♥Chương 51: Tìm lại tình yêu

Thế Nhân dẫn nhóc con đến 1 cái quán bar tấp nập người ăn chơi thâu đêm.

- Thế Nhân à, sao lại dẫn mình đến đây? - Gia Bảo níu áo hắn, mắt nhóc con đảo khắp nơi nhìn những ả đàn bà ăn mặc khiêu gợi cùng lũ đàn ông háo sắc đang nhìn nhóc với ánh mắt thèm thuồng.

- Đến đây thì mới thoải mái nói chuyện chứ? - hắn vừa nói vừa băng vết thương trên tay lại.

-Huh~ tay cậu bị thương hả? Đưa mình xem! - Nhóc con lo lắng nắm tay hắn lên nhưng nhanh chóng hắn đã lạnh lùng rụt lại.

- Ngồi im đi! - hắn nhíu mày nhìn nhóc rồi làm nốt công việc của mình.

- Chào anh, lâu rồi anh không đến đây đấy nhé! Nhớ anh ghê vậy đó! - bất chợt 2 ả đàn bà bước đến đẩy nhóc con ra rồi ngồi xuống ôm hắn, thì ra hắn là khách quen ở tận cái xứ Hawaii này.

- Vậy sao? - hắn nhếch mép choàng tay qua vai 2 ả siết lại gần mình.

- Còn nhóc này là ai đấy? - 1 ả chợt chỉ sang - Nhìn dễ thương ghê! - ả quay lại vuốt má nhóc con.

-Huh~ - Gia Bảo giật mình lùi người lại, giương đôi mắt sợ hãi nhìn ả giống như sắp bị ăn thịt tới nơi.

- Đừng động đến cậu ta, chán lắm! - hắn đưa tay kéo eo ả lại, rồi cúi xuống hôn lên môi ả.

Bực bội, Gia Bảo đứng phắt lên khi nhìn thấy cảnh tượng ấy 1 lần nữa

-Thế Nhân à, cậu nói là sẽ nói lý do cho mình biết mà! - bé con nhíu mày nhìn chăm chăm lấy hắn.

Ngẩng đầu lên, hắn hơi nhăn nhó rồi thở hắt ra đẩy 2 ả kia sang bên, đưa tay lấy tiền trong ví, hắn đưa cho 1 trong 2:

- Cầm lấy rồi giải tán hết đi, tôi muốn yên tĩnh nói chuyện 1 chút!

-Vâng~!!! - 2 ả õng ẹo hôn chóc lên má hắn rồi bỏ đi.

Bar nhanh chóng trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại hắn và nhóc con cùng ánh đèn mờ ảo.

- Cậu nói đi! - Gia Bảo ngồi trở lại ghế.

-Cậu thực sự muốn biết sao? - hắn nhướn mày nhìn bé.

- Uhm! - nhóc con gật đầu kiên quyết, dù thế nào chăng nữa cũng phải làm cho rõ.

- Thì tôi đã nói rồi đó, tôi chán cậu! - hắn nhếch mép nhìn Gia Bảo rồi ghé sát tai nhóc. - Cậu là người đầu tiên tôi quen mà chẳng thể lên giường đấy! Hỏi có chán không?

- Thế Nhân...? - Gia Bảo nheo mắt nhìn hắn, bé con hơi rụt người lại.

-Sao hả? Tốt nhất là cậu nên đến với tên Trí Dũng đi, còn nếu đã lỡ yêu tôi quá rồi, muốn tôi quay lại với cậu thì...- hắn nhìn nhóc bằng 1 đôi mắt cực kỳ đểu giả - Ngủ với tôi đêm nay đi! - hắn thì thầm đưa tay vuốt dọc đùi nhóc con.

- Thế Nhân à! - Gia Bảo giật mình đứng bật dậy - Mình không tin những gì cậu nói đâu, cậu đang nói dối mà! - nhóc con lắc đầu nguầy nguậy.

-Aish ~ không tin thì tôi sẽ làm cho cậu tin vậy! - hắn nhún vai rồi kéo nhanh tay Gia Bảo làm nhóc con ngã nhào vào lòng hắn, nhếch mép, hắn cướp đi đôi môi đỏ mọng của nhóc rồi đè hẳn bé ra ghế.

