♥Chương 26 : Chia tay đi
_ Thuấn Phong à, em xin lỗi!
Ngọc Nhi lẽo đẽo chạy theo con người đang bước đi phía trước mà không biết rằng sắc mặt người đó có thể giết chết những người vô tình nhìn thấy.
_ Anh Thuấn Phong ~
_ Im ngay! đừng gọi tôi thân mật.như vậy, Cô thật là phiên quá ! - Thuấn Phong quay phắt lại lườm Ngọc Nhi cô sợ đến xanh mặt rồi lại lạnh lùng quay đi.
_ Anh... à không... Hội trưởng Lăng à! Tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu mà! - cô vẫn lì lợm chạy theo, bởi người xưa có câu " có công mài sắt có ngày nên kim " mà.
Thuấn Phong đứng khựng lại, nhắm chặt mắt cố lấy chút bình tĩnh để không phải làm mất hình tượng . Thở hắt ra, anh quay lại điềm đạm.
_ Bây giờ cô muốn cái gì? cô có biết cô đã làm tôi mất mặt đến cỡ nào không hả?
_ Tớ xin lỗi, tớ cứ tưởng là... - Ngọc Nhi vò đầu làm rối tung cái mái tóc vừa chải gọn gàng nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị chặn họng lần nữa.
_ Không cần nói nữa! - Thuấn Phong đưa tay ra chắn trước mặt cô rồi phẩy phẩy. - Đứng cách tôi ra mười bước chân!
_ Huh ~ Phong ... - Ngọc Nhi định rướn cổ lên phản đối nhưng vừa thấy đối phương trừng mắt lên thì liền nín thinh, xoay lưng bước về phía sau. "Hic ~ cách xa đến 10 bước thì nói chuyện được gì?". Cứ lo suy nghĩ vẩn vơ mà không chịu tập trung vào chuyên môn, kết quả là...
_ Huh ~ mười một bước rồi, lố một bước!
cô gãi đầu rồi xoay lưng tiến lên một bước nhưng chân chưa kịp chạm đất thì...
_ Không được bước lên, cứ đứng đó đi! - Thuấn Phong chỉ vào cái chân đang lơ lửng trên không của cô .
_ Nhưng mà tớ lỡ bước đến mười một bước lận mà! - Ngọc Nhi mếu mào không dám đặt chân xuống cũng không nỡ rút nó về.
_ Ráng chịu, cứ giữ khoảng cách này, mọi nơi mọi lúc! OK?
Thuấn Phong nhấn mạnh từng chữ rồi bước nhanh về phía thư viện. Ngọc Nhi cũng lập tức bước theo nhưng vẫn ngoan ngoãn giữ khoảng cách.
_ Thuấn Phong à ~ đừng tạo khoảng cách vậy mà!
Thuấn Phong không thèm để ý, anh cứ thế đi thẳng một mạch vào trong.
_ Phong ...
Ngọc Nhi lại co giò chạy vội theo nhưng lập tức bị một cánh tay lực lưỡng cản lại.
_ Không có thẻ sinh viên của trường, không được vào! - Một ông thầy khổng lồ, có thể nói là to lớn gấp ba, bốn lần cô đang đứng chặn trước mặt.
"Mẹ ơi, giật cả mình, cái gì đây, thần giữ cửa à, sao mà đứng vừa khít cái cửa vậy nè, không chút kẽ hở luôn!" - Ngọc Nhi há họng nhìn người trước mặt, trường này đúng là toàn quái nhân, so với Đế Nam thì thật là... ngay cả thầy thủ thư trường cô cũng có dáng dấp của người mẫu nữa cơ mà. Lắc lắc đầu để dứt khỏi mấy cái suy nghĩ vẩn vơ ấy, Ngọc Nhi nở một nụ cười mỉm thật tươi.
_ Ahaha ~ em chào thầy! Em chỉ muốn vào tìm bạn một chút thôi mà! - cái thói giả tạo này là học từ Gia Hạo .
_ Không được, đứng ngoài chờ đi! - Ông ta vẫn lạnh lùng kiên quyết.
_ Thôi mà, thầy đẹp trai , cho em vào một chút thôi mà! - nắm lấy cái tay bự chảng ấy lắc lắc, cái thói nịnh bợ này cũng là học từ Gia Hạo .
