Chương 45

Đêm hè mát mẻ, người ngồi trên sân khấu tấu lên một khúc nhạc như điệu hò khiến cho toàn bộ địa điểm lặng đi.

Giữa những tràng pháo tay kéo dài, MC gọi Châu Thanh đang định rời đi lại, cười nói: "Châu tổng, xin dừng bước." Sau đó lại hỏi khán giả: "Tôi thấy mọi người hưởng ứng rất nhiệt liệt, có phải là do Châu tổng thổi rất hay đúng không?"

Bên dưới có người la lên: "Chủ yếu là do người cũng đẹp nữa!"

Làm dấy lên một tràng cười sảng khoái.

MC hỏi Châu Thanh: "Khúc nhạc vừa rồi hình như không phải là một bài hát quen thuộc, không biết tên là gì nhỉ?"

"Không có tên, có lẽ cũng có..." Châu Thanh nói: "Chỉ là lúc đó người dạy cho tôi có nói rằng, gửi đi khúc nhạc không tên này nghĩa là từ đây trời cao biển rộng, không cần phải nhớ."

MC hơi sửng sốt một chút, "Vậy người bạn dạy cho ngài đây cũng rất thú vị đấy chứ."

"Đúng vậy." Châu Thanh cười nói.

Người anh lớn với làn da ngăm đen, lúc cười lên đã có nếp nhăn trên khóe mắt.

Anh nói rằng trước đây anh đã từng đi học nên càng hiểu được điều đáng buồn của thế đạo này hơn nữa.

Nhưng trên người anh có một cảm giác thoải mái như đã từng trải qua khổ nạn, người đã đạt đến sự rộng thoáng của độ tuổi trung niên.

Anh nói: "Chết so với sống dễ dàng hơn, cậu còn trẻ như vậy thật tốt, tiến về phía trước đi, đừng nhìn lại."

Đôi khi Châu Thanh cũng cảm thán về sự kỳ diệu của vận mệnh này. Quỹ đạo của cuộc đời cậu vốn dĩ nên kết thúc vào năm đó, nhưng cuối cùng cậu lại chưa thật sự chết đi mà vẫn luôn tiến về phía trước, rồi tiến về phía trước.

Vượt qua biển cả thời gian, đi đến ngày hôm nay.

Châu Thanh của ngày hôm nay vẫn là Châu Thanh, nhưng cũng không chỉ là Châu Thanh.

Cậu vì một người cùng họ cùng tên mà có thêm nhiều thân phận mới, là con trai của Châu Khải Tông, người đưa ra quyết sách điều hành của công ty, còn vì như vậy mà đã kết hôn, là đối tượng kết hôn bí mật của ảnh đế Trữ Khâm Bạch trong giới giải trí.

Thân phận con trai và bạn đời từng đối với cậu mà nói đều như hư vô, cũng không chân thật, càng giống như thay Châu Thanh ban đầu thi hành trách nhiệm.

Cho đến khi sức khỏe của Châu Khải Tông xảy ra vấn đề, các chuyến đi thăm hàng tuần trở nên chân thật, có biết bao nhiêu người trong công ty đang chờ cậu đưa ra quyết định, cậu đưa Tiền Thịnh và Chu Cần đến vùng khác, bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất để đưa người trở lại.

Sau đó là Trữ Khâm Bạch, cảm giác tồn tại gần đây dường như cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Không chỉ là thường xuyên gặp mặt, mà là giống như trong một dịp như vậy, giữa nhiều người như vậy, cậu thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra ánh mắt thuộc về anh.

Cái cảm giác chắc chắn, bị ánh mắt khóa lại đó rất rõ ràng, Châu Thanh chưa từng bị người khác nhìn như thế này.

Cậu ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Trữ Khâm Bạch trên tầng 2, đáng tiếc là khoảng cách quá xa, Châu Thanh không cách nào thăm dò được gì trong mắt anh.

Trên tầng 2. Kim Quyền Tùng ở bên cạnh bật cười, nói: "May mà là dịp này chứ nếu như mà là fan meeting của cậu ấy hả, hai cậu chỉ cần nhìn nhau từ xa thế này đã sớm có người chụp lại rồi."

