♥Chương 32 : muốn ghét em nhưng sao mà khó quá


Sáng hôm sau.

Thế Nhân bước từng bước nặng nề trên hành lang tiến về lớp học. Đáng lý ra hôm nay hắn đã không đến đây rồi. Cảm giác mất mát, hụt hẫng và giống như vừa mới bị phản bội làm trái tim lại hằn thêm một vết thương rỉ máu. Đã nói là sẽ không bỏ rơi hắn mà, chỉ là lời nói suông cho qua chuyện thôi sao? - "Tôi ghét em! Đúng, tôi rất muốn ghét em nhưng sao mà khó quá? Tôi lại nhớ em nữa rồi!". Hắn nhớ Gia Bảo , nhớ nhóc con của hắn, thực sự không muốn buông tay nhưng sao lại chẳng thể nắm giữ. - "Đến đây để được nhìn thấy em, chỉ cần có thế thôi."

Và kia rồi, con người mà hắn mong nhớ đang ở ngay trước mặt. Nhìn nét mặt thì hình như tâm trạng cũng chẳng tốt lắm thì phải. - "Sao mà chù ụ vậy không biết, đã vậy còn cúi gầm cái mặt xuống nữa chứ, đã dặn là đi đứng phải cẩn thận ngó trước ngó sau rồi mà. Cứng đầu như vậy lỡ lại bị thương thì sao?" - Hắn đứng lại nhìn con người bé nhỏ đang lủi thủi đi tới, bỗng dưng lại muốn chạy đến ôm lấy nhóc con vào lòng, vì hắn đang buồn mà.

Nhưng... không được, lòng tự trọng của hắn cao quá, nhóc con không thích hắn, còn hắn thì đang cố gắng làm cho bản thân ghét nhóc con kia mà.

Gia Bảo đang lầm lủi bước đi thì chợt có cảm giác như có ai đang nhìn mình. Nhóc con ngẩng mặt lên, là hắn.

- Thế Nhân ! - Gia Bảo lí nhí lên tiếng.

Đôi mắt to tròn đáng yêu lại đang nhìn hắn, phải làm sao đây? Bước lên 1 bước nhưng rồi lại thôi. Đôi mắt ấy đã từng nhìn Chí Dũng , có lẽ còn đáng yêu hơn thế này nữa. Đưa mắt nhìn đi hướng khác để trái tim không còn đập những nhịp đập liên hồi, hắn lạnh lùng bước ngang mặt Gia Bảo , tiến vào lớp.

"Gì chứ? Lại giận nữa à? Mình có quay lại mà, chỉ tại cậu nói dối thôi!" - Gia Bảo phồng má giận dỗi rồi cũng bước vào lớp.

Cả ngày hôm đó, 2 người không nói với nhau tiếng nào thậm chí ngay cả nhìn nhau lấy 1 cái cũng chẳng thèm.
.

.

.

Chuông báo giờ tan học lại vang lên.

-Gia Bảo àh hôm nay chúng tớ phải bắt Gia Hạo ở lại tập, cậu nói hai bác ở nhà giúp bọn tớ nha -Bảo Ngọc đứng trước mặt cậu mỉm cười - Mau mang cậu ta đi, Thiên Lâm đang đợi

Theo sau là Y Đường và Nhu Mỹ đag xách hai tay Gia Hạo kéo đi

-Thả tôi raaa, bớ người ta bắt cóc con níttttttt !!! - Gia Hạo bất lực bị kéo đi miệng thì không ngừng kêu gào

Gia Bảo dọn dẹp sách vở rồi quay sang hắn, nhóc con vẫn còn đang giận lắm, là lỗi của ai mà làm mặt lạnh với nhau như vậy chứ.

- Hôm nay có tập không vậy? - Gia Bảo phụng phịu hỏi.

- Không! - Hắn đáp gọn lỏn trong khi vẫn đang ngắm mây trời.

- Cũng chẳng biết là có nói thật không nữa! - Gia Bảo lẩm bẩm đứng lên toan quay đi nhưng chợt bị hắn nắm lại.

- Mới nói gì đó? - Hắn nhíu mày nhìn nhóc con.

- Mình nói gì thì cậu tự hiểu lấy! - giựt phắt tay lại, nhóc con nhăn mặt gắt lên. Lần đầu tiên mới thấy cậu dám tỏ thái độ như vậy với người khác.

- EM...! - Hắn đập bàn đứng dậy, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả học sinh trong lớp, mọi ánh mắt đổ dồn về phía 2 người.

Nắm chặt tay Gia Bảo , hắn mạnh bạo kéo nhóc con ra khỏi lớp, khỏi cái đám nhiều chuyện đang chuẩn bị hóng hớt chuyện thiên hạ kia.

- Thế Nhân , thả mình ra! - Gia Bảo nhăn nhó cố ghì người lại nhưng vô ích, gương mặt hắn vẫn đang tức giận lắm.