Nhưng những cái thói ấy dường như lúc nào cũng có công dụng. ông ấy đã chịu đưa mắt nhìn tới cô .
_ Này nhóc!
_ Dạ thưa thầy ! - Đứng lại nghiêm trang.
_ Do tôi thấy em xinh xắn dễ thương nên mới phá lệ lần này đấy nhé!!! - ông thầy bỗng đổi giọng, mắt chớp chớp nhìn Ngọc Nhi , còn ngón tay trỏ thì cứ chọc chọc vào má cô .
"Ọe" - cô nghiêng người cố né ra khỏi cái móng vuốt khủng khiếp kia nhưng vì hạnh phúc cả đời, đành phải gượng cười cay đắng.
_ Vâ...ng, cám ơn thầy !!!
_ Vào đi!
Thầy nhích sang một bên, vờ như không nhìn thấy gì hết. Ngọc Nhi tranh thủ cơ hội, vội vàng chạy vào trong, đúng là cái trường háo sắc, nếu mà cô chuyển sang đây chắc phải có một địa vị không nhỏ đâu nhỉ? Nhưng cơ bản cô không quan tâm, đối với cô thì ngoài tiền, và bây giờ có thêm cả Thuấn Phong nữa, thì cô chẳng quan tâm đến bất kỳ thứ gì.
_ Aish~ thư viện gì đâu toàn là sách. Bên trường mình còn có cả truyện tranh cơ mà! - Lẩm bẩm ngấm nghía mấy cuốn sách dày cộm trên kệ, Ngọc Nhi đang rảo bước đi tìm tình yêu của mình. Quái, cái thư viện này cũng đâu có lớn lắm đâu mà sao chẳng thấy Thuấn Phong đâu cả. Vẫn tiếp tục đi vòng quanh tìm anh , cô vô tình phát hiện ra một cánh cửa nữa.
_ A! Thì ra ở đây còn một gian phòng! - cô vui mừng mở nhẹ cánh cửa rồi lú đầu vào nhìn. Đây rồi, Thuấn Phong đang ngồi đọc sách ở cái bàn gần cửa sổ. Nhưng quan trọng là... làm sao để tiếp cận đây?
Quay lại lấy vội một cuốn sách dày nhất nhìn thấy mà không để ý đó là sách gì, Ngọc Nhi lại rón rén bước vào gian phòng đó như một tên trộm. Kéo ghế ngồi xuống rồi lôi ra một tờ giấy trắng viết viết khí thế, xong xuôi mới khều nhẹ một nam sinh ngồi bên cạnh.
_ Truyền cho hội trưởng Lăng giúp tớ! Cám ơn!
Nam sinh đó cầm lấy tờ giấy rồi đưa cho người kế bên, cứ như vậy cuối cùng rồi nó cũng đến được tay Thuấn Phong . Anh khó hiểu mở tờ giấy ra xem , cũng không biết có cái gì bên trong.
'Thuấn Phong , tha lỗi cho tớ nha *mặt buồn* sorry sorry sorry'
Ngước mắt lên nhìn xung quanh, chẳng có ai đáng ngờ cả, tất cả đều đang ngồi đọc sách rất đỗi bình thường, duy chỉ có một người. Ánh mắt Thuấn Phong dừng lại ở cái bàn gần cửa ra vào, làm gì mà dựng đứng cuốn sách lên vậy chứ? Nhếch mép, Thuấn Phong từ từ bước lại gần, khoanh tay nói vu vơ.
_ Haizzz, cô muốn xin lỗi thì ít nhất cũng phải để lại tên cho người ta biết chứ! Thật là... giả sử muốn tha lỗi cũng chẳng biết ai để mà tha nữa!
"Hic, mình quên mất!" - Ngọc Nhi nhăn mặt cắn chặt môi tiếc nuối.
_ Và... nếu muốn ngụy trang thì nên tìm một cuốn sách nào đó cho giống một chút, sao lại đi đọc từ điển vậy? - Thuấn Phong chậm rãi đưa ngón tay lên kéo cuốn sách xuống, để lộ cái mặt ngốc nghếch kia ra.
_ Haha, chào cậu, trùng hợp thật đấy!
Ngọc Nhi cười giã lã nhưng nhận lại chỉ là một cái nhìn lạnh lùng.
_ Đứng lên! - anh ra lệnh.
_ .Thuấn Phong ! - anh mếu máo nhưng vẫn chấp hành.