Trữ Khâm Bạch nhìn người bên dưới bước xuống sân khấu xong rồi thu tầm mắt lại: "Tôi chưa bao giờ tổ chức fan meeting."

Kim Quyền Tùng trêu chọc: "Cậu nói thật xem, đã rung động với người ta từ lâu rồi chứ gì."

Trữ Khâm Bạch xoay người dựa vào lan can, trên mặt không có biểu cảm gì, chậm rãi nói: "Có thể."

Không nhớ cụ thể bắt đầu từ khi nào, rốt cuộc là lần đầu tiên cậu đứng trước mặt mình với một diện mạo hoàn toàn mới, hay là lúc cậu nói 'cái người như anh sao lại không biết điều như thế', hay là bên cạnh đường cao tốc ở huyện Lâm Thuận, vào đêm mưa bọn họ gặp nhau và nhìn nhau.

Có người một khi đi vào trong tim mình sẽ không có thời gian cũng không thể nói rõ nguyên nhân, đợi đến khi thật sự phản ứng lại được thì sẽ phát hiện ra rằng, thật ra đều có dấu vết để lần ra được.

Kim Quyền Tùng xoay người dựa vào giống như anh, nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: "Lúc anh và Tô Tần ầm ĩ đến suýt nữa ly hôn, cậu còn nói hai người bọn anh ăn no nên đầy bụng rồi. Anh vẫn luôn cảm thấy người như cậu đây có lẽ thật sự rất khó để thích một người nào đó, cho đến khi anh gặp Châu Thanh, cậu rơi vào tay cậu ấy thật ra anh chẳng có chút bất ngờ nào."

"Không chỉ có anh nói thế đâu."

"Có vẻ như người nhận ra cũng khá nhiều." Kim Quyền Tùng: "Chỉ là anh thấy Châu Thanh ấy mà, so với cậu lúc đầu còn không xem tình cảm là thứ gì to tát. Sự nghiệp của người ta như diều gặp gió, cũng không có mưu đồ gì với cậu, cậu đấy, chuyện này khó làm à nha."

Trữ Khâm Bạch dửng dưng nói: "Vậy thì không cần anh quan tâm, là chuyện của riêng tôi."

Trữ Khâm Bạch nói xong thì đứng dậy chuẩn bị rời khỏi ban công.

Kim Quyền Tùng gọi anh lại: "Cậu đi làm gì đấy?"

Trữ Khâm Bạch quay đầu lại: "Chuyện hợp tác không phải đã bàn xong rồi sao, ban đêm thế này không đi thì ngủ với anh à?"

Lão Kim: "..."

Hoạt động bên ngoài biệt thự gần như đã đến lúc kết thúc.

Tiếng xe ô tô được lái đi nối đuôi nhau vang lên, một số ít những người được Kim Quyền Tùng đặc biệt mời thì buổi tối sẽ sắp xếp ở lại đây.

Lúc Châu Thanh lên lầu đã nhìn thấy Trữ Khâm Bạch đang đợi ở cửa.

Anh và Kim Quyền Tùng có hợp tác rất sâu, ngôi biệt thự nghỉ dưỡng ở trường đua ngựa này có thể được xem là địa bàn của riêng anh. Cho nên từ cưỡi ngựa buổi chiều đến hoạt động buổi tối, Châu Thanh chưa từng thấy anh che giấu thân phận.

Châu Thanh vắt áo khoác lên tay, tiến lại gần, quẹt thẻ phòng rồi mới quay đầu hỏi anh: "Tìm tôi có việc gì sao?"

Trữ Khâm Bạch khoanh tay: "Tôi tới muộn quá nên không được sắp xếp phòng, có muốn cân nhắc thu nhận tôi không?"

"Anh rất nhàn rỗi."

Châu Thanh ấn tay cầm rồi đẩy cửa ra: "Có việc thì vào trước rồi nói."

Buổi chiều Châu Thanh đã tắm trước rồi nhưng ở dưới lầu xã giao nhiều, cậu lại còn uống rượu nên sau khi vào cửa thì để áo khoác lên giường, trước tiên lấy khăn tắm rồi bước vào phòng tắm.

Đây đã không phải là lần đầu tiên bọn họ ở cùng một phòng.

Châu Thanh không đóng cửa phòng tắm mà đang rửa tay trên bồn rửa.

Trữ Khâm Bạch đến gần cửa, cúi đầu nghịch điện thoại nhưng cũng không làm gì cụ thể, giống như tùy ý hỏi cậu: "Người dạy khúc nhạc cho cậu có còn nhớ là ai không?"

Động tác của Châu Thanh dừng lại, ngẩng đầu lên đối mặt với Trữ Khâm Bạch trong gương, giây kế tiếp lại bình tĩnh tiếp tục động tác trên tay: "Sao lại hỏi chuyện này?"

"Giai điệu không tệ, rất hiếm thấy. Tôi có không ít bạn làm âm nhạc, lúc cậu gặp Cù Như Ý cũng có ở đó, tên là Đàm Kỳ Uy, có nhớ không?"

Châu Thanh suy nghĩ một lát, miễn cưỡng nhớ ra được một người như vậy, sau đó gật đầu: "Có chút ấn tượng, nhưng đã lâu lắm rồi không gặp, dáng vẻ cụ thể như thế nào không nhớ ra được nữa."

Trữ Khâm Bạch "ừm" một tiếng, "Tôi chỉ muốn nói là trong giới âm nhạc tôi có quen một vài người. Chồng của Phạm Tuyền, Lương Bân, cũng là một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng, nếu như cậu muốn tìm cái người đã nói với cậu rằng 'không cần nhớ' thì có lẽ tôi có thể giúp được."

Lúc này, Châu Thanh thật sự dừng lại, cậu lại nhìn Trữ Khâm Bạch trong gương.

Tiếng nước chảy trong bồn vẫn chưa ngừng.

Châu Thanh: "Đã nhiều năm rồi, anh ấy cũng không phải người trong giới âm nhạc, không tìm được đâu."

"Chắc chắn như vậy sao?"

Châu Thanh giơ tay tắt nước rồi "Ừm" một tiếng.

"Châu Thanh." Trữ Khâm Bạch đột nhiên gọi tên cậu.

Châu Thanh quay đầu lại, "Sao vậy?"

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu hai giây, bỏ điện thoại vào túi rồi nhấc chân bước vào phòng tắm.

Anh lấy chiếc khăn tắm mà Châu Thanh vừa tùy tiện đặt bên cạnh đi, nắm hai tay cậu đưa sang, bọc trong chiếc khăn tắm rồi từ từ thấm nước để lau khô.

Châu Thanh nhất thời cũng không có động tác gì, mãi cho đến khi lau đến cánh tay dính nước của cậu, Châu Thanh mới phản ứng lại rồi tiếp lời: "Không sao, tôi tự làm là được."

"Thật sự không cần giúp đỡ sao?"

Châu Thanh luôn cảm thấy lời này của anh là một câu nói nước đôi, cậu nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của anh, Châu Thanh ngước mắt lên nhìn anh rồi lại cụp mắt xuống, vừa lau tay vừa nói: "Lúc tôi quen biết anh ấy... vẫn còn rất trẻ, cũng rất tình cờ, khi đó anh ấy đã gần bốn mươi tuổi rồi, chỉ là một công nhân đường sắt thôi, muốn tìm được người là việc rất không thực tế. Hơn nữa, tôi cũng không muốn tìm."

Lời của Châu Thanh đã thay đổi một chút sự thật.

Không tìm người là do biết hoàn toàn không có khả năng, cũng là bởi vì cậu vốn dĩ không muốn.

Cơ duyên tình cờ gặp gỡ, là tình cờ và cũng là dáng vẻ thích hợp nhất của đoạn ký ức ấy.

"Được, vậy thì không tìm." Trữ Khâm Bạch nói.

Châu Thanh bất ngờ liếc nhìn anh.

Trữ Khâm Bạch: "Thế nhưng cậu cũng không muốn biết tên khúc nhạc là gì sao?"

"Có lẽ là do anh ấy tự sáng tác."

