Chương 4:Sơn Môn (3)
Mấy ngày này đã cận kề ngày tết âm lịch, Thái Quân và Lâu Ngọc Huy dự định ăn tết ở sơn môn xong hai người sẽ xuống núi du ngoạn. Nghe nói phương nam khí hậu ấm áp, phong cảnh hữu tình nên sẽ đến đó thăm thú trước, thuận tiện tìm một chỗ cố định có thể ở lâu dài, sơn môn này càng ít trở về càng tốt. Hiện tại tình hình trong sơn môn quá phức tạp, bọn hắn võ công tuy cao nhưng khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, nếu như hôm nay kẻ kia quyết tâm làm liều chế trụ Thái Quân mang đi đến nơi hẻo lánh nào đó thế này thế nọ thì có trách trời.
Cả hai bàn bạc xong xuôi, Lâu Ngọc Huy đi chuẩn bị dược liệu cùng đồ đạc, Thái Quân thì đi tìm sư phụ của mình nói trước chuyện này với người. Nhân sinh một đời nói ngắn không ngắn nói dài không dài, thế gian rộng lớn như thế một khi nói lời cáo biệt thì chẳng biết khi nào mới tương phùng lần nữa.
Sư phụ của Thái Quân là một vị trưởng lão uy vọng đứng đầu trong sơn môn, tuổi trẻ thành danh được xưng Thanh Dĩ trưởng lão, khi ra ngoài lịch lãm đã quen biết đế vương đương triều bấy giờ đang thị sát ở vùng Tô Châu, hai người vừa gặp đã thấy quen thuộc, chẳng bao lâu đã thành bạn tâm giao, Thanh Dĩ trưởng lão được đế vương hết mực tin tưởng, thường xuyên được mời đến kinh thành làm khách hay chủ trì các buổi tế lễ quan trọng trong hoàng cung.
Thanh Dĩ trưởng lão có bốn đồ đệ, Thái Quân xếp hàng thứ ba. Thanh Dĩ bận bịu quanh năm suốt tháng ở bên ngoài nên rất ít khi về sơn môn, đồ đệ toàn nhờ các trưởng lão khác dẫn dắt, chỉ thi thoảng dạy cho họ vài bộ kiếm pháp cho nên các đồ đệ cũng không thân với Thanh Dĩ lắm, chỉ có mình Thái Quân là khác biệt... Đừng hiểu lầm, cái gọi là khác biệt ở đây không phải Thái Quân được sư phụ đặc biệt yêu quý hay thiên vị mà là triệt để bị sư phụ ngó lơ, ân, ngó lơ. Không dạy kiếm pháp, không dạy chữ nghĩa, thậm trí nhìn còn không buồn nhìn, mỗi lần từ bên ngoài trở về là kiểm tra khoá học của hai sư huynh, có khi còn mua điểm tâm cho tiểu sư đệ nhưng Thái Quân luôn bị vô ý hoặc cố tình bỏ qua. Thanh Dĩ không nói lý do, Thái Quân cũng không hỏi tại sao.
Y biết vấn đề nằm ở bản thân mình, một đứa trẻ ngày ngày bưng cái mặt lạnh im ỉm không nói chuyện, mở miệng là câu chữ đứt quãng khó nghe thì ai thích cho nổi? Thấy sư phụ không thích mình thì y cũng hiểu chuyện mà tách ra chuyển tới một căn phòng riêng gần dược phòng, nơi này quanh năm ngấm vị thuốc bắc khá nồng, hơn nữa nơi này dựa vào vách núi tách riêng với các dãy nhà khác một dãy hành lang nên rất bất tiện. Các vị sư huynh sư đệ khác không ai nguyện ý ở đây nên từ đó căn phòng này được Thái Quân bá chiếm. Y quanh năm suốt tháng ru rú trong phòng, khi thì nghiên cứu y lý, khi thì tìm tòi học kiếm pháp, bên hông phòng có một khoảng trống rộng ngay sát mép vực có thể thoải mái luyện kiếm, chỉ khi cần tìm cây thuốc y mới xách rỏ lên theo đường tắt xuống núi tìm dược liệu. Cuộc sống buồn tẻ mãi đến khi Lâu Ngọc Huy bái nhập sơn môn mới kết thúc.
Nghĩ tới Lâu Ngọc Huy lại nhớ đến dáng vẻ khi mới tới ở chung, ánh mắt láo liên mở to, trong suốt ngây thơ như con thỏ nhỏ sợ hãi cảnh vật xa lạ xung quanh, ai mà ngờ sau khi quen thuộc tính tình của nhau hắn mới lộ đuôi sói cả ngày lải nhải muốn cái mông của y. Haizzz, đúng là tạo nghiệt mà.