Thuấn Phong lập tức nắm lấy dây balo của cô lôi một mạch ra khỏi thư viện.
_ Nếu cô còn xuất hiện trước mặt tôi thì đừng trách tại sao tôi độc ác! - anh giận đến nỗi đầu muốn bốc khói, quát thẳng vào mặt Ngọc Nhi rồi bỏ đi.
_ Thuấn Phong ! - Ngọc Nhi tuyệt vọng lí nhí gọi nhưng không đuổi theo nữa, cô ngồi phạch xuống bậc tam cấp, gương mặt ão não trông vô cùng đáng thương. Lần đầu tiên theo đuổi mục tiêu đã chuốc lấy thất bại. Số phận của cô quả đúng là đen thui mà.
¯¯ Tiết buổi trưa --
_ Nhân à! Hôm nay cậu có hẹn không? Nếu không thì ăn trưa với tớ nha, mẹ làm tới ba phần lận! . Một phần cho gia Hạo hai phần còn lại cho chúng ta
Gia Bảo vừa loay hoay mở cặp vừa hí hửng nói với Thế Nhân ngay khi chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên và trong lớp chẳng còn ai nữa. khi nãy Gia Hạo nói là có việc gặp nên đi với Đám Nhu Mỹ rồi
Hắn không đáp mà chỉ ngồi mỉm cười tỉ mỉ nhìn từng động tác của nhóc con. "Nếu ngày nào cũng được như thế này thì hay biết mấy! Sáng thì được ôm vợ đến trường, trưa thì được ăn cơm của mẹ vợ nấu! Thích thật."
_ AAAAA!!!
Đang yên đang lành khi không Gia Bảo lại hét toáng lên làm hắn giật bắn, hốt hoảng kéo hai bàn tay vẫn còn đặt ở trong cặp của nhóc con ra xem tới xem lui. Không bị gì hết nhưng điều đó càng làm hắn lo lắng hơn.
_ Em bị sao vậy hả nhóc con? - hắn nói mà cứ như là muốn gào lên vậy.
_ Tớ... để quên mấy hộp cơm ở nhà rồi! - Nhóc con mếu máo nhìn hắn, hai mắt rưng rưng đến tội nghiệp.
Sau một phen bị làm cho thót tim, hắn ngồi bất động ngơ ngác nhìn con người trước mặt mà không nói nên lời. Mải một lúc lâu sau, hắn mới có thể bỏ tay nhóc con ra, bặm môi búng vào mũi cậu một phát thật mạnh.
_ Hư nè! Có vậy thôi mà cũng quên!
_ Ui ~!- Gia Bảo ôm mũi, mặt xụ xuống hết cỡ. - Xin lỗi! Hay là cậu đi ăn đi, để lần sau tớ mời vậy!
Bộ dáng của cậu lại làm hắn muốn trêu chọc. Mím môi cố nhịn cười, hắn hất mặt đứng dậy.
_ Thì tất nhiên là phải đi rồi!
Chỉ vỏn vẹn một câu, hắn bỏ đi te te ra khỏi lớp mà không thèm ngoảnh mặt lại lấy một lần.
Gia Bảo vẫn cố nhẫn nhịn ngồi đó nhìn cho tới khi hắn khuất bóng hẳn, chắc chắn hắn đã đi rất xa mới gục mặt xuống bàn rên rĩ.
_ Hức ~ làm sao đây? Đói bụng quá!!!!
Đang lắc qua lắc lại tự kỷ, Gia Bảo chợt cảm thấy người mình như bị nâng lên khỏi mặt đất. Giật mình mở to mắt ra nhìn xem chuyện gì đang xảy ra thì đập ngay vào mắt nhóc con chính là khuôn mặt của hắn, hắn đang bế bổng cả người cậu lên.
_ Đói bụng thì đi ăn thôi! - hắn mỉm cười bế nhóc con đi.
_ Nhân à, thả tớ xuống đi! - Gia Bảo đưa hai tay nắm lấy cổ áo hắn để khỏi ngã trong khi cả người thì cứ loay hoay tìm đường xuống, cả khuôn mặt lại đỏ nhừ ra, đúng là quá nhạy cảm.
Hắn chợt đứng khựng lại, nhìn thẳng vào mặt nhóc con.
_ Hôn tôi một cái đi rồi tôi sẽ thả em xuống! - cười cười nham nhở.
