Chương 26

CHƯƠNG 26:

Trong suốt một tuần sau đó, sự quan tâm của Thế Long đối với Khánh My không có gì sánh nổi, từ việc chọn trường, chọn chỗ ở, mua các dụng cụ học tập, vật dụng hằng ngày đều do một tay Thế Long chuẩn bị. Thậm chí Thế Long còn dành hẳn một tuần để bay sang New York – nơi Khánh My sẽ đến để lo liệu chu đáo cho cô.

Duy Minh đã nghỉ việc, suốt ngày ở nhà nên thấy hết tất cả nhưng lại không nói gì, vì nó hiểu rõ mình cũng không có quyền can thiệp vào chuyện đó.

Đến giờ này, Duy Minh thoáng ân hận, chẳng phải nó đã biết rõ người quan trọng nhất trong lòng Thế Long là ai rồi sao vẫn như con thiêu thân lao vào cuộc hôn nhân này chứ. Rõ ràng biết như vậy nhưng vẫn quyết định liều mình, để đổi lại được gì chứ? Để bây giờ ngay cả ghen tuông nó cũng không có quyền.

Nhưng Duy Minh cũng nhận được giải “an ủi” của Thế Long khi trong một tuần bận rộn đó, Thế Long vẫn có chút xíu để mắt đến nó. Thật ra Duy Minh cũng không muốn ngồi một mình ở nhà trong khi chồng mình ra ngoài chạy đôn chạy đáo nên nó đã chủ động ra ngoài tìm một lớp đào tạo khác. Nhưng rút kinh nghiệp lần trước, lần này Duy Minh lựa chọn rất cẩn thận, hậu quả là do cẩn thận quá nên không chọn được khóa nào vừa ý. Thế Long phát hiện ra nó vẫn ráng tìm một khóa học khác, nghĩ đến chuyện cũ liền cau mày, hắn đang rất bận, lỡ nó lại gặp chuyện gì phiền càng thêm phiền nên tối cuối tuần, hắn tranh thủ về sớm ngoắc Duy Minh lại bàn bạc.

Mấy hôm nay bị bỏ rơi, nay được Thế Long chủ động đòi nói chuyện nên nó vừa mừng rơn cũng có chút rụt rè: “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”

Thế Long bỏ qua thái độ ngập ngừng của nó, gương mặt hắn thấy rõ sự mệt mỏi do chạy đông chạy tây mấy bữa nay: “Cậu vẫn đang tìm lớp học à?”

Duy Minh càng thêm bối rối, đầu cúi thấp hơn, sợ Thế Long sẽ giận dữ vì điều này nên lí nhí mãi vẫn không nên lời. Thế Long lại không để ý đến nó, thờ ơ nói tiếp: “Đừng ra ngoài kiếm chuyện nữa…”

Nó gục mặt, trong lòng than thở “Biết ngay mà!”

Nhưng Thế Long không để nó phải thất vọng lâu, nhanh chóng nói tiếp: “Cậu về AJ đi, tôi sẽ sắp xếp quản lý mới đào tạo cho cậu”

Nghe hắn nói xong, Duy Minh cười tươi như hoa, cảm ơn rối rít mặc cho Thế Long xoa xoa thái dương rồi chậm rãi đi về phòng.

+++

Suốt những ngày sau đó, Thế Long vẫn bận túi bụi không hề quan tâm đến nó. Mãi đến khi cô thư kí đến tận nhà bảo nó ngày mai chuẩn bị đi làm lại nó mới dám chắc là Thế Long không gạt nó.

Ngày đầu tiên trở lại công ty, Duy Minh được chào đón nồng nhiệt bởi các đồng nghiệp cũ, có lẽ một phần là do uy danh “Tổng giám đốc phu nhân”. Nhưng điều đáng nói là chị Hương quản lí đã bị điều lên quản lí khách sạn, nhà hàng này vừa có quản lý mới về, nghe mọi người đồn đó là một người đàn ông vô cùng khó tính, tuy nhiên, hôm nay cũng là hôm đầu tiên ông ta vào làm việc.

