Thần phục II ~ Chương 51+52+53

CHƯƠNG 51

Khách nhân (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Một nụ hôn.

Hoàn toàn khác biệt với bụ hôn khi luyện tập quay phim, là trúc trắc bất an, lại dũng cảm dứt khoát.

Trác Duyệt nhắm mắt lại, run rẩy, cẩn thận mà nồng nhiệt, tựa như xử tử hiến tế, đem bản thân mình giao phó cho thần linh.

Một đoàn khí tức ấm áp kia xông tới, nam nhân đang khống chế mọi thứ bỗng giật mình chớp mắt, sau đó vô thanh cong khóe môi, cũng không cắt ngang lần lớn mật khó có được từ tiểu nô lệ hay thẹn thùng nhà mình. Đụng chạm mềm nhẹ lưu luyến trên môi một lát, không có được sự đáp lại, Trác Duyệt có chút e lệ mở mắt ra, quẫn bách nhìn đối phương kêu: "Chủ nhân." Cậu không thể giải thích nụ hôn liều lĩnh này đại biểu cho ý nghĩa gì, có lẽ là muốn càng nhiều sự ấm áp đến từ người kia, lại có lẽ là khát cầu càng nhiều chú ý và yêu thương, một khắc kia, cậu không thể điều khiển chính mình làm như vậy. Mà hiện tại, nhìn đối phương, tim cậu đập loạn mất tiết tấu.

Phương Minh Diễn bất động thanh sắc nhìn cậu, sâu thẳm trong ánh mắt có rất nhiều cảm xúc khiến người ta không hiểu, phảng phất như đang che dấu tình cảm dâng trào, lại phảng phất như là không hề quan tâm.

Trác Duyệt không biết làm sao hơi mím môi, lông mi run rẩy buông xuống che lại đôi mắt, vì bản thân mình lỗ mãng mạo phạm mà giải thích: "Chủ nhân, tôi sai rồi......"

"Sai ở đâu?" Động tác trên tay nam nhân lại lần nữa kịch liệt, khiến Trác Duyệt chống đỡ không nổi, yếu đuối nằm trên sô pha.

"Ngô ân...... Vừa rồi tôi không nên, không nên...... Hôn ngài." Cậu ngã vào dục vọng, bị khoái cảm và tâm trạng xấu hổ tra tấn lẫn nhau, đứt quãng nói.

"Có một số việc, đã bắt đầu liền không thể đổi ý." Một câu này như nói cho cậu nghe, lại như nói cho chính mình. Phương Minh Diễn nâng cằm cậu, cúi người hôn xuống.

Bất đồng với trước đó, nụ hôn này mang theo ý vị xâm lược nồng đậm. Anh giống như một mãnh thú săn mồi, không cho con mồi bất cứ cơ hội nào chạy trốn. Bàn tay lại cho người dưới thân càng nhiều kích thích kịch liệt, ngay khi Trác Duyệt bị khoái cảm quấy nhiễu mà hé miệng thở dốc, lưỡi nam nhân đồng thời nhanh chóng mà dễ dàng xâm nhập mở rộng khoang miệng nhỏ nhắn, ngăn những rên rỉ trong cổ họng, hóa thành tiếng động ái muội khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Cường thế chiếm giữ như vậy, Trác Duyệt không có một chút năng lực chống cự. Môi bị nghiền thành màu đỏ nộn nộn mê người, lưỡi tùy ý giao triền cùng một chỗ với đối phương, nước bọt giao hòa nóng ướt nhuộm đẫm hai cánh môi, thậm chí còn tràn xuống khóe miệng trong những động tác kịch liệt. Trái ngược với kỹ xảo điêu luyện của nam nhân, Trác Duyệt không biết lấy hơi để thở, không khí trong lồng ngực từng chút bị tiêu hao hầu như không còn, phảng phất như giây tiếp theo liền muốn hít thở không thông mà chết. Nhưng càng làm cho cậu khó có thể thừa nhận là hạ thân dưới sự đùa giỡn của nam nhân mà khoái cảm cơ hồ ngập đầu kéo đến, thân thể hoàn toàn thoát ly khống chế.

