Thần phục II ~ Chương 7+8

CHƯƠNG 7

Nhận đóng phim (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Hiệu suất làm việc của Đường Xán luôn luôn nhanh chóng. Hai giờ chiều, một gã đàn ông mặc đồ đen xuất hiện trong văn phòng của tổng tài ở tầng mười công ty giải trí Hoa Thịnh.

Trác Duyệt ngồi trên sô pha, thấy hắn ta thì nhất thời khẩn trương đứng lên, thần sắc có chút trắng bệch. Người vừa bước vào là thuộc công ty cho vay nặng lãi, từng vài ba lần dẫn người tới cửa để đời nợ. Lần gặp cuối cùng còn hung bạo đập nát một cái ly, chĩa thủy tinh sắc nhọn trước mặt cậu uy hiếp. Hắn nói lần tới còn không trả tiền sẽ trực tiếp đâm xuống.

Người nọ chỉ liếc nhìn cậu một cái liền thu hồi tầm mắt, thần sắc cung kính nói với Phương Minh Diễn: "Phương tổng, trước đây đã đắc tội nhiều. Tôi không biết cậu ta là người của ngài, thủ đoạn có chút thô bạo. Thực xin lỗi."

Phương Minh Diễn đảo qua biểu tình xấu hổ trên mặt Trác Duyệt, cười nhạt: "Khoản nợ còn bao nhiêu?"

Người đàn ông mặc đồ đen đặt một tờ giấy nợ lên bàn, nói: "Đường gia dặn dò, số tiền vay gốc trên giấy nợ có thể chậm rãi trả. Còn về phần lãi, xóa bỏ."

Đây chính là nói, chẳng những không phải trả tiền lãi, mà còn sẽ không bị đòi nợ? Ánh mắt Trác Duyệt dừng trên tờ giấy kia, kích động run rẩy.

"Đường Xán cho ưu đãi lớn như vậy, chung quy cũng không thể mặt dày mà nhận." Phương Minh Diễn ký một tờ chi phiếu đưa cho hắn ta: "Như vậy coi như thanh toán xong. Cậu ta là nghệ nhân của công ty tôi. Tôi không hi vọng sau này sẽ phải nghe bất cứ lời đồn đãi về chuyện cậu ta từng vay nặng lãi."

"Tôi đã hiểu, tuyệt đối sẽ không phát sinh loại chuyện này." Gã đàn ông tiếp nhận chi phiếu, lễ phép cáo từ .

Trác Duyệt giật mình tại chỗ, trong mắt đều là mê man, phảng phất còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nửa ngày mới hỏi ra một câu: "Anh vì sao..."

"Tôi đã nói là 'Cậu là người của tôi' rồi đấy thôi, cho nên không thể để cậu vẫn nợ bên ngoài. Sau này nếu có lời đồn đại gì không tốt sẽ ảnh hưởng không chỉ đến mỗi cậu." Phương Minh Diễn cầm tờ giấy nợ kia tùy ý ném vào ngăn kéo: "Tôi chỉ là thay đổi chủ nợ một chút mà thôi. Từ giờ trở đi, tôi là chủ nợ của cậu, một trăm ba mươi vạn này là cậu cứ trực tiếp trả tôi là được."

Trác Duyệt biết anh đang vì mình mà tẩy sạch các quan hệ không tốt trong quá khứ. Trong lòng sự cảm kích cứ ào ào kéo tới, thấy anh ta cũng không phải là người quá khắc khe như mình đã nghĩ. Cậu đưa mắt nhìn thẳng nam nhân, lòng kiên định nói: "Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để có thể nhanh chóng trả lại cho anh."

"Không cố gắng cũng không sao." Nam nhân nhếch môi cười, nụ cười có vài phần tà khí: "Tôi còn có thể mở cửa sau cho cậu, bày cậu cách khác để bồi thường."

Trác Duyệt nghe vậy ngay cả vành tai cũng đỏ lên, tầm mắt không biết nên để chỗ nào mới tốt, chăm chú nhìn xuống đất.

