Chương 5: Ký Ức và Lựa Chọn

Sau buổi gặp mặt ở quán cà phê, An trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu. Những lời nói của Minh vẫn văng vẳng trong đầu cậu, như một giai điệu buồn thê lương mà cậu không thể nào quên. Cậu đã biết rằng khoảng cách không chỉ đơn thuần là về địa lý, mà còn là sự khác biệt trong cuộc sống và trải nghiệm. Những ký ức đẹp đẽ về tuổi thơ và tình bạn giờ đây trở nên xa xôi, khó nắm bắt.

Tối hôm đó, khi ngồi bên bàn học cũ, An mở lại cuốn nhật ký mà cậu đã viết từ hồi còn ở Việt Nam. Mỗi trang đều ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ giữa cậu và Minh. Những dòng chữ đơn giản nhưng chân thành, thể hiện tình cảm mà họ dành cho nhau. Cảm xúc dâng trào, cậu đọc đi đọc lại những đoạn viết về những lần hai người cùng nhau ôn bài, cùng nhau chạy xe khắp thành phố, hay chỉ đơn giản là những cuộc trò chuyện đêm khuya.

Một đoạn trong nhật ký làm An dừng lại lâu hơn:

“Ngày hôm nay, Minh và tớ đã có một buổi chiều tuyệt vời. Chúng tớ chạy xe ra bờ sông, nhìn hoàng hôn. Minh bảo rằng, ánh mặt trời lặn như là một lời hứa rằng ngày mai sẽ lại đẹp hơn. Tớ đã cười và cảm thấy hạnh phúc khi có cậu bên cạnh.”

An nhắm mắt lại, hình ảnh của Minh như hiện lên trước mắt, những biểu cảm, những nụ cười, và cả những lần cậu ấy chăm chú lắng nghe khi An nói về ước mơ của mình. Tình bạn của họ không chỉ là những kỷ niệm đơn thuần, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của An.

---

Ngày hôm sau, An quyết định gọi điện cho Minh một lần nữa. Cậu muốn làm rõ mọi chuyện, và hơn hết, cậu muốn biết Minh thực sự cảm thấy thế nào về mối quan hệ này. Cậu gọi cho Minh, tim đập thình thịch khi chờ đợi tiếng chuông vang lên.

“An, cậu lại gọi tớ?” Minh nghe điện thoại, giọng có phần ngạc nhiên.

“Ừ, tớ chỉ muốn hỏi cậu về… về những gì đã nói hôm qua,” An nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Tớ cảm thấy mọi thứ vẫn chưa kết thúc.”

“Cậu muốn nói gì?” Minh hỏi, giọng cậu có chút cẩn trọng.

“Có lẽ tớ đã suy nghĩ quá nhiều. Tớ không muốn chúng ta chỉ dừng lại ở tình bạn. Tớ… tớ có thể chấp nhận những thay đổi, nhưng tớ vẫn muốn có cậu trong cuộc sống của tớ,” An nói, cảm thấy một chút hồi hộp và hồi hộp.

Minh im lặng một lúc, trước khi thở dài. “An, tớ cũng rất muốn như vậy. Nhưng chúng ta phải đối diện với thực tế rằng mọi thứ đã thay đổi. Tớ không thể cứ mãi sống trong quá khứ.”

“Nhưng tớ không muốn mất cậu!” An kêu lên, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng. “Cậu quan trọng với tớ, hơn cả một người bạn.”

“Tớ biết. Nhưng cuộc sống của cậu ở Mỹ rất khác, và tớ cũng không còn là cậu bé ngồi bên cạnh cậu ngày nào. Chúng ta không thể trở lại như trước,” Minh nói, giọng cậu trở nên lạnh lùng.

“Tớ không muốn trở lại như trước. Tớ chỉ muốn biết cậu cảm thấy thế nào về chúng ta,” An cương quyết.

“An, tớ không biết nữa. Có thể chúng ta chỉ nên… sống với những gì hiện tại, thay vì cố gắng quay lại quá khứ,” Minh nói, giọng cậu trầm lại.

An cảm thấy lòng mình như bị siết chặt. Cậu biết Minh đang nói đúng, nhưng cậu không thể chấp nhận việc để mất đi tình cảm này. Cậu đã quen với việc có Minh bên cạnh, và giờ đây, khi đối diện với sự thật, cậu cảm thấy như một phần của mình đang tan vỡ.

“Tớ… tớ cần thời gian để suy nghĩ,” An nói, giọng cậu chùng xuống.

“Được thôi. Tớ cũng cần thời gian,” Minh đáp, và rồi họ tạm biệt nhau.

