CHƯƠNG 003
Sau giờ làm, cả hai bị gọi vào văn phòng ăn mắng một trận, còn bị trừ 500 đồng tiền lương, công sức làm việc một tuần coi như mất trắng.
Ôn Tiểu Huy ra khỏi studio, cảm giác toàn thân lờ đờ uể oải, từng bước chân cũng nặng như chì. Mặc dù cậu muốn tiết kiệm tiền, nhưng hôm nay tựa như một ngày khốn khổ của bản thân, vừa mới mở mắt ra liền gặp phải thống khổ cho đến tận giờ. Tuy rằng trong lòng cậu muốn tiết kiệm nhưng không thể không bắt taxi.
Lảo đảo về đến nhà, mùi thức ăn từ trong phòng xông thẳng vào mũi. Điều bình dị giản đơn này, ngày thường cậu không thèm để tâm đến, nhưng lúc này đây lại khiến cậu vô cùng cảm động, bởi vì từ sáng cho đến giờ trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh Lạc Nhã Nhã từ sớm đã mất cha, bị mẹ vứt bỏ, mười lăm tuổi đã rời nhà đi làm, cuối cùng lại tự kết liễu mạng sống của mình khi còn trẻ. Hạnh phúc bình thường như thế này, e rằng cô khó có thể tìm thấy được.
Cậu mở cửa, giọng Phùng Nguyệt Hoa vọng ra từ trong bếp: "Ôn con, vào nhà cởi giày!"
"Biết rồi ạ."
Ôn Tiểu Huy xỏ dép lê, bước vào nhà bếp.
Phùng Nguyệt Hoa quay đầu nhìn cậu, biểu cảm rõ ràng có chút lo lắng, sau khi nhìn thấy tinh thần cậu không được tốt, lông mày khẽ chau lại: "Rốt cuộc con bị sao vậy, bị bệnh rồi à?"
"Không có, chỉ là uống rượu nhiều quá nên khó chịu thôi."
"Còn dám nói?"
Ôn Tiểu Huy cào cào tóc: "Là sinh nhật của bạn mà mẹ."
Phùng Nguyệt Hoa liếc cậu một cái: "Sáng sớm vừa về đã khóc bù lu bù loa, không biết còn tưởng mày bị cưỡng gian."
Ôn Tiểu huy dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ có cần dữ dội vậy hôn?"
Phùng Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng: "Vậy là thất tình à?"
"Không phải mà." Ôn Tiểu Huy bước qua ôm lấy eo Phùng Nguyệt Hoa, nũng nịu nói: "Con vẫn còn chưa kiếm được mãnh nam mười tám centimet với tám múi cơ bụng đâu, làm sao mà thất tình được."
Phùng Nguyệt Hoa lườm cậu, nhưng vẻ mặt lại dịu đi, trông có vẻ an tâm: "Không biết xấu hổ."
Cậu và mẹ từ nhỏ dường như không có chuyện gì giấu nhau. Mẹ cậu tương đối thời thượng, lúc trước thì mini-jupe, quần ống loe, uốn tóc xoăn, xăm mày các kiểu, cái gì mới đều đã từng thử qua một lần, mới hơn bốn mươi vẫn dám ăn chơi, lại biết bảo dưỡng, cho nên chuyện cậu thích đàn ông cũng chưa hề che giấu với mẹ, mà mẹ cậu cũng thản nhiên tiếp nhận chuyện này.
Cậu úp mặt vào vai mẹ, cảm thấy tâm tình yên ổn một chút, ngày mai...... liệu cậu có thể bình tĩnh đối mặt với đứa "cháu ngoại trai" mà cậu chưa từng gặp bao giờ được không đây.
Ngày hôm sau không đi làm, Ôn Tiểu Huy vội vàng tìm đến địa chỉ mà luật sư Tào đã nhắn.
Khi ra khỏi tàu điện ngầm, cậu không biết phải đi hướng nào. Tuy từ nhỏ đến lớn ở Bắc Kinh nhưng cậu lại chưa từng đến nơi này.
Tìm người hỏi đường, cậu hướng về phía nam mà đi.
Đi gần mười phút vẫn chưa thấy toà nhà được người ta chỉ, cậu cảm thấy có chút buồn bực và lo âu. Một phần vì lạc đường, phần còn lại bởi vì người mà mình sắp gặp mặt.