-Thế Nhân à ~ Umm ~ !!! - Gia Bảo nhăn mặt cố đẩy hắn ra trong khi đôi môi nhóc vẫn bị hắn mút mát 1 cách mạnh bạo.

"Anh muốn quên cảm giác này, anh không muốn nhớ đến nó nữa đâu!" - hắn vừa hôn nhóc vừa tự đấu tranh với bản thân, cảm giác được hôn lên môi nhóc thật ấm áp nhưng hắn không thể níu giữ được.

-Thế Nhân ~ !!! - Gia Bảo òa khóc nức nở, nước mắt nhóc lăn dài 2 bên thái dương, đôi bàn tay vẫn cố ấn hắn ra khỏi người mình.

Nhíu mày, hắn đưa tay xé phăng cả chiếc áo khoác và áo phông nhóc đang mặc, quăng nó vào 1 góc, hắn chuyển dần nụ hôn xuống cổ, bàn tay nhanh chóng đưa lên sờ soạng khuôn ngực mịn màng. - "Xin lỗi em, nhóc con!"

-THẾ NHÂN ~! - Gia Bảo gào lên bất lực, người nhóc yêu đang cưỡng bức nhóc sao?

Bên ngoài bar:

- Ủa? Gia Hạo cũng đến đây sao? - Trí Dũng tròn mắt nhìn Gia Hạo, bên cạnh anh là Thiên Lâm đang ngó lơ nó.

-Vâng, em nhận được tin nhắn của Thê Nhân ! - Gia Hạo gật đầu đáp nhưng mắt lại lườm sang Thiên Lâm.

- Bọn anh cũng vậy, đang dọn dẹp thì nhận được tin nhắn! Không biết có chuyện gì không nữa! - Trí Dũng nhíu mày khó hiểu.

-Vào trong đi rồi biết! - Thiên Lâm lúc này mới lên tiếng kéo cả bọn vào trong.

Thế Nhân vẫn đang vùi mặt vào hõm cổ nhóc, dường như hắn đang muốn kéo dài thời gian.

- Đừng mà! - Gia Bảo thều thào nói, tay đấm vào ngực hắn liên hồi nhưng không chút sức lực.

-Thế Nhân ? - 3 người kia vừa bước vào thì liền bị cảnh tượng đó đập vào mắt.

Trí Dũng tức giận lao tới nắm lấy cổ áo hắn kéo ra khỏi người nhóc con rồi tặng cho 1 quả đấm vào má làm hắn ngã nhào ra ghế.

- Khốn nạn!

Trong khi Gia Hạo đã nhanh chóng chạy đến đỡ Gia Bảo đứng lên và cởi áo khoác khoác lên người nhóc .

- Có tớ rồi, đừng sợ! - Gia Hạo ôm chặt lấy cơ thể đang run lên bần bật kia, cố trấn an nhóc con.

Đưa tay quẹt vết máu ở khóe môi, hắn nhếch mép đứng lên:

- Mọi người đến rồi à, sao trễ quá vậy? Làm cho không gian chỉ có 2 người nên nổi hứng tí ấy mà! - hắn nói như chẳng có chuyện gì xảy ra.

-Mày...! - Trí Dũng gằn giọng nhào tới toan đấm cho hắn mấy phát nữa nhưng Thiên Lâm đã kịp thời giữ anh lại.

-Haizzz ~ tôi nói cho anh nghe cái này! - hắn thở dài tiến lại gần anh - Người yêu của anh ngốc ngếch lắm đấy, nên có bị dụ cũng là chuyện thường, sau này khi anh lên giường với cậu ấy mà phát hiện cậu ấy không còn nguyên thì đừng đổ thừa cho tôi à, tôi chưa kịp làm gì đâu! - hắn nhếch mép, nhún vai nói.

Trí Dũng tức đến không thể kiềm chế, anh cố vùng ra khỏi tay Thiên Lâm.

