♥Chương 23 : Cảm giác
Gia Bảo cẩn thận khóa cửa lại trong khi Thế Nhân đang đứng khoanh tay suy nghĩ điều gì đó.
_ Nhóc con nè! - Hắn nhíu mày gọi cậu rồi chống hông hỏi - Hôm qua em có thấy xe của tôi không?
_ Không! Tớ chỉ thấy cậu nằm ở ngoài đường thôi mà!
Nhóc con ngơ ngác lắc đầu, thật thà nhắc lại chuyện hôm qua làm hắn không khỏi xấu hổ, xua tay quay đi.
_ Aish ~ đừng nói chuyện đó nữa. Mất mặt lắm!
_ Mà hôm qua cậu có đi xe hả? Vậy đâu rồi? - Gia Bảo nghiêng đầu nhìn hắn.
_ Chắc là đậu ở đâu đó ngoài đường, chuẩn bị nhận giấy phạt thôi, không có gì đâu! - Hắn lắc đầu rồi khoanh tay tựa lưng vào tường.
_ Eo~ say như vậy mà còn lái xe, nguy hiểm lắm đấy!
Gia Bảo nhăn mặt, cái môi dưới lại trề ra khiến hắn phì cười, sao mà có cảm giác giống như bị bà xã cằn nhằn thế nhỉ?
_ Nhóc con đang lo cho tôi đấy à?
Hắn chớp lấy cơ hội buông lời chọc ghẹo, gương mặt ghé thật sát làm cậu ngại ngùng vội cúi gằm xuống.
_ Ừ thì... nguy hiểm thật mà!
Câu trả lời bé xíu nhưng quá đủ để hắn thỏa mãn bật cười ha hả. Thái độ lập tức làm cho Gia Bảo xụ mặt, cậu xoay lưng đứng tựa vào vách tường, vị trí ngay bên cạnh hắn. "Bộ nhìn mình tức cười lắm sao?"
_ Sao vậy? Giận rồi không đi học luôn à? - Hắn quay lại nhìn nhóc con.
_ Không có, tớ chờ em tớ mà! - Vẫn cúi mặt, hai tay chấp sau lưng, chân thì vẽ vẽ xuống đất.
_ Hạo àh ? Là đứa hay đi chung với em đấy à?
_ Ừm. Hạo sáng sớm phụ ba dọn quán nên tới hơi trễ - Cậu gật đầu rồi ngước lên chỉ tay về phía cuối đường. - Quán ở kia kìa!
Chỉ vậy thôi, hắn nhìn Nhóc con thêm chút nữa rồi quay đi chỗ khác, không nói thêm gì nữa. Gia Bảo cũng im lặng đứng chờ Gia Hạo , một hồi sau mới sực nhớ tới cái gì đó liền đưa tay vào túi lôi ra cái điện thoại và cái mốc khóa mà hắn mới vừa trả lại lúc nãy, mày mò gắn chúng lại với nhau.
Sau một hồi khá lâu, đến tận ... một phút ngắm trời ngắm đất, hắn lại vô thức đưa mắt sang nhìn Gia Hạo . Nhìn thấy bộ dạng cắm cúi của cậu, hắn lại nhoẽn miệng cười, tiếp tục có chủ đề để nói.
_ Thích gấu panda lắm à?
_ Hả?... - Câu hỏi quá đột ngột nên Gia Hạo chưa kịp phân tích, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngẫm nghĩ một chút rồi mới mỉm cười gật gật. - À...ừ, panda dễ thương mà!
_ Bởi vậy trong phòng toàn là panda ?
_ Ừm, tớ sưu tầm lâu lắm rồi đó! Chỉ có cái này là quà của mẹ tặng tớ lúc đậu đại học, chung với con gấu bông lớn trong phòng khách ý!, may mà tìm lại được! - Dường như chọc trúng đề tài, Gia Bảo tít mắt huyên thuyên, thậm chí còn giơ cái điện thoại lên để mở hình khóa là hình con panda cực kì cute
Nhìn nụ cười tươi tắn của nhóc con sao tự nhiên trong lòng lại cảm thấy thanh bình đến lạ, giống như lúc hắn được tự do thả hồn lên bầu trời vậy. Mỉm cười chăm chú vào đôi môi đang chu ra líu lo, mọi phiền muộn trong lòng hắn dường như đều tan biến hết thảy.
"Nụ cười của em thật đẹp. Nó trong sáng như bầu trời nhưng lại không quá chói chang như những tia nắng, nó êm dịu nhưng đủ để làm tan chảy một trái tim băng giá. Phải chăng em chính là bầu trời của anh!"
.
.
_ Anh !!!!
Một giọng hét quen thuộc vang lên. Gia Bảo quay phắt lại cũng vừa lúc Gia Hạo chạy tới, chống hai tay lên gối thở hồng hộc.