Đồng hồ lớn ở đại sảnh đã chỉ đúng giờ làm việc, theo nguyên tắc thì mọi người phải bắt đầu xếp hàng để báo danh với quản lý, nhưng do quen với chị Hương vốn ôn hòa, dễ dãi nên một số người vẫn túm tụm lại nói chuyện, mà lần này Duy Minh trở thành trung tâm để mọi người hỏi thăm. Trong lúc nó chưa biết làm sao để thoát ra khỏi vòng người này thì một chất giọng trầm trầm vang lên: “Trước khi vào công ty các người không được học cách xem đồng hồ à?”

Câu nói vừa dứt, cả căn phòng chìm vào im lặng, người đàn ông đó nhắc lại lần nữa: “Vẫn chưa hiểu à?”. Vừa nghe xong thì mọi người trợn mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy lại xếp thành một hàng dài, ai nấy cũng ráng chỉnh chu lại quần áo, chỉ còn một mình Duy Minh ngơ ngác chạy lại đứng cuối hàng.

Đợi đám đông nhốn nháo ổn định trở lại rồi người đàn ông đó mới chậm rãi đứng dậy, cất giọng đầy uy lực: “Tôi là quản lý mới của các bạn, từ đây trở về sau, tôi mong rằng dù trong bất kì hoàn cảnh nào, mọi người hãy hợp tác, phối hợp và giúp đỡ nhau trong công việc”

Vừa dứt lời thì một tràn vỗ tay vang lên không ngớt, sau đó một cô gái mạnh miệng hỏi tên, anh ta mỉm cười trả lời: “Tôi họ Trịnh tên là Thanh Hòa, còn ai có vấn đề gì không?”

Không biết lại thêm một cô gái nào đó to gan lớn mất đùa cợt: “Trịnh quản lý ơi, anh vừa đẹp trai, ngón áp út lại chưa đeo nhẫn, nữ nhân viên chúng em có cơ hội không ạ?”

Mấy cô gái trong hàng lại cười rộ lên, không khí bỗng chốc trở nên thoải mái hơn khá nhiều. Trong khi đó Trịnh quản lý vẫn tỏ ra không hề tức giận, thậm chí còn mỉm cười: “Nữ nhân viên AJ tài mạo hơn người, nhưng tiếc là tôi chỉ hứng thú với nhân viên nam thôi”

Vốn dĩ mọi người nghĩ câu hỏi này chỉ đặt ra cho vui, ai dè người đàn ông tên Thanh Hòa này lại nghiêm túc trả lời và còn trả lời sốc đến như vậy, khiến mọi người xôn xao một hồi rồi anh ta mới lên tiếng: “Tất cả xong chưa, điểm danh nào”

Mọi người mới vừa nghĩ quản lý mới cũng khá dễ chịu liền dẹp ngay suy nghĩ đó… Từng người từng người lên báo danh:

- Cô, tóc chấm vai phải cột lên. Tôi không muốn khi rót rượu tóc cô bết vào đồ ăn của khách.
- Cậu, không biết là quần áo à?
- Cô này, tôi không mượn gắn nơ gắn bướm gì lên đồng phục, nơi đây thực khách không cần thấy nhân viên làm nổi.
- Cậu, thắt lưng đồng phục màu đen, cậu không phân biệt được màu đen và màu nâu à?
- Cô… Cậu…

Sau một hồi soi mói, bới móc tỉ mỉ đến từng chi tiết thì Trịnh Thanh Hòa đã đứng trước mặt Duy Minh. Nó vốn là người cuối cùng, nãy giờ phải chứng kiến các đồng nghiệp bị “hành xác” nên càng lo lắng, đầu càng cúi thấp, rụt vai lại.

- Đứng thì khom người, đầu cúi thấp, lấm la lấm lét, cậu đến đây phục vụ hay đi ăn trộm vậy?
- … - Duy Minh ú ớ – Tôi…
- Cậu là Huỳnh Duy Minh? Đừng ỷ được Tổng giám đốc nhờ vả tôi dạy dỗ thì muốn làm gì thì làm, tôi bắt đầu tự hỏi cậu vào nhà hàng đẳng cấp như AJ này bằng cách nào.

