời gian, tôi không có hứng thú với việc đàm luận về cuộc sống gia đình công việc hiện tại của cậu."
"Thật vô tình." Trầm Trác Vân hơi hơi cong môi, "Cậu không ngại tôi nói cho cậu ta chuyện đó chứ?"
"Cậu ấy đã biết rồi."
"Chính cậu nói cho cậu ta?"
"Ừ."
Tuyên Hòa nhìn cảnh tượng hai người này đối thoại, cư nhiên cảm thấy có chút vớ vẩn. Đây làm sao như là người đùa bỡn tình cảm và đối tượng bị thương tổn? Lời nói cử chỉ của hai người bọn họ đều bình tĩnh như thế, giống như cả hai chẳng qua là bạn cũ nhiều năm không gặp, hoàn toàn bất đồng với điều Tuyên Hòa vốn mong muốn.
Lúc này Trầm Trác Vân thở dài, bất ngờ nói: "Đây là một lần gặp mặt cuối cùng? Nếu không phải, tôi nghĩ không ra lý do giải thích thái độ hiện tại của cậu."
Tương Trữ Chiêu không trả lời, lại hiển nhiên cam chịu.
Trầm Trác Vân hơi nở nụ cười, nói: "Tôi đã biết. Nói thật, lần này tôi trở về, chẳng qua là nghe nói cậu kết hôn, cho nên thuận tiện đến nhìn cậu... Cậu sống so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn. Lúc trước đi gặp Tuyên Hòa tiên sinh, chính là muốn trò chuyện với đối tượng kết hôn của cậu, tôi cho tới bây giờ không tính toán nói ra chuyện kia."
"Cậu đến tột cùng vì cái gì muốn tìm tôi."
"Tôi nghĩ giải thích, tuy rằng đã muộn hai mươi năm. Cậu hiện tại thái độ dữ thì cứ dữ, nhưng lại giống như không quá hận tôi, cũng có thể bình thản cùng đối thoại với tôi, cho nên tôi không biết nên nói sao..." Trầm Trác Vân thở nhẹ, "Lúc ấy còn trẻ hết sức lông bông, hiện tại ngẫm lại, cũng hiểu được áy náy, phát sinh loại chuyện đó, cậu sao có thể tha thứ cho đầu sỏ gây nên..."
"... Từ hai mươi năm trước tôi đã tha thứ cho cậu." Tương Trữ Chiêu nói.
Tuyên Hòa nhìn thấy vẻ kinh ngạc cùng ngạc nhiên trên mặt Trầm Trác Vân, cậu nghĩ trên mặt mình hơn phân nửa cũng là biểu tình đồng dạng."Lúc đó, tôi nằm ở trong bệnh viện..." Tương Trữ Chiêu giống như không biết nên nói thế nào, thế là thanh âm bình bình nói: "Tiếng cậu khóc, quả thực giống như khóc tang, một bên sám hối một bên khóc nói cậu dùng thuốc xong thì đầu óc không tỉnh táo, sau này không bao giờ dùng thuốc nữa, giằng co gần hai giờ, tôi thật vất vả ngủ được cũng bị cậu đánh thức."
Mặt Trầm Trác Vân bắt đầu đỏ lên, vẻ mặt ngượng ngùng vô thố, gầm nhẹ nói: "Cậu cư nhiên tỉnh!"
"Sau đó biết cậu xuất ngoại, di động cũng không gọi được, tôi từng nhờ Hạ Sùng Nhạc truyền lời, nhưng cậu ta dường như không làm chuyện này."
"Hắn đương nhiên không có!" Trầm Trác Vân căm giận nói: "Tôi khi đó theo đuổi cậu, cũng là bởi vì đánh cược với hắn. Sau đó phát sinh chuyện kia, hắn lập tức đem chuyện tôi dùng thuốc uống rượu nói cho cha tôi biết, cho nên tôi mới bị ép đi vội vàng như vậy."
"... Đánh cược?" Tương Trữ Chiêu chớp mắt.
"Hắn so với tôi còn ngốc hơn, sau khi đánh cược với tôi xong lại ở cùng cậu một thời gian, hắn mới phát hiện mình thích cậu. Sợ tôi đem chuyện đánh cược nói cho cậu biết, cho nên mới thừa thời cơ đuổi tôi ra nước ngoài." Trầm Trác Vân nói xong, cuối cùng tỉnh táo lại, nói: "Cậu thật sự không hận tôi?"
"Vô luận như thế nào, tôi cũng đã tha thứ cho cậu." Tương Trữ Chiêu bình tĩnh nói, "Nhưng cũng chỉ là tha thứ, tôi còn chưa quên, cho nên từ nay về sau tôi không định gặp lại cậu."