_ Khô... không được đâu! - Gia Bảo không chút chần chừ lắc đầu liên tục, nhóc con cố quay mặt đi để né tránh ánh nhìn của hắn.
_ Vậy thì ngoan ngoãn để tôi bế xuống dưới đi! - Hắn tiếp tục bước.
_ Khoan đã! - Gia Bảo vội vàng ngăn hắn lại, nếu mà đi xuống dưới trong tư thế này thì cả trường sẽ hiểu lầm mất, còn bạn gái của hắn nữa chứ.
Hắn đứng lại lần nữa, đưa mắt nhìn nhóc con mà trong bụng mừng thầm.
_ Chỉ... chỉ là hôn má thôi đúng không? - nhóc con e dè hỏi.
_ Ừm! - Gật đầu.
Gia Bảo mím môi, lấy hết can đảm từ từ đưa hai tay vòng qua cổ hắn để kéo người mình lên, nhắm chặt mắt lại, nhóc con chuẩn bị áp môi mình lên má hắn.
Nhưng đối với tên yêu râu dê này thì đâu đơn giản vậy. Đợi khi mặt nhóc con đã gần kề mặt mình, hắn đột ngột quay lại hôn chóc lên môi đối phương một cái làm nhóc con mở bừng mắt, mặt thì bốc khói nghi ngút. Ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu ấy mà không khỏi bật cười, thật là muốn ôm chặt con người này mãi thôi, nhưng vì đã hứa rồi nên đành thả nhóc con xuống vậy.
_ Aish ~! - hắn nhẹ nhàng đỡ nhóc con đứng xuống đất rồi mỉm cười nhéo má cậu, có thể cảm nhận được hai đầu ngón tay của mình đang bị thiêu đốt bởi cái lò lửa trên khuôn mặt đáng yêu kia luôn đấy. - Đi thôi!
Gia Bảo đứng đờ người ra một lúc thật lâu rồi mới khẽ rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt lại trở nên méo xệch. "Hức, lần thứ năm rồi!".
¯¯¯
"Giá trị của tôi chỉ có mình anh không nhận ra thôi Thế Nhân à! Từ bây giờ tôi sẽ cho anh thấy nó cao như thế nào, anh có người khác thì tôi cũng có thể vậy! Để xem lúc ghen trông anh sẽ như thế nào? Haha~ rồi anh sẽ phải quay lại với tôi thôi!"
Jenny nhếch mép bước dọc hành lang, gương mặt cô hất cao kênh kiệu.
~Flashback~
Jenny ngồi lim dim trong cái quán bar hay lui tới cùng lũ bạn ô hợp của mình. Trong lúc say mèm lại vô ý để cho một bàn tay trườn đến vuốt ve cặp đùi nõn nà dưới lớp váy ngắn cũn cỡn của mình.
_ Cậu làm gì vậy hả? - Cô giật mình bật dậy hất tay tên đó ra.
_ Đừng làm bộ nữa, tưởng mình còn trong trắng lắm sao? - nó bật cười nham nhở, rồi càng ép sát vào người cô hơn.
_ Dám đụng vào người tôi, cậu không sợ Thế Nhân sao? - Cô trừng mắt nhìn nó.
_ Thôi đi, em nghĩ mọi người không biết chuyện à? Em bị thất sủng rồi! Hiện tại hắn ta chỉ biết có mỗi Lâm Gia Bảo thôi! - nó cười khẩy, tựa người vào ghế, tiếp tục phì phò điếu thuốc trong tay.
_ Không đúng! - Jenny gào lên. - Thế Nhân yêu tôi!
_ Không đúng? Haha, đừng lừa dối bản thân nữa ngốc à! - nó không ngừng cố gắng thức tỉnh cô, hơi chồm người tới, một tay nó choàng qua vai cô. - Trả thù hắn đi, em không đáng để hắn đối xử như vậy!
_ Tôi...
_ Cắm sừng hắn! Làm những gì hắn đã làm với em!
Hắn thỏ thẻ bên tai cô rồi chậm rãi ngoạm cả vành tai vào khuôn miệng. Jenny hơi rụt người nhưng không né tránh. Đúng, Trần Thế Nhân làm được thì cô cũng làm được.
