Thần phục II ~ Chương 15+16+17
CHƯƠNG 15+16
Sinh bệnh (thượng)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Đối với Trác Duyệt, cậu cảm thấy đồng tính luyến ái chẳng qua cũng chỉ là một phương thức yêu nhau của những người khác biệt. Do vậy nên cậu không bài xích hay chán ghét. Nhưng cậu chưa từng nghi ngờ giới tính của mình, tức là cậu thấy mình không thể là người trong giới. Nhớ thời còn học diễn xuất ở Học viên sân khấu điện ảnh, cậu cũng từng có bạn gái. Tuy mối tình đó không kéo dài, nhưng khi hôn môi cậu vẫn có cảm giác. Đó là loại kích động xuất phát từ bản năng nam nhân.
Mà giờ phút này, cậu lại vì thấy hành vi SM của hai nam nhân mà sinh ra kích động giống như vậy. Dục vọng kia liền láo xược bùng nổ như cỏ dại sinh trưởng gặp gió xuân, khi cậu phát hiện chính mình đang bất tri bất giác bắt đầu vỗ về chơi đùa tính khí, cả người run lên, đứng dậy xông vào phòng tắm.
Bởi vì cái loại tự an ủi này thật sự khiến cậu khó có thể tiếp thu. Cậu triệt để dùng nước lạnh làm nguội bản thân, cuối cùng thành công áp xuống cỗ tà hỏa kia. Ngày hôm sau, thời điểm tỉnh lại đầu óc một mảnh mơ hồ, hô hấp cũng nặng nhọc.
Cậu cảm mạo.
Trác Duyệt cứng rắn chống đỡ rời giường, sau khi rửa mặt qua loa liền xuống lầu ăn bữa sáng. Thời điểm thấy Phương Minh Diễn thì mặt hồng lên, nói mấy tiếng "Chào buổi sáng" liền chuyển tầm mắt.
"Sắc mặt kém như vậy, ngủ không ngon sao?" Nam nhân uống cà phê hỏi.
"...... Ân." Cậu nhẹ nhàng lên tiếng, ăn một chén cháo nhỏ liền về phòng học lời kịch .
Phương Minh Diễn hướng về phía bóng dáng của cậu vô thanh nhếch nhếch môi cười. Hôm nay anh có chút công việc cần xử lý, dùng xong bữa sáng liền đến công ty. Chờ buổi chiều anh trở về, quản gia Chu Trì nói: "Minh thiếu, Trác tiên sinh giữa trưa chưa ăn thứ gì, lại nói cơm chiều không cần gọi, ngài xem......"
"Tôi đi lên xem xem."
Nam nhân đứng ngoài cửa khách phòng gõ gõ, không có động tĩnh. Đẩy cửa đi vào, trong phòng không bật đèn có chút tối tăm, anh nhìn quanh một vòng không thấy người đâu, sửng sốt một lát mới phát hiện trên sô pha một người bên cửa sổ có một đống chăn. Đến gần nhìn kỹ, trong chăn có một người nho nhỏ đang cuộn tròn thành một đoàn. Trác Duyệt cứ giống như bánh chưng nghiêng đầu ngủ say, trong tay còn cầm một quyển sách.
"Trác Duyệt." Phương Minh Diễn khẽ gọi một tiếng.
Hàng mi của đối phương giật giật, mơ mơ màng màng tỉnh lại, con ngươi hắc bạch phân minh yên lặng nhìn anh một lát, dường như hồi lâu mới nhận ra kêu mấy tiếng: "Phương Minh Diễn."
"Nên ăn cơm."
"Tôi không muốn ăn." Thanh âm cậu rầu rĩ .
"Vì sao không muốn ăn? Đầu bếp làm không hợp khẩu vị?"
Trác Duyệt không nói chuyện, rụt lui trong chăn.
Nam nhân lúc này mới phát giác ra sự tình có chút không như bình thường, lấy tay đặt lên trán cậu, nhíu mi lại: "Cậu đang phát sốt, vì sao không nói cho tôi biết?" Nói xong liền muốn gỡ cái chăn kia ra: "Tôi cùng cậu đi bệnh viện."