Trước một khắc cao trào tiến đến, Phương Minh Diễn mới rút lui khỏi miệng cậu, dùng thanh âm trầm thấp ra lệnh bên tai cậu: "Nô lệ, ta cho phép ngươi bắn ra."

Dục vọng bị đẩy lên tột đỉnh, Trác Duyệt giống như con cá nhỏ bị giam cầm trong khô cạn được trở về vũng nước, run rẩy uốn cong lưng, khóc nức nở ô ô kêu lên. Bạch trọc phun ra, một thoáng lúc đó trong đầu phảng phất như có một quả pháo hoa thật lớn nổ tung ra, những vệt lửa đủ mọi màu sắc lóe sáng rồi thong thả rơi xuống, cuối cùng hóa thành một mảnh trắng xoá. Mọi cảm giác đều mất đi, như đang nằm trên đám mây mềm mại, lại như đang trôi nổi hư không trên biển lớn.

Dần dần, có thể nghe thấy thanh âm rất nhỏ từ chính lồng ngực mình, nhịp đập từng chút từng chút đều đều trở lại, cuốn theo tần suất của một trái tim khác, tương giao cùng một chỗ. Tầm mắt dần rõ ràng, cậu từ trong cao trào thất thần tỉnh lại, nhìn nam nhân vẫn bồi bên cạnh mình, nhẹ giọng kêu: "Chủ nhân......"

Phương Minh Diễn dùng ngón tay lau đi giọt nước ở khóe mắt cậu: "Khóc?"

Trác Duyệt xấu hổ không lên tiếng, tàn lưu của dịch thể đậm sệt trên bụng khiến cậu quẫn bách cuộn tròn hai chân. Khi nhìn thấy tay nam nhân dính bạch trọc, càng xấu hổ đỏ bừng mặt.

"Dục vọng đến từ chính bản năng, ngươi lại đè nén nó lâu lắm rồi." Phương Minh Diễn cong cong khóe miệng: "Đi rửa sạch, sau đó chuẩn bị bữa tối. Tối nay trong nhà sẽ có hai vị khách đến, ta cho phép ngươi mặc quần áo."

Bữa tối bốn người cũng không khó làm, nhưng trong quá trình Trác Duyệt vẫn luôn thất thần, trong đầu đầy những hình ảnh vừa rồi.

Cậu hôn anh, cậu hôn anh. Mọi động tác chậm rãi trở nên tuần hoàn vô hạn, mỗi biểu tình rất nhỏ của nam nhân, ánh mắt, động tác, đều khiến cậu hồi tưởng lại. Cậu có ý đồ thuyết phục bản thân, đây bất quá là phương thức ở chung bình thường nhất giữa chủ với nô. Bởi vì cậu lệ thuộc vào nam nhân, cho nên anh có thể làm bất cứ chuyện gì đối với mình. Nhưng đáy lòng lại bắt đầu sinh ra chờ mong kỳ lạ, chờ mong có gì đó bất đồng, dù chỉ là một chút.

Trong lúc cậu thất thần, khuỷu tay chạm đến cái đĩa dài đặt ở mép bàn, cái đĩa mất trọng tâm rơi xuống đất, vỡ toang trả lời cậu.

Cậu cả kinh, lập tức cúi người nhặt.

"Đừng động." Thanh âm trầm thấp từ phòng khách truyền đến, Phương Minh Diễn chậm rãi đi tới, nhìn nhìn mảnh vỡ cái đĩa trên mặt đất, quét mắt liếc nhìn cậu: "Như vậy là ngươi không muốn làm cơm?"

"Không phải, tôi vừa rồi......" Trác Duyệt muốn giải thích, lại bị ngắt lời.

"Nếu không phải, vì sao không yên lòng?"

Cậu cúi đầu: "Tôi sai rồi."

Nam nhân lấy một bao tay cao su thật dày từ trong tủ, nhặt những mảnh vỡ lên, sau đó dùng chổi quét sạch, bỏ rác vào túi dày, dán dấu hiệu vật phẩm nguy hiểm bên ngoài. Làm xong tất cả mới nói: "Phạt ngươi đêm nay trước khi ngủ quỳ một giờ, nếu ngươi vẫn tiếp tục không thể tập trung tinh thần, ta sẽ bắt ngươi quỳ trong Lồng Sắt, chỗ đó có cái gì chính ngươi rõ ràng."