---

Thời gian trôi qua chậm chạp, và An trở về cuộc sống thường nhật của mình. Những ngày Tết tiếp theo diễn ra trong sự bình lặng. Cậu tham gia các hoạt động cùng gia đình, nhưng trong lòng luôn có một khoảng trống mà không ai có thể lấp đầy. Cậu vẫn thường nhớ về Minh, nhưng không dám chủ động gọi điện hay nhắn tin. Cảm giác như giữa hai người đã có một bức tường vô hình, ngăn cách họ lại.

Một buổi chiều, trong khi đi dạo quanh khu phố, An thấy một quán cà phê mới mở. Trong lòng cậu nảy ra một ý tưởng. Cậu muốn mời Minh đến đây để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm, nhưng cậu cũng hiểu rằng điều đó có thể khiến mọi thứ trở nên khó xử. Thay vì nhắn tin, An quyết định viết một bức thư tay, giống như những ngày xưa cũ.

Cậu viết:

“Minh,

Tôi không biết mình có thể nói gì để diễn đạt hết những gì đang trong lòng. Những kỷ niệm của chúng ta vẫn còn đó, và tôi không thể quên được chúng. Tôi muốn mời cậu đến quán cà phê mới mở, nơi tôi đã tìm thấy một chút ánh sáng trong những ngày u ám. Hy vọng cậu có thể đến, không chỉ để ôn lại kỷ niệm, mà còn để hiểu rõ hơn về những gì chúng ta đang trải qua.

Chờ cậu.

An.”

Cảm giác như một gánh nặng đã được gỡ bỏ, An cho bức thư vào phong bì và gửi đến địa chỉ của Minh. Cậu không thể ngăn mình mong đợi một phản hồi từ cậu ấy. Hy vọng rằng cuộc gặp mặt này sẽ giúp cả hai có thêm thời gian để hiểu nhau hơn, để tìm lại sự kết nối mà họ đã từng có.

---

Ngày hôm sau, An nhận được tin nhắn từ Minh. Cậu cảm thấy hồi hộp khi đọc từng chữ một:

“An, tớ sẽ đến. Cảm ơn cậu đã viết thư.”

Nỗi lo lắng trong lòng An dường như được thay thế bằng một niềm hy vọng mới. Cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này, mong rằng đây sẽ là cơ hội để cả hai có thể chia sẻ mọi điều, để làm rõ những cảm xúc trong lòng mà cả hai vẫn luôn giấu kín.

An chuẩn bị cho buổi gặp mặt với tâm trạng phấn khởi lẫn hồi hộp. Cậu chọn một bộ quần áo đơn giản nhưng vẫn thoải mái, và đến quán cà phê sớm hơn giờ hẹn. Không gian quán cà phê mới rất ấm cúng, với những chiếc ghế sofa mềm mại và ánh đèn vàng dịu dàng. Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không gian, tạo ra một bầu không khí dễ chịu.

Khi Minh bước vào quán, An cảm nhận được trái tim mình đập mạnh. Minh vẫn như xưa, nhưng có phần trầm tư hơn. Cậu ấy mặc một chiếc áo phông đơn giản, khuôn mặt mang theo nét lo lắng nhưng cũng chứa đựng sự mong chờ.

“Chào cậu,” Minh cất tiếng, giọng có phần lúng túng.

“Chào cậu. Cảm ơn cậu đã đến,” An đáp, cảm thấy một chút lúng túng nhưng cũng đầy hào hứng.

Họ ngồi xuống, và An thấy không khí xung quanh như bị ngưng đọng. Giây phút này quan trọng hơn bất kỳ điều gì, vì đây là cơ hội để họ có thể hiểu nhau hơn.

“Cậu có thích nơi này không?” An hỏi, cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngập.

“Ừ, rất thích,” Minh cười nhẹ. “Nó có vẻ ấm cúng và thoải mái.”

An cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi thấy Minh cười. “Tớ đã nghĩ về những kỷ niệm của chúng ta rất nhiều. Mình đã có những khoảng thời gian đẹp đẽ bên nhau.”

“Phải, tớ cũng thế,” Minh nói, giọng cậu dịu lại. “Nhưng như cậu đã nói, mọi thứ đã thay đổi.”

“Đúng, nhưng tớ không muốn mất cậu. Dù cuộc sống có thay đổi thế nào đi nữa,” An bộc bạch, và lòng cậu bỗng trở nên chân thật hơn bao giờ hết.

Minh nhìn An, ánh mắt cậu tràn đầy cảm xúc. “Tớ cũng không muốn mất cậu. Nhưng chúng ta phải tìm cách để sống với sự thật này.”