"Tôi hiểu." Trầm Trác Vân nở nụ cười, "Tôi sẽ không về nước nữa. Lần này trở về, chính là đến làm xong vài thủ tục, sau này tôi tính chính thức di dân."
Tương Trữ Chiêu im lặng gật đầu. Trầm Trác Vân gọi bồi bàn tới, mở một chai rượu. Tuyên Hòa đang suy nghĩ những lời mình vừa nghe, liền cảm giác tay mình bị cầm chặt, giương mắt nhìn, Tương Trữ Chiêu cũng một bộ dường như không có việc gì. Tuyên Hòa cầm lại tay đối phương, trên mặt Tương Trữ Chiêu không có biến hóa gì, giữa ánh mắt bỗng nhiên rõ ràng lơi lỏng đi.
Bữa cơm này ăn đến hai giờ, sau đó khi Trầm Trác Vân nói lời tạm biệt với bọn họ, cơ hồ đường đột nói: "Tôi có thể nói chuyện một mình với Tuyên Hòa tiên sinh được không?"
Tương Trữ Chiêu hiển nhiên không vui, lại không biết nên cự tuyệt thế nào, thế là chỉ đi xa một chút mang tính tượng trưng, ở nơi cách đó không xa nhìn bọn họ. Trầm Trác Vân hơi hơi cúi đầu, nhìn Tuyên Hòa nói: "Cậu thực để ý tôi cùng Tương Trữ Chiêu gặp mặt?"
Tuyên Hòa không biết nên nói gì, đành phải duy trì im lặng.
"Ngày đó tôi không nói thật, Tương Trữ Chiêu quả thật có điểm say, nhưng không có dựa vào lòng ngực tôi, nhưng thật ra trong miệng lại vẫn không ngừng kêu tên người nào đó." Trầm Trác Vân từ từ nói, "Nói vậy cậu có biết người nào đó mà tôi nói là ai."
Cậu ngẩn ra, trên mặt hơi hơi phiếm hồng.
Trầm Trác Vân nói tiếp: "Sau khi nhìn kỹ, kỳ thật cậu cũng rất đáng yêu, cân nhắc đến tính xấu của cậu ta, các cậu rất thích hợp." Hắn dừng một chút, bỗng nhiên tiến đến bên tai Tuyên Hòa nói: "Tương Trữ Chiêu giống như thật sự rất để ý cậu. Cậu có muốn biết cậu ta thích cậu đến thế nào không?"
Tuyên Hòa chưa trả lời, liền cảm giác trên môi ấm áp, Trầm Trác Vân hôn thật sự nhanh chóng, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, cậu còn không kịp ra tiếng, đã bị vẻ mặt dữ tợn kết hợp giữa tức giận hổn hển cùng phẫn hận của Tương Trữ Chiêu làm cho hoảng sợ; nam nhân trong nháy mắt lúc cậu bị hôn liền chạy đến, cơ hồ ngoan lệ cho Trầm Trác Vân một đấm.
Trầm Trác Vân ôm bụng ho khan vài tiếng, hướng Tuyên Hòa làm khẩu hình "tôi đã nói mà", Tương Trữ Chiêu không chú ý tới điều mờ ám đó, chỉ là quát: "Cút!" Thế là Trầm Trác Vân trên mặt mang nụ cười, lưu lại một đống hỗn loạn liền chạy trối chết.
Tuyên Hòa giương mắt, mới muốn nói, liền bị Tương Trữ Chiêu cắt ngang: "Em đi súc miệng! Nhanh lên!"
"... Anh ta không có hôn đầu lưỡi." Tuyên Hòa theo bản năng nói.
Thế là sắc mặt Tương Trữ Chiêu càng khó nhìn.
Sau khi hai người lên xe, Tuyên Hòa trộm liếc người ngồi ở ghế lái đang khởi động xe, phát hiện sắc mặt đối phương vô cùng khó coi, Tuyên Hòa cảm thấy mình tựa hồ nên biện giải, lúc đang muốn ra tiếng, nam nhân đã nôn nóng nói: "Cài dây an toàn vào."
Tuyên Hòa vội vàng nghe theo, nhưng cậu mới cài xong dây an toàn, người bên cạnh đã nhấn chân ga, thế là xe lao vút đi. Cậu thoáng có chút khẩn trương, Tương Trữ Chiêu lái xe luôn vững vàng, rất ít khi giống như hiện tại, chỉ lo nhấn ga, ngay cả lúc thắng xe cũng vô cùng thô lỗ đột ngột.
Qua hai cái đèn đỏ, Tuyên Hòa cuối cùng phát hiện đối phương cũng không phải đi theo lộ tuyến về nhà, mà là đi về phía ngoại thành. Có tâm muốn hỏi, lại sợ làm cho đối phương tức giận, đành phải ngậm miệng không nói.
Đại khái khoảng mười phút sau, Tương Trữ Chiêu dừng xe.
Tuyên Hòa nhìn quanh tứ phía, lộ ra cỏ dại rừng hoang, cũng không biết là mảnh đất hoang vắng ở đâu, cách đó không xa nhìn thấy một tòa kiến trúc như vứt đi, nhưng xa xa cùng gần đều không có ngọn đèn nào.
"Xuống xe." Tương Trữ Chiêu lạnh lùng nói.
Tuyên Hòa đẩy cửa xe, vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy nam nhân mở cửa xe sau, đẩy mạnh cậu vào. Đến tận lúc ngã vào ghế sau, rồi bị hôn, Tuyên Hòa mới biết đối phương muốn làm cái gì.
... Nơi này là trên xe, chung quanh tuy rằng không có người, nhưng bên cạnh là đường quốc lộ, có lẽ sẽ có người đi qua... Nhưng may mắn Tương Trữ Chiêu còn có chút lý trí, ít nhất không lựa chọn cùng cậu nằm đất ở ngoài trời dã hợp.
Cậu càng nghĩ càng không yên, nhưng tình hình hiện tại đã không để cho cậu nghĩ nhiều; Tương Trữ Chiêu dùng sức hôn cậu, giống như muốn hủy diệt hơi thở Trầm Trác Vân lưu lại vừa rồi, Tuyên Hòa chỉ có thể khẽ nhếch miệng, tùy ý đối phương hôn môi cắn mút, làm cho hơi thở giao hòa lẫn nhau.
Trên ghế sau chật hẹp, một chân Tuyên Hòa bị đặt trên lưng ghế dựa đằng trước, hai chân mở lớn, Tương Trữ Chiêu giống như thật sự không nhịn được, động tác cởi quần áo của anh vội vàng mà gấp gáp, cũng không quản khóa kéo hoặc là cúc áo, chỉ dùng sức mạnh liền xé rách toang; Tương Trữ Chiêu tùy tay ném đống quần bị bạo lực chà đạp lên ghế lái, cúi đầu bắt đầu hôn lên thân thể cậu.
Tuyên Hòa nén tiếng thở dốc, cảm giác miệng lưỡi của nam nhân ở trên người mình, răng nanh ngậm lấy đầu nhũ rồi thô lỗ đùa bỡn, cuối cùng càng hôn càng đi xuống, thẳng đến hạ phúc, cẩn thận dùng đầu lưỡi vuốt ve bộ lông hơi thưa của cậu. Cuối cùng cảm nhận được tính khí bị một luồng ấm áp bao phủ, cả người Tuyên Hòa run lên, hừ ra tiếng.
"... Không cần, không cần liếm..."
Tương Trữ Chiêu coi như không nghe thấy, càng ra sức dùng đầu lưỡi đùa bỡn lỗ nhỏ phía trước, Tuyên Hòa nhất thời không nhịn được, phát ra một tiếng rên rỉ giống như tiếng khóc, cứ thế bắn ra, chất lỏng nhũ bạch thành từng đốm nhỏ ở trên ghế da.
Cậu tỉnh lại từ cao trào, mới ý thức được mình làm bẩn xe, lẩm bẩm nói: "Sao bây giờ, dơ..."
"Không sao cả." Tương Trữ Chiêu nặng nề nói.
Tuyên Hòa giương mắt nhìn, mới phát hiện vẻ mặt ẩn nhẫn của đối phương, mày cũng nhíu chặt lại, thái dương thoáng hiện lên gân xanh, trên mặt đỏ ửng. Điều này rất ít gặp, Tuyên Hòa rõ ràng không có khiêu khích Tương Trữ Chiêu, đối phương lại dường như đã sắp đến cực hạn.
Lúc này Tương Trữ Chiêu dùng số dịch không nhiều lắm kia xoa lên tiểu huyệt chật hẹp giữa rãnh mông cậu, nói tiếp: "Nhẫn một chút." Nguồn :
Tuyên Hòa vừa mới muốn hỏi phải nhẫn cái gì, đối phương đã xỏ xuyên qua cậu; tính khí nóng bỏng cứng rắn chỉ miễn cưỡng đâm vào một nửa, nhưng cũng chỉ là một nửa này, đã muốn làm cho Tuyên Hòa không phát ra âm thanh gì.