"Vâng, chủ nhân." Trác Duyệt xấu hổ đáp.

CHƯƠNG 52

Khách nhân (trung)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Thời điểm khách ấn vang chuông cửa thì Trác Duyệt vừa bưng canh cà chua cuối cùng lên bàn. Cậu lại nhìn thoáng qua bàn ăn, xác định đồ ăn chỉnh tề không có sai sót gì xong mới vội vàng chạy đến huyền quan, đợi Phương Minh Diễn mở cửa trước rồi đến đứng phía sau anh.

"Thật đúng giờ." Chủ nhà tiếu ý trầm ngâm nghênh đón hai vị khách vào nhà.

"Có chút tắc đường." Tầm mắt nam nhân mới vào dừng trên người Trác Duyệt một chút, trở lại trên mặt Phương Minh Diễn, hơi hơi nhướn mày. Phương Minh Diễn tức khắc cho anh một ánh mắt vô tội. Lúc này một vị khách khác có chút sửng sốt lên tiếng: "Di, anh không phải......" Ánh mắt dừng trên tạp dề của Trác Duyệt, cứng nhắc nuốt nửa câu sau về.

Trác Duyệt có chút cẩn thận đứng thẳng, nhẹ giọng chào hỏi: "Nhị thiếu, Hứa thiếu."

Người tới chính là Sở Dục và Hứa Diệp.

Hứa Diệp giúp Sở Dục cởi áo khoác màu xanh đậm trên người anh xuống, cười cười với Trác Duyệt, nói: "Rất vui được gặp lại cậu."

"Đi treo áo cho khách." Phương Minh Diễn dùng ngữ khí ra lệnh. Một câu này công bố sáng tỏ thân phận của cậu, nói cho người khác biết Trác Duyệt không phải là khách, mà là người chịu sự chi phối của nam nhân.

Như vậy, chỉ có một khả năng.

Ánh mắt Hứa Diệp vòng vòng trên người Phương Minh Diễn cáo già lại vòng vòng qua Trác Duyệt đang thẹn thùng, trở lại trên người Sở Dục bên cạnh, cười đến ý vị sâu xa, đưa áo khoác trong tay cho Trác Duyệt. Gò má đối phương ửng đỏ tiếp nhận.

"Ăn cơm đi." Phương Minh Diễn nói: "Khó có khi hai vị bận rộn này rảnh rỗi đến thăm tớ, không thể để các cậu đói bụng trở về."

"Thơm quá." Hứa Diệp nhìn nhìn thức ăn trên bàn, phong phú mà ngon miệng: "Từ giữa trưa tôi vội vã họp nên chưa ăn no, hiện tại đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi."

Theo thứ tự ngồi xuống, Trác Duyệt xới cơm cho ba người, rồi cầm bát cơm của mình có chút xấu hổ đứng đấy, trong lòng bất ổn. Cậu không thể lấy tư thế của nô lệ đối mặt với Phương Minh Diễn khi có người ngoài, cho nên sợ hãi sẽ nghe thấy mệnh lệnh "quỳ xuống". May mà chuyện cậu lo lắng không xảy ra, Phương Minh Diễn nhìn cậu một cái, nói: "Ngồi xuống."

Trác Duyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nam nhân.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Sở Dục theo thói quen gắp đồ ăn cho Hứa Diệp, trùng hợp Phương Minh Diễn cũng gắp một khối thịt bò đặt vào bát Trác Duyệt, động tác và nhịp độ của hai người thập phần nhất trí, dường như phản chiếu trong gương, cả hai cảm thấy thú vị, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra tiếu ý.

Hứa Diệp nhìn nhìn Trác Duyệt im lặng không lên tiếng, có ẩn ý khác hỏi Phương Minh Diễn: "Bởi vì anh đã lâu không lộ diện trong câu lạc bộ, không ít SUB hỏi thăm tôi về anh, tôi nên trả lời như thế nào thì tốt đây?"

Nam nhân thản nhiên cười: "Lấy trí tuệ của Hứa thiếu, tất nhiên có đối đáp thích hợp."

