Thần phục II ~ Chương 76+77
CHƯƠNG 76
Khế ước (thượng)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Trở lại thành K đã qua giữa trưa, Trác Duyệt tùy ý ăn chút cơm, lúc xem TV nhận được điện thoại của cha nuôi, hỏi thăm cậu về tình hình của Trác Hải. Từ khi cha nuôi Trác Thanh bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ, liền mang theo mẹ nuôi di cư đến sống ở nông thôn. Sau khi Phương Minh Diễn ra tay chuyển toàn bộ nợ nần, Trác Duyệt từng nhắc tới chuyện đón bọn họ lên thành K ở, nhưng bọn họ cự tuyệt, nói không khí ở nông thôn rất tốt, sinh hoạt rất thoải mái. Trác Duyệt mỗi tháng đều gửi cho bọn họ sinh hoạt phí, cũng đủ nhu cầu hai người hằng ngày. Cha nuôi hiện tại không còn nợ nần, mỗi ngày đều nhàn nhã trải qua cuộc sống nông thôn, gần đây còn thuê một gian nhà nhỏ cho dân nghỉ ngơi qua đêm, sinh ý không tồi. Duy độc làm cho bọn họ lo lắng là Trác Hải. Tiểu tử này hai tháng trước đoạn tuyệt liên hệ với mọi người trong nhà, đến nay chẳng biết đi đâu.
Trác Duyệt an ủi một lát, đáp ứng sẽ tận lực hỗ trợ tìm tiếp. Sau khi buông di động xuống, cậu tựa vào sô pha cau mày thở dài. Cậu thủy chung không thể kể lại chuyện phát sinh ngày hôm đó cho cha mẹ nuôi, hai người đã lớn tuổi, chịu không nổi đả kích như vậy. Đối với Trác Hải, cậu có hận. Đứa em này từng tự tay đẩy cậu xuống địa ngục, khiến cậu giãy dụa trong thống khổ và tuyệt vọng, khiến cậu sống không bằng chết. Nếu không có Phương Minh Diễn, giờ phút này cậu có lẽ đã triệt để bị hủy diệt. Cậu không muốn tìm Trác Hải, không muốn tái kiến cậu ta, nhưng lại không muốn khiến cha mẹ lo lắng, loại mâu thuẫn tâm lý này khiến cậu thập phần rối rắm.
Không chờ cậu nghĩ ra cách, tài xế Phương Minh Diễn phái tới đón cậu đã chờ dưới lầu.
Thời điểm Trác Duyệt bước vào số 15 Hàm Quán, Chu Trì đợi ở cổng chính, mỉm cười hạ thấp người nói: "Trác thiếu, hoan nghênh trở về."
Lời chào hỏi này khác với sự ân cần thăm hỏi thông thường khiến Trác Duyệt nao nao, sau đó cậu mỉm cười. Phương Minh Diễn còn chưa về, cậu liền rửa tay định vào nhà bếp hỗ trợ. Đầu bếp tư nhân – lão Triệu và nữ phụ bếp – Tiểu Mai đang bận rộn nấu nướng trong gian bếp, thấy cậu bước vào liền vội vàng ngăn cản không cho cậu giúp đỡ.
"Chú tốt xấu gì cũng là đầu bếp cao cấp, chút việc nhỏ này không thể làm khó chú." Lão Triệu hơi béo, bụng tròn vo nhưng cũng rất hòa thuận, cười tủm tỉm hỏi: "Đúng rồi, Trác thiếu, bình thường cháu thích khẩu vị đồ ăn như thế nào?"
"Cháu ưa hương vị đồ cay Tứ Xuyên."
"Nhìn không thấu là khẩu vị của cháu rất nặng nha." Lão Triệu nói xong ha ha cười: "Cũng đúng, khẩu vị không nặng sẽ không thể ở cùng một chỗ với thiếu gia."
Tiểu Mai thấy mặt Trác Duyệt đỏ lên, trừng mắt nhìn đầu bếp béo rồi nói: "Mau tập trung làm đi, đợi lát nữa khách khứa đến mà đồ ăn còn chưa bày lên bàn, để xem thiếu gia còn không trừ tiền lương của ông!"