- Thế Nhân , đau quá! - nhóc con bắt đầu rưng rưng. Các ngón tay của hắn dường như đang bấu chặt vào thịt nhóc con đau điếng.

Hắn vẫn chẳng chút quan tâm. Ngang tàng đẩy tất cả những người đang cản đường phía trước, hắn lôi nhóc con lên thẳng sân thượng. Thả tay Gia Bảo ra hắn quay phắt lại:

- Thái độ lúc nãy của em là sao hả? - hắn gằng giọng, đôi mắt lúc này đã đỏ ngầu đáng sợ.

Gia Bảo xoa xoa cái cổ tay vẫn còn in hằn dấu 5 ngón tay của hắn, giương đôi mắt ngấn nước nhìn hắn không đáp.

- NHỮNG TRÒ GIẬN LẪY VÔ CỚ ĐÓ EM ĐI MÀ LÀM VỚI.TÊN CHÍ DŨNG . TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI THÍCH NUÔNG CHIỀU EM ĐÂU! - hắn quát lớn làm Gia Bảo giật bắn người.

Mím môi nhìn hắn, đôi vai nhóc con bắt đầu run lên vì tiếng nấc.

- Hức...hức ....OAAAA ~ - Gia Bảo bật khóc nức nở, 2 mắt nhắm tịt lại còn cái mồm thì há ra hết cỡ

- Sao tự nhiên lại lớn tiếng như vậy chứ, là lỗi của cậu mà! Đã hứa là chờ mình mà sao lại không thấy đâu hết vậy?

Nhóc con dồn nguyên cục giận từ hôm qua đến giờ lại nói hết ra, cũng không hiểu vì sao lại gan đến vậy.

Hắn đứng đờ ra nhìn Gia Bảo với đôi mắt ngạc nhiên hết sức. Rồi như tiêu hóa được vấn đề, hắn chợt nở 1 nụ cười nhìn ngố không thể tả:

- Nói vậy...hôm qua em có quay lại sao?

- OAAA ~ cậu còn cười nữa hả? Lừa được mình nên vui lắm chứ gì? OAAA~ - khóc lớn hơn, hôm nay bỗng dưng lại muốn giải tỏa.

-Oh...oh...xin lỗi, xin lỗi! - Hắn vòng tay ôm trọn cả người Gia Bảo vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nhóc con như đang vỗ về 1 đứa con nít

- Ý tôi không phải vậy. Thực sự hôm qua tôi có chờ em mà!

Con người ngốc nghếch nín khóc hẳn, chỉ còn lại tiếng nấc, ngước mắt lên nhìn hắn, lúc này khuôn mặt nhóc con đã tèm lem nước mắt :

- Cậu có chờ mình...hức...hả? Sao...hức...mình không thấy?

- Hôm qua tôi chờ tới 10h lận biết không? - Hắn cúi xuống mỉm cười, một tay đưa lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho nhóc con.

-10h? - nhóc con nhìn hắn, đăm chiêu suy nghĩ gì đó 1 hồi rồi - Oaaa ~ mình quay lại lúc 10h mà, sao cậu không chờ thêm tí nữa! - lại bật khóc, tay nhóc con đập liên tục vào ngực hắn.

- Biết rồi, biết rồi, là lỗi của tôi! - Hắn lại ôm chặt nhóc con lần nữa, miệng vẽ lên 1 nụ cười hạnh phúc.

Gia Bảo thút thít rúc sâu vào ngực hắn. Cảm giác này thật ấm áp.

- Mà hôm qua em đi đâu đến tận 10h lận hả? - Hắn chợt nới lỏng vòng tay, cúi xuống nhíu mày hỏi nhóc con.

Gia Bảo lách người ra khỏi hẳn vòng tay hắn, đưa tay quẹt nước mắt:

- Mình có gọi điện về xin phép ba mẹ rồi chứ bộ!- Lại nói dối

- Tôi không hỏi cái đó, em đã đi đâu, làm gì với tên Chí Dũng hả? - hắn chống hông, lại bắt đầu ghen tuông bừa bãi.

- Không nói đâu! - Gia Bảo lắc đầu.

- Có nói không thì bảo? - Lại trừng mắt.

-Hức...- cái chiêu hâm dọa ấy xưa rồi, thời đại bây giờ nước mắt mới có giá trị, mà cái đó thì Lâm Gia Bảo có thừa, nhóc con lại chuẩn bị tuôn trào đây.

- Aizzz ~ được rồi, em đừng khóc! Nói tôi biết đi mà! - chuyển sang năn nỉ, thực sự muốn biết hôm qua tên Chí Dũng kia có đụng đến sợi tóc nào của nhóc con không.

- Không! - lắc

- Thôi mà, chúng ta là bạn mà, lần trước tôi cũng đã nói tâm sự của mình cho em nghe đó thôi! - bắt đầu kể lể.