'CHÁT' - 1 cái tát ngay má hắn, nhưng không phải là của Trí Dũng mà là của Gia Bảo khiến cho mọi người tròn mắt ngạc nhiên, ngoại trừ hắn, hắn không dám ngẩng lên nhìn nhóc thêm 1 giây nào nữa.

Nhóc con cắn môi nhìn hắn bằng khuôn mặt đẫm nước, không nói gì, chỉ im lặng nhìn vậy thôi nhưng cũng làm tim hắn đau quá. Mím môi, nhóc vùng chạy ra khỏi đó.

-GIA BẢO ~ !!! - Trí Dũng và Gia Hạo vội vàng đuổi theo. Trong bar lúc này chỉ còn hắn và Thiên Lâm.

- Cậu điên rồi! -Thiên Lâm lên tiếng bằng chất giọng trầm buồn rồi cũng bỏ đi, anh không muốn nhìn những người bạn của mình phải đau tí nào.

Vắng vẻ, hiện tại chỉ còn mình hắn cùng với màn đêm. Đưa tay sờ lên má mình, hắn lại nhếch môi rồi thả người xuống ghế. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi - Tại sao? - hắn mỉm cười giữa những giọt nước mắt - TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ VẬY? BAA ~!!! - bất chợt hắn gào lên, đưa tay quơ hết mọi thứ trên bàn xuống, vết thương trên tay lúc nãy lại chảy máu ướt đẫm miếng gạc trắng nhưng dường như nó không có chút cảm giác nào cả vì đơn giản trái tim đau hơn rất nhiều.

-Biết ngay mà ...- Bỗng nhiên có một tiếng nói từ một góc khuất gần hắn , làm hắn quay lại với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên

- Mau ra đây tôi biết là cô ....Nhu Mỹ ...

-...hừ - Nhu Mỹ bước ra khỏi góc khuất đó và ra ngồi cách hắn vài cái ghế , trên tay là một ly cooktail đỏ như máu - Lại là ba của cậu sao ?

- Không phải cô biết rồi sao - hắn rục xuống trên bàn , hắn đã mất tất cả rồi bây giờ hắn cũng không thiết sống trên đời làm gì

- không phải lo... - Nhu Mỹ uống hết l cooktail trong tay - ....Tớ đã có cách bắt ông ta phải trả giá ! - thẳng tay đập bể cái ly thủy tinh trên tay , Nhu Mỹ đứng lên mặc lại cái áo khoắc da màu đen của mình

- ....

- Tạm biệt- rồi cô bước ra khỏi quán bar trong long thầm nghĩ ' tôi sẽ cho ông chết không có mồ chôn thân ' móc điện thoại , không tới 3 giây đầu dây bên kia đã bắt máy , là một giọng người đàn ông trung niên

-Gia Bảo ! - Trí Dũng nắm tay nhóc con kéo lại rồi ôm chặt vào lòng.

-Hức ~ tại sao Thế Nhân lại đối xử với em như vậy chứ? Em đau lắm có biết không? - nhóc con để mặc cho anh ôm, nước mắt cứ thế lăn dài làm anh cũng phải rưng rưng.

-Có anh rồi! Không sao nữa đâu! - Anh vỗ nhẹ lên lưng nhóc an ủi.

Đằng kia, Thiên Lâm và Gia Hạo cũng đã chạy đến nhưng biết nói gì hơn, họ lặng người nhìn nước mắt Gia Bảo không ngừng rơi.

.

.

Bắc Kinh, tập đoàn Blue

- Chủ tịch!!! - 1 nhân viên hối hả chạy vào phòng làm việc của Trần Mạnh Đình

- Chuyện gì? - lão nhíu mày hỏi.

- Chúng ta rớt thầu rồi! - anh ta lí nhí đáp lại, vẻ sợ sệt.

-Cái gì? - Lão giật mình đập bàn đứng lên.

- Tập đoàn BHU đã cướp mất nó! - anh ta cúi gầm mặt xuống, cả người run lẩy bẩy, lão già này nổi tiếng độc ác kia mà, có thể lôi anh ra trút giận lúc nào.

- Bình tĩnh đi, chặn ngay báo chí lại, không được để lọt tin này đến tai ngân hàng! - Lão ngồi lại ghế nhắm chặt mắt lấy bình tĩnh.