"...... Tôi không đi." Trác Duyệt gắt gao bắt lấy cái chăn, giống như con chó nhỏ hung ác dọa cắn người: "Tôi không đi bệnh viện......"
Phương Minh Diễn bị thái độ cố chấp của cậu chọc cười: "Vì sao không đi?"
"Tôi chỉ là cảm mạo, ngủ một giấc sẽ tốt lên. Tôi không cần đi chỗ đó......" Rốt cuộc tinh thần của cậu vẫn không tốt, oa trên sô pha hô hấp nặng nhọc.
"Có phải cảm mạo hay không cần bác sĩ khám rồi chuẩn bệnh."
"Tôi không đi, không đi......"
Đối mặt với sự kiên trì của cậu, nam nhân có chút bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát ôm ngang cả chăn cả người, đặt lên giường. Rời đi một lát mang hòm thuốc tiến vào, dùng nhiệt kế đo đo một lát: "38.5 độ. Nhiệt độ trong phòng luôn cố định, cậu vì sao lại cảm mạo?" Thấy cậu không nói lời nào, cố ý nói: "Trả lời vấn đề của tôi, bằng không tôi liền mang cả cậu cả chăn đến bệnh viện."
Trác Duyệt nằm, khuôn mặt vì sinh bệnh mà ửng đỏ không bình thường: "Ngày hôm qua tôi tắm nước lạnh."
Trong mắt Phương Minh Diễn lóe qua một tia kinh ngạc, tiếp đó sáng tỏ cong cong môi, không tiếp tục truy vấn, gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân. Một đại thúc hơn bốn mươi tuổi mặc áo blouse trắng đến nhà xem bệnh, xác nhận chỉ là cảm mạo phát sốt thông thường, kê đơn thuốc liền rời đi .
Nam nhân buộc cậu ăn mấy miếng cháo nóng, sau đó uống thuốc hạ sốt, đặt một túi chườm nước đá nhỏ trên trán cậu để hạ nhiệt độ, nói đùa nói: "Tắm nước lạnh để làm nguội, cậu thực ra rất cấm dục."
Trác Duyệt hỗn loạn, cũng không nghe rõ anh nói cái gì, ân một tiếng, nhắm mắt ngủ. Lông mi cậu rất dài, vì hô hấp nặng nhọc mà khẽ run run, giống như cánh côn trùng nhỏ.
Phương Minh Diễn nhìn khuôn mặt xinh đẹp vùi trong gối đầu mềm mại mà ngủ, nhịn không được đưa tay sờ sờ má cậu, mỉm cười. Tiểu động vật hiếu kì này thật sự không giỏi giấu kín tung tích của mình. Để chủ nhân toàn diện nắm giữ hành vi của nô lệ, trên mặt tường Lồng Sắt khảm rất nhiều lăng kính ở góc độ bất đồng. Từ khi Trác Duyệt xuất hiện ở bậc thang tầng bốn kia, đã bị bại lộ hành tung. Nhưng điều khiến Phương Minh Diễn ngoài ý muốn là, cậu nhìn hành vi của bọn họ, trong mắt không có ghét cay ghét đắng hay bài xích, mà là từ trong kinh ngạc từng chút từng chút đỏ mặt, cuối cùng lặng yên không một tiếng động vụng trộm chạy trốn. Hiện tại xem ra, cậu sinh ra dục vọng, hơn nữa không có thông qua tự an ủi để giải quyết, mà là dùng nước lạnh dập tắt.
Thật sự thú vị.
Thể chất Trác Duyệt vốn không phải dạng rất tốt, gần đây lại còn bị người đòi nợ, lại còn thiếu chút nữa hiến thân, lại còn căng thẳng vì thử vai, cho nên cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Thật không dễ dàng dưới cánh chim che chở của Phương Minh Diễn mới hơi chút dịu đi, song nguyên khí còn chưa kịp bồi bổ, khiến cho cảm mạo ép buộc cậu quá chừng, liên tục phát sốt, ước chừng ba ngày nhiệt độ mới giảm xuống.