Trước lời nói mỉa mai đó của Thanh Hòa, nó lại tiếp tục gục mặt xuống, đồng nghiệp xung quanh ngầm hiểu nháy mắt với nhau. Đúng là phép vua thua lệ làng, Duy Minh từ vị trí phu nhân Tổng giám đốc nay trở thành cái gai trong mắt của quản lý mới.

Mặc dù anh ta luôn nở nụ cười với mọi người nhưng vẫn giữ nét xa cách nhất định, đặc biệt đối với Duy Minh còn tỏ ra có chút khinh khỉnh. 

Nó nghĩ mãi mà không thông, không biết đã chọc vào chỗ nào của quản lý mà để bị ghét dữ vậy trời. Rõ ràng nó đâu có làm gì đâu mà mỗi câu mỗi chữ anh ta nói ra đều cố tính mỉa mai, chế giễu nó vậy.

- Khăn ăn gấp như thế à? Ngay cả việc gấp khăn ăn đơn giản vậy cũng làm không xong nữa hả?

Chữ “hả” được anh ta lên giọng cao vút khiến mọi người phải ngoái đầu lại nhìn, Duy Minh ngượng chín mặt, chỉ có thể thầm trợn mắt để bày tỏ sự không bằng lòng.

- Ngay cả ly uống nước, ly vang trắng, vang đỏ cậu cũng không biết đường phân biệt hả?

Duy Minh tức mà không dám nói, chỉ còn cách mím môi chịu trận. Nhưng tên quản lý này vẫn tiếp tục lải nhải:

- Các loại dao đặt bên phải dĩa kê, cách dĩa kê 2cm, chuôi dao cách mép bàn 2cm, đặt cách nhau 1- 2cm theo nguyên tắc dao ăn cá đặt bên phải dao ăn thịt. Thìa súp đặt bên phải và cách dao ăn cá 1-2cm. Nguyên lý vậy cậu cũng không biết sao? Trước giờ cậu cho khách ăn bốc hả?

Duy Minh nộ khí đầy người, liền lấy hết dũng khí quát lại: “Quản lý Trịnh, trong nhà hàng này có mấy trăm bàn, sao anh cứ phải kè kè theo soi mói tôi từng li từng tí vậy?”

Anh ta không những không biết ngượng mà còn hùng hổ nói lại: “Cậu tưởng tôi rảnh hơi lắm à? Nếu không phải gì mà huấn luyện, đào tạo cậu thì tôi cũng không cần phải đi theo quan sát làm gì. Cậu làm việc đơn giản là bày một bàn tiệc kiểu Tây thôi mà đã có quá nhiều sai sót, không muốn túm cũng không được. Đúng là gỗ mục khó đẽo!”

“…” Duy Minh cứng họng, dù gì thì nó cũng là người làm sai trước nên cũng không thể phản bác được gì, nhưng gì mà “gỗ mục khó đẽo” chứ, hóa ra hắn bảo mình là “gỗ mục” à? Tức quá đi!

Đồng nghiệp xung quang lại được dịp xì xầm bàn tán, xem nó như trò hề, bàn ăn kiểu Âu bị xếp lung tung cả lên, tên quản lý đứng khoanh tay nhìn nó không biểu cảm khiến tay chân nó cứ cuống cả lên.

+++

Buổi làm việc khổ sở đã trôi qua một nữa, giờ nghỉ trưa, Duy Minh uể oải bước vào căn tin. Đáng lẽ giờ nghỉ trưa sẽ là lúc xôm tu của nó vì được mọi người vây quanh trò chuyện, nhưng thấy nó bị tên quản lý mới soi mói tỉ mỉ, ai cũng biết nó lọt vào danh sách đen của Thanh Hòa rồi nên không ai dám tỏ ra quá thân mật nhưng cũng không dám lạnh nhạt vì nó vẫn là phu nhân Tổng giám đốc. 