“Chúng ta có thể bắt đầu từ đâu?” An hỏi, giọng cậu đầy hy vọng và quyết tâm.

Minh dừng lại một chút, như đang suy nghĩ về câu hỏi này. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ánh nắng rực rỡ đang len lỏi qua tán cây. “Có lẽ chúng ta nên bắt đầu bằng việc chấp nhận rằng mọi thứ không thể quay trở lại như trước, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể xây dựng những điều mới mẻ,” Minh nói, ánh mắt cậu trở lại với An, đầy nghiêm túc.

An gật đầu, cảm nhận được rằng Minh đang cố gắng mở ra một con đường mới cho cả hai. “Tớ đồng ý. Chúng ta có thể bắt đầu từ những cuộc trò chuyện như thế này, chia sẻ những gì chúng ta đang cảm thấy.”

Minh mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy vẫn có một chút gì đó u buồn. “Tớ nghĩ rằng điều quan trọng nhất là chúng ta không nên đặt quá nhiều áp lực lên bản thân. Đừng để những kỳ vọng về quá khứ làm chúng ta ngại ngùng trong hiện tại.”

“Đúng vậy,” An thừa nhận. “Tớ cũng không muốn cảm thấy như chúng ta đang phải cố gắng giữ lại những gì đã qua. Tớ chỉ muốn được ở bên cậu, dù điều đó có nghĩa là chúng ta phải khám phá lại mọi thứ từ đầu.”

“Có thể chúng ta nên bắt đầu bằng việc cùng nhau học hỏi lại,” Minh nói, giọng cậu có phần hào hứng hơn. “Tớ vẫn nhớ lần đầu tiên cậu dạy tớ tiếng Anh. Cậu đã kiên nhẫn và rất tốt bụng.”

An mỉm cười khi nhớ lại những khoảnh khắc đó. “Đúng rồi! Tớ đã từng nghĩ rằng nếu cậu không giỏi tiếng Anh thì tớ sẽ dạy cậu thật tốt. Giờ thì chúng ta có thể cùng nhau làm điều đó, vừa học vừa ôn lại những kỷ niệm.”

“Thật là một ý tưởng hay!” Minh đáp, nụ cười của cậu sáng lên. “Có thể chúng ta có thể thử tìm hiểu những chủ đề mà cả hai cùng thích. Chẳng hạn như khoa học và ngôn ngữ. Tớ có thể giúp cậu về hóa học, còn cậu giúp tớ về tiếng Anh.”

“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn. Tớ nghĩ rằng với một chút nỗ lực, mọi thứ đều có thể,” An nói, sự phấn khích bắt đầu trào dâng trong lòng cậu.

---

Thời gian trôi qua nhanh chóng khi họ bắt đầu thảo luận về những chủ đề học tập và những điều thú vị trong cuộc sống. Mỗi tiếng cười, mỗi ánh nhìn đều gợi nhớ lại những kỷ niệm đẹp của cả hai. Dường như không khí giữa họ đã trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn sự nặng nề và áp lực trước đó.

“Minh, cậu có nhớ lần nào mà chúng ta đã cùng nhau làm thí nghiệm ở trường không?” An hỏi, đôi mắt sáng lên với niềm vui.

“Làm sao quên được chứ! Đó là lần tớ làm nổ một cái ống nghiệm trong phòng thí nghiệm. Cậu đã suýt bị giáo viên phạt vì đã để tớ làm thí nghiệm mà không có sự giám sát,” Minh cười lớn, khiến An cũng không nhịn được mà cười theo.

“Thật sự là không bao giờ tớ quên được cảnh đó! Nhưng điều tớ nhớ nhất là cách cậu không hề lo lắng. Cậu chỉ cười và chạy ra khỏi phòng thí nghiệm,” An kể lại, ánh mắt lấp lánh như những ký ức đẹp đẽ.

“Đó là một trong những khoảnh khắc vui vẻ nhất của chúng ta. Tớ không bao giờ muốn làm hỏng một cuộc thí nghiệm, nhưng điều đó lại làm cho nó trở nên thú vị hơn,” Minh tiếp lời, trong lòng cậu cũng cảm thấy ấm áp khi nhớ lại những kỷ niệm đó.

Họ tiếp tục trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện về gia đình, về những giấc mơ và hy vọng của bản thân. An cảm thấy như mình đang trở về với những ngày tháng vô tư, nơi mà mọi lo lắng đều không còn nữa.

