Thần phục II ~ Chương 3+4
CHƯƠNG 3
Biến chuyển (thượng)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Trác Duyệt lung tung dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, quẫn bách đứng dậy nhặt quần áo lên. Tửu lượng của cậu quả thật không tốt, lúc này đi đường đã có chút không ổn, khó khăn mặc quần áo vào, buông mi giải thích: "Xin lỗi, đêm nay đã quấy rầy anh ......"
Nói xong liền muốn chạy trốn. Do vội vàng nên chân bất cẩn vấp vào ghế đẩu, mất trọng tâm chuẩn bị ngã xuống bàn trà đầy rượu, may mà được Phương Minh Diễn đúng lúc ôm lấy eo. Trác Duyệt chưa kịp hoàn hồn nắm chặt cánh tay đối phương không rời, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, lại quẫn bách buông tay ra.
"Được rồi, tôi đưa cậu về." Phương Minh Diễn mở miệng.
"Không cần, tôi..."
"Nếu đêm nay cậu xảy ra chuyện, tôi sẽ không thoát khỏi liên quan." Nam nhân cắt lời, thản nhiên quét liếc nhìn cậu: "Yên tâm, tôi không có đam mê ép buộc người khác lên giường."
Lời cự tuyệt này có vẻ quá mức khác người. Trác Duyệt lên xe của Phương Minh Diễn, nói địa chỉ nhà xong liền trầm mặc cả đường. Cảm giác say dâng lên, dạ dày khó chịu đầu lại mê man, tựa vào ghế sau mơ mơ màng màng thiếp đi.
Tài xế dựa theo địa chỉ chạy xe đến một khu vực cổ trong thành K. Chính phủ mới đầu muốn trưng dụng khu vực này, nhưng số hộ gia đình ở nơi này nhiều lại khó vận động, quá khó di dời, đành phải gác lại. Những phòng ốc ở đây đều đã có tuổi, xây dựng dày đặc mà chật chội lộn xộn, không ít bờ tường đã bong vôi lộ ra gạch đỏ bên trong. Dọc phố mở một loạt tiệm gội đầu, lụa mỏng màu hồng không che hết cửa sổ, bên trong các cô nàng ngồi chờ khách hàng lộ ra cặp đùi trắng bóng. Trong hẻm nhỏ tối đen, ngẫu nhiên một hai con mèo nhỏ nhảy lên nhảy xuống.
Đời này khu đất này thuộc phạm vi thế lực của Hắc Ưng hội, cảnh sát cũng không để ý tới. Đủ loại hạng người hỗn tạp, trước đây còn có án tử giết người phanh thây, nhưng đến giờ chưa không phá được án.
Tài xế đỗ xe ở ven đường, nói: "Phương tổng, phía trước quá chật, không đi vào được."
"Vậy dừng ở đây." Phương Minh Diễn vừa nghiêng mặt nhìn Trác Duyệt bên cạnh vừa nói.
Cậu đang im lặng ngủ, mi tâm hơi nhíu lại, như đang mơ thấy ác mộng. Ngọn đèn đường chiếu rọi ánh sáng vàng mờ nhạt, hàng mi cong tạo thành cái bóng nho nhỏ dưới đôi mắt, vài giọt lệ còn lưu lại trên khóe mắt. Bởi vì uống rượu, hô hấp có vẻ hơi nặng nhọc.
So với thời điểm hai năm trước gặp cậu, Trác Duyệt gầy hơn một vòng lớn, cằm vót nhọn, vừa rồi ôm cũng thấy trên người cậu cơ hồ chẳng có chút thịt nào. Sắc mặt tiều tụy, hoàn toàn không còn thần thái phi dương ngày đó.
"Ngô......" Người nọ bỗng nhiên bừng tỉnh dậy, che miệng hoảng loạn mở cửa xe, tựa vào một thân cây ven đường mà nôn mửa.
Phương Minh Diễn bị động tác bất thình lình của cậu khiến cho giật mình, tự giễu khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ xuống xe.
Trác Duyệt chưa ăn cơm tối, trong dạ dày trừ rượu ra cái gì cũng không có. Lúc này là phản ứng của say rượu, nôn triệt để, cơ hồ cả mật đắng cũng nôn hết ra. Cả người mềm mềm không còn sức lực, được người bên cạnh đỡ lấy cánh tay.
"Há ra, súc miệng." Nước khoáng đặt trên miệng, Trác Duyệt vô tri vô giác làm theo.
Phương Minh Diễn đỡ cậu trở lại ngồi trong xe một lần nữa. Sau khi nôn xong tỉnh táo một chút, cậu nhẹ giọng mở miệng: "Cám ơn......"
"Sống ở nơi này bao lâu rồi?" Nam nhân hỏi.