"Biết rồi." Lão Triệu vụng trộm chớp mắt với Trác Duyệt, nói: "Tối nay sẽ nấu cho cháu canh cá, cho nhiều ớt, làm cho bọn họ đều ăn không hết."
Trác Duyệt nhịn không được nở nụ cười.
Cậu cảm giác được trong căn nhà này có cái gì đó trở nên bất đồng. Trước kia lúc cậu còn sống ở đây, không ai sẽ hoan nghênh cậu trở về, không ai sẽ trêu ghẹo cậu, không ai sẽ vì cậu giảng hòa. Bọn Chu Trì chỉ dùng thái độ đối đãi khách nhân để đối đãi với cậu, mặc dù khách khí cung kính, nhưng lại mang theo xa cách khó có thể tiếp cận. Mà hiện tại, bọn họ phảng phất như đã mở cánh tay tiếp nhận cậu, khiến cậu cảm nhận được loại ấm áp chỉ có từ gia đình.
Phương Minh Diễn trở về cùng với những vị khách. Sau khi bước vào cửa, anh không chút kiêng kị ôm Trác Duyệt đang chờ ở huyền quan vào ngực hôn hôn hít hít, mới xoay người mời những vị khách đang đợi ở cửa vào nhà: "Các cậu cứ tùy ý đi."
Mặt Trác Duyệt nóng bừng lên, cúi thấp đầu chào hỏi từng vị khách một.
Những người này cậu đều nhận thức. Sở Dục và Hứa Diệp, Tư Mã Quân và Hạ Nhiên, còn có Tần Mục đơn độc cầm trong tay một cặp văn kiện thật dày.
Hứa Diệp nhìn thấy Trác Duyệt liền muốn nói chuyện với cậu, ai ngờ bị Sở Dục ôm lấy cổ, cho một ánh mắt cảnh cáo, lập tức ỉu xìu.
Tư Mã Quân ở một bên cười nói: "Hứa Diệp, lần trước cậu vắt óc tìm mưu tính toán Sư Tử, gia hỏa hẹp hòi này có thù tất báo không tìm cậu tính sổ đã là may rồi, cậu còn dám trêu chọc 'cỏ gần hang' của người ta sao?"
"Tôi đó là làm mối bắc cầu giúp người tạo niềm vui, Trác Duyệt là bạn bè của tôi, tôi đương nhiên muốn giúp cậu ấy......"
"Nga?" Phương Minh Diễn xa xăm nhìn cậu một cái: "Tôi như thế nào lại nhớ rõ là bạn bè tốt bị cậu gian lận đưa lên sân khấu thiếu chút nữa bị chiếc roi màu đỏ kia quất đến hủy dung?"
Hứa Diệp nghẹn lời, vẫn kiên trì hỏi lại: "Ai bảo anh lúc ấy không đi lên?"
"Cậu đào hố tôi, tôi không trúng kế không nhảy hố lại là lỗi của tôi sao." Nam nhân trêu tức nói: "Cậu không sợ ngày nào đó tôi tâm huyết dâng trào lên cũng đào hố cậu hay sao?"
"Được rồi, nếu cậu đào hố, em ấy tất nhiên tránh không khỏi đi. Bất quá có tôi kéo, chắc sẽ không đến mức khiến em ấy rơi rất thảm." Trong mắt Sở Dục có tiếu ý nhàn nhạt: "Chuyện lần trước em ấy làm rất cẩu thả, bất quá xem ra kết quả cũng không tệ lắm, đừng tìm em ấy so đo."
Phương Minh Diễn nở nụ cười: "Trong mắt các cậu tôi bụng dạ hẹp hòi vậy sao? Xem ra tôi cần nghiêm túc điều chỉnh cá tính một chút."