Có tiếng xe đạp từ phía sau. Cậu quay đầu định giữ người lại để hỏi đường, vừa mới xoay người liền thấy xe đạp đang ở ngay phía sau. Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Tiểu Huy chưa kịp nhìn xem người kia trông như thế nào, chỉ thấy rõ sự hoảng hốt lóe lên trong đôi mắt đen láy. Cả hai người đều kinh ngạc, xe đạp tông trúng người, cậu đứng không vững, ngã nhào xuống đất.
Xe đạp phát ra tiếng phanh gấp chói tai.
Ôn Tiểu Huy nằm nhoài trên mặt đất, nhất thời cảm thấy không còn sức lực nào nữa, không phải là do ngã đau, chỉ là cho rằng từ hôm qua đến nay, mọi chuyện đều không được suôn sẻ khiến cậu khá mệt mỏi.
"Thật ngại quá, anh không sao chứ?" Một thanh âm trong trẻo vang lên từ trên đỉnh đầu, Ôn Tiểu Huy nghe mà trong lòng mềm nhũn ra. Đó là một thiếu niên mang âm sắc vừa ngây ngô lại thuần thục, một âm điệu mang đến cảm giác như ánh dương chiếu qua không khí len lỏi vào đất trời, dễ nghe đến nổi toàn thân tê dại.
Ôn Tiểu Huy không khỏi ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt đầu tiên là một đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ, sau đó là một chiếc quần đồng phục thể thao màu xanh da trời bao lấy đôi chân dài khiến người khác không thể rời mắt, rồi đến viền áo sơ mi trắng như tuyết, từng nút áo trơn bóng giản đơn, tay áo được xắn lên một nửa, thẳng đến cuối cùng là xương quai xanh cùng với yết hầu nhô cao. Sợi dây tai nghe màu trắng buông xuống từ cổ thiếu niên đung đưa trước mắt hệt như một chiếc đồng hồ thôi miên, khiến cho người khác mất hồn trong giây lát. Ôn Tiểu Huy cảm thấy có chút nóng trong người, khẩn trương đến nổi không dám nhìn lên. Mặc dù bản thân đã đi làm, nhưng chỉ vừa mới thoát khỏi cảnh mặc đồng phục chưa đầy một năm, nam sinh này chỉ với giọng nói cùng dáng người cũng đủ làm cho Ôn Tiểu Huy tâm trí xáo động.
"Anh có sao không, ngã có bị thương không?" Thiếu niên ngồi xổm xuống.
Ôn Tiểu Huy ngửa mặt, đối diện là một đôi mắt vừa sâu vừa đẹp, cậu có chút thất vọng lẫn hứng thú. Thất vọng là vì thiếu niên này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, còn quá nhỏ, hứng thú là vì trông thấy khuôn mặt siêu điển trai không uổng với giọng nói cùng vóc người như thế kia, da dẻ mịn màng nhẵn bóng, tóc đen dày, cả người đều toát lên hơi thở thanh xuân dương quang, đẹp đến chói mắt.
Ôn Tiểu Huy cảm thấy tim mình đập mạnh vài cái. Mặc dù cậu luôn thích đàn ông mạnh mẽ trưởng thành, đối với thể loại bé trai ngây thơ không thực sự hứng thú, nhưng mà đứa trẻ này thực sự rất đẹp, khó tránh khiến người khác mơ mộng viễn vông. Trong cơn ngẩn ngơ, cậu vẫn cảm thấy thiếu niên này có chút quen quen, nhưng nhất thời không nhớ được đã từng gặp ở đâu.
Thiếu niên kia cũng nhìn tới nhìn lui trên gương mặt của Ôn Tiểu Huy, đôi mắt cực kì trong sáng.
Ôn Tiểu Huy bị nhìn đến nóng mặt.
Thiếu niên kia đỡ cậu đứng dậy.
Sau khi đứng thẳng dậy, Ôn Tiểu Huy phát hiện ra đứa trẻ này cao hơn cậu. Tuy rằng cậu không quá cao, nhưng tốt xấu gì cũng đạt tiêu chuẩn 176cm, chế độ dinh dưỡng của giới trẻ bây giờ quả thực rất tốt.
Thiếu niên áy náy nói: "Xin lỗi anh, em đang nghe nhạc, có chút không tập trung. Anh có bị thương ở đâu không?"