"Thật không dám nhận mà." Hứa Diệp nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lóe lóe vụng trộm: "Sư Tử tiên sinh luôn luôn tuyên bố tuyệt không nhúng chàm người mới, tuyệt không ăn cỏ gần hang, cho nên trước khi nghe đáp án xác thực của ngài, tôi đây thật sự không dám đoán bừa quan hệ của hai vị trước mắt đây."

"Bá Tước làm sao cậu có thể lại dạy cậu ta tò mò với chuyện này như vậy chứ?" Phương Minh Diễn như cười như không chuyển đề tài sang người khác.

Sở Dục nhếch nhếch môi cười, giương mắt nhìn anh, chậm rãi nói: "Mọi việc luôn luôn phải có giả thiết lớn mật, lại càng cần chứng thực cẩn thận."

Hai người nhất trí tung hứng khiến Phương Minh Diễn chống đỡ không nổi, bất đắc dĩ cười: "Được được được, tôi thừa nhận tôi nhúng chàm người mới, ăn cỏ gần hang, vừa lòng chưa?"

Trác Duyệt ngồi một bên nghe anh nói như vậy, mặt nhất thời đỏ lên, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có, yên lặng ngồi ở vị trí của mình nhìn chằm chằm hạt cơm trong bát.

Rốt cuộc cũng khiến cho Phương Minh Diễn chính miệng thừa nhận, Hứa Diệp cười như hoa, nháy mắt mấy cái với Sở Dục, vui sướng hài lòng cắn thịt bò.

Ba người nói chuyện từ công việc đến giới giải trí, có nói đến chuyện phim 'Nữ thần công lược', vai Hoa Triển của Trác Duyệt trong năm nay được đề cử cho giải phối hợp diễn xuất sắc nhất, Trác Duyệt mở to hai mắt nhìn.

"Khả năng đoạt giải là bao nhiêu?" Hứa Diệp hỏi.

"Số không." Phương Minh Diễn mỉm cười: "Tranh giải cùng cậu ấy có rất nhiều diễn viên gạo cội đã dốc sức cho vị trí 'Phối hợp diễn' này từ lâu, bọn họ đều rất có duyên với khán giả."

"Thật đáng tiếc." Hứa Diệp thập phần tiếc hận: "Vậy không đến lễ trao giải kia nữa, xem người khác lĩnh thưởng không vui gì hết."

Phương Minh Diễn cười nhẹ: "Đối với nghệ nhân mà nói, đạt được sự chú ý của công chúng so với bản thân đoạt giải càng có ý nghĩa hơn."

Hứa Diệp ngạc nhiên.

Sở Dục không nhanh không chậm mở miệng: "Khi một gương mặt trẻ tuổi xuất hiện trong một đám lão nhân đức cao vọng trọng, ai sẽ càng nhận được nhiều sự chú ý?"

"Nguyên lai là như vậy." Hứa Diệp cười cầm lấy ly rượu: "Xem ra trước tiên nên chúc mừng Trác Duyệt một chút."

Trác Duyệt cầm lấy ly rượu trước mặt chạm với cậu một phát, vừa muốn uống liền bị người bên cạnh cướp mất từ trong tay. Phương Minh Diễn nhìn cậu một cái: "Cậu ấy gần đây không thích hợp uống rượu, tôi thay cậu ấy uống."

"Không phải anh không biết tiết chế lộng thương người ta đó chứ?" Hứa Diệp nhướn mày.

Nam nhân bật cười: "Kỹ thuật của tôi còn không đến mức dở như vậy."

"Ai biết anh có hay không nhất thời không khống chế được......" Hứa Diệp còn muốn nói tiếp, lại bị Sở Dục một tiếng nhàn nhạt "Hứa Diệp" ngắt lời. Cậu thấy biểu tình xấu hổ lại luống cuống của Trác Duyệt ngồi đối diện, tự biết nói lỡ, có chút ngượng ngùng nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi nói đùa, đừng để ý."

"Ân, không có việc gì......" Trác Duyệt đỏ mặt đáp lại.

"Đi chuẩn bị hoa quả." Phương Minh Diễn thay cậu giải vây.

CHƯƠNG 53

Khách nhân (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Trác Duyệt lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp. Sở Dục nhìn lướt qua thân ảnh của cậu, nhìn Phương Minh Diễn nói: "Thời điểm gặp mặt lần trước, cậu ấy không biểu hiện ra thiên tính phục tùng tự nhiên của SUB như vậy."

