Thần Phục II ~ Chương 75

Tiểu Lan: Sau tất cả, chương mới xinh đẹp đã về đây~~ ôi tự thấy có lỗi lắm cơ~ giờ chỉ ước có cái máy edit tự động thoaiiiiii T.T

CHƯƠNG 75

Bên cạnh (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Từ sau khi chủ nhân cậu xuất hiện, tâm tình Trác Duyệt rõ ràng thoải mái lên rõ ràng, liên tục vài ngày quay hình đều tinh thần sáng láng. Chứng sợ hãi ống kính của cậu đã không phát tác lại, vết roi trên người cũng chậm rãi khỏi hẳn, cả người tràn ngập sức sống. Nhìn thần thái cậu hào hứng đầy sức sống giữa biển trời trong xanh, Phương Minh Diễn đứng xa xa một bên không khỏi cong khóe môi lên.

Khối ngọc thạch thiếu chút nữa bị mọi người lãng quên rốt cuộc dưới sự mài giũa của anh mà bày ra vẻ đẹp khác thường, trong sáng mà loá mắt, dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người. Chung quy sẽ có một ngày, cậu sẽ nhận được càng ngày càng nhiều sự yêu thích và ngợi ca của thế nhân, sẽ được đi lên vị trí cao dễ khiến người khác chú ý, sẽ nhận được vô số hoa hồng và tiếng vỗ tay. Mà anh vẫn sẽ ở phía sau cậu, làm bạn cùng cậu đi qua con đường ngày càng dài ngày càng xa. Bởi vì khối bảo thạch xinh đẹp này thuộc về anh, từ tâm can đến thân thể, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về anh.

Dùng trái tim để đổi trái tim, đây có lẽ mới là lần mua bán lãi nhất tốt nhất cuộc đời này mà anh làm được.

Chạng vạng, Trác Duyệt trở lại phòng khách sạn, vừa định tắm rửa nước biển còn dính trên người, thấy nam nhân ngồi trên sô pha, lập tức cởi áo choàng tắm, đi qua quỳ xuống, kêu: "Chủ nhân."

"Quay hình đã kết thúc?"

"Ân. Lúc trước không biết ngài sẽ đến, Lâm Huy đặt vé máy bay tám giờ ngày mai."

"Ta nghỉ ngơi đến mười một giờ đêm nay bay về." Một trước một sau giao thoa lẫn nhau, lại chỉ chênh lệch ngắn ngủi vài giờ.

"Chủ nhân, lát nữa em có thể đưa ngài ra sân bay hay không?"

"Không cần. Bên ngoài nhiều tầm mắt của mọi người, không cần mạo hiểm vì những chuyện như vậy." Phương Minh Diễn trầm ngâm một lát, nói: "Ngày mai em xuống phi cơ về chung cư nghỉ ngơi trước, trước cơm chiều ta sẽ phái người tới đón em."

Đúng lúc này chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Nam nhân quét mắt liếc nhìn cánh cửa, chuyển hướng về phía người đang quỳ. Trác Duyệt lắc lắc đầu, mặt đầy khả nghi nhìn về phía cửa, cậu cũng không biết ai lại tới chơi vào giờ này.

Phương Minh Diễn đứng dậy cầm áo choàng tắm màu trắng ném cho Trác Duyệt, ý bảo cậu đi mở cửa, sau đó bản thân vào toilet lảng tránh.

Trác Duyệt mở cửa, một nam nhân che mặt kín mít đứng ở cửa, thấy cậu lập tức nở nụ cười, cởi mũ lưỡi trai và kính đen to bản xuống , nói: "Có phải có chút ngoài ý muốn hay không?"

"Trần Dương!" Trác Duyệt kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"

"Anh đến nơi này nghỉ phép, nghe nói em ở khách sạn này, liền tiện đường qua đây thăm em." Lục Trần Dương mỉm cười nói: "Không mời anh vào trong sao?"

Trác Duyệt do dự một chút, nghiêng người để anh bước vào, cố ý chắn trước cửa buồng vệ sinh, giả bộ tùy ý nói chuyện phiếm: "Phòng có chút bừa, anh đừng để ý."

"Nghe nói sáng mai em phải đi?" Lục Trần Dương ngồi xuống sô pha đơn mà Phương Minh Diễn vừa ngồi.

"Ân." Trác Duyệt ngồi xuống bên giường, hỏi: "Sao anh lại đến đây nghỉ phép? Anh vừa ra ngoài liền sẽ bị người ta nhận ra đấy."

"Thực ra anh đến đây là vì tìm một người." Thấy đối phương kinh ngạc nhìn mình, Lục Trần Dương ngưng mắt nhìn thẳng cậu: "Anh thực thích người đó, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy anh đã bắt đầu thích. Cậu ấy rất tốt, thiện lương, dũng cảm, đơn thuần, sạch sẽ, anh muốn tới gần cậu ấy, lại thủy chung không có cách nào đến bên cạnh cậu ấy được." Anh có chút bất đắc dĩ cười: "Nói thật điều này làm cho anh có chút chán nản. Anh muốn nói mọi cảm giác của mình cho cậu ấy, lại sợ làm vậy sẽ hù dọa cậu ấy, sợ mình không có đủ năng lực bảo hộ cậu ấy, sợ cậu ấy sẽ hoàn toàn rời khỏi anh. Cho nên anh vẫn không có dũng khí mở miệng. Anh suy xét rất lâu, rất lâu, mãi cho đến vừa rồi, anh vẫn còn thấp thỏm bất an. Trác Duyệt, em có thể cảm giác được khẩn trương của anh sao?"