May thay, tiếng đập cửa vang lên đúng lúc giải quyết tình cảnh quẫn bách của cậu.

Người vào là một nữ nhân tầm ba mươi tuổi, váy đen bó sát người kết hợp với một đôi giày cao gót màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, phong thái và bước chân đều toát lên một loại cường thế mạnh mẽ.

"Làm quen một chút đi, tổng giám đốc quản lý nhân sự – Thẩm Lạc." Phương Minh Diễn chuyển hướng nhìn sang Thẩm Lạc: "Đây là Trác Duyệt, tôi và cô cũng đã từng nói qua".

"Chào chị." Trác Duyệt ngay lập tức cúi chào. Tuy rằng chưa từng giao tiếp nói chuyện cùng cô nhưng cậu thường xuyên thấy cô đại diện cho Hoa Thịnh tham dự các buổi phỏng vấn họp báo.

"Tôi đã xem qua phim của cậu, kỹ năng biểu diễn cũng bình thương, không có gì nổi bật." Thời điểm nói chuyện, trên mặt Thẩm Lạc không có biểu tình gì, cô không chút để ý tới sự xấu hổ của đối phương, tiếp tục nói: "Nếu cậu muốn tiếp tục diễn mấy thể loại thiếu gia hay công tử nhàm chán như vầy nữa, tôi cũng không ý kiến. Chung quy cũng bởi cậu là người Phương tổng tuyển vào. Tình huống đặc thù có đối đãi đặc thù. Lúc nào cậu nguyện ý nhận đóng phim thì đến nói cho tôi biết một tiếng là được rồi."

"... Thẩm tổng, tôi cũng không phải... Tôi vào Hoa Thịnh, tất cả đều sẽ nghe theo sự sắp xếp của công ty." Trác Duyệt nóng nảy, ngay cả ngữ điệu cũng nhanh lên: "Vô luận chị bảo tôi nhận phim gì, tôi đều nguyện ý và cố gắng diễn thật tốt......"

Thẩm Lạc tựa hồ tương đối vừa lòng đối với thái độ của cậu, khẩu khí cũng dịu xuống: "Một khi đã như vậy, tôi sẽ xem cậu như nghệ nhân bình thường để quản lý. Nói trước, quy củ của tôi vô cùng nghiêm khắc. Có những lúc có thể sẽ khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Nếu có gì không thoải mái xuất hiện, tôi hi vọng cùng cậu có thể thông qua nói chuyện để giải quyết. Tôi cũng không thích bị người khác cáo trạng sau lưng."

Lời này nghiễm nhiên mang ý bong gió Trác Duyệt có "Quan hệ bên gối" với Phương Minh Diễn. Chuyện này thực ra cũng không trách được Thẩm Lạc, làm việc với một vị tổng tài có tính hướng đồng tính lại luôn độc đoán chuyên quyền như Phương Minh Diễn. Bỗng dưng lại nhận một nam diễn viên không rõ từ đâu vào công ty, khi thấy diện mạo của vị nam diễn viên này, mọi người đều sẽ có suy đoán lệch lạc.

Cậu hết đường chối cãi, sốt ruột xin giúp đỡ từ Phương Minh Diễn. Ai ngờ người nọ chỉ như cười như không nhìn cậu, hoàn toàn không có ý tứ giải thích. Trác Duyệt vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ, không biết làm thế nào mới sáng tỏ được, cuối cùng đành cam chịu số phận, buông mi nói: "... Tôi hiểu rồi."

"Rất tốt. Cậu xem cái này đi." Cô đưa qua cặp văn kiện trong tay.

Trác Duyệt mở ra, phát hiện là một đoạn ngắn trong một kịch bản phim nào đó. Cậu nhanh chóng xem qua một lần, có chút nghi hoặc ngẩng đầu.

"Bên trong có nhân vật nam số 3 còn chưa định, ngày mai cậu đi thử vai."

