Chương 4:

Chương 4: Một con hồ ly không biết tốt xấu

Edit: Nananiwe

Ngày hôm sau thức dậy, nhiệt độ thân thể chúng tôi xa cách lâu ngày hòa vào với nhau. Tôi tỉnh dậy trước, nhìn thấy khuôn mặt của người cảm thấy vô cùng hoài niệm.

Người nói với tôi nhiều lời thề non hẹn biển tôi cũng không dám tin. Cũng may là không tin, nếu không hôm nay tôi thật sự không biết nên làm gì.

Làm sao tôi dám tin là người thật sự yêu tôi chứ. Tôi không có gì cả, hồi bé được nhặt từ con mương nhỏ về rồi được lên trên núi cao này, tu vi không có, người cũng quê mùa, sao người có thể thích tôi được chứ, chẳng lẽ vì mười lăm năm chăm sóc kia sao? Nếu người muốn thì ngoài kia còn có bao kẻ tình nguyện kìa.

Hình như sư tôn bị ánh sáng chiếu vào làm chói mắt, tôi bất giác giơ tay lên che giúp người theo bản năng. Người lờ mờ mở hai mắt ra, nhìn thấy tôi thì lộ vẻ khiếp sợ và chán ghét, lần đầu tiên tôi cảm thấy khổ sở vì tôi hiểu người đến mức này.

Người đẩy tôi ra, có lẽ do người dùng nhiều sức nên tôi bị ngã xuống đất trong tình trạng cả người trần truồng, quần áo chưa kịp mặc, trên cơ thể cũng đều là mùi hương và dấu vết mà người để lại, tôi cảm thấy rất nhục nhã.

Nhưng tôi không trách người, tôi chỉ cảm thấy tủi thân.

Người đột nhiên bước từ trên giường xuống, vẻ mặt không thể tin nổi vươn tay chạm vào ngực tôi . Tôi đẩy tay người ra, người nói: "Sao... Sao... trên người cậu cũng có hoa văn đồng tâm."

Ha, giỏi quá đi, cũng là do chính tay người vẽ mà.

Cũng không biết tại sao năng lực chiếm hữu của người này lại mạnh như vậy, đêm đó lần đầu tiên nhìn thấy dấu răng trên ngực tôi, người hỏi tôi bằng giọng điệu lưu luyến: "Dấu vết này do ai để lại?"

Tôi nói: "Một con hồ ly không biết tốt xấu."

Người làm tôi như muốn chết đi, còn vẽ một hoa văn lên che khuất dấu răng.

Nói đến dấu răng này tôi lại tức.

Mười lăm năm trước tôi sống ở trên núi, không có cha cũng không mẹ, chỉ nhớ hình như rất lâu trước kia có người nuôi dưỡng tôi, chỉ là tôi không biết người đó là ai.

Nhưng người ấy nuôi nấng tôi rất lâu, dạy tôi rất nhiều điều, thường xuyên sờ đầu tôi như chưởng môn vậy. Ban đầu nơi mà người đó mang tôi tới rất tối, sau đó mới đưa tôi lên núi. Tôi khá thích khung cảnh trong núi, nó đẹp hơn rất nhiều.

Tôi rất muốn nhìn thấy người đó, vì vậy liều mạng mở to mắt. Nhưng kể từ giây phút mở mắt ra, tôi lại chưa từng nhìn thấy người đó lần nào.

Không thấy người đã chăm sóc tôi rất lâu đó nữa.

Tôi sống một mình trên núi nhiều năm, đến khi có một thôn dân thật thà chất phác phát hiện ra tôi lúc lên núi săn. Thôn dân đó hỏi tôi tên là gì, tôi nghĩ rồi nói là Thánh Ngọc.

Hình như người kia gọi tôi như vậy.

Thế là thôn dân trong làng cũng gọi tôi là Thẩm Ngọc.

Bởi vì là cô nhi nên lúc mọi người lên núi đốn củi thường mang cho tôi chút đồ ăn, tôi cảm thấy áy náy nên nhặt củi đốt lửa giúp bọn họ, lâu dần thì tôi thường mang những thứ kỳ lạ trên núi xuống đổi lấy đồ ăn với bọn họ.

Bọn họ nói cho tôi biết một ngày phải ăn ba bữa cơm, tôi mới biết là cần phải ăn cơm. Nhưng tôi không có đồ gì đáng giá cả, có khi hai ngày mới ăn một bữa cơm.

Cũng có lúc tôi muốn mời bọn họ tới nhà tôi chơi, nhưng kỳ lạ là bọn họ đều không lên.

Tôi sống cô độc một mình nhiều năm, mãi đến một ngày tôi nhìn thấy một con thú nhỏ màu đỏ, tôi cảm giác nó rất đau, trên người có rất nhiều vết thương đang chảy máu không ngừng.

Tôi vội vàng ôm nó xuống thôn.

Thôn dân nói: "Thẩm Ngọc, sao cháu lại ôm một con hồ ly xuống núi vậy?"

Hóa ra nó là hồ ly.

"Bác Lưu ơi, trông nó rất đau, phải làm sao bây giờ?"

Bác Lưu mang tôi tới nhà chú Lý ở cửa thôn, không biết chú ấy làm gì mà đắp một đống cỏ dại lên người bé hồ ly, lấy một mảnh vải quấn nó kín mít, chỉ lộ ra một khe để nó nhìn.

Chú Lý nói cứ quấn như vậy dăm bữa nửa tháng, có sống được hay không còn phải xem mệnh của nó.