Hiểu được ý tứ đằng sau lời nói này, Trác Duyệt không thể tin mở to hai mắt, xác nhận nói: "Người mà anh nói, là em sao?"

"Đúng vậy."

"......" Lời thổ lộ thình lình ập đến này khiến Trác Duyệt có chút hỗn loạn. Lục Trần Dương vẫn thực chiếu cố cậu, cũng là người cậu thân cận nhất trong giới, nhưng mà hoàn toàn không biết đối phương có ý nghĩ như vậy. Từ lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu có cảm tình, cậu lại không nhận ra nửa phần.

"Em không cần vội vàng cho anh đáp lại, thực ra......" Anh còn nói chưa hết đã bị cậu ngắt lời.

"Xin lỗi Trần Dương, em không thể nhận." Thanh âm Trác Duyệt rất nhẹ, lại rất kiên quyết.

Trên mặt Lục Trần Dương xuất hiện một mạt cười khổ: "Là Phương Minh Diễn, đúng không?" Anh đau lòng nói: "Trác Duyệt, em còn muốn cố chấp mê muộn tới khi nào? Người như anh ta không có khả năng dùng chân tâm đối xử với em, dù cho anh ta tạm thời giữ em bên người cũng chỉ để tiêu khiển. Nói trắng ra là, em chỉ là món đồ chơi của anh ta thôi!"

"Anh ấy không phải là người như anh tưởng tượng đâu." Trác Duyệt bình tĩnh nhìn anh nói: "Em yêu anh ấy, một đời này sẽ không thay đổi."

Lục Trần Dương ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới khổ sở thở dài một hơi: "Tới cùng anh vẫn không thắng nổi anh ta."

Trác Duyệt hơi mím môi: "Xin lỗi."

"Không có gì cần giải thích." Nam nhân đứng dậy vỗ vỗ vai cậu, nhìn như vân đạm phong khinh (hờ hững) mở miệng: "Nói thế nào anh cũng là nam nhân, phong độ cơ bản vẫn phải có. Nếu em đã có quyết định, anh sẽ không tiếp tục tử triền lạn đả(quấn mãi không buông). Anh chỉ hi vọng ít nhất sau này em vẫn coi anh là bạn bè, không cần trốn tránh anh. Nếu có tâm sự gì, hoặc gặp phải chuyện gì khó khăn, đều có thể nói cho anh biết."

"Đương nhiên, anh vẫn là bạn thân của em." Trác Duyệt cũng đứng lên, nghiên túc nói.

"Anh phải đi." Lục Trần Dương ôn nhu hỏi: "Có thể ôm một lát sao?"

Trác Duyệt nhìn thấy cặp con ngươi đè nén mọi cảm xúc kia, không đành lòng, gật gật đầu.

Lục Trần Dương vươn hai tay ôm cậu vào trong lòng, buông mi giấu đi quyến luyến và khổ sở, nhẹ giọng nói: "Hoa công tử, tái kiến." Nói xong buông cậu ra, cười cười, cứ như vậy rời đi.

Trác Duyệt thở phào một cái, giương mắt thấy Phương Minh Diễn tựa vào cửa toilet, nhất thời mặt đỏ lên, sợ hãi kêu một tiếng: "Chủ nhân."

"Đầu tiên là 'không cẩn thận' hôn người khác, hiện tại lại 'không cẩn thận' ôm người ta, tiểu nô lệ, lá gan của em thật sự càng lúc càng lớn."

"Chủ nhân, em sai rồi. Vừa rồi em......"

"Lại đây."

Trác Duyệt nơm nớp lo sợ đi qua, ngay sau đó cằm bị nắm lấy, một nụ hôn cực nóng không hề báo trước mà phủ xuống, cướp lấy hô hấp của cậu. Áp choàng tắm trên người nháy mắt bị cởi ra, thân hình trần trụi của Trác Duyệt bị giam cầm giữa nam nhân và vách tường. Phương Minh Diễn chờ đến khi người dưới thân thở không nổi đến mới buông ra, trong mắt lưu động ánh sáng u ám, trầm giọng nói: "Tiểu nô lệ của ta, trên người em chỉ cho phép lưu lại hương vị của ta, nghe không?" Nam nhân dùng giọng điệu bá đạo mà cường thế như mệnh lệnh tuyên cáo sự chiếm hữu của mình .

Trác Duyệt còn chưa kịp đáp lại, cảm giác đau rát khi ngực bị liếm cắn đã khiến cậu nhịn không được rên rỉ thành tiếng, Phương Minh Diễn giống như một con hùng sư, đặt cậu dưới móng vuốt của mình tùy ý trêu chọc, đến khi cậu vô lực tựa vào lòng mình, mới miễn cưỡng buông tha, ôm cậu lên tắm rửa một lần nữa. Quá trình này thủy chung không cho phép cậu phóng thích, hiển nhiên là trừng phạt cậu tự tiện đồng ý tiếp xúc thân mật với người khác.

Dục vọng chiếm hữu của DOM đều rất mạnh, Trác Duyệt biết hành động vừa rồi của mình khiến anh không vui, lúc này giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, nhẹ giọng hỏi: "Chủ nhân chờ em ngủ lại phải đi sao?"

"Ân, nhắm mắt lại." Nam nhân tựa vào bên giường, sờ sờ đầu cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top