~End Flashback~
Jenny rảo từng bước chậm rãi trên hành lang. Cô bất chợt dừng lại khi trông thấy Thế Nhân, cô nhớ đến sắp điên rồi đây.
_ Thế Nhân!!!
Nghe tiếng gọi, Thế Nhân chợt đứng khựng lại, dập tắt hẳn nụ cười trên môi rồi mới ngước mắt lên nhìn, làm cho Gia Bảo đang cắm đầu đi phía sau không thắng kịp, đập nguyên cái trán vào lưng hắn dội ngược ra sau.
_ A!!!
Cậu ôm đầu choáng váng, miệng khẽ rít lên một tiếng làm hắn quay lại, bật cười đưa tay lên xoa trán cho nhóc con hậu đậu của mình một cách vô tư, mặc cho người đang đứng đằng kia là ai đi chăng nữa.
_ Dù có đói thế nào thì cũng phải chịu khó nhìn đường chứ! - hắn cười toe toét trêu chọc.
Gia Bảo đang nhăn nhó vì đau thì chợt nhìn thấy Jenny, nhóc con vội lùi ra khỏi bàn tay hắn, thật sự không muốn để cho cô hiểu lầm. Tuy rằng đã xác định mình và Thế Nhân chỉ là bạn, nhưng những hành động của hắn đối với cậu phải thừa nhận là rất dễ khiến người ta nổi cơn ghen.
_ Jenny! - Nhóc con lí nhí lên tiếng.
Thấy nhóc con né tránh mình, hắn cảm thấy có chút khó chịu, gương mặt lại trở về vẻ lạnh lùng như trước đây, rút tay lại, hắn quay sang nhìn cô.
Jenny lúc này vẫn đứng yên như trời chồng, sắc mặt cô bỗng trở nên tối sầm khi nhìn thấy Gia Bảo và... cả nụ cười của hắn. Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn tươi cười vui vẻ đến vậy.
_ Đến đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn nói! - Thế Nhân lên tiếng với vẻ mặt chẳng chút cảm xúc, khác hẳn với lúc hắn nói chuyện với nhóc con, sắc mặt luôn thay đổi mà chẳng ai để ý thấy đó thôi, giận dữ có, ghen tuông có, quan tâm có, lo lắng có, và cả nét mặt lúc vui vẻ hay đau buồn cũng có.
_ Vậy ạ? Vậy chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống đi! - Jenny mỉm cười bước đến muốn kéo hắn đi, đi đến nơi nào chỉ có hai người bọn họ mà thôi, một nơi không hề có sự tồn tại của Lâm Gia Bảo .
_ Không cần đâu! - Hắn rút tay lại làm cô hơi sững người.
Thấy vậy, Gia Bảo liền nhanh nhảu lên tiếng.
_ Vậy tớ đi trước, hai cậu nói chuyện đi nhé! - cậu mỉm cười toan chạy đi nhưng liền bị hắn nắm tay kéo lại.
_ Không cần đâu, nhanh thôi mà!
Hắn mỉm cười nhìn cậu càng làm cậu cảm thấy ngại ngùng, rút vội tay ra khỏi tay hắn, nhóc con lén đưa mắt nhìn sắc mặt Jenny. Cô đang lườm cậu với đôi mắt sắc lẽm.
_ Chia tay đi! - Thế Nhân lại thản nhiên lên tiếng kéo Jenny quay lại.
_ Huh~ anh nói... gì?
Cô mở to mắt bất ngờ, môi miệng cũng run rẩy đến nỗi chỉ có thể mấp máy được vài từ. Ngay cả Gia Bảo đứng bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn.
_ Kể từ giờ phút này... tôi, Trần Thế Nhân và hoa khôi của Đế Nam , Jenny không còn bất cứ quan hệ gì nữa!
Hắn không lặp lại mà tiếp tục nhấn mạnh từng từ từng chữ cho thật rõ ràng, vẻ mặt vô tình khiến nước mắt Jenny phút chốc ngập tràn khóe mi. Hắn đã nói sẽ quay lại với cô sau khi chán Gia Bảo kia mà, sao giờ lại...
_ Tại... tại sao?
_ Tôi làm việc cũng cần lý do sao? - Hắn nhếch mép rồi lạnh lùng đi lướt ngang mặt cô.
_ Hức ~! - Jenny khụy xuống, nước mắt lã chã rơi ướt đẫm khuôn mặt đầy son phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top