... Vì cái gì lại to như thế... Cậu mờ mịt nghĩ, cảm giác nơi khó có thể mở miệng của mình bị hung hăng cắt ra, bị lưỡi dao to lớn vô cùng nóng bỏng kéo căng ra đến mức khó có thể mở rộng nữa, nhưng mà thế này không phải đã chấm dứt, mà mới chỉ là bắt đầu. Tương Trữ Chiêu ồ ồ thở dốc, mồ hôi xuôi theo hai má chảy xuống, khi Tuyên Hòa ý thức được Tương Trữ Chiêu đang từng chút từng chút xâm nhập vào bên trong, nước mắt đều thiếu chút nữa rớt xuống.
Đau đớn như vậy cũng không duy trì lâu lắm, sau khi Tương Trữ Chiêu bắt đầu hôn cậu, Tuyên Hòa cũng thả lỏng một chút, lập tức bị đối phương lầm tưởng thời cơ vội vàng đâm vào tận gốc, Tuyên Hòa bắt đầu run rẩy cả người, cuối cùng nhịn không được nói: "Anh nhanh lên, nhanh lên chấm dứt..."
Tương Trữ Chiêu không thể nhịn được nữa, tựa hồ đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước, cả giận nói: "Sau này không cho phép cùng người khác làm loại chuyện này nữa!"
"Em là người bị hại." Tuyên Hòa mềm nhũn nói, không biết là mồ hôi hay là nước mắt làm cho trước mắt trở nên mơ hồ. Cậu lại thấp giọng nói: "Nhanh lên, không nhịn được nữa... Ưm..."
Tương Trữ Chiêu cúi đầu, mới phát hiện tính khí của cậu đã bắt đầu chảy ra một chút dịch, đứng thẳng mà kích động, thế là giễu cợt nói: "Luôn kêu người nhanh lên, tôi vì cái gì thế nào cũng phải phối hợp với em."
Tuyên Hòa tiến đến bên tai nam nhân, cúi đầu không biết nói cái gì, Tương Trữ Chiêu lập tức mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt xấu hổ, dường như muốn trách cứ lại muốn tức giận mắng, cuối cùng chỉ là hàm hồ mắng một câu, lập tức banh rộng hai chân Tuyên Hòa ra, chính mình gần như xúc động bắt đầu ra vào.
Nơi mẫn cảm bị liên tục ma sát, thậm chí đâm chọc, làm cho Tuyên Hòa thật sự nhịn không được lâu lắm, một lát sau liền bắn tinh, nhưng đối phương lại vẫn chưa nếm được ngon ngọt, vẫn như trước chỉ hơi rút ra liền đâm thật sâu vào ra sức ma xát, Tuyên Hòa vừa qua khỏi cao trào, chỉ cảm thấy trong cơ thể truyền đến cảm giác nóng bỏng, giống như bị chơi đùa rất tàn nhẫn, nơi riêng tư vừa đau vừa tê dại, rồi lại ẩn ẩn sinh ra khoái cảm.
Tương Trữ Chiêu về sau càng động lại càng kịch liệt, xe cũng theo đó lay động, Tuyên Hòa nghĩ nhiều người đi ngang qua sẽ phát hiện, trong lòng trừ bỏ cảm thấy thẹn, lại thấy việc gì phải để ý tầm mắt của người xa lạ, dù sao từ bên ngoài nhìn qua cửa kính xe cũng không thấy gì, sau khi cam chịu, đến thanh âm cũng không còn đè nén nữa.
Tương Trữ Chiêu luôn luôn ghét hận cậu kêu rất phóng túng, nhưng đêm nay lại dường như hoàn toàn quên chuyện này, ôm chặt lấy cậu, vừa thở dốc vừa đâm chọc lại vừa hôn môi, cuối cùng đâm mạnh vài cái, làm cho dịch thể nóng bỏng bắn sạch vào chỗ sâu trong thân thể Tuyên Hòa.
Tuyên Hòa cảm giác thân thể không ngừng co rút, phía sau cũng cắn chặt thứ đó của nam nhân, ôm lấy nam nhân trên người, tiếp theo lập tức bị hôn, đầu lưỡi bị nút đến run lên cũng không để ý, dịch thể giàn giụa của cả hai làm dơ ghế sau cũng mặc kệ, cậu mê loạn hôn lại Tương Trữ Chiêu, cho đến khi cơ hồ không thể hô hấp mới được đối phương buông ra.