- Muộn rồi chủ tịch à, chủ tịch Đặng.... - anh ta ấp úng nói nhưng chưa kịp dứt lời thì:

-Chào chủ tịch Trần! - Đặng tổng ( bố của Trí Dũng) bước vào

-A ~ chủ tịch Đặng, anh đến có việc gì sao? - lão ta đứng lên kính cẩn giã lã.

- Tôi đến để thanh toán nợ của ông đấy! - nhún vai tự nhiên ngồi xuống ghế.

- Không thể để thêm 1 thời gian nữa sao? - lão nheo mắt nhìn Sơn ca (mọi người có nhớ tên của ba của Trí Dũng không là Đặng Hải Sơn đó )

- Không được, ông rớt thầu rồi còn gì tôi phải nhanh chóng thanh toán chứ! - mỉm cười lôi ra mấy tờ giấy.

- Chúng ta là bạn lâu năm mà, không nể tình chút nào sao? - lão tiếp tục ra sức năn nỉ.

-Bạn? - ca ca nhíu mày - Vậy còn con trai ông thì sao? Ông có nể tình nó không? - trưng ra bộ mặt ngây thơ hỏi lão.

-Anh...? - lão ngạc nhiên hết sức, chuyện này chẳng lẽ là do Thế Nhân nói với chủ tịch Đặng.

-Một cô bé dễ thương đã gọi cho tôi và tôi đã bắt tên thám tử của ông ở phi trường, hắn ta khai ra hết rồi! Tôi không ngờ ông lại là người như vậy! - Sơn ca lắc đầu thất vọng rồi đưa mấy tờ quyết định cho lão xem - Nội trong tuần sau nếu ông không trả hết nợ cho ngân hàng của tôi thì tôi sẽ đến siết nhà và thâu tóm cái công ty này đấy! - ca đứng lên nghiêm mặt nói rồi bỏ đi.

Trần Mạnh Đình điếng người, cơ ngơi của lão có thể dễ dàng sụp đổ vậy sao?

Hawaii:

- anh Bảo à, ăn cái này đi! - Gia Hạo lo lắng gắp đầy thức ăn vào chén cháo trắng buổi sáng của Gia Bảo.

- Hihi ~ Gia Hạo ăn đi, anh tự gắp được mà! - Gia Bảo mỉm cười tít mắt, nhóc con đang cố quên đi chuyện hôm qua.

- Thấy cậu cười là mừng rồi! - Y Đường cũng mỉm cười thêm vào.

- Cái tên Trần Thế Nhân đó vẫn chứng nào tật nấy mà! - Ngọc Nhi lanh chanh nhăn nhó nói làm Gia Bảo chợt xụ mặt xuống.

-Em ăn đi, nói nhiều quá! - Thiên Lâm khó chịu nhét đầy họng thức ăn cho con người lắm chuyện.

- ưm ...nghẹn...- Ngọc Nhi vẻ mặt khổ sợ khi bị người anh hai đáng kính tộng một đống thức ăn vào họng

- Đây nước nè - Thuấn Phong rót nước rồi đưa cho cô

- À, Gia Bảo à, tí nữa chị vào chợ mua 1 ít đồ, em có muốn đi không? - Mỹ Kim mỉm cười hỏi, cô cũng muốn an ủi Gia Bảo?

- Đúng đó, em đi đi cho thư thả! - Trí Dũng gật gù tán thành.

- Được đó, Thế đi nữa! - Thanh Thế hớn hở giơ cao tay.

- Nhưng kế hoạch hôm nay của chúng ta là đi bơi mà! - Ngọc Nhi nói với vẻ mặt không đồng ý.

-Mày đi bơi 1 mình đi nhé! - lần 2 Ngọc Nhi bị Bảo Ngọc nhét đầy họng thức ăn.

- Thôi, mọi người cứ đi bơi đi, mình đi với chị Mỹ Kim được rồi! - Gia Bảo mỉm cười dập tắt hết mọi ý kiến.

Một ngày dài lại trôi qua theo kế hoạch đã được lên sẵn.