Cậu mở mắt ra, nhìn nam nhân tựa vào đầu giường xem báo cáo. Đối phương kiên nhẫn cẩn thận tự mình chiếu cố cậu ba ngày, trong lòng cậu có rất nhiều cảm kích, nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Trong phòng thực im lặng. Cho đến khi Phương Minh Diễn cảm nhận được tầm mắt của cậu, cúi đầu hỏi: "Tỉnh rồi, khát nước sao?"
Trác Duyệt lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Mấy ngày này đã thêm nhiều phiền toái cho anh, thực xin lỗi."
Nam nhân cười cười, rất tự nhiên đưa tay sờ sờ đầu cậu: "Cảm thấy áy náy thì nhanh tốt lên một chút."
—–
Editor: chắc mn sẽ thắc mắc k thấy chương 16 đâu, quả thực ta cx tìm mỏi mắt mà k thấy, vấn đề là từ chương 15 đến 17 cũng liền mạch, k có cảm giác bị thiếu, cho nên ta nghĩ đây là sai sót của tác giả (hoặc do ta tìm k đk =))) mn thông cảm nha ^^~
Mộc: Tui là tui không thông cảm đấy *đóng gói gửi lên Lồng Sắt*
—–
CHƯƠNG 17
Sinh bệnh (hạ)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Loại bệnh cảm mạo này không hành người mươi ngày nửa tháng thì nhất định không chịu buông tha. Phương Minh Diễn cẩn thận để ý mọi chuyện của cậu, cố ý bảo đầu bếp vì cậu làm cơm dinh dưỡng, không có nửa ý tứ ngại phiền toái. Trác Duyệt là cái hũ nút, trong lòng cảm kích lại nói không ra lời, chỉ chủ động pha cho anh một ly trà hoặc gọt hoa quả, yên lặng làm chút việc vặt đủ khả năng. Phương Minh Diễn cũng không bao giờ bày ra tư cách sếp lớn với cậu, từ khi phát hiện Trác Duyệt hay đỏ mặt, liền thường xuyên cố ý trêu đùa cậu. Khoảng thời gian ở chung này khiến Trác Duyệt lúc mới đầu còn câu nệ, sau này dần dần thích ứng, cũng quen thuộc phong cách của đối phương.
Buổi tối ngày đó, hai người ăn xong bữa tối. Trác Duyệt pha hồng trà đưa cho Phương Minh Diễn.
"Ngồi xuống đây." Nam nhân gọi cậu lại.
TV đang mở một chương trình nghệ thuật giao lưu, nổi bật nhất là dàn thiếu nữ đang vui vẻ vừa nhảy vừa hát dưới ánh đèn lộng lẫy trên sân khấu.
"Cảm thấy thế nào?" Phương Minh Diễn hỏi.
Trác Duyệt nhìn một lát, nói: "Rất đẹp."
"Nếu chọn một người làm bạn gái, cậu chọn ai?"
Cậu sửng sốt, hỏi lại: "Muốn tạo scandal?"
Phương Minh Diễn cười nhẹ, cũng không đáp lại.
Nếu đã từng có ước định, đem bản thân mình giao phó cho đối phương, Trác Duyệt cũng không hỏi lại, nhìn nhìn, nói: "Người thứ hai bên trái."
"Lý do?"
"Thoạt nhìn tương đối ôn hòa, không có tâm cơ gì."
Nam nhân nhìn TV nhếch nhếch môi cười, cầm lấy trên bàn chén trà ẩm một ngụm: "Thứ tâm cơ này, nếu có thể để cho người khác nhìn ra, chứng tỏ chỉ số thông minh rất thấp. Trong giới giải trí, cho tới bây giờ vẫn không có cái gọi là tình bạn đoàn kết không tranh giành, nếu cậu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, vị cậu chọn này vừa rồi có ít nhất hai lần giành câu trả lời trước câu hỏi của người chủ trì, hơn nữa trong trò chơi còn cố ý ngã sấp xuống đoạt cái gương. Chẳng qua cô ta làm tương đối tự nhiên, không để lại dấu vết cố ý mà thôi." Anh liếc nhìn Trác Duyệt: "Năng lực quan sát phán đoán của cậu rất dở, bất quá lựa chọn lại chính xác. Nếu muốn tại scandal, chọn cô gái vừa có tâm cơ lại vừa thông minh như vậy thích hợp nhất."