Không biết qua bao lâu, chờ sau khi hô hấp bình tĩnh trở lại, Tuyên Hòa mới bắt đầu cảm giác được cơ thể đau mỏi. dù sao cũng làm ở ghế sau chật hép, cơ hồ không có chỗ để duỗi chân tay, ngay cả bắp đùi của cậu cũng ẩn ẩn đau nhức.
Tương Trữ Chiêu còn không rút ra, cứ như vậy nằm sấp trên người cậu, hơi thở ấm áp phun lên cổ cậu, Tuyên Hòa đưa tay sờ lên mái tóc thoáng ướt mồ hôi của nam nhân, lấy ngón tay vẽ lên mày nam nhân tựa như an ủi.
Tương Trữ Chiêu hơi giật giật, nói: "Sẽ ngứa."
Tuyên Hòa rút ngón tay về, nhất thời lại có chút buồn cười; hiện tại cả người nam nhân xụi lơ nằm úp sấp ở trên người cậu, tựa như một con mèo lớn đang làm nũng với chủ nhân, mặc dù không đến nỗi dùng mặt cọ vào tay cậu, nhưng ít ra là ý đồ thân cận cậu. Ở chung như vậy làm cho cậu ảm thấy an tâm yên bình, hơn nữa thích thú.
Một lát sau, Tương Trữ Chiêu vẫn cứ lười biếng tùy ý cậu vuốt ve, lại bất ngờ nói: "Chuyện Hạ Sùng Nhạc..."
Cậu không nói, chờ lời nói tiếp theo của đối phương.
"... Kỳ thật tôi có hoài nghi." Thanh âm của Tương Trữ Chiêu không hề lên xuống, "Những năm gần đây cậu ta vẫn chưa kết giao với người khác, đối với tôi cũng không tính là kém, nhưng tôi không hiểu cậu ta vì cái gì chưa bao giờ nói, hiện tại cuối cùng cũng biết nguyên nhân."
"Anh là chỉ... Bởi vì đánh cược?"
"Ừ. Cậu ta đại khái cảm thấy áy náy." Tương Trữ Chiêu thản nhiên nói, "Nhưng tôi vẫn coi cậu ta như bạn bè."
Tuyên Hòa có chút ngạc nhiên nhìn qua, hỏi: "Anh là đang giải thích với em?"
"Không phải." Tương Trữ Chiêu hừ lạnh một tiếng.
Tuyên Hòa không truy hỏi, chỉ là lại nói: "Anh vì cái gì... Dễ dàng liền tha thứ cho Trầm tiên sinh như vậy?"
"Lúc cậu ta theo đuổi tôi, kỳ thật không có gạt tôi. Khi đó là tôi tự mình đa tình." Tương Trữ Chiêu cúi đầu nói, "Dùng thuốc uống rượu cũng vậy, tôi rõ ràng biết thứ đó không thể dính vào, lại vẫn làm như vậy, đây mới là nguyên nhân chính tôi cảm thấy không chịu nổi."
Tuyên Hòa yên lặng nghe, đáy lòng nhiều ít có chút hiểu được; cho dù Tương Trữ Chiêu oán hận chuyện xảy ra năm đó, cũng không phải hận đầu sỏ gây nên, nam nhân oán Trầm Trác Vân, mà cũng hận chính bản thân mình... Đối với người như Tương Trữ Chiêu mà nói, vì một người khác trở nên điên cuồng mù quáng thậm chí rời bỏ nguyên tắc, đây mới là thất thố lớn nhất.
Cậu không nói nữa, chỉ ôm Tương Trữ Chiêu, thật lâu sau, lúc cậu gần như sắp ngủ, mơ hồ nghe thấy đối phương ghé vào lỗ tai cậu nói gì đó; Tuyên Hòa nghĩ muốn nhận lời nói của nam nhân, lại thế nào cũng không dậy nổi tinh thần, mí mắt nặng đến không nâng lên được, nhanh chóng ngủ mất.
Tương Trữ Chiêu hôn lên mặt cậu, thần sắc bình thản, thay cậu dọn dẹp xong, cuối cùng cầm lấy áo khoác đắp lên người cậu, còn mình thì mặc quần áo trở lại ghế lái.
Sau khi xe khởi động, bên trong xe cũng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng của Tuyên Hòa, Tương Trữ Chiêu thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn về phía sau một cái, xác nhận tình hình giấc ngủ của Tuyên Hòa, nhưng cho đến khi ô tô dừng lại lần thứ hai, Tuyên Hòa đều không có tỉnh lại. Anh dừng xe xong, liền ôm lấy Tuyên Hòa, ôm thẳng đến trên giường, thay đối phương đắp gọn chăn bông, còn mình đi tắm rửa, ôm lấy Tuyên Hòa cùng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top