Chiều hôm đó:

- Vé máy bay về Bắc Kinh của tôi có chưa? - Thế Nhân bước đến bàn tiếp tân hỏi nhân viên, hắn không muốn đi du lịch nữa

- Có rồi ạ! Chuyến bay sẽ cất cánh sau 2 tiếng nữa! - cô nhân viên mỉm cười đưa cho hắn.

-Cám ơn! - hắn cầm lấy rồi đi ra cửa, hành lý chỉ đơn giản là 1 cái balo.

Nhưng vừa bước được vài bước thì hắn đụng phải Mỹ Kim làm rơi cái vé xuống đất, cô đang hối hả chạy đi tìm Trí Dũng nên chẳng quan tâm hắn làm gì. Nhíu mày khó chịu, hắn cúi xuống nhặt nó lên.

- Trí Dũng, cậu đây rồi, Gia Bảo bị lạc trong rừng mất rồi.-Mỹ Kim gấp gáp nói khi thấy Trí Dũng vừa bước ra tiền sảnh làm hắn vô tình nghe thấy.

"Nhóc con!" - nhíu mày, hắn không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy vù khỏi đó, ở gần đây chỉ có 1 cánh rừng có lẽ là ở đó.

- Cái gì? Tại sao lại lạctrong rừng? - Trí Dũng cuống lên hỏi.

-Bọn mình định đi đường tắt nhưng.... - Cô ấp úng đáp.

- Đừng nói nữa dẫn mình đến đó mau! - Trí Dũng hối hả nói rồi chạy đi, nhưngvẫn kịp lôi điện thoại ra gọi cho mọi người. Trời sắp tối rồi, Gia Bảo khôngthể có chuyện được

.

.

. - Sắp tối rồi, không nên đi lẻ từng người sẽ rất nguy hiểm trong nhóm sẽ chia ra nhũng người có thể lực thật tốt , chúng ta chia thành 3 nhóm rẽ theo 3 hướng tìm để khỏi bị lạc! Tôi, Gia Hạo,Thuấn Phong đi hướng bên Phải , Ngọc Nhi với Bảo Ngọc và Y Đường đi hướng bên trái, Nhu Mỹ với Trí Dũng và Thanh Thế đi đường còn lại , chị Mỹ Kim và Mỹ Lệ về khách sạn nếu Gia Bảo có quay lại thì điện thoại báo cho mọi người! - Thiên Lâm bình tĩnh phân công nhiệm vụ trong khi cả bọn đã rối cả lên.- Chỉ riêng nhóm của Bảo Ngọc chỉ có mình cậu là thể lực tốt nhất nên cẩn thận

- ừm tớ biết rồi

- Đúng rồi, cứ vậy mà làm, chúng ta đi thôi! - Nhu Mỹ có lẽ là người thứ 2 vẫn còn bình tĩnh.

Gật đầu đồng ý, cả bọn theo đó mà chia ra làm 3 tiến vào rừng. Đây chỉ là một cánh rừng nhỏ nhưng lại vô cùng rậm rạp và nhiều ngã rẽ, không hiểu sao Mỹ Kim lại biết được con đường tắt dẫn từ chợ về khách sạn.

- Chị cũng cao tay thật! - Mỹ Lệ nhếch mép nhìn Mỹ Kim.

- Em nói gì chị không hiểu? - cô ngơ ngác nhìn em gái mình, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.

-Ha ~ chị đúng là diễn viên xuất sắc, ngưỡng mộ thật! - ả cười khẩy rồi bỏ đi

Mỹ Kim nhún vai, sau đó cũng nhanh chân chạy theo.

Trời đã bắt đầu sụp tối, những con thú hoạt động về đêm dần dần xuất hiện làm cho không gian vốn lạnh lẽo càng trở nên rùng rợn hơn.

- GIA BẢO !! - Thiên Lâm gọi lớn tên nhóc con ở phía cánh rừng bên phải trong khi Gia Hạo vừa đi vừa khóc nức nở báo hại Thuấn Phong phải ra sức an ủi đến không có hơi mà kêu phụ.

- ANH À! HỨC HỨC ~ ANH BẢO ~! - nước mắt con heo đã đầm đìa hết gương mặt, nó cứ đưa tay quẹt nước mắt mà quên luôn cả nhìn đường.