Trác Duyệt nghĩ nghĩ, nói: "Vô luận công ty an bài như thế nào, tôi đều sẽ phối hợp."
Thái độ nghiêm túc như vậy khiến Phương Minh Diễn cảm thấy thú vị, tựa vào sô pha nheo mắt lại nhìn cậu.
Trác Duyệt bị nhìn đến nỗi không được tự nhiên, xấu hổ hỏi: "Làm sao?"
"Thời điểm cậu nghiêm túc." Khóe miệng nam nhân dắt lên một độ cong như cười như không: "Ngược lại rất có khí chất cấm dục."
"...... Nhàm chán."
"Vậy chúng ta nói chuyện không nhàm chán." Phương Minh Diễn chuyển đề tài: "Nói ví dụ, cậu vì sao kháng cự đi bệnh viện."
Trác Duyệt ngẩn ra, trầm mặc một lát, nói: "Không khí bên trong bệnh viện khiến người ta cảm thấy rất áp lực."
"Cậu biết tôi có thể thấy được cậu đang nói dối hay không." Con ngươi của nam nhân buốt giá như hàn tinh.
Ánh mắt Trác Duyệt giật giật, chuyển hướng chén trà trong tôiy, chậm rãi mở miệng: "Mẹ đẻ của tôi bị ung thư dạ dày, thời điểm phát hiện đã đến thời kì cuối, cuối cùng chết trên giường bệnh bệnh viện. Những ngày cuối cùng kia bà gầy đến mức không nhìn ra hình dáng. Khi đó tôi còn rất nhỏ, ngoại trừ khóc ra, cái gì cũng không làm được. Thời điểm bà vô cùng đau đớn, cắn gối đầu, cắn rách cả cánh tay mình, miệng đầy máu. Buổi tối mỗi ngày tôi cũng không dám ngủ, tôi sợ nhất thời điểm tỉnh ngủ, bà liền...... không ở đây." Cậu dừng một chút, tiếp tục đến: "Sau này bà mất, không liên hệ được với thân thích, tôi đợi hai ngày trong phòng giữ thi thể. Sau này có vài người hàng xóm hảo tâm giúp thu xếp tang sự, hoả táng. Tôi không thích đi bệnh viện, nó khiến tôi có một loại cảm giác sợ hãi." Những lời này nói rất chậm, nói lại chuyện xưa mà không có bất cứ khuyếch đại thổi phồng, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sự thê lương cùng tuyệt vọng lúc ấy đến từ một đứa nhỏ sáu tuổi. Thời gian trôi qua rất nhiều năm, cậu vẫn sợ hãi cái nơi khiến cậu mất đi mẫu thân kia.
Thấy cậu đem yếu ớt trong lòng không hề che giấu mà bộc bạch với mình, trong lòng Phương Minh Diễn sinh ra một chút không đành lòng: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi mấy chuyện này."
"Đều đã qua rất lâu." Trác Duyệt hướng anh cười cười, bỗng nhiên nói: "Phương tổng nếu cảm thấy xin lỗi, không bằng cũng nói cho tôi biết một vài nỗi kinh hoảng của anh để trao đổi đi."
Nam nhân hơi ngẩn, sau đó cười như gió xuân: "Mèo."
"Anh sợ mèo?" Trác Duyệt mở to hai mắt.
"Khi còn bé trêu chọc mèo Ba Tư, tay bị nó hung hăng cắn một ngụm, sau này vẫn ghét loại động vật này." Phương Minh Diễn thấy bộ dáng sửng sốt của cậu, cười: "Như thế nào giống như phát hiện đại lục mới vậy."
"Là chán ghét nhiều hơn, hay là kinh hoảng nhiều hơn?"
"Không nói cho cậu."
Trác Duyệt nở nụ cười, dung nhan tuấn tú tựa như hoa mai nở trên tuyết, đẹp như một bức họa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top