Chapter 19
Chapter 19
Sáng hôm sau Du thức trễ hơn Quân, nó vừa mở mắt đã thấy dĩa thức ăn đặt trên bàn kèm theo một tờ giấy dán "vợ của anh ăn ngoan nhé. Anh sẽ về sớm" Du bất giác mỉm cười vì nó biết Quân đã là Quân của những ngày trước và lẽ dĩ nhiên Du tiếp tục là Du ngoan ngoãn vâng lời, hãy thôi quan tâm đến Long đi, Du nghĩ thế khi cầm dĩa thức ăn đưa lên trước mặt.
Xế trưa, Linh đưa Long từ bệnh viện về nhưng Du lại trốn trong phòng không ra mở cửa làm Linh cứ kêu réo từ lúc mở cổng tới khi vào nhà.
- Anh Du ơi tụi em về rồi nè.
Chừng mười phút sau Du mới mở cửa, nó bịa lí do một cách miễn cưỡng.
- Xin lỗi, nãy giờ anh dọn wc nên không nghe tiếng em gọi.
- Không sao, bọn anh cũng vừa vào nhà thôi.
Linh tính mở miệng trả lời nhưng Long đã nói trước, nghe thế Linh liền quay sang bắt bẻ Long.
- Anh phải gọi anh Du bằng anh chứ?
- Anh thích thì anh kêu em thôi.
Long nhún vai đáp, trông anh có vẻ đã khỏe rồi nên Du nhanh chóng tìm cách lui.
- Vậy bé Linh đưa Long về phòng nghỉ ngơi đi, anh dọn dẹp chút nữa mới xong.
- Ok anh Du, tụi em về phòng nha. Bye anh.
Linh nhanh nhảu dẫn Long lướt qua Du nhưng vì thái độ lạnh nhạt của Du khiến Long khó hiểu nên anh cứ nhìn nó dẫu vậy Du né ánh mắt của anh mà đóng cửa lại, có chuyện gì nữa rồi sao? mới vui vẻ đây thôi mà. Long không ngừng thắc mắc về lí do Du hờ hững với mình.
Cốc...cốc
Tiếng gõ cửa vang lên làm Du đang nằm ngủ giật mình, nó vừa mở chốt cửa thì gương mặt Long hiện ra, Du vội đóng cửa lại nhưng anh đã kịp cản lại, anh to giọng.
- Em bị cái gì nữa vậy? Sao lại tỏ thái độ đó với anh?
- Không có gì hết, Long về phòng đi.
Du yếu ớt cố đóng cửa nhưng bất lực, Long phóng ánh mắt giận dữ vào Du, anh nói mà gần như không kiểm soát được cảm xúc.
- Em cứ trẻ con như thế anh thật không hiểu nỗi. Rõ ràng là em có tình cảm với anh, rõ ràng là em quan tâm anh vậy tại sao cứ cố giấu diếm điều đó.
Du hét lên, tay vẫn cố giữ chốt cửa.
- Long đừng ảo tưởng nữa, chúng ta chỉ là anh em. Long còn có Linh, Du thì chỉ yêu mỗi một mình anh Quân. Du chỉ muốn trả ơn những gì Long đã giúp Du nên hôm qua Du mới đút nho cho Long, ngưng suy diễn đi. Du không thích Long.
Long thậm chí không thèm để ý đến sự chống cự và những lời giải thích của Du, anh sấn tới khiến Du lảo đảo lui về phía sau ngã bổ xuống giường, được thế Long lao đến đè Du không cho nó cựa quậy và ôm nó cứng ngắc mặc kệ nó la toáng lên.
- Long làm gì vậy, buông Du ra...buông ra...
Gương mặt của Long lúc này rất đáng sợ, anh cứ như một con người khác còn Du thì bất lực chống cự, nó cứ la hét cho đến khi Long bịt miệng nó lại bằng một nụ hôn. Anh hôn nó mãnh liệt và trong giây phút đó trong đầu Du bỗng tồn tại hai luồng suy nghĩ, tiếp tục chống cự hay hôn đến tận cùng, may thay lí trí đã thắng, Du thoát tay khỏi Long và cho anh một bạt tay như trời giáng khiến anh ngã ra sau.
- Em xin lỗi, em để quên đồ....
Giọng của Linh run run vang lên ngoài cửa khiến cả Long và Du giật mình, hình như cô bé sắp khóc...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top