- Huh~ Gia Bảo cẩn thận! - Thuấn Phong hối hả níu người con heo lại khi nó mém bay thẳng vào cái thân cây to đùng.

- Huh ~ hú hồn! - nó mở bừng mắt vuốt vuốt ngực rồi chuyển sang hướng khác tiếp tục - HỨC ~ANH BẢO ƠI ~!!!

- Aish ~ thật là! - Thuấn Phong nhăn mặt rồi vội chạy theo giữ con heo , giờ nhìn cậu hệt như vệ sĩ bảo vệ heo rừng vậy.

.

.

-GIA BẢO ~ EM Ở ĐÂU TRẢ LỜI ANH ĐI? - Trí Dũng mệt mỏi ngửa mặt lên trời gào lên rồi đấm mạnh tay vào cái gốccây bên đường - Tất cả là tại tôi mà! Đáng lý ra phải để em ấy ở lại khách sạnchứ!

- Anh đừng tự trách mình như vậy, không phải lỗi của anh mà, anh đã từng nói Gia Bảo là thiên sứ của Chúa, cậu ấy sẽ không sao đâu! - Khẽ thở hắt ra, Thanh Thế bước lại gần vỗ nhẹ lên vai Trí Dũng. - "Không ngờ anh cũng si tìnhthật đấy!"

Ngẩng mặt lên nhìn nụ cười yên lành của Thanh Thế, Trí Dũng gật nhẹ đầu cố lấy lạibình tĩnh.

- Chúng ta phải nhanh chóng kiếm ra cậu ấy , ban đêm rất lạnh cậu ấy sẽ cảm mất - Nhu Mỹ cũng đã tiềm kiếm rất nhiều từ nãy đến giờ , cô vô cùng lo lắng cho Gia Bảo nhưng vẽ mặt lại vô cùng bình tĩnh

.

.

- GIA BẢO ÀH !!! MAU TRẢ LỜI ĐIII - Ngọc Nhi cũng mất bình tĩnh khi nghe Gia Bảo mất tích không để ý liền cái vực thẩm phía dưới là biển xanh sâu thẩm trước mặt - á - cô trượt chân rơi xuống cũng may là có 1 cánh tay chụp cô lại kịp lúc

- NHI NẮM CHẶT TAY TAO !!!! - Bảo Ngọc chụp lấy 1 cánh tay Ngọc Nhi

- HỨC HỨC ....NGỌC À - Ngọc Nhi sợ hãi khi nhìn xuống vực thẩm đó , cả người run lẩy bẩy

- ĐỪNG NHÌN XUỐNG - Y ĐƯỜNG hét lên khi tay đang cố với tới cánh tay còn lại của Ngọc Nhi

Bảo Ngọc dùng sức kéo Ngọc Nhi lên - CÁI CON NGU NÀY ĐI ĐỨNG ĐỂ Ý CHỨ - vừa kéo được Ngọc Nhi lên thì Bảo Ngọc đã quát vào mặt cô

- Mày có sao không - Y Đường kiểm tra vết thương thì chỉ xây sát ngoài da - Chưa tìm được Gia Bảo thì xém tí là mày bỏ mạng ở đây rồi

- HỨC HỨC ...- Ngọc Nhi cũng rưng rưng nước mắt không ngờ một phút trước đó nếu Bảo Ngọc không chụp tay cô kịp thì cô đã chết rồi , cái chết đã đến gần với cô như vậy sao - cảm ơn mày nha Bảo Ngọc

- Không có gì ... chúng ta kiếm Gia Bảo tiếp đi - Bảo Ngọc đỡ cô lên cùng với Y Đường dìu Ngọc Nhi đi

.

.

Trong khi đó, ở 1 góc rừng hoang vu ít ai biết đến, Thế Nhân đang cố bước thật nhanh, hắn đưa mắt tìm kiếm khắp nơi không bỏ xót 1 ngóc ngách nào. Đôi môi cắn chặt, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, đã gần 2 tiếng rồi, hắn cứ đi như vậy mặc cho những cành cây khô cào xé rách cả da, hắn đang thực sự rất sợ.

