Thần phục II ~ Chương 74


CHƯƠNG 74

Bên cạnh (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Mấy lời này khiến cơ thể Trác Duyệt đều căng thẳng, nói: "Chủ nhân...... em......" Sau đó rốt cuộc vẫn không nói nên lời, vừa xấu hổ vừa quẫn bách nhìn sắc mặt ửng hồng của mình trong gương, trong mắt đã ngập hơi nước.

"Ba" một tiếng, mông cậu trúng một cái tát, lực đạo không nhẹ, nháy mắt liền đỏ lên.

"Trả lời vấn đề của ta." Nam nhân phía sau trầm giọng nói.

Trác Duyệt nhắm mắt lại, cuối cùng gian nan gật gật đầu: "...... Nghĩ tới." Thừa nhận như vậy đã là cực hạn của cậu, cả người đều run rẩy. Ngay sau đó trên mông lại trúng một phát.

"Nhìn gương, đừng làm cho ta lặp lại lần thứ ba, bằng không sẽ không chỉ đánh mông đơn giản như vậy đâu." Hai tay Phương Minh Diễn chống lên bồn rửa tay, giam cầm cậu trong đó: "Vật nhỏ cơ khát, trong tưởng tượng của em, ta thao em như thế nào? Là từ phía sau đặt em trên bồn rửa tay giống như vậy, khiến em nâng cao cái mông nộn nộn mà tiến vào em? Hay là khiến em ngửa mặt nằm, hai tay tự mở đùi mình ra, cầu ta cắm vào?"

Trác Duyệt căn bản chưa từng cảm thụ loại ngôn ngữ tình ái trắng trợn như vậy, giờ phút này đã mê thất trong ảo giác tưởng tượng, phảng phất như hết thảy đều đang phát sinh, mỗi một nơi trong thân thể tựa hồ đều có thể cảm giác được nam nhân xâm phạm, mà nghĩ đến bộ dáng mình khát cầu lại khó nhịn càng thêm kích thích giác quan, tình dục không ngừng kích động không ngừng tích lũy tại lối ra duy nhất, rất nhanh muốn phá vỡ giới hạn.

Thế nhưng Phương Minh Diễn vẫn tiếp tục nói: "Ta sẽ lấy ngón tay mở hai cánh mông của em ra một chút, lộ ra cửa động nho nhỏ, cho đến khi nó có thể dung nạp côn thịt của ta mới thôi. Khi ta cắm vào, cái miệng nhỏ nhắn của em sẽ triệt để mở ra, ta sẽ càng không ngừng hoạt động, liên tục đi vào lại rút ra, sẽ chạm đến chỗ sâu nhất, khiến em hảo hảo ngậm nó, khiến em quen với hình dạng của nó, cảm giác nó từng chút thô to hơn. Ta sẽ chầm chậm va chạm tuyến tiền liệt của em, khiến em không ngừng cao trào. Nhưng ta sẽ không cho phép em bắn tinh, cho đến khi em khóc cầu ta, cầu ta cho em bắn." Môi nam nhân dán bên tai cậu nói: "Nô lệ, em từng tưởng tượng sao? Ta đem tinh dịch bắn vào trong thân thể em, khiến em triệt triệt để để thuộc về ta, sau đó cho phép em cùng bắn ra với ta ......"

"Chủ nhân ! a a — chủ nhân......" Trác Duyệt chịu không nổi kích thích gọi thành tiếng, ngẩng cổ không nhịn được thở dốc, thân thể bắt đầu phát run: "Cầu ngài, cầu ngài......"

"Ta cho phép em vừa nhìn gương vừa bắn ra, tiểu nô lệ."

Trong chớp mắt được cho phép, cả thế giới phảng phất như cái gì cũng không còn, chỉ có ảo giác nam nhân tiến vào thân thể cậu, hết thảy giống như đang phát sinh chân thật. Trác Duyệt ngắn ngủi khóc kêu một tiếng, kịch liệt run rẩy bắn ra, sau đó cả người yếu đuối ngã vào trong ngực nam nhân.

Phương Minh Diễn ôm cậu, chờ cậu từ trong giây phút thất thần ngắn ngủi dần dần tỉnh táo lại, hỏi: "Trác Duyệt, em ổn sao?"