Mấy người vừa nói vừa cười ngồi xuống. Nam nhân quét mắt liếc thấy nồi canh cá đỏ au trên bàn, lại giương mắt nhìn nhìn Trác Duyệt đang rót rượu cho khách, bên môi nở một nụ cười thâm ý. Xưa nay khẩu vị của anh luôn thanh đạm, ngày thường trên bàn hiếm có món nào màu sắc hay hương vị nồng đậm như đồ cay Tứ Xuyên. Hôm nay lão Triệu là làm cho ai ăn, rất rõ ràng.
Cùng lúc, tầm mắt của Trác Duyệt cũng va chạm với anh, mặt cậu đỏ rực, cũng cong khóe môi lên.
————————-
CHƯƠNG 77
Khế ước (hạ)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Sau bữa cơm, mấy người lại nói chuyện phiếm một lát. Tần Mục nhìn nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Cơm no rượu say, kế tiếp nên làm chính sự."
"Lên thư phòng đi." Phương Minh Diễn để Trác Duyệt chuẩn bị hồng trà, mang theo những vị khách dời bước lên thư phòng. Thấy bọn họ muốn nói chính sự, Trác Duyệt pha trà xong liền muốn lui ra ngoài, nghe nam nhân mở miệng gọi cậu: "Trác Duyệt."
"Tiên sinh." Cậu đứng cạnh cửa yên lặng đợi phân phó.
"Lại đây ngồi xuống." Phương Minh Diễn đứng ở sau bàn, một tay khoát lên trên chiếc ghế da rộng rãi.
Đó là vị trí chuyên dụng khi công tác của anh. Trác Duyệt có chút mờ mịt đi qua, sau khi giao hội ánh mắt xác nhận lại mới ngồi xuống.
Tần Mục mở cặp văn kiện ra, lấy ra một chồng văn kiện đặt lên bàn, lấy thần thái trịnh trọng chậm rãi mở miệng: "Trác Duyệt tiên sinh, hôm nay tôi chịu sự ủy thác của Phương Minh Diễn tiên sinh tới nơi này để ký hiệp định khế ước giữa cậu và cậu ấy. Đang ngồi đây là bốn vị Sở Dục, Hứa Diệp, Tư Mã Quân và Hạ Nhiên sẽ ký tên vào phương thứ ba trong văn kiện, làm nhân chứng cho cậu lần này, để bảo đảm tính hữu hiệu của văn kiện. Kế tiếp tôi sẽ tiến hành giảng giải chi tiết đối với mỗi một phần trong văn kiện, mong cậu chăm chú lắng nghe." Anh đem tập giấy đặt ngay ngắn trước mặt Trác Duyệt: "Phần văn kiện đầu tiên là toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của Phương tiên sinh, bao gồm xí nghiệp, tài chính đầu tư, gửi ngân hàng, nợ nần, bất động sản và xe hơi, để giúp cậu hiểu rõ hơn và có cái nhìn càng trực quan, tôi đã tiến hành đánh giá toàn bộ tài sản cố định, phía dưới là tổng cộng tài sản đã được tính toán."
"Tiên sinh......" Nghe đến đó Trác Duyệt lo sợ không yên đứng dậy, nhìn chủ nhân cậu bất an nói: "Ngài không cần đem mấy cái này nói cho em biết, em......"
"Ngồi xuống." Con ngươi nam nhân thâm trầm, khẩu khí có sự cường thế không cho phép nghi ngờ: "Trước khi cậu ấy nói xong, không được ngắt lời."
Trác Duyệt bất đắc dĩ ngồi xuống, nhìn một đống văn kiện phức tạp trước mặt, không biết làm sao.
Tần Mục tiếp tục nói: "Phần văn kiện thứ hai là tình hình các hạng mục đầu tư và các xí nghiệp trên danh nghĩa của Phương tiên sinh sẽ đi vào hoạt động trong năm năm nữa, để thuận lợi giúp cậu lý giải, tôi đã dùng đồ thị để thể hiện. Phần thứ ba là danh sách những người có phát sinh quan hệ kinh tế với Phương tiên sinh, bao gồm quan hệ lao động, hợp tác làm ăn, chủ nợ và người vay nợ, nhân viên trong công ty, vân vân. Phần thứ tư là tất cả thành viên trong gia đình của Phương tiên sinh, bao gồm một số bà con xa thân thuộc hay lui tới. Phần thứ năm là tình trạng thân thể cá nhân của Phương tiên sinh, báo cáo kiểm tra sức khoẻ một tháng trước. Những phần trong văn kiện liên quan đến kinh tế trên đây đều trải qua xác nhận của cơ quan có thẩm quyền, không tồn tại bất cứ giả dối hay giấu diếm nào."