Cậu hơi mím môi, đáp: "Hai tuần." Từ trước đến nay, cậu chỉ diễn xuất, quảng cáo lại càng kén chọn, kiếm tiền cũng không tính là nhiều, bán nhà cộng thêm tiền tiết kiệm còn chưa đủ trả khoản nợ của dưỡng phụ, chỉ có thể tìm nhà trọ rẻ tiền tại đây.
"Ba cậu thiếu người ta bao nhiêu tiền?" Phương Minh Diễn thấy Trác Duyệt kinh ngạc nhìn mình, cười cười: "Không cần sửng sốt, muốn tìm hiểu tình hình gần đây của cậu không phải là việc khó."
Trác Duyệt biết tình báo của anh cực lớn, nên cũng không gạt anh, ăn ngay nói thật: "Ông ta cho người ký tên đảm bảo, kết quả người nọ ôm tiền chạy mất. Món nợ này liền tính trên người ông, ông sợ người trong nhà biết, liền một mình vay mượn nặng lãi, lợi tức sinh ra ngày càng nhiều. Khi biết chuyện tôi liền bán nhà, rút toàn bộ tiền tiết kiệm, còn thiếu ba trăm vạn. Tôi không có công việc, càng không có thu nhập, bắt đầu từ tháng này đã không còn......"
"Những người khác hiện tại ở đâu?"
"Tôi để ông ta và mẹ tạm thời vể nhà người thân ở nông thôn lánh đi một thời gian."
"Cậu muốn một mình chống đỡ?"
Trác Duyệt rũ mi mắt, không nói gì.
"Trừ tôi, cậu không có bất cứ đường lui nào." Phương Minh Diễn nâng tay niết cằm cậu, khiến cậu nhìn mình: "Trác Duyệt, tôi có thể cho cậu cơ hội này, đồng thời giúp cậu giải quyết vấn đề vay nặng lãi đòi nợ. Nhưng hợp đồng tôi muốn cậu ký, là khế ước bán mình. Trong thời gian mười năm, vô luận tôi an bài cậu làm cái gì, cậu phải làm. Bao gồm diễn xuất nhân vật cậu không am hiểu; tham gia tiệc tùng, quảng cáo và xã giao cậu không thích. Tai tiếng, tình cảm cùng các loại chuyện khác của cậu đều do tôi thao túng, cậu không có quyền lựa chọn và phản đối. Tất cả thời gian của cậu đều do tôi khống chế, dưới tình huống tôi không cho phép, cậu không có thời gian cá nhân. Mấy chuyện này, cậu có thể tiếp nhận không?"
Chuyển biến xảy ra bất thình lình khiến Trác Duyệt ngạc nhiên, nửa ngày mới phản ứng lại, hơi mím môi nhẹ giọng nói: "Tôi biết mình không có tư cách đưa ra bất cứ yêu cầu nào, thế nhưng......" Ánh mắt cậu run rẩy: "Có thể hay không, không cần tiếp khách giao dịch?"
Nam nhân cười khẽ: "Công ty sẽ không dẫn mối cho cậu "đi cửa sau". Nếu như trường hợp đó xảy ra, kỹ xảo ứng đối như thế nào, phụ thuộc vào chính cậu."
Cậu buông mi giấu đi tất cả cảm xúc trong ánh mắt, nói: "Tôi nhận."
Phương Minh Diễn nhẹ nhàng nhếch môi cười, phân phó tài xế: "Trần Lập, về nhà." Nhìn biểu tình mờ mịt lại kinh ngạc của Trác Duyệt, nói: "Tôi sẽ không để nghệ nhân của mình sống ở loại nhà trọ này, trước khi không tìm được chung cư thích hợp, cậu cứ tạm thời ở lại nhà tôi."
——
CHƯƠNG 4
Biến chuyển (hạ)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Phương Minh Diễn sống ở một khu biệt thự trong thành Đông.
Sắc trời nhuộm một màu u ám, Trác Duyệt cũng trong tâm trạng mơ mơ màng màng nên cũng không nhớ rõ lối vào. Cho đến khi xe dừng hẳn, tài xế mở cửa cậu mới lật đật bước ra. Chưa kịp đặt một chân ra ngoài đã bị nam nhân ôm ngang lên. Trác Duyệt cả kinh, giật mình, liền nghe thấy nam nhân trầm giọng nói: "Thành thật ngốc ngốc một lát cho tôi, đừng làm cho tôi thêm phiền."
Đối phương hiện tại chẳng những là lão bản, mà còn là kim chủ của cậu, Trác Duyệt đành phải nằm yên không nhúc nhích cho anh ôm. Vóc dáng 1m79, lần đầu tiên bị người ôm ngang vào ngực giống như con gái khiến cậu xấu hổ đến mức hai tay không biết nên để chỗ nào, cả người đều cứng nhắc.