Bọn họ đều là DOM cao nhất, từ cái nhìn đầu tiên đã có thể phân rõ ra một số người đặc biệt.

Nam nhân buông chiếc đũa trong tay xuống, cong môi: "Chính xác. Cho nên vì khiến cậu ấy nghe lời, tớ đã phải dùng một số thủ đoạn kịch liệt."

Hứa Diệp ngây ra một lúc, không lên tiếng. Cậu cùng với Sở Dục phi thường ăn ý, cũng thập phần lý giải suy nghĩ và thái độ của đối phương. Mặc dù giờ phút này nhìn qua vẫn là đang tán gẫu trên bàn cơm như trước, nhưng cậu cảm giác rất rõ ràng khí tràng của hai DOM biến hóa, vấn đáp nhau đều nghiêm túc hẳn lên. Ở thời điểm như vậy, cậu càng nguyện ý làm một người biết lắng nghe, im lặng bồi bên cạnh ái nhân của mình.

"Chúng ta đều đồng ý chuyện BDSM tất yếu phải dựa trên nguyên tắc song phương tự nguyện, quy tắc của câu lạc bộ cũng rõ ràng cấm các hành vi bắt buộc người bình thường trở thành DOM hoặc SUB." Sở Dục dừng một chút: "Nếu là người khác, tớ sẽ trực tiếp báo cáo cho cấp cao của câu lạc bộ để tiến hành xử lý, thế nhưng cậu làm như vậy nhất định có nguyên nhân của cậu, tớ muốn trước hết nghe rõ lý do này."

"Trị liệu PTSD." Phương Minh Diễn đáp thản nhiên. (PTSD: Post-traumatic Stress Disorder, 'Rối loạn stress sau sang chấn' hay còn gọi là 'Hậu chấn tâm lý')

"Đơn thuần là lấy việc giúp người khác làm niềm vui, hay là có ý đồ khác?" Sở Dục hỏi trắng ra. Bọn họ tương giao nhiều năm, cùng chung chí hướng, tình nghĩa kiên cố, cho nên không có nhiều cố kỵ với nhau.

Phương Minh Diễn cười nhạt: "Trước mắt xem ra, hẳn là lý do phía trước."

"Lấy năng lực của cậu có thể thích hợp chữa khỏi PTSD, tớ cũng không lo lắng phương diện kỹ thuật kia. Nhưng có một điểm tớ cần nhắc nhở cậu, tân thủ SUB mới điều giáo sẽ vô cùng dễ dàng sinh ra cảm tình đối với DOM đầu tiên. Một khi cậu ấy có cảm tình với cậu, cậu có thể cho cậu ấy đáp lại tương ứng hay không?"

Ánh đèn dừng trong mắt tạo nên ám quang di động, Phương Minh Diễn không trả lời vấn đề này, mà là im lặng nhìn cái người đang gọt táo trong nhà bếp kia.

"Minh Diễn, tớ cảm thấy cậu cũng nên suy xét cho rõ ràng. SUB bị PTSD nên sẽ không tự nguyện, tâm lý so với tân thủ SUB bình thường càng thêm phức tạp, cậu ấy không thể phân rõ cảm xúc trong trò chơi và cảm tình trong hiện thực. Đối với cậu mà nói, cậu ấy chỉ là một trong rất nhiều SUB của cậu. Nhưng đối với cậu ấy mà nói, cậu là người dẫn đường, cũng rất có khả năng là người duy nhất mà cậu ấy tin cậy dựa vào. Nếu cậu không xử lý thận trọng sẽ tạo thành thương tổn đối với cậu ấy, thậm chí có khả năng lại lần nữa kích phát và tăng thêm bệnh trạng PTSD."

Nam nhân bỗng nhiên nhếch môi cười cười, trong nụ cười đó có vài phần ngang ngạnh không kiềm chế được cảm xúc: "Cậu cứ như vậy khẳng định tớ chắc chắn sẽ thương tổn cậu ấy?" Thấy Sở Dục và Hứa Diệp đều nhìn mình chằm chằm, anh đành khôi phục nghiêm túc nói: "Không cần lo lắng, nếu tớ là DOM của cậu ấy, sẽ phụ trách đối với cậu ấy."