- LÂM GIA BẢO, EM MAU RA ĐÂY NGAY CHO TÔI! - hắn gào lên, đôi mắt đã đỏ hoe - EM MUỐN BIẾT LÝ DO TÔI BỎ RƠI EM MÀ, RA ĐÂY ĐI RỒI TÔI SẼ NÓI THẬT CHO EM BIẾT! - hắn gọi và chỉ mình hắn nghe, không bất kì 1 tiếng đáp trả nào ngoài tiếng vọng của núi rừng. Vô vọng, nước mắt hắn lại lăn dài, hai chân khụy hẳn xuống đất, tay ôm lấy ngực trái, hắn bật khóc - Ngốc à, em đang ở đâu? Mau ra đây đi, anh xin em, xin em mà, đừng xảy ra bất cứ chuyện gì, là anh sai rồi, anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu, mau ra đây đi nhóc con! NHÓC CON !!!

- Hức ~!!! - tiếng thút thít từ đâu đó chợt vang lên làm hắn ngẩng phắt dậy.

-Nhóc con? - hắn nhíu mày lẩm bẩm rồi đứng bật lên chạy về hướng phát ra âm thanh.

- Hức ~ cậu đâu rồi, mau đến cứu mình đi mà ~ Thế Nhân!!! - Gia Bảo ngồi co ro ở 1 góc tối, cả người nhóc con đang run lên bần bật và hiện tại trong đầu nhóc không hiểu sao chỉ có hình ảnh của một người, là hắn, dù đã cố ghét hắn lắm rồi nhưng sao vẫn không thể quên? Có lẽ cũng chỉ đơn giản vì hắn là người duy nhất mang đến cảm giác an toàn cho nhóc.

- Nhóc con? - tiếng gọi quen thuộc làm Gia Bảo ngẩng phắt lên.

-Thế Nhân ? - đôi môi đáng yêu lại vô thức nở 1 nụ cười.

Không nói thêm gì, hắn chạy bổ tới ôm chầm lấy cả người nhóc con vào lòng, miệng vẽ lên 1 nụ cười nhẹ nhõm.

- Không sao rồi, không sao rồi, có anh ở đây rồi, nhóc con đừng sợ! - vòng tay hắn mỗi lúc mỗi siết chặt hơn.

Gia Bảo gật gật đầu nép sát vào ngực hắn tận hưởng cảm giác ấm áp bấy lâu nay nhóc vẫn hằng mong nhớ nhưng rồi sực nhớ đến chuyện hôm qua, nhóc con chợt vùng mạnh ra khỏi vòng tay hắn, ngồi rúc người vào 1 góc.

Giật mình, hắn nhìn chăm chăm lấy nhóc bằng đôi mắt vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi như hiểu ra được vấn đề, hắn nở 1 nụ cười buồn rồi ngồi bệt xuống đất, giữ 1 khoảng cách nhất định với nhóc.

- Để tôi gọi điện báo cho mọi người biết! - hắn vừa nói vừa lôi điện thoại ra nhưng không xong rồi, ở đây không có sóng, khẽ nhíu mày, hắn lại quay sang e dè nhìn Gia Bảo lúc này vẫn đang cúi gầm mặt xuống đất - Điện thoại không có sóng, trời cũng tối rồi, không thể xác định phương hướng được, chúng ta ngồi đây chờ trời sáng rồi về vậy!

Gia Bảo gật gật, mặt vẫn không dám ngẩng lên, chuyện hôm qua thực sự là 1 cú sốc rất lớn đối với nhóc, liệu có nên tin tưởng hắn lần nữa?

Nhìn phản ứng của Bảo, hắn cũng chẳng biết phải nói sao nữa, điều hắn mong muốn đây mà. Mím môi, hắn dứt mắt khỏi nhóc, toan đứng lên:

-Tôi đi nhặt ít củi khô, trời lạnh rồi!

-Thế Nhân à đừng đi! - bất chợt bàn tay Gia Bảo đưa lên giữ chặt tay hắn lại, đôi mắt vẫn còn hoang mang lại đang giương lên nhìn hắn.