Gia Bảo nhìn hắn, ngẫm nghĩ 1 hồi rồi lí nhí lên tiếng:

- Hôm qua...mình đi dạo với anh Dũng , rồi ra sông gần trường ăn kem, rồi ngồi xem pháo hoa rồi...hết rồi!

- Chỉ vậy thôi sao? - Hắn nhíu mày nghi ngờ.

-Uhm! - nhóc con gật đầu miễn cưỡng, mắt đảo đi chỗ khác không dám nhìn thẳng hắn.

- Không tin, 2 người còn làm gì nữa nói mau! - hắn đưa 2 tay lên ôm mặt nhóc con xoay về phía mình.

- Thả mình ra! - Gia Bảo nhăn mặt vùng ra khỏi tay hắn.

- Em có xem tôi là bạn không? Sao lại giấu giấu diếm diếm vậy? - giở trò đánh tâm lý.

-Uhm...thật ra thì...giữa cái lúc ăn kem với cái lúc xem pháo hoa ý...- Gia Bảo cúi mặt nói, tay bứt bứt vạt áo, lâu lâu lại đưa mắt lên nhìn hắn - Anh Dũng...định...định hôn mình. - giọng nhỏ xíu.

- Đấy thấy chưa, hắn có phải là người tốt đâu, chưa gì mà đã giở trò lợi dụng em rồi đấy? Rồi em hôn hắn luôn rồi chứ gì? Thật không thể chịu nổi mà! - Nghe đến đây đầu hắn như bốc khói, nắm hai tay lại thành 2 nắm đấm, hắn bặm môi nhìn cậu hậm hực lớn tiếng, nói người ta nhưng không tự nghĩ lại mình.

- Không có, lúc đó mình đã đẩy anh ấy ra rồi! - Gia Bảo vội vàng lắc đầu.

- Thật không? - hắn hơi dịu lại 1 chút.

-Thật! - gật gật.

- Vậy tại sao lại đẩy anh ta ra? - được nước lấn tới, hắn muốn biết được suy nghĩ của nhóc con lúc đó.

- Thật ra lúc đầu thì mình cũng định hôn anh ấy rồi! - Gia Bảo rụt rè đáp.

- Đấy! - Hắn nhăn mặt khó chịu nhảy vào họng nhóc con ngồi.

- Nhưng lúc sau tự nhiên không thích nữa nên đẩy ảnh ra! - Nhóc con gấp gáp tiếp, sao mà giống như đang thú tội trước ông chồng hay ghen vậy nè.

- Không thích? - nghe 2 từ này hắn như muốn nhảy cẫng lên nhưng lại giả vờ làm mặt hình sự - Sao lại không thích?

- Không biết mà! - Gia Bảo phụng phịu cúi mặt nhưng sau 1 hồi suy nghĩ thì liền ngẩng lên làm cho 1 tràng

- Nhưng mà chắc là tại cậu đấy. Hở 1 chút là lại hôn người ta nên bây giờ mình sợ hôn luôn rồi đấy!

Hắn ngớ người nhìn Gia Bảo - "Vì tôi sao?" - rồi lại cười cười như 1 thằng điên bị bệnh lâu năm.

Khẽ nhếch mép, hắn lại có ý định đen tối gì đây?

- Không phải vậy đâu! Lý do em không thích là vì....- Hắn tiến sát lại người Gia Bảo rồi khẽ thì thầm trước đôi mắt đang mở tròn ra nhìn hắn kia

- Em chỉ thích hôn mình tôi thôi! Chụt. - hắn chậm rãi nói rồi kết lại bằng một cái hôn chóc vào môi Nhóc con. Xong xuôi lại đứng cười thích thú nhìn con người bị đông cứng lần nữa.

- Hức ~ Là lần thứ 6 rồi! OAAA ~ - Gia Bảo lấy hơi rồi gào lên.

- Haha ~ thấy chưa, em còn đếm cả những lần chúng ta hôn nhau nữa cơ đấy! - hắn bật cười lớn, thế nào cũng có thể chọc ghẹo nhóc con được mà.

- Không có mà! OAAAA ~ - Gia Bảo giãy nãy, 2 chân dặm dặm xuống đất. Hôm nay bỗng dưng sao lại nhõng nhẽo trước hắn thế không biết.

- Được rồi, được rồi, vợ ngoan nín đi chồng thương mà! - Hắn mỉm cười ôm lấy nhóc con lần nữa, vết thương nơi trái tim kia đã có 1 liều thuốc tiên hữu hiệu chữa lành rồi!

- Mình không phải vợ cậu mà! - Gia Bảo đập đập vào ngực hắn nhưng không hề có dấu hiệu của sự vùng ra, nhóc con muốn được ôm như thế này, cảm giác khó chịu nhưng rất thích.

"Từ chối nụ hôn đó, phải chăng em đang cho tôi 1 cơ hội!"

.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top