Nhân vật nam số 3? Trác Duyệt ngẩn người, hoàn hồn lật lại tập kịch bản kia, nhất thời mặt đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: "Nhân vật kia là... đồng tính luyến ái? Tôi..."

"Không muốn diễn?" Thẩm Lạc lạnh lùng nhìn cậu.

"... Không phải." Trên khuôn mặt tuấn tú có vài phần khó xử, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi trước giờ chưa từng diễn phim điện ảnh, hơn nữa nhân vật này... Tôi sợ, tôi sợ không khống chế được......"

"Đạo diễn bộ phim này là Tạ An Thanh, có hắn ta tức là số lượng vé bán ra bảo đảm sẽ không thấp. Có Kim Ưng đầu tư nên chất lượng phim tuyệt đối sẽ không tồi. Con đường diễn xuất của cậu trước giờ rất hạn hẹp. Toàn được bó khung trong những vai bình hoa di động. Nếu có được nhân vật này sẽ là một loại rèn luyện đối với kỹ năng biểu diễn của cậu." Lời này đã dùng hết kiên nhẫn của cô, nhíu mi nói: "Cậu nếu như không muốn đi thử vai, tôi cũng sẽ không bắt buộc."

"... Tôi đi." Cậu hơi mím môi: "Cám ơn Thẩm tổng đã cho tôi cơ hội, tôi sẽ cẩn thận chuẩn bị thật tốt, tận lực để diễn."

Thẩm Lạc nhìn Trác Duyệt ngoan ngoãn thuận theo, trong lòng có chút đồng tình. Cô cũng không chán ghét chàng trai có khuôn mặt quá mức xinh đẹp tuấn mỹ này, những lời vừa rồi cũng không phải xuất phát từ thực tâm của cô, nói như vậy cũng là bất đắc dĩ. Bởi vì có người nào đó giao cho cô nhiệm vụ – "Khiến cậu ta ngoan ngoãn nhận thử vai này".

Thẩm Lạc quét mắt liếc nhìn Phương Minh Diễn. Nam nhân này đang nhàn nhã ngồi, bộ dáng mọi sự không liên quan đến mình, thản nhiên sống chết mặc bay (đứng ngoài cuộc), khóe miệng mang theo tiếu ý không thể đoán. Đối mặt với một Boss như vậy, cô chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đau đau. Coi như hết, dù sao mấy năm nay cô cũng quen đóng vai ác, không kém lần này bao nhiêu đi. Khiến Trác Duyệt lòng có kính sợ cũng tốt, có thể khiến cậu ta ngày sau nghe lời một chút.

"Tôi sẽ an bài trợ lý cho cậu, gọi là Lâm Huy, hai giờ chiều ngày mai cậu ta sẽ đúng giờ đón cậu đi thử vai." Thẩm Lạc đi ra vài bước, như nghĩ tới cái gì mà quay đầu lại: "Nga, đúng rồi, nếu cậu không nắm chắc sẽ đóng tốt nhân vật này, không cần ngại cứ hướng Phương tổng thỉnh giáo, anh ta rất có tâm giúp đỡ nghệ nhân của mình." Nói xong, gót giày bén nhọn giẫm lên sàn tiêu sái rời đi.

Phương Minh Diễn: "......"

Nữ nhân a, chính là sinh vật đến chết cũng nhất định không chịu thua thiệt.

——–

CHƯƠNG 8

Nhận đóng phim (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Buổi chiều Trác Duyệt cùng nữ thư ký Jolie của Phương Minh Diễn đi một vòng trong công ty, làm quen một chút. Trừ khi có cuộc họp, các nghệ nhân bình thường đều không ở trong công ty, đi dạo một vòng lớn, chỉ nhìn thấy những viên chức bình thường bận rộn, cùng nhóm thực tập sinh tập luyện chăm chỉ, mồ hôi như mưa trong các phòng tập. Nhàn rỗi thì nhàn rỗi, cậu tìm một chỗ yên lặng im lặng đọc kịch bản.