Anh dừng một chút: "Kế tiếp, tôi cần giải thích với cậu về văn kiện trao quyền. Phương Minh Diễn tiên sinh đã ký tên lên hai phần văn kiện. Phần đầu tiên là trao quyền cho cậu làm người đại diện, tức là người thay mặt cậu ấy trong tình huống nguy cấp. Khi cậu ấy xuất hiện tình huống nguy cấp, không thể biểu đạt ý nguyện, cậu có quyền thay thế cậu ấy đưa ra quyết định. Phạm vi của quyết định bao gồm chi phối tài sản trên danh nghĩa của cậu ấy, thân thể cá nhân của cậu ấy cùng với sử dụng quyền biểu quyết của cậu ấy trong ban giám đốc. Phần thứ hai là hiệp ước đồng sở hữu tài sản, viết rõ tất cả tài sản trên danh nghĩa của cậu ấy từ giờ sẽ cùng cậu đồng nắm giữ, hơn nữa chỉ đích danh cậu là người thừa kế di sản đệ nhất của cậu ấy. Hai phần văn kiện này sẽ có hiệu lực khi cậu ký tên trước mặt các nhân chứng." Nói xong anh đặt một chiếc bút bi trên văn kiện.
Trác Duyệt vẫn buông mi ngồi, giờ phút này nâng mặt lên thì lệ nóng cư nhiên đã đong đầy trong vành mắt. Mi dài run rẩy, cặp mắt tràn ngập hơi nước kia thâm thâm nhìn nam nhân đứng bên cạnh, phảng phất như muốn đem người này khắc sâu vào lòng, khắc vào nơi sâu nhất trong linh hồn. Trong lòng, tình cảm mãnh liệt sục sôi lại khó đè nén, theo khóe mắt mà chảy xuống.
Phương Minh Diễn khẽ vuốt gương mặt bị nước mắt thấm ướt của cậu, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu: "Trác Duyệt, thệ ước không chỉ là một câu hứa hẹn. Nó là toàn bộ nguyện ý mà ta dành cho em, cũng là mong muốn của ta sắp sửa được cùng em sẻ chia quãng đời còn lại. Đối với ta mà nói, em là SUB, cũng là bạn đời. Ta sẽ không giấu diếm bất cứ chuyện gì đối với em, ta sẽ cùng em chia sẻ mọi thứ của ta, tại thời khắc em thuộc về ta, đồng thời, ta cũng là của em."
"Tiên sinh, cám ơn ngài đã cho em hết thảy......" Trác Duyệt nhìn thoáng qua văn kiện trên bàn, hơi mím môi, phảng phất như hạ quyết tâm nói : "Nhưng em cự tuyệt ký tên trên văn kiện đó."
Phương Minh Diễn ngẩn người, mấy người còn lại đều có chút ngạc nhiên.
Chỉ thấy cậu đứng dậy, quỳ xuống trước mặt nam nhân, từng câu từng từ nói: "Chủ nhân, em thực yêu ngài, loại tình yêu này không phải thành lập trên cơ sở kinh tế, cho nên những số liệu được tính toán chính xác hay văn kiện phức tạp chi tiết kia với em mà nói đều không quan trọng. Em khát vọng lý giải ngài, khát vọng nhận thức người nhà và bằng hữu của ngài, khát vọng trở thành người bạn đời được cùng ngài đi qua nhân sinh ngắn ngủi, nhưng em không muốn thông qua phương thức như vậy, đọc từ trên giấy tờ, lấy điều khoản quy định, trao quyền lẫn nhau, để người ngoài làm chứng...... Em không muốn để ngài nhân nhượng lần nữa, không muốn để ngài dùng phương thức không thể công khai mới có thể sống chung cùng em, những điều này đối với ngài đều không công bằng." Cậu ngừng một lát, tấm lưng kéo thẳng tắp, lấy hết dũng khí nói: "Nếu có một ngày chúng ta cần vì đối phương ký tên, em hi vọng chúng ta đều có thể không cần cầm văn kiện trao quyền kia, có thể ở trên hôn thú đoan đoan chính chính viết xuống tên mình."