Tôi bế nó mang về nhà, bé hồ ly là người đầu tiên đến nhà tôi nên tôi rất mong nó mau khỏe lại.

Nhà của tôi là một căn nhà gỗ nhỏ trống rỗng, nơi thoải mái duy nhất chính là giường. Thế là tôi bế nó nằm lên giường, ban đêm nó bị đau kêu khe khẽ thì tôi sẽ vỗ lưng nó dỗ nó ngủ.

Đến khoảng ngày thứ ba thì nó tỉnh, đôi mắt đen long lanh ánh nước nhìn tôi. Đáng yêu quá! Thế là lúc ấy tôi hôn nó một cái, nó không thể động đậy nên chỉ có thể mặc cho tôi hôn.

Tôi nhìn một lát lại muốn hôn cái nữa, nó giận dữ trừng tôi một cái, rõ ràng rất yếu ớt lại giả bộ hung dữ làm tôi càng cảm thấy rất đáng yêu. Nó bị tôi hôn cũng bất lực, ban đầu thì còn kêu hừ hừ biểu lộ căm phẫn, sau đó thì cũng mặc kệ tôi.

Nó tỉnh lại làm tôi rất vui.

Buổi tối tôi vẫn ôm nó ngủ như bình thường. Trông nó có vẻ sợ tôi, tôi vuốt ve nó một chút là nó lại run lên. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, thấy nó nhìn chằm chằm ngọc bội trên cổ tôi rất lâu, tôi tưởng nó thích nên tháo xuống đặt vào trong móng vuốt của nó: "Hồ ly nhỏ đừng run nữa, cho mày cầm ngủ này."

Nói về căn nhà của tôi một chút, nhà tôi nghèo rớt mồng tơi không có gì ngoài miếng ngọc này. Tôi nghĩ miếng ngọc này do người đã từng chăm sóc tôi để lại, tôi vừa mở mắt đã thấy nó, cứ vậy đeo bao nhiêu năm cho tới bây giờ.

Ngày hôm sau không ngờ chân của bé hồ ly đã có thể cử động rồi, nó không chịu nổi muốn tháo sạch vải quấn trên người mình ra.

Tôi giận! Tôi cột chặt lại cho nó một lần nữa, uy hiếp nếu nó còn lộn xộn thì sẽ mang nó lên núi cho hổ. Nó sợ hãi bắt đầu run lên, tôi vỗ nhẹ đầu nhỏ của nó, tháo chút vải ra để lộ khuôn mặt và móng vuốt của nó.

Ôi trời, trong tay còn cầm ngọc của tôi thế mà tay lại cào lên mặt tôi.

Tôi thở dài nhìn nó, xách vải quấn sau gáy nó lên. Nó phẫn nộ quơ móng vuốt với tôi, tôi nhíu mày giữ lấy móng vuốt của nó, nó lại dùng lực muốn rút tay ra nhưng lực không lớn bằng tôi: "Cái thằng nhãi này, có phải mày không cần móng vuốt nữa không."

Nó trợn mắt nhìn tôi, tôi cười gian xảo hơi khều da thịt dưới lớp lông xù bên dưới móng vuốt của nó, nhéo ngón chân rồi dần vuốt phẳng ra. Bé hồ ly cuối cũng sợ hãi không cử động nữa nhưng vẫn không chịu nhận thua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi đã long lanh nước.

Tôi bị dễ thương tới mức không chịu nổi, cọ cọ chóp mũi nó: "Nghe lời nào, đừng lộn xộn."

Quả nhiên nó ngoan ngoãn hơn.

Ngày hôm sau, tôi dụi mắt thức dậy mới nhớ ra đã nhiều ngày nay chưa ăn cơm, cũng không biết bé hồ ly này có đói không.

Tôi nhìn chăm chú vào nó, phát hiện móng vuốt của nó vươn qua ngực tôi rồi dừng lại trên mặt tôi, cười nói: "Mày đúng thật là hồ ly lưu manh đó! Tao cứu mày một mạng mà mày lại có ý đồ quấy rối với tao lúc nửa đêm."

Đầu bé hồ ly lắc như trống bỏi, miệng không ngừng phát ra âm thanh. Dù sao tôi nghe cũng không hiểu, chọc nó xấu hổ như vậy khá là vui.

Bé hồ ly bị tôi ép tới mức mắt long lanh nước như sắp khóc.

Tôi đau lòng sờ vào khóe mắt nó: "Giỡn với mày thôi, đừng khóc mà."

Hai mắt nó đảo quanh hai vòng giống như không thèm để ý đến tôi, sau đó thẹn quá hóa giận cắn lên ngón tay tôi. Tôi đau tới mức mặt mày nhíu lại, hồ ly nhỏ thấy vậy lại ngượng ngùng liếm liếm đầu ngón tay tôi.

Lớp gai mỏng trên lưỡi liếm tới mức tôi cảm thấy tê dại, tôi nói: "Coi như mày có lương tâm."

Hôm nay nó khỏe lại rất nhiều, mặc dù không thể chạm lung tung nhưng rất có tinh thần. Tôi tháo phần vải ở bên dưới để cái đuôi nó lộ ra, gấp chăn cao hơn một chút để nó nằm được thoải mái.

Hồ ly nhỏ còn muốn nhúc nhích, tôi chỉ nhẹ giọng nói: "Tao đi chuẩn bị đồ ăn cho mày, ở nhà đợi tao về nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top