Nhìn sâu vào đôi mắt đó, hắn cười khẩy, 1 nụ cười chua xót:

- Không sợ tôi sẽ lại làm gì em sao?

Giật mình rụt tay lại, Gia Bảo mím chặt môi nhìn hắn rồi chợt nhắm tịt mắt lại lắc đầu lia lịa:

- Không đâu, cậu sẽ không làm gì mình đâu mà!

Bật cười trước dáng vẻ đáng yêu đó, hắn quay đi nhưng trái tim sao lại đau quá, nhóc con lại sợ hãi hắn như những lần gặp mặt đầu tiên, khoảng cách giữa họ lại quay về điểm xuất phát rồi sao?

Khoảng không gian yên tĩnh lại bao trùm lấy họ, 2 con người đã từng chia sẽ vui buồn giờ đây lại dường như quá đỗi xa lạ. Nặng nề.

- Mình nghe nói cậu đã đặt vé máy bay về Bắc Kinh rồi sao bây giờ còn ở đây? - Gia Bảo lí nhí hỏi phá tan bầu không khí tĩnh mịch.

- Vì tôi sợ mất em! - giọng hắn thỏ thẻ cất lên như không muốn ai nghe thấy, những câu từ hòa tan vào cơn gió nhanh chóng bay vụt qua nhưng một khi đã để ý thì sao lại có thể dễ dàng đánh mất.

-Hả? -Bảo tròn mắt nhìn hắn, nhóc con không nghe lầm chứ - cậu nói là....

-ĐÚNG VẬY, TÔI NÓI LÀ VÌ TÔI SỢ MẤT EM, TÔI SỢ MẤT EM ĐẤY ĐƯỢC CHƯA? - hắn chợt quay phắt lại gào lên, trái tim nhỏ bé không thể kiềm chế được nữa rồi - Em có biết cái cảm giác đó đáng sợ đến thế nào không, cái cảm giác mà bấy lâu nay tôi không dám đối mặt, vì nó mà tôi né tránh em, tôi sợ ba tôi sẽ làm cho em biến mất khỏi cuộc đời tôi giống như mẹ, nhưng tại sao tôi đã cố gắng tránh xa em ra rồi mà vẫn phải đối diện với nó. Tại sao chứ nhóc con? Em có biết là anh lo lắng lắm không? - giọng hắn nhỏ dần, đôi mắt đỏ hoe cũng từ từ cụp xuống không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn vốn rất yêu nữa.

- ba? Vì ba cậu....cậu đối xử với mình như vậy là để bảo vệ cho mình sao? Ngay cả chuyện hôm qua cũng nằm trong kế hoạch của cậu à? - nhóc con nhíu mày nhìn hắn hỏi dồn.

Im lặng không đáp, hắn vẫn cúi gầm mặt như vậy.

-Hức ~ Thế Nhân là đồ ngốc, tại sao lại làm như vậy chứ? -Gia Bảo bật khóc nức nở nhào tới đánh tới tấp vào người hắn - Tại sao lại không nói cho mình biết, sao cậu cứ thích làm cho bản thân đau như vậy chứ? - lực đánh của Bảo giảm dần, nhóc con vòng tay ôm chặt lấy hắn, áp mặt vào khuôn ngực ấm áp để mặc nước mắt tuôn trào.

Nước mắt hắn cũng đã rơi ra theo từng cú thúc của nhóc con, không kháng cự hay né tránh, hắn cũng vòng tay ôm lấy cơ thể kia vào lòng, hắn sợ rồi, hắn không muốn mất nhóc con 1 lần nào nữa.

- Anh xin lỗi!

- Chỉ cần có Thế Nhân bên cạnh, mình sẽ không sợ gì cả! Cậu đừng lạnh nhạt với mình nữa mà có được không? - Gia Bảo ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước đang ra sức van nài.

- Anh biết rồi, anh sẽ không như vậy nữa! Anh yêu em, anh yêu em mà nhóc con! - hắn gấp gáp gật đầu, vòng tay siết chặt cơ thể bé nhỏ kia.

Gia Bảo như vỡ òa trong hạnh phúc, hắn yêu nhóc con, yêu nhóc con thật mà thấy chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top