Nam nhân hơi hơi nhíu mi: "Trác Duyệt, em rất rõ ràng vì sao ta lựa chọn ký kết thệ ước, hôn nhân của chúng ta đối với em mà nói là quá mức nguy hiểm, hơi vô ý liền có khả năng hủy đi tất cả sự nghiệp của em."
"Em không có bất cứ thứ gì có thể cho ngài, trừ bản thân em." Trác Duyệt ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ướt sũng nhìn anh, thân thể vì khẩn trương mà run nhè nhẹ: "Em cũng không có bất cứ thứ gì có thể mất đi, trừ ngài. Đối với em mà nói, ngài so tất cả mọi thứ còn quan trọng hơn. Chủ nhân, ngài nguyện ý gả cho em sao?"
Nghe được một câu cuối cùng, Hạ Nhiên "phốc" một tiếng bật cười, lập tức dùng ho khan che giấu. Hứa Diệp dĩ nhiên sửng sốt, Tư Mã Quân cùng Tần Mục đều nghẹn cười nhìn về phía Phương Minh Diễn, ngay cả Sở Dục cũng nhịn không được cong môi.
Phương Minh Diễn bị lời cầu hôn hồ đồ mà đường đột của cậu làm cho không biết nên khóc hay nên cười, nhướn mày nói: "Muốn ta gả cho em?"
Mặt Trác Duyệt triệt để hồng thấu, nhỏ giọng nói: "Em...... em vừa rồi quá khẩn trương liền nói lỡ...... Chủ nhân, em sai rồi......"
Bên này giải thích còn chưa có kết quả, quần chúng vây xem bên kia đã bắt đầu ly khai hiện trường.
"Đi thôi đi thôi, kế tiếp không phải chuyện của chúng ta, nên thảo luận cưới vợ như thế nào." Tư Mã Quân một bên chế nhạo một bên đẩy Hạ Nhiên đi ra ngoài, Hạ Nhiên ngay cả nói cũng không nên lời, nhún vai run run bước ra, hiển nhiên là cười điên rồi.
Hứa Diệp trước khi đi nén cười nói với Trác Duyệt: "Có khí phách, tớ phục cậu, ngày sau cậu nhất định có thể phản công Sư Tử ." Nói xong đi theo Nhị thiếu ra ngoài .
Tần Mục đơn giản thu thập văn kiện một chút, nói: "Tuy rằng không dùng được, nhưng thỉnh Phương tổng nhớ rõ phí ủy thác vẫn cần chuyển vào tài khoản đúng hẹn. Bằng không cậu cũng rất rõ ràng, luật sư đều rất khó dây dưa."
Đám người đi sạch, Phương Minh Diễn lạnh lạnh xem xét người quỳ trên mặt đất, nói: "Cưới ta, ân?"
Trác Duyệt cả người phát cương, quẫn bách kêu: "Chủ nhân......"
Nam nhân nâng cằm cậu lên, từng câu từng từ nói: "Ta là DOM em là SUB, cho nên là ta cưới em. Ta là phương xâm nhập em là phương thừa nhận, cho nên là ta cưới em. Ta mệnh lệnh mà em phục tùng, cho nên là ta cưới em, nghe rõ?"
Trác Duyệt cong mắt lên, cười rạng rỡ: "Chủ nhân, ngài là đang cầu hôn em sao?"
Tiểu Lan: May quá vẫn kịp nghỉ lễ~~~ kiki ~ cái chương nè nó vừa cảm động vừa bựa bựa bựa...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top