Trữ Khâm Bạch cười nói: "Không có khả năng cao, tôi có thể nhờ người giúp tìm xem sao."

Việc này Châu Thanh không có ý kiến, có rất nhiều điều xưa cũ đã mất đi trong quá khứ rồi, nếu đã có người tán thưởng và có thể truyền lại thì càng tốt, những thứ có thể truyền lại thì những gì cậu làm sẽ càng không kỳ lạ nữa.

Châu Thanh lại vắt khăn tắm lên rồi hỏi anh: "Anh đến tìm tôi chỉ để nói chuyện này thôi sao?"

"Nếu đã có liên quan đến cậu, tìm người hay tìm nhạc thì cũng đều phải hỏi ý kiến ​​của cậu."

Châu Thanh bước ra khỏi phòng tắm, tìm quần áo để thay sau khi tắm, lúc tìm xong quay trở lại thì anh vẫn còn ở cửa.

Châu Thanh đứng tại chỗ: "Tôi không còn ý kiến gì nữa, còn có việc gì sao?"

"Nên là tôi hỏi cậu, Châu Thanh." Trữ Khâm Bạch đột nhiên tới gần một bước, đầu ngón tay lướt qua mí mắt của Châu Thanh, trong lúc cậu chớp mắt theo phản xạ, Trữ Khâm Bạch nghiêng về phía trước, đối mặt với cậu, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc cậu vẫn còn bao nhiêu bí mật và ngạc nhiên mà tôi không biết đây. Hửm? Không bằng nói cho tôi một lần luôn đi."

Trong một khoảnh khắc nào đó, Châu Thanh cảm thấy linh hồn mình như bị ánh mắt đó xuyên thấu, mình và Châu Thanh trong quá khứ hoàn toàn khác nhau, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cuối cùng một ngày nào đó sẽ có một người thẳng thắn nghi ngờ.

Người này là Trữ Khâm Bạch ngược lại cậu cũng không có gì ngạc nhiên.

Châu Thanh lắc đầu, "Đây thì tính là bí mật gì chứ, nếu anh muốn học kèn harmonica cũng không khó."

Bất kể rốt cuộc anh đang hỏi những gì, Châu Thanh đã sớm quyết định rằng không có ai cần phải biết cậu đến từ đâu, hay cũng không cần biết Châu Thanh rốt cuộc là ai.

Trong khi Châu Thanh đang nói cũng đưa tay ra nâng cằm Trữ Khâm Bạch, hơi đẩy người ra rồi dạy dỗ: "Ngài Trữ, đẹp trai cỡ nào cũng đừng lại gần tôi như vậy. Muộn lắm rồi, tôi phải đi tắm."

Trữ Khâm Bạch dường như bị động tác của cậu phong ấn mà giữ nguyên tư thế đó một lúc không nhúc nhích.

Một giây sau, Châu Thanh nhìn thấy phía quai hàm bên trái của anh rõ ràng hơi nhô ra, có thể thấy là đang nghiến răng nghiến lợi, sau đó anh thẳng người dậy, bình tĩnh nói: "Không có gì, cậu tự tắm rửa trước đi."

Châu Thanh cau mày: "... Anh đây là đang khiêu khích tôi sao?"

"Đúng vậy, Châu tổng giận rồi à?"

Châu Thanh nhìn anh bằng một ánh mắt thờ ơ: "Anh Trữ, tuổi mụ năm nay của tôi là hai mươi sáu rồi."

Trữ Khâm Bạch cau mày: "Vậy thì?"

"Sẽ không tính toán với người trẻ tuổi như anh."

Dù sao cũng là hai thế hệ, cộng lại cũng không biết lớn hơn anh bao nhiêu đâu.

Châu Thanh muốn rời đi: "Vậy anh tự ở đây đi, tôi tìm người xin một phòng mới."

"Quay lại!" Một tay Trữ Khâm Bạch nắm lấy cánh tay cậu, thở ra một hơi, bất đắc dĩ nhìn cậu: "Cậu thắng rồi, tắm cho đàng hoàng, đừng tắm lâu quá đấy."