Thái Quân vừa đi vừa nghĩ lung tung chẳng biết khi nào đã đến trước sương phòng của sư phụ, đang tính gõ cửa thì bỗng nhiên bên trong truyền ra vài tiếng rầm rì, càng ngày càng to, càng ngày càng rõ...
" Ô.. Đừng...đừng thao mạnh như vậy... Hah....ta.. ta không... Ngô..!"
Tiếng rên rỉ khàn khàn của nam nhân cùng với tiếng nước chụp đánh liên tiếp khiến người khác nghe phải đỏ mặt.
Một giọng nói khác vang lên " Mẹ nó, tiện nhân! Mở rộng chân ra cho ta! Dâm huyệt này bị thao hỏng rồi còn giả vờ giả vịt cái gì!?"
" A! Thái Ngọc.. Ngô.. Ngọc nhi...con...con tha cho sư phụ.. Làm ơn.. Quá sâu!"
Thái Quân nghe đến đây thì hơi nhướn mày, không do dự mà đẩy cửa vào. Cảnh tượng bên trong so với dự đoán của y càng thêm hỗn loạn, chăn nệm, sách vở rơi đầy đất, nghiên mực chu sa dùng để vẽ bùa chú, pháp sớ đổ xuống sàn nhà tạo thành một vệt đỏ kiều diễm chói mắt. Mà hai nhân vật chính thì đang dính sát lấy nhau ở mép bàn, một người sững sờ nhìn y, một người còn chưa hiểu chuyện gì. Thái Quân quét mắt đánh giá tư thế của sư phụ và nhị sư huynh của mình.
Đại sư huynh và nhị sư huynh của Thái Quân gọi là Thái Huyên và Thái Ngọc. Vì cả ba trước khi bái nhập vào sơn môn thì đều là cô nhi nên tên của ba sư huynh đệ đều do sư phụ đặt, dùng họ Thái ngụ ý quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Thái Ngọc dung mạo thiên về anh khí sáng sủa, thiếu niên tuấn tiếu, ý cười bên khoé mắt rất giỏi dỗ ngọt người, miễn cưỡng được coi là sủng đồ của sư phụ. Hắn giờ đây quần kéo tới tận đầu gối, hai tay đỡ hai cái đùi trắng bóc của sư phụ mình, cự vật từ phía sau chôn sâu trong hậu huyệt lầy lội của người, mà Thanh Dĩ trưởng lão ngày thường đối với ai cũng ân cần pha chút thanh lãnh giờ không một mảnh vải che thân, mắt bị một dải lụa đen che lại chỉ có thể bất lực bị nhị đồ đệ thao đến mức miệng huyệt sưng lên còn chưa đã nghiền, không ngừng vặn vẹo eo mông dương căn có thể vào sâu hơn nữa, tư thế của bọn họ rất xảo diệu bởi lẽ Thái Ngọc làm từ phía sau nên giờ toàn bộ cơ thể trần chuồng phóng đãng của Thanh Dĩ đều hướng về cửa ra vào phơi ra trước mắt Thái Quân, nhưng Thanh Dĩ bị bịt mắt lại không phát hiện dị thường vẫn đang cố đung đưa cái mông dâm đãng như bất mãn việc Thái Ngọc đột nhiên dừng giữa chừng.
Thái Ngọc ách giọng " Ngươi... "
Thái Quân giơ ngón trỏ đè lên môi làm động tác đừng nói chuyện, Thái Ngọc nghẹn lại chỉ biết trân trối nhìn y từng bước tiến đến chỗ mình và sư phụ, không hiểu sao hắn cảm giác mình là một con chuột kẹt trong bẫy sắp bị con mèo đem ra đùa bỡn rồi xẻ thịt.
Thanh Dĩ cũng lấy lại chút lý trí nhưng thân thể mỏi mệt vì nhục dục xác thịt làm hắn không cử động nổi, chỉ mềm giọng hỏi " Có chuyện gì vậy?"
Thái Quân giờ đã tiến đến ngay trước mặt Thanh Dĩ, y hơi nheo mắt nhìn Thái Ngọc, Thái Ngọc bị ánh mắt lạnh lùng này doạ tới thần kinh run rẩy nhưng hưng phấn lại tăng vọt lên, ngọn lửa dục vọng vừa bị gió tuyết vùi dập giờ chạy hừng hực không thôi. Hắn cúi xuống cắn nhẹ vành tai sư phụ, không hề áy náy lừa gạt người:
" Không sao, là đại sư huynh."
Ngay cả đại sư huynh cũng có phần trong chuyện này?