"Chỉ quẹt một chút thôi, không sao." Ôn Tiểu Huy phủi phủi cái quần.
"Thực sự không sao chứ ạ, có cần đi bệnh viện không?"
"Không cần không cần." Ôn Tiểu Huy phẩy phẩy tay.
Thiếu niên kiên định nhìn cậu, cơ hồ không có ý định rời đi.
Ôn Tiểu Huy chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra đưa cho hắn xem tin nhắn: "À, em có biết địa chỉ này ở đâu không? Anh tìm hoài không thấy."
Thiếu niên thoáng nhìn qua tin nhắn, hầu kết khẽ động, nhìn sâu vào Ôn Tiểu Huy rồi nói: "Đúng lúc tiện đường, để em đưa anh đi."
"Thật à, cảm ơn em nha."
Thiếu niên vỗ vỗ yên sau: "Đi thôi."
Ôn Tiểu Huy bước đến yên sau, ngắm nhìn vòng eo thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi trắng, trong lòng thầm nghĩ có lợi không chiếm là rùa rụt cổ, vậy nên không khách sáo ôm luôn.
Cơ thể thiếu niên thoáng chút cứng đờ, rất nhanh liền đạp xe.
Ôn Tiểu Huy muốn thả thính vài câu, nhưng mà cho rằng dụ dỗ trẻ chưa thành niên là cực kì không tốt, suy cho cùng cậu vẫn thích đàn ông trưởng thành mạnh mẽ hơn, hơn nữa hiện tại cậu đang không có tâm tình, thôi coi như không có gì.
Thiếu niên cũng không nói gì, im lặng mà đạp xe.
Gió xuân mát mẻ thổi vào mặt, Ôn Tiểu Huy khoan khoái híp mắt, trong không khí phảng phất mùi đất trời, man mát nhẹ nhàng, làm lòng người trở nên vui vẻ thoải mái. Áo sơ mi trắng của thiếu niên cũng khẽ lay trong gió, như có như không vuốt ve hai bên má của Ôn Tiểu Huy, tràn ngập hơi thở dương quang khô mát.
Nhiều năm về sau, cảnh tượng này vẫn còn khắc sâu vào trong tâm trí của Ôn Tiểu Huy, thậm chí khi nhớ lại, dường như có thể cảm nhận được mùi vị thanh xuân hòa quyện cùng hơi thở dương quang ngập tràn, tuyệt đẹp như nắng ấm tháng Tư, ấm áp thuần khiết làm say lòng người.
Rất nhanh, thiếu niên dừng xe trước một xưởng rượu nhỏ, mặt tiền không quá lớn, nhưng trang hoàng theo phong cách châu Âu rất trang nhã, từng chi tiết vô cùng tinh tế, có thể ngửi thấy được mùi rượu vang đỏ ngọt nồng len lỏi từ bên trong.
Ôn Tiểu Huy nói: "Không sai, là chỗ này, cảm ơn em nha."
"Vào đi." Thiếu niên nói.
"Ừm, bái bai nhé, bé đẹp trai." Ôn Tiểu Huy hít sâu một hơi, trong lòng tràn ngập bận tâm bước vào.
Bên trong xưởng rượu là một người đàn ông tầm trên ba mươi, trên người mặc tây trang giày da, vóc dáng cao lớn, cùng với một cặp kính dây vàng nghiêm trang, tỏa ra một phong thái trịnh trọng, vô cùng ưu tú, nói: "Ôn tiên sinh? Xin chào."
"Xin chào, hẳn đây là luật sư Tào."
"Đúng vậy. Vừa vặn các cậu đều đến đây." Luật sư Tào nhìn ra phía sau lưng Ôn Tiểu Huy.
"Chúng tôi?" Ôn Tiểu Huy ngơ ngác. Quay đầu lại, cậu nhận thấy thiếu niên kia lại có thể không phát ra tiếng động nào đi vào cùng mình.
Một tia sáng chói lòa lóe lên trong tâm trí cậu, nhất thời đem đại não cậu thổi bay lên không trung. Cậu chợt nhớ ra tại sao thiếu niên này trông rất quen, bởi vì hắn trông rất giống --- Lạc Nhã Nhã.
Thiếu niên đứng thẳng tắp sau lưng cậu, hai tay đút vào túi quần, trên gương mặt tinh xảo ngây thơ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, dùng âm thanh trong trẻo như suối mà nói: "Chào cậu ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top