Trữ Khâm Bạch giữ người lại, tự xoay người rồi bước nhanh ra ngoài.

Anh đứng ở hành lang trước cửa, tiện tay gửi âm thanh trước đó đã ghi âm lại đi, đồng thời gửi một tin nhắn: Tìm thử xem chỗ anh có bản ghi âm nào của bài này không.

Lúc Lương Bân nhận được tin từ Trữ Khâm Bạch quả thật vẫn đang ở trong phòng thu âm, đúng lúc Phạm Tuyền đến đưa đồ ăn khuya cho anh.

Phạm Tuyền không hiểu ra sao, hỏi: "Làm gì vậy? Còn muốn vào giới âm nhạc quân đội sao?"

"Chắc là không phải." Lương Bân vừa nghe xong bản ghi âm liền gọi cho Trữ Khâm Bạch: "Nghe giai điệu thì niên đại hẳn là lâu lắm rồi. Anh làm nhạc nhiều năm như vậy quả thật đã sưu tầm không ít nhạc xưa không chính thống, nhưng khúc nhạc này hoàn toàn không có ấn tượng gì cả. Anh có thể giúp tìm xem sao, nhưng sợ sẽ mất thời gian."

Trữ Khâm Bạch: "Không sao, cũng không vội."

Lương Bân rất thích khúc nhạc này: "Cậu đã nghe ở đâu vậy?"

"Chỗ Châu Thanh."

Là một người đại diện, Phạm Tuyền vẫn rất nhạy bén, lập tức lấy điện thoại sang, hỏi anh: "Lại có liên quan đến Châu Thanh, Trữ Khâm Bạch, cậu đang làm gì đấy?"

"Thay cậu ấy tìm xem khúc nhạc này tên gì."

Phạm Tuyền cau mày: "Cậu bớt lừa bịp chị lại, khúc nhạc gì mà quan trọng đến vậy?"

Là khúc nhạc mà Châu Thanh thổi lên sẽ toát ra một cảm giác tang thương, chỉ vỏn vẹn là dáng vẻ cậu ngồi trên sân khấu cũng khiến cho anh không ngừng nhớ lại buổi chiều cậu đến trường quay thăm đoàn.

Tất cả các bằng chứng cho thấy cậu chính là Châu Thanh ban đầu.

Điều tra cho thấy không có cặp song sinh nào, báo cáo của bác sĩ nội trú chứng minh cậu đã mất trí nhớ, tính tình thay đổi lớn là cực kỳ có khả năng. Ngay cả xét nghiệm di truyền cũng cho thấy cậu là Châu Thanh trong quá khứ.

Còn về việc vì sao nghe một bản kèn harmonica mà vẫn cố chấp với việc tìm kiếm, rốt cuộc là muốn xác minh điều gì hay là tìm kiếm điều gì, ngay cả chính anh cũng không biết.

Lương Bân nghĩ đến gì đó rồi nói: "Không đúng nha, nếu cậu đã nghe từ phía Châu Thanh thì cậu cứ hỏi thẳng không phải là được rồi sao."

Trữ Khâm Bạch không rõ ý tứ: "Cậu ấy cũng không biết. Xem như có biết chút gì đó đi, nếu như việc gì cũng ngoan ngoãn khai báo thì có lẽ cũng không phải là cậu ấy."

Phạm Tuyền không chịu được nữa: "Cậu đang nói gì vậy, cái gì mà biết với cả không biết. Còn cả ngoan ngoãn khai báo nữa, người ta cũng không phải tù nhân của cậu."

Trữ Khâm Bạch sờ chỗ cằm vừa rồi được người kia chạm vào, nghĩ đến câu nói tuổi mụ năm nay đã hai mươi sáu tuổi kia, không tính toán.

Anh khẽ hừ một tiếng: "So với tù nhân thì cậu ấy trông còn giống như tổ tông (*) của em hơn."

(*) tổ tông: từ này bên Trung hay dùng chỉ mấy người mà mình kiểu đội lên đầu cưng chiều á, như kiểu người yêu thì sẽ gọi đối phương là "tiểu tổ tông của anh ơi" đồ đó =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top