Kịch bản trên tay chỉ có một đoạn không đầy đủ, ngắt đầu bỏ đuôi. Nhân vật nam chính muốn thổ lộ với nhân vật nữ chính, lại sợ thất bại, vì thế đến tìm bạn bè, chính là nhân vật nam số ba để tập luyện một chút. Nhân vật nam số ba này là gay, hơn nữa vẫn luôn thầm mến nhân vật nam chính, chịu đựng khó chịu trong lòng phối hợp luyện tập với đối phương. Tình cảm vẫn luôn đè nén, cho đến khi luyện tập hôn môi cuối cùng, tình cảm bùng phát chủ động hôn môi nhân vật nam chính.

Thế này thì diễn như thế nào?

Trác Duyệt buồn rầu thở dài một hơi. Diễn gay với cậu mà nói đã là khiêu chiến, cố tình còn có cảnh hôn......

Cậu thử tĩnh tâm lại, coi bồn cây cao lớn trước mặt là nhân vật nam chính, thể hiện tình cảm tha thiết với nó, một câu lại một câu theo lời kịch. Thế nhưng biểu tình trên mặt vẫn luôn cứng nhắc không được tự nhiên, đến cảnh hôn thì trong đầu đều là hình ảnh tối hôm trước bị Phương Minh Diễn đặt trên sô pha hôn sâu, ngay cả miệng tựa hồ như lại lần nữa cảm nhận thấy vị chát của rượu.

Gặp quỷ... Vì cái lông gì mà luôn nhớ tới chuyện này chứ...

Trác Duyệt lắc lắc đầu, cố gắng ném đoạn ký ức ngắn ngủi kia ra khỏi đầu. Lại thử vài lần, tay chân vẫn lóng ngóng như cũ, đã ngồi tập rất lâu mà vẫn khó có thể nhập vai vào nhân vật khiến cậu cảm thấy nôn nóng, phiền muộn đi qua đị lại mấy bước.

Thời điểm Phương Minh Diễn xử lý xong công việc rồi xuống dưới tìm cậu, cậu đang sầu mi khổ kiếm ngồi xổm trước mặt một chậu cây xanh, ngón tay đùa bỡn lá cây, trong miệng nho nhỏ đọc lời kịch. Nam nhân cảm thấy thú vị, đứng sau lưng cậu nhìn một lát, chỉ thấy Trác Duyệt tâm phiền ý loạn, hai tay ngắt luôn chiếc lá trong chậu rồi thở dài: "Muốn điên rồi......"

Phương Minh Diễn sửng sốt chớp mắt, không nhịn được bật cười. Đây là lần đầu tiên cậu thấy bộ dáng này của Trác Duyệt, bình thường vẫn luôn nghiêm trang mặt lạnh cuối cùng cũng có biểu tình phát điên lên, ngược lại thực có ý tứ muốn trêu đùa.

Trác Duyệt bị tiếng cười kia làm cho hoảng sợ, mạnh mẽ quay đầu, thấy anh thì trên mặt khô nóng một mảnh, quẫn bách đứng lên, nói: "Anh như thế nào lại đến đây...

"Tan tầm." Nam nhân trêu tức nhìn cậu: "Cậu đang trao đổi tình cảm với cái cây này sao? Bằng không tôi kêu người giúp cậu đem nó về nhà cho các ngươi tiếp tục trò chuyện?"

"......" Trác Duyệt nghẹn họng không nói gì.

Ngồi trên xe của Phương Minh Diễn trở lại khu biệt thự cạnh hồ ở thành Đông, Trác Duyệt lúc này mới chú ý tới hai chữ khiêm tốn hàm súc trước cổng. Tối hôm qua không thấy rõ, sáng nay quên xem, hiện tại cậu mới biết được nhà nam nhân ở "Hàm quán", được xưng là "Khu nhà thần bí của người giàu" Đây là sản nghiệp trên danh nghĩa của Kim Ưng, chỉ cho người quen vào sống, người bên ngoài dù có nghìn vàng cũng khó cầu.