Phương Minh Diễn trực tiếp ôm cậu vào phòng dành cho khách tại tầng hai, đặt lên giường: "Cậu nghỉ ngơi trước, chuyện gì ngày mai hãy nói." Nói xong xoay người rời đi.
Không khí trong phòng vô cùng ấm áp. Cả ngày hôm nay cậu luôn trong tình trạng lo lắng không biết sau này phải làm sao. Không nghĩ đến đêm nay được nằm trên một chiếc giường ấm áp như vậy khiến cậu cảm thấy không thật. Cảm giác say ngà ngà vẫn còn chưa tiêu tan hết, đầu cậu cứ như có cả ngàn con kiến bò tới bò lui. Cả người mệt rả rời, tay chân đều chẳng muốn động dậy. Miễn cưỡng cởi được áo khoác, cậu kéo chăn bao lấy chính mình. Một lát sau liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Một đêm mê man với rất nhiều giấc mộng hỗn độn, ấn tượng rõ nhất là giấc mơ cuối cùng. Trong giấc mơ này, những tên xã hội đen đòi nợ cầm rìu vác đao tìm đến cửa, cậu kinh hoảng chạy trốn, nhưng dù thế nào cũng không thoát được những người đó. Thời điểm không còn đường thối lui, cậu rơi xuống tòa nhà cao tầng, bị một con rồng đen bắt lấy, bay rất xa, sau đó bị đặt trong sào huyệt trên mây cao ngất. Cậu luôn miệng năn nỉ không nên ăn cậu, con rồng kia dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn cậu một lát, thế nhưng lại mở miệng nói chuyện. Nó nói: "Có thể không ăn ngươi, nhưng ngươi phải kiếm tiền cho ta.". Cậu run run rẩy rẩy hỏi: "Muốn kiếm tiền như thế nào?". Con rồng kia tà ác cười, nói: "Bán mình nha", sau đó liền vung móng vuốt lên trảo loạn quần áo cậu.
Trác Duyệt nhất thời tỉnh lại .
Chăn không biết từ lúc nào đã bị cậu đá xuống mặt đất, trên người có chút lạnh. Cổ họng khô khốc, đầu ong ong, tất cả đều là phản ứng sau khi say rượu. Cậu ngồi một lát, đứng dậy kéo bức màn, nhất thời ngẩn ra.
Bao lấy tòa biệt thự này là một khu vườn tinh xảo. Tuyết đọng rơi xuống từ những phiến lá, đọng trên cây cầu gỗ lớn, hiện ra một loại mỹ cảm ngày đông đặc hữu. Cách đó không xa, trên sườn núi tựa hồ còn có những nóc nhà sân vườn khác tương tự, bị tầng tầng bóng cây che khuất, nhìn không rõ. Tầm mắt chỉ có thể thấy được một ao hồ cuối bầu trời cao xanh, sương mù dần tán đi, ánh nắng từ tầng mây chiếu xuống, phản chiếu kim quang trên mặt hồ trong veo.
Trong thành K tầng tầng lớp lớp cao ốc cư nhiên còn có một nơi u tĩnh như vậy.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng. Căn phòng được trang hoàng theo phong cách hiện đại, mang lại khí chất tao nhã. Những khối hình lồi lõm uốn lượn trang trí trên bức tường màu trắng tạo thành những cuộn sóng, ngọn đèn đơn giản màu đen hình tam giác ngược được treo điểm xuyết, trên tường còn khoa trương treo bức chân dung người lãnh đạo của nước nào đó. Căn phòng lấy đen trắng làm chủ đạo, dùng một số đồ vật trang trí màu đỏ, tương xứng với sắc trắng đen của cây xanh làm nền, tạo nên một loại cảm giác phóng khoáng thanh thoát lại không thiếu trầm ổn.
Thời điểm Trác Duyệt đánh giá bốn phía xung quanh, tiếng đập cửa vang lên.
Cậu mở cửa, ngoài cửa là nam nhân trung niên mặc một thân tây trang màu đen, mỉm cười đem quần áo trong tay đưa cho cậu: "Trác tiên sinh, tôi là Chu Trì, là quản gia của Minh thiếu. Đây là quần áo sạch sẽ thiếu gia bảo tôi chuẩn bị cho ngài."
"...Cám ơn." Trác Duyệt cúi đầu nhìn thấy cái quần lót màu xám nhạt đặt ở trên cùng, sắc mặt phiếm hồng.
"Mời ngài thay quần áo, sau đó xuống lầu dùng bữa sáng." Phong thái của Chu Trì hào phóng lại khéo léo, trước khi đi không quên giúp cậu đóng cửa lại.