Thái Quân không nghĩ tới Thanh Dĩ lại phóng đãng tới vậy, hứng thú trong lòng y lại tăng thêm một bậc. Y không nói chuyện mà vươn tay chạm đến một bên đầu vú đã bị niết thành màu đỏ chín rục của sư phụ, móng tay nhẹ nhàng gãi xung quanh dấu răng đã kết vảy ở quầng thâm vú, thi thoảng kẹp lấy đầu vú lôi mạnh ra bên ngoài như kéo dây cao su rồi lại thả tay ra. Thanh Dĩ bị y dày vò vừa đau vừa ngứa, nhiệt ý từ nhũ tiêm cứ tích tụ lại rồi dồn xuống hạ thân khiến hắn càng thêm bứt dứt khó chịu, hắn há miệng thở dốc, nức nở cầu xin:
" Thái Huyên... A! nhẹ tay.. Ô.. Ngọc nhi, con.. mau thao ta đi!"
Thái Ngọc liếc Thái Quân một cái, thử giật giật eo chậm dãi đâm vào rút ra, đầu nấm chuẩn xác đè lên điểm mẫn cảm trên vách ruột làm Thanh Dĩ cong người vì sung sướng, Thái Quân rũ mi mắt nhìn xuống hạ thân đang chặt chẽ dính vào nhau của hai người. Không thể không nói sư phụ đúng là thiên phú dị bẩm, có thể tiết ra dâm dịch như nữ tử, không biết có thể nhét nhiều đồ vật vào thêm không?
Ý nghĩ vừa loé lên ngón tay của y đã từ bờ ngực lướt xuống ngay trước miệng huyệt đang sưng đỏ, Thái Quân nâng mi nhìn Thái Ngọc, lửa dục trong mắt Thái Ngọc tràn ra không hề che đậy, vẻ mặt ôn hoà tựa tiếu phi tiếu giờ vặn vẹo vì dục vọng muốn chiếm đoạt, hắn muốn chiếm đoạt ai?
Thái Quân nghiền ngẫm nhìn hắn, ngón tay thon dài lướt qua miệng huyệt đang co rút mà chạm tới phần gốc rễ chưa bị chôn vào hoàn toàn của côn thịt, cơ hồ trong nháy mắt Thái Ngọc cảm nhận được một luồng điện từ hạ thân bò dọc theo sống lưng làm đại não của hắn tê dại. Thanh Dĩ đang bị dày vò đến khổ sở bỗng nhiên bị xốc cả người dậy, hậu huyệt bị từng cú đâm thúc mạnh mẽ tấn công như vũ bão khiến hắn thét chói tai vì sung sướng, tiếng rên tiếng mắng chửi thô tục lại lần nữa vang lên, lần này càng suồng sã hưng phấn. Thanh Dĩ không biết Thái Ngọc bị sao vậy, hắn chỉ biết từ khi " Thái Huyên" bước vào thì Thái Ngọc có biểu hiện rất khác lạ nhưng hắn không muốn hỏi, cũng chẳng còn sức để hỏi. Cách một tầng vải bịt mắt Thanh Dĩ không thấy được bộ dáng dâm tiện của mình đã bị vị đệ tử mà hắn 'ghẻ lạnh' quan sát tỷ mỉ, thậm trí y giờ đang nương theo côn thịt tiến vào đường hầm nhầy nhụa đáng khinh ấy.
" Đừng..đừng thêm ngón tay.. Hức... A! Sẽ rách mất! Đau quá!.. Ô..."
Thái Quân đem hai ngón tay đút vào theo côn thịt, trên đốt ngón tay mang theo lớp kén mỏng cong lên trong vách thịt chật chội khiến côn thịt cũng chịu tác động không nhỏ. Thái Ngọc hưng phấn đến đỏ ngầu mắt, hơi thở càng ngày càng thô nặng, trái ngược với hắn, Thái Quân vẫn trầm tĩnh như nước, đáy mắt như giếng sâu trong đêm, ánh trăng không phản chiếu tới nổi.
Bỗng nhiên Thái Quân nâng mi mắt lên nhìn Thái Ngọc, chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên inh ỏi, hắn không biết y muốn làm gì nhưng theo bản năng lui về sau một bước nhưng vẫn chậm. Thái Quân cách một Thanh Dĩ khẽ hôn lên môi Thái Ngọc, nụ hôn này không mang chút dục vọng nào, giữa không gian ái muội như này có vẻ rất..không thích hợp?
Thái Ngọc chết sững tại chỗ, môi dưới của hắn nóng ran cảm nhận chiếc lưỡi đỏ tươi của sư đệ đang quét nhẹ lên mỗi đường vân môi, hạ thân đã bắn từ lúc nào, đến khi hắn phục hồi tinh thần lại trong căn phòng đã trống rỗng không một bóng người, chỉ có Thanh Dĩ bị hắn ôm trong ngực đã ngất xỉu vì mệt mỏi.
Thái Ngọc run run chân ôm Thanh Dĩ ngồi phịch xuống đất, hắn đấm mạnh tay vào thành bàn, nghiến răng nghiến lợi:
" Thái Quân! Ngươi dám đùa bỡn ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top