Đến khi Trác Duyệt gọt xong hoa quả bưng lên bàn, một lần nữa ngồi xuống, đề tài đã trở về tin tức tám nhảm trong giới giải trí.

Giới này giống như một hố đen sâu thẳm, các ngôi sao tai to mặt lớn và các tân binh mới xuất đạo ganh đua quyết liệt, đấu đá nội bộ gay gắt, có rất nhiều những câu chuyện bẩn thỉu trong bóng tối còn chưa được kể. Trác Duyệt luôn luôn tự do tự tại, chẳng bao giờ để bụng chuyện bên ngoài. Hứa Diệp hỏi cậu một số vấn đề cậu đều không đáp được, may mà bên cạnh có Phương Minh Diễn. Anh tựa như Bách Hiểu Sinh, nắm rõ vô số sự tình trong giới giải trí. (Bách Hiểu Sinh, 1 nhân vật được coi là thông thái nhất võ lâm trong tác phẩm Tiểu Lý Phi Đao của Cổ Long)

Không khí bữa cơm rất hòa hợp. Hứa Diệp lúc sắp đi tựa hồ nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, nhà hàng của tôi muốn tìm một người phát ngôn, khả năng nấu nướng của Trác Duyệt không tồi, hình tượng cũng tốt, thực phù hợp tiêu chuẩn của tôi nha."

"Cậu ấy gần đây không tiếp bất cứ quảng cáo gì." Phương Minh Diễn từ chối luôn, không cho cãi lời.

"Không tính gần đây, hợp đồng với người phát ngôn đương nhiệm đến cuối tháng 3 mới hết, sau đó chúng tôi sẽ chính thức liên hệ với Hoa Thịnh, đến thời điểm đó quyết định cũng không muộn."

"Ân." Phương Minh Diễn nhàn nhạt lên tiếng, đưa hai người ra cửa.

"Trác Duyệt." Hứa Diệp mỉm cười nhìn cậu: "Rảnh rỗi có thể đến thăm nhà chúng tôi, chúng tôi sống ở số 8." Từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã rất có hảo cảm đối với Trác Duyệt, chẳng những giao vị trí phát ngôn cho cậu, lúc này còn nhiệt tình mời.

Trác Duyệt thế mới biết bọn họ ở gần đây như vậy, cảm kích nói: "Vâng, cám ơn ngài."

"Không cho đi." Trong mắt Phương Minh Diễn đứng bên cạnh mang ý cười nói: "Tôi thật vất vả mới điều giáo người tốt như vậy sao có thể để cậu mang đi dạy hư."

Trác Duyệt trong lòng giật mình, nhất thời đỏ mặt.

Sau khi hai người đi, cậu bắt đầu thu thập bát đĩa.

TV treo tường đang liên tục chiếu phim ngôn tình quốc dân. Nam nhân vật chính chính là Lục Trần Dương, giơ roi giục ngựa rong ruổi trên thảo nguyên, cùng nữ diễn viên trong lòng trình diễn một cảnh yêu hận triền miên.

Cậu kinh ngạc nhìn một lát, cúi đầu lau bàn, lông mi rũ xuống giấu đi thất lạc cùng thống khổ nơi đáy mắt.

"Muốn đóng phim?" Lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm trầm thấp của nam nhân.

Trác Duyệt nâng mặt lên nhìn đối phương, môi hơi giật giật, không nói gì. Ngoài cửa sổ đêm tối đen, đèn trong phòng chiếu rọi gương mặt trẻ tuổi mà anh tuấn, tạo nên một tầng ánh sáng nhu hòa. Cậu cứ đứng như vậy, dùng con ngươi hắc bạch phân minh nhìn đối phương, tựa hồ có chút đau thương, lại có chút bàng hoàng. Giống như một món đồ sứ còn bảo tồn hoàn hảo được lưu truyền từ ngàn năm trước, có lực hấp dẫn người ta dừng chân, cũng khiến nhân tâm sinh yêu thương với dáng hình đơn bạc yếu ớt ấy.

Phương Minh Diễn nâng tay xoa gò má cậu, nói: "Từ từ, ta sẽ giúp ngươi tốt lên."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top