Bộ quần áo kia còn mới tinh, tem mác bị cắt đi, không biết giá. Nhưng Trác Duyệt có biết nhãn hiệu này, chủ yếu là thường phục. Nhưng chỉ cần nhìn qua ống tay hoặc cổ áo đều có thể thấy đường may rất tinh tế, không chỗ nào có sai sót, tuyệt đối là hàng cao cấp.
Trên người còn lưu lại vị rượu, cậu tắm rửa đơn giản, mặc vào từng kiện quần áo.
Số đo vừa chuẩn, ngay cả quần lót và giày cũng vậy.
Cậu nhìn hình ảnh của chính mình trong bộ quần áo mới phản chiếu trong gương, có chút mơ màng. Phảng phất như quay về thời điểm hai năm trước khi danh tiếng của cậu còn đang nổi, áo quần lúc nào cũng đẹp đẽ chỉnh tề chờ cậu mặc vào và đến những cuộc hội họp hay các bữa tiệc long trọng. Chỉ tiếc người đã sớm không còn xứng với những bộ quần áo đó, bây giờ tình cảnh của cậu chật vật đến nỗi ngay cả nội y cũng phải cần người khác tặng.
Trong gương, Trác Duyệt cười đến phát khổ.
Trong phòng ăn tầng một, Phương Minh Diễn đang ngồi xem máy tính bảng trong tay, thấy cậu xuống dưới, uống một ngụm cà phê hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon chứ?"
"Rất ngon." Trác Duyệt dừng một chút, nói: "Cám ơn anh chuyện ngày hôm qua..."
"Tôi không có hứng thú tiếp nhận lời cảm ơn." Nam nhân ngắt lời cậu: "Tôi là thương nhân, nhận cậu không phải vì muốn làm chuyện tốt, mà là muốn kiếm tiền từ trên người cậu. Nói tóm lại, cậu là công cụ kiếm tiền của tôi."
Trác Duyệt đột nhiên nhớ tới cảnh tượng quỷ dị bị ác long bắt lấy trong mộng, biểu tình có chút cứng nhắc.
Thần sắc cổ quái này bị Phương Minh Diễn bắt lấy, anh nhẹ nhàng nhếch môi cười, nhìn thẳng Trác Duyệt nói: "Như thế nào, tôi nói quá thẳng thắn khiến cậu không tiếp thu nổi?"
"Không có." Cậu hơi cúi thấp đầu, nói: "Anh là ông chủ của tôi, vô luận anh nói cái gì, tôi đều sẽ đáp ứng."
Thái độ này ngược lại có chút ngoài dự kiến của Phương Minh Diễn, anh vô thanh cười cười: "Ăn điểm tâm trước, sau đó cùng tôi đi ra ngoài một chuyến."
Một bên Chu Trì lập tức múc cháo nóng đặt lên bàn, cùng với mấy đĩa đồ ăn sáng thanh đạm đặt trước mặt Trác Duyệt. Không biết bên trong cháo nấu với cái gì, rất thơm. Ngày hôm qua cậu nôn nhiều như vậy, hiện tại đã sớm đói bụng, cúi đầu ăn một ngụm, mới nhớ tới hỏi: "Anh không ăn sao?"
"Tôi ăn rồi."
"Ân~" Cậu lên tiếng, lại múc một muỗng cháo vào miệng, có lẽ vì quá nóng, sau khi miễn cưỡng nuốt xuống cậu vội vàng há miệng thè lưỡi, khẽ thở gấp. Thấy Phương Minh Diễn thú vị đầy mặt ôm cánh tay nhìn mình, nhất thời đỏ mặt, dùng mu bàn tay che miệng.
"Cần tôi bảo Chu Trì làm lạnh một chút cho cậu không?" Nam nhân cố ý đùa cậu.
"...Không cần." Trác Duyệt dừng một lát lại cúi đầu tiếp tục ăn, ngẩng đầu nhìn thấy Phương Minh Diễn ngồi đối diện vẫn không chút kiêng kị chăm chú quan sát mình như trước, có chút quẫn bách nhỏ giọng nói: "Anh nhất định muốn nhìn tôi ăn như vậy?"
"Sợ bị người nhìn như vậy, vì sao lại làm diễn viên?"
Câu hỏi này của đối phương khiến cậu nghẹn lời, nửa ngày mới ủy khuất nói: "Tôi hiện tại không diễn xuất nữa còn gì."
"Thời điểm không diễn xuất cậu vẫn luôn dễ dàng thẹn thùng như vậy sao?" Phương Minh Diễn như cười như không hỏi: "Hay là nói, chỉ lúc bị tôi nhìn, cậu sẽ dễ dàng thẹn thùng như vậy?"
Cậu giật mình, mặt không thể khống chế lại đỏ lên lần nữa, cho đến khi hai bên tai đều nóng lên. Cậu hốt hoảng cúi đầu né tránh đạo tầm mắt kia, lại ăn mấy miếng rồi nói: "Tôi no rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top