Cư nhiên dưới tình huống đối phương cái gì cũng không làm mà cậu lại cao trào ...... Nghĩ đến điểm này Trác Duyệt hận không thể trực tiếp ngất đi. Cậu ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn đối phương cũng không có, yên lặng gật gật đầu.

"Thi thoảng ta có thể sẽ dùng một số ngôn ngữ khiến em cảm thấy xấu hổ, tựa như vừa rồi. Chúng nó chỉ dùng để gia tăng cảm giác kích thích và điều động dục vọng trong em, không phải chân chính vũ nhục nhân cách em, nếu em cảm thấy khó có thể chịu được, có thể nói cho ta biết." Nam nhân nghiêm túc nói.

"...... Em có thể." Trác Duyệt đỏ mặt nhỏ giọng nói.

"Tốt lắm, vận động trước khi đi ngủ đã làm xong, tắm rửa đi."

Trác Duyệt nhìn lướt qua hạ thân hơi hơi gồ lên của nam nhân, hơi mím môi, xấu hổ đứt quãng mở miệng: "Chủ nhân...... Thực ra ngài có thể, có thể......"

Phương Minh Diễn minh bạch ý tứ của cậu, cười nói: "Ngày mai em còn có công tác, ta không muốn gấp gáp kết thúc đêm đầu cùng em như vậy, hai chúng ta đều sẽ không tận hứng." Dứt lời đổ một chút dầu gội ra tay, nhẹ nhàng nhu nhu trên đầu Trác Duyệt, bên trong con ngươi đen láy có ánh sáng nhu hòa ấm áp: "Trác Duyệt, ta với em còn nhiều thời gian."

Trác Duyệt thật sự mệt mỏi, lúc tắm rửa liền mơ mơ màng màng đánh nhau với mí mắt, đến khi nam nhân ôm cậu lên giường liền triệt để ngủ. Cậu thường không ngủ an ổn ở nơi xa lạ, nhưng chỉ cần nằm trong lòng Phương Minh Diễn liền sẽ thập phần thả lỏng, thành thành thật thật rúc vào ngực đối phương, dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, người bên cạnh đã rời giường. Cậu vội vàng đứng dậy giúp Phương Minh Diễn cài cúc áo sơmi, hỏi: "Chủ nhân, cần em chuẩn bị bữa sáng cho ngài sao?"

"Không cần." Phương Minh Diễn nhìn nhìn đồng hồ: "Bây giờ còn sớm, ta rời khỏi phòng em sẽ không bị người khác chú ý, hôm nay ta hẹn bạn bàn chút chuyện làm ăn, thuận tiện tham quan làng du lịch của cậu ấy, buổi tối trước chín giờ hẳn có thể trở về."

Trác Duyệt thấy anh nói với mình lịch trình cả ngày, ngẩn người, sau đó nở nụ cười: "Em sẽ chờ ngài." Cậu thay nam nhân cài khuy áo, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Chủ nhân, em có chuyện quên nói cho ngài. Em ngày hôm qua...... Không cẩn thận chạm đến môi Tôn Hân Hân......"

"Không cẩn thận?" Phương Minh Diễn nhướn mày.

"Trong trò chơi, chúng em cần đồng thời nhảy lên cắn một quả táo. Em nhất thời không khống chế tốt, cho nên chạm vào."

"Em cảm thấy mình sai ở đâu?"

"Dưới tình huống ngài chưa cho phép mà phát sinh tiếp xúc thân mật với người khác, còn có...... không sớm nói cho ngài." Trác Duyệt lo sợ nói.

"Xem em chủ động nhận sai, trừng phạt được giảm. Quỳ một giờ lên thảm trải trên mặt đất kia, từ ta ra ngoài bắt đầu tính thời gian. Nếu trong lúc đó có người làm phiền, ta cho phép em tạm thời rời đi, quỳ mãn thời gian gửi tin nhắn cho ta biết." Nam nhân ra lệnh.

"Vâng, chủ nhân." Trác Duyệt trải thảm trên mặt đất, sau đó bảo trì tư thế quỳ đứng nhìn theo Phương Minh Diễn rời khỏi phòng.

Mộc: Ghét ghê cơ >"< Cầu chương mới~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top