_ Xin... xin lỗi Anh , Em ... hộc... hộc... để quên tập phải.... hộc... nhà lấy !!!
_ Em không sao chứ, làm gì mà gấp quá vậy? - Gia Bảo bước lại vuốt vuốt lưng con heo giúp nó điều hòa lại nhịp thở, vô tình làm cho ai kia không hài lòng.
_ Chạy có một đoạn từ đó đến đây mà cũng mệt!
Hắn khoanh tay lầm bầm trong miệng, gương mặt tỏ rõ vẻ khó chịu khi con heo đang giành hết sự quan tâm của nhóc con. Nếu như là trước đây hay nói đúng hơn là trước ngày hôm qua thì hắn đã bẻ gãy cổ con heo bếu này rồi, chỉ là không muốn nhóc con lại có ác cảm với mình nên đành chịu đựng, cố gằng kiềm hãm tay chân đã bắt đầu ngứa ngáy muốn hành hung người.
Nghe giọng nói là lạ, Gia Hạo liền ngẩng đầu lên và đập vào mắt nó chính là tên yêu râu xanh với một nghìn năm tu luyện và đã đạt được trình dê vô cùng thâm hậu, nickname là yêu râu dê .
_ Yah ~ sao cậu lại ở đây? - Gia Hạo đứng thẳng người lên nhìn hắn với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
Hắn không những không đáp mà còn đưa mắt nhìn đi hướng khác, chẳng phải hắn đã từng nói là không thích nói chuyện với những người không phải do hắn chủ động bắt chuyện sao, cái bản tính kiêu ngạo ấy vẫn chưa thể vứt bỏ trong một giây một khắc được.
_ Tối hôm qua cậu ấy ngủ ở nhà chúng ta đó! - Gia Bảo gượng cười trả lời thay hắn.
_ Cái gì? Sao em cứ hờ tối anh nói là người khác ai dè là tên..... - Gia Hạo há mồm chuẩn bị bộc lộ cảm xúc nhưng chưa nói xong câu đã bị cậu bụm miệng kéo đi một đoạn thật xa.
.
.
_ Em khoan nổi nóng đã, nghe Anh giải thích nè! - cậu buông tay ra.
_ Được rồi, giải thích đi! - Gia Hạo gật gù rồi vãnh tai lên nghe.
_ Thật ra thì anh ... không nói cụ thể được đâu! Là chuyện gia đình cậu ấy mà. Anh chỉ cần biết cậu ấy là người tốt, cậu ấy rất đáng thương là được rồi! - Gia Bảo nhăn mặt cố suy nghĩ cách để cho Gia Hạo hiểu.
_ Dù có đáng thương thế nào cũng không được đối xử với Anh như vậy! - nó nhíu mày.
_ Chỉ là trước đây thôi mà, với lại anh cũng đâu có sao đâu! em đừng có ghét cậu ấy nữa! - Gia Bảo phụng phịu nắm lấy tay nó lúc lắc năn nỉ.
_ Nhưng...
Gia Hạo chưa kịp nói hết lời thì đã bị cắt ngang. Tên yêu tinh có vẻ không đợi thêm được nữa mà bước tới nắm tay Gia Bảo kéo đi một mạch.
_ Đi thôi nhóc con, em nói chuyện lâu quá rồi đó!
_ Huh ~ cái tên này! - Gia Hạo tức giận nhìn hắn mà chẳng thể làm được gì, đành dặm chân bước theo bọn họ một cách không cam tâm.
¯¯¯
_ Aish ~ hôm nay mắc chứng gì mà đông quá vậy không biết!
Gia Hạo nhăn nhó cằn nhằn khi trên xe buýt dường như không có chỗ trống, cả ba đang đứng đu cái tay cầm treo lủng lẳng kia hệt như ba con khỉ.
Thế Nhân cũng chẳng thoải mái gì, đường đường là đại thiếu gia của Blue, đi xe lớn gắn máy lạnh là chuyện bình thường mà giờ đây phải đứng chen chút thế này đây. Lại còn những mùi nước hoa rẻ tiền cứ sộc vào mũi nữa chứ, đúng thật là rất dễ làm cho người ta nổi cáu. Chợt nhớ đến mùi hương mát dịu trên cơ thể của ai kia, hắn đưa mắt sang nhìn Gia Bảo , không lẽ nhóc con ngày nào cũng phải chịu đựng cảnh này? Chắc là vậy rồi, nhìn nhóc con cúi mặt cam chịu đến mà tội nghiệp kia kìa.
Nghĩ ngợi thêm một lúc, hắn khẽ lách người ra sau Gia Bảo rồi đưa tay nắm lên cái tay cầm gần tay nhóc con, đẩy người nhóc con đứng vào giữa lòng mình.
_ Đông như vậy lỡ bị sàm sỡ thì sao?