---

Tối hôm đó, khi An trở về nhà, cậu cảm thấy tràn đầy năng lượng và hy vọng. Buổi gặp mặt không chỉ giúp cậu gần gũi hơn với Minh mà còn mở ra những cánh cửa mới trong tình bạn của họ. An quyết định rằng từ nay trở đi, cậu sẽ cố gắng giữ liên lạc thường xuyên hơn, không chỉ để học hỏi mà còn để sẻ chia những khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống.

Tuy nhiên, trong sâu thẳm lòng mình, An cũng biết rằng mối quan hệ của họ không chỉ đơn thuần là tình bạn. Cảm giác đó, mặc dù chưa được thừa nhận, vẫn đang âm ỉ trong tâm trí của cả hai. An tự hỏi liệu có phải đây chính là thời điểm thích hợp để họ bắt đầu khám phá những cảm xúc khác nhau, hoặc có thể họ cần một khoảng thời gian nữa để hiểu rõ hơn về bản thân và về nhau.

---

Ngày tiếp theo, An quyết định đến trường sớm để ôn lại bài vở. Cậu muốn chuẩn bị tốt cho kỳ thi sắp tới, nhưng trong lòng cậu vẫn nhớ về cuộc trò chuyện với Minh. Cảm giác vui vẻ và phấn khởi ấy như tiếp thêm động lực cho cậu học tập chăm chỉ hơn.

Khi bước vào lớp học, An thấy không khí khác lạ. Bạn bè cậu đang tụ tập và bàn tán sôi nổi về một cuộc thi quốc gia sắp diễn ra. Cậu nghe thấy những cái tên nổi bật, những người có thành tích xuất sắc. Điều đó khiến cậu cảm thấy áp lực và lo lắng. An hiểu rằng để được như họ, cậu không chỉ cần nỗ lực học tập mà còn phải đối mặt với sự cạnh tranh ngày càng gay gắt.

Trong khi suy nghĩ, cậu bất chợt nghe tiếng gọi từ một người bạn. “An, cậu tham gia cuộc thi không? Nghe nói giải thưởng rất lớn đó!”

An mỉm cười đáp: “Tớ đang suy nghĩ về điều đó. Nhưng có lẽ tớ cần phải tập trung hơn vào những gì tớ đã học.”

“Đừng lo quá! Tớ tin cậu có thể làm được. Cậu luôn là học sinh xuất sắc mà!” Người bạn khích lệ.

“Cảm ơn cậu,” An nói, lòng cậu dâng lên một cảm giác tự tin. Cậu biết mình cần phải nỗ lực hơn nữa, không chỉ vì bản thân mà còn vì Minh, để chứng minh rằng cậu có thể đạt được những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

---

Khi buổi chiều đến, An lại gặp Minh ở quán cà phê. Lần này, không khí giữa họ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Họ cùng nhau ôn lại những bài học, cười đùa về những lần sai sót trong học tập, và chia sẻ về những điều họ muốn làm trong tương lai.

“Tớ muốn trở thành một nhà hóa học,” Minh nói với ánh mắt đầy ước mơ. “Tớ muốn phát minh ra những sản phẩm hữu ích cho mọi người.”

“Còn tớ, tớ muốn làm một giáo viên,” An nói, lòng cậu tràn đầy niềm đam mê. “Tớ muốn dạy cho những đứa trẻ những điều tớ đã học, và hy vọng có thể truyền cảm hứng cho chúng.”

“Đó là một ước mơ tuyệt vời,” Minh nói, ánh mắt cậu sáng lên. “Chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện ước mơ của mình, đúng không?”

“Đúng vậy,” An đáp, lòng tràn đầy nhiệt huyết.

---

Khi buổi chiều trôi qua, An và Minh cùng nhau bước ra khỏi quán cà phê, cảm nhận không khí se lạnh của một buổi chiều mùa đông. Họ đi dạo trên con phố nhỏ, nơi mà những kỷ niệm đẹp của họ vẫn còn in đậm trong từng góc phố. Dù cả hai đều biết rằng tương lai còn nhiều điều không chắc chắn, nhưng ít nhất, họ đã quyết định sống trọn vẹn với hiện tại và khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống.

Và giữa những ồn ào của cuộc sống, tình bạn của họ vẫn như một ngọn lửa ấm áp, dẫn dắt họ trên con đường mà cả hai đã chọn. Họ cùng nhau đối mặt với những thử thách, cùng nhau trưởng thành và không ngừng tìm kiếm những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

An mỉm cười nhìn Minh, cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn đầy trong lòng. Cậu biết rằng dù có điều gì xảy ra trong tương lai, cậu sẽ luôn có Minh bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top