Xe thuận lợi xuyên qua tầng tầng an ninh nghiêm ngặt dừng trước cửa một ngôi biệt thự, Trác Duyệt nhìn thấy trước cổng có treo biển "No.15".

Số 15 Hàm Quán. Nhà của Phương Minh Diễn. Cũng là nơi cậu tạm thời ở nhờ.

Trác Duyệt rất có tính tự giác mình ăn nhờ ở đậu, sau khi bữa tối kết thúc, cậu chủ động đi rửa bát. Người hầu khó xử nhìn quản gia, quản gia khó xử nhìn chủ nhà. Phương Minh Diễn ngồi trên sô pha xem tin tức giải trí, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Để cậu ta rửa."

Trác Duyệt từ nhỏ đã phải trải qua cuộc sống khó khăn, cha mất, mẹ phải nuôi cậu từ nhỏ, nhưng khi cậu sáu tuổi cũng qua đời. Không có thân thích nào nguyện ý nhận nuôi, cuối cùng vợ chồng cậu họ Trác Thanh thu lưu, cùng được nuôi nấng và lớn lên với con trai của cậu họ – Trác Hải. Hai vợ chồng đối với cậu không thể nói là không tốt, nhưng đem so sánh, xác thật không thể cẩn thận như với con trai ruột được. Trác Duyệt khi đó đã hiểu chuyện, biết mình phải sống nhờ dưới mái hiên người khác, tiêu tiền của người khác, nhận sự chiếu cố của người khác, vì thế thường thường chủ động giúp mẹ nuôi làm việc nhà.

Trác Hải đối với người anh trai lớn hơn mình một tuổi này không có chút cảm tình nào, nhất là mẹ luôn khen anh hiểu chuyện, càng làm cho Trác Hải phiền chán, thường xuyên thay đổi biện pháp khi dễ Trác Duyệt, bắt cậu đeo túi sách, làm bài tập, giặt quần áo cho mình, lớn lên thành tích học tập không bằng Trác Duyệt, dứt khoát kết giao với đám tiểu lưu manh cả ngày quấy rối, chơi bời lêu lổng, lại chả làm được chuyện gì đứng đắn. Trác Duyệt ban đầu nhận biểu diễn là vì kiếm tiền, hồi cậu đi làm công việc giao hàng bởi bị chủ biên tạp chí xã nhìn trúng vì ngoại hình xinh đẹp, hỏi cậu có nguyện ý làm người mẫu trang bìa hay không. Thường xuyên chụp hình cũng khiến cậu dần có kinh nghiệm với máy quay, quyết định đi học biểu diễn, học phí cũng do chính cậu một mình trang trải.

Trác Duyệt rửa sạch bát đĩa, dùng khăn lau khô, bỏ vào tủ tiêu độc. Sau đó đi đến bên cạnh Phương Minh Diễn nói: "Nếu không có việc gì, tôi về phòng trước."

"Thử vai cho ngày mai đã chuẩn bị tốt rồi?" Nam nhân giương mắt hỏi.

Biểu tình của cậu cứng lại: "Vẫn chưa." Có chút nhục nhã cúi đầu: "Tôi có thể thuộc lòng lời thoại, nhưng vẫn không biết làm thế nào mới thể hiện được tình cảm..."

"Bởi vì cậu không phải là đồng tính luyến ái, hơn nữa nội tâm cậu bài xích quan hệ đồng tính thân mật." Phương Minh Diễn thản nhiên nhìn cậu: "Tôi mặc kệ trong lòng cậu có suy nghĩ thế nào, làm một diễn viên muốn nổi tiếng, nhiệm vụ của cậu chính là diễn tốt nhân vật của mình."

Trác Duyệt hơi mím môi, mang theo chút xấu hổ hạ quyết tâm mở miệng: "Anh có thể hay không...... Giúp tôi?"

Khóe môi nam nhân khẽ cong lên, nói: "Lấy kịch bản ra đây."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top