Hắn nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Gia Bảo vẻ lo lắng lắm nhưng không hiểu nói nhỏ kiểu gì mà nhóc con chưa kịp phản ứng thì con heo đứng kế bên đã nhảy vào.
_ Thì tên sàm sỡ đang đứng ngay sau lưng Anh kìa!
Bị xỉa một câu tức muốn hộc máu, hắn quay lại lườm Gia Hạo đến tóe khói.
_ Sao cậu lắm lời thế hả? Tôi đang nói chuyện với vợ tôi thì liên quan gì tới cậu?
_ Cái gì? Vợ?
Gia Hạo nghe mà muốn cứng đơ người, nhưng hắn thì chẳng có chút quan tâm, nhanh chóng quay lại mỉm cười nhìn nhóc con của hắn lúc này cũng không thoát khỏi tình trạng ngơ ngác toàn tập, đôi mắt to tròn lại giương lên nhìn hắn.
_ Chuyện bữa trước... tôi sẽ chịu trách nhiệm!
_ Huh~ - Gia Bảo đỏ mặt cúi gằm xuống ấp úng. - Chuyện... chuyện đó có... gì đâu... mà phải... phải chịu trách nhiệm!
_ Vậy là em muốn chúng ta làm chuyện gì đó hơn thế nữa đúng không?
Hắn nhếch mép, vừa nói vừa cố áp môi mình lên cái má bầu bĩnh đang cố né tránh kia. Chuẩn bị rồi, môi hắn chỉ còn cách má nhóc con có một milimet nữa thôi...
_ Yah ~ đây là chỗ công cộng đó nha! Muốn sàm sỡ người ta hả?
Gia Hạo nhanh nhảu đặt tay lên vai hắn kéo ngược lại khiến cậu nhẹ nhõm thở phào, còn hắn thì khỏi phải nói, cụt hứng đến nỗi muốn phanh thây xẻ thịt con heo bếu ngay lập tức.
Gia Hạo cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi, đưa mắt nhìn ngược lại hắn mà còn cười cười đắc ý, nó thật sự đang muốn chọc tức hắn đây mà.
Nhưng, kềm chế thôi, hắn hậm hực quay đi chỗ khác. Vừa lúc, xe buýt tấp vào trạm, mọi người kéo nhau bước xuống làm hiện trường vô cùng hỗn loạn. Lợi dụng tình thế, hắn luồng tay xuống eo nhóc con, cố lách theo đoàn người kia, kéo nhóc con đi xuống hàng ghế cuối xe trong khi Gia Hạo vẫn còn bận né người này tránh người kia, đến khi phát hiện Gia Bảo đã bị bắt cóc thì quá muộn rồi, những người khác bước lên và xe lại chật cứng.
_ Này ~ đừng có chen nữa!
Mọi người gắt gỏng khi Gia Hạo cố lách người đi làm nó cắn môi tức tối, người thì đứng yên tại chỗ nhưng trong lòng thấp thỏm vô cùng. "Tên yêu râu dê chết bầm, dám làm gì anh Bảo thì biết tay ta!"
..
Trần Thế Nhân ngồi xuống một cái ghế trống rồi kéo Gia Bảo ngồi lên đùi mình, nhanh nhảu đưa tay vòng qua eo giữ chặt nhóc con lại.
_ Thế Nhân ! - Gia Bảo ngượng ngùng cố gỡ tay hắn ra để đứng lên.
_ Ngồi im nếu như em không muốn tôi làm những chuyện khiến những người ở đây mất máu! - hắn khẽ nói trong khi vẫn ôm chặt người cậu.
Nghe đến đây, Gia Bảo đành thả lỏng toàn thân. Gì chứ nhóc con cũng hiểu mất máu là gì mà. Mất máu là hiện tượng máu vọt ra khỏi cơ thể, có lẽ là hắn lại muốn đánh người ta đây mà.
Mỉm cười cảm nhận sự ngoan ngoãn của người trong lòng, hắn siết nhẹ vòng tay, tựa cằm lên vai cậu rồi khẽ nhắm mắt lại. "Mỗi lần được gần gũi với nhóc con của anh như thế này đều có cảm giác rất lạ. Thoải mái... ấm áp... và yên bình... Anh thích nó. Vì vậy, anh sẽ ích kỷ giữ chặt lấy em, sẽ mãi mãi không buông tay dù cho em có chán ghét anh thế nào chăng nữa."
"Những lúc cậu nổi giận trông thật đáng sợ nhưng những lúc nhẹ nhàng thế này thì lại cảm thấy rất an toàn. Vòng tay của cậu khiến tớ không phải lo lắng sợ hãi bất kỳ điều gì nữa. Lạ thật." - Đúng là lạ thật, cái cảm giác ngại ngùng khi bị mọi người xung quanh dòm ngó bây giờ không còn nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top