Báo hại ai đi ngang cũng cười cười chào hỏi nó nhưng đều đi luôn, không ai chịu ngồi ăn chung. Cuối cùng Duy Minh độc chiếm một bàn, uể oải ăn suất cơm của nhân viên. Nó ngồi im lặng, chọc chọc nĩa vào đĩa mỳ Ý, ngẩng đầu chán nản nhìn kim đồng hồ nhích từng chút từng chút, trong lòng tự nhiên lại chán nản hơn khi nghĩ tới “chồng” mình đang lo lắng cho người con gái khác.

Một khay thức ăn đột nhiên xuất hiện đối diện với Duy Minh kèm theo giọng nói lảnh lót: “Bàn trống vậy mà không có ai ngồi à?”

Nó miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ đó là tên thủ phạm khiến mình bị đồng nghiệp chê cười, “xa lánh” – Trịnh Thanh Hòa.

“Hừ”, Duy Minh khẽ hầm hứ rồi cúi đầu giả vờ chuyên tâm ăn mỳ.

“Cậu không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?” Anh chàng quản lý không biết lịch sự thật hay đang ra vẻ đây. Nhưng Duy Minh thẳng thừng từ chối.

- Rất phiền
- Tại sao? – Quản lý Trịnh miệng thì hỏi tại sao nhưng lại không có biểu hiện gì muốn đứng dậy cả.
- Xung quanh nhiều chỗ như thế, việc gì cứ phải ngồi ở đây?
- Tôi không quen chật chội, vả lại cả cái bàn này chỉ một mình cậu ngồi thì thật là phí. – Anh ta trả lời tỉnh rụi

Rồi đột nhiên máu tự kỉ nổi lên khi nhớ lại hắn ta từng nói mình chỉ thích con trai, Duy Minh hùng hồn nói:

- Này, này… anh đừng bảo là muốn theo đuổi tôi đó nhé! Quên đi…
- Ờ… đúng là tôi có ý định theo đuổi cậu.
- Khụ – Đúng là tên quản lý mới này có tài làm người khác bị sặc, báo hại Duy Minh phun nguyên cọng mỳ vừa mới bỏ vào miệng ra.
- Anh… anh… khụ khụ – Giọng nói của Duy Minh bị đứt quãng bởi tiếng ho sặc sụa không dứt.

Một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt Duy Minh, nó thấy nhưng giả vờ cúi đầu xuống, trong lòng còn đang phân vân không biết nên nhận hay không thì hắn đã đe dọa:

- Không lẽ còn muốn tôi lau cho cậu? – Thanh Hòa ngập ngừng rồi nói tiếp – Ok!

Tiếp theo, anh ta giả vờ làm động tác như sắp lau miệng cho Duy Minh. Nó liền hốt hoảng giật lấy tờ khăn giấy:

- Không cần, không cần, tôi tự lau được!

Đợi nó lau xong rồi đối phương mới chậm rãi nói tiếp, tay cầm nĩa bạc trộn trộn món mỳ vô cùng điêu luyện: 

- Xong rồi chứ gì? Vậy chúng ta bàn về việc tôi “theo đuổi” cậu nhé!
- Cái cái… cái gì? – Tên quản lý mới này đúng là có sở thích làm người ta sặc, ăn nói trắng trợn thế kia, may mà nó đã có kinh nghiệm xương máu lúc nãy nên kìm chế được.
- Haha – Thanh Hòa cười đầy sảng khoái trước thái độ của nó, tuy phòng ăn giờ nghỉ trưa rất ồn ào nhưng giọng cười đó vẫn gây độ chú ý không nhỏ.

Thấy mình đã làm phiền mọi người trong phòng nên hắn khẽ đứng dậy, lịch sự xin lỗi tất cả: “Sorry mọi người, mọi người cứ tự nhiên!” rồi lại nở nụ cười nho nhã ngồi xuống, hoàn toàn khác với nụ cười khả ố lúc nãy. 

- “Theo đuổi” ở đây là do tôi nhận nhiệm vụ “theo đuổi” huấn luyện, đào tạo cậu. Cậu đừng ở đó mà tưởng bở, cũng đừng tưởng tôi sẽ dễ dãi vì có Tổng giám đốc chống lưng nhé.
- …!!! – Duy Minh hóa đá tại chỗ, dù nó chưa có ý gì với người đàn ông này nhưng dù sao là trai đã có “chồng” mà được người ta công khai theo đuổi vẫn rất tự hào chứ bộ, nó còn chưa kịp mừng được bao lâu thì đã bị đối phương dội một gáo nước lạnh rồi.

Duy Minh nghe xong liền cúi đầu nhìn chằm chằm vào dĩa mỳ Ý trước mặt, mặt đỏ còn hơn cả sốt spaghetti trong đó, không hề để ý tới người đàn ông ngồi đối diện đang chống cằm nhìn nó mỉm cười đầy ẩn ý.

- Cậu mau ăn đi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi mà dĩa mỳ còn y nguyên kìa. – Trịnh quản lý vừa nói vừa nhướng mày vào dĩa mỳ.
- Ừm… vâng – Duy Minh lại luống cuống, tay chân lọng cọng làm sao lại để rơi cái nĩa xuống đất. 

Còn chưa kịp phản ứng thì nó đã thấy người đàn ông ngồi trước mặt đẩy ghế đứng dậy đi đến chỗ để dụng cụ mang về một cái nĩa mới, lịch thiệp đưa cho nó. 

Duy Minh lại lí nhí cảm ơn. Hắn ta lại tiếp tục mỉm cười với nó:

- Đây xem như là bài tập, mai mốt không đợi khách nhờ giúp đỡ mà cậu phải có mắt quan sát và nhanh nhạy đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng.

Lòng cảm kích của nó mới dâng lên liền xẹp xuống, cúi đầu chăm chú ăn mỳ. Còn Thanh Hòa lại tiếp tục nhìn nó mỉm cười, sau đó hai người diễn rất tròn vai diễn viên kịch câm: ăn xong rồi mạnh ai nấy dẹp, đường ai nấy đi.

Nhưng Duy Minh không để ý không có nghĩa là các đồng nghiệp trong phòng không thấy. Giờ làm việc buổi chiều, thái độ mọi người lại quay ngoắc 180 độ rôm rả xung quanh nó. Thậm chí một số người còn lợi dụng hỏi han:

- Duy Minh cậu quen với quản lý trước rồi à?
- Cậu biết số điện thoại anh ấy không?
- Cậu làm gì mà được anh ấy ngồi ăn chung vậy? Hai người có hẹn trước à?
- Quản lý biết cậu đã kết hôn chưa?

Oành, câu hỏi cuối này như đá đập vào đầu nó, Duy Minh vội vàng xua tay từ chối không trả lời câu nào, chỉ nói qua loa: “Mọi chuyện không như mọi người nghĩ đâu, thật sự tôi và quản lý không có gì mà”

Đang nói chuyện thì đột nhiên cửa thang máy VIP kêu cái “Ding” một tiếng, trong đó một đoàn người bước ra. Bóng dáng anh tuấn quen thuộc của Thế Long đang dẫn đầu đoàn người đó, Tổng giám đốc thong thả bước ra, hai tay đút vào túi quần, chân mày hơi chau lại, nghiêm khắc đến mức không ai dám tới gần, ngay cả Duy Minh cũng vậy, nó ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của Thế Long đang càng lúc càng đến gần, mãi đến khi đồng nghiệp bên cạnh kéo kéo vạt áo nó mới nhớ làm động tác cúi đầu chào 45 độ quen thuộc.

Cả đám người cung kính “Chào Tổng giám đốc”

Duy Minh cũng vội vàng cúi thấp người thêm chút nữa, sợ động tác có gì đó khác người lại bị tên quản lý kia mắng té tát.

Tiếng giày da chắc nịch đột nhiên dừng lại trước đoàn người, im lặng một lúc, một số trưởng phòng trong đoàn người ấy đều chớp mắt nghi hoặc, ai cũng đưa mắt nhìn về bóng dáng nhỏ bé của Duy Minh ở cuối hàng mà không ai dám nói gì.

Cảnh tượng một nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty đứng trước một nhóm nhân viên phục vụ đang cúi đầu hành lễ thật kì quặc, mãi cho tới khi trợ lý Tổng giám đốc lên tiếng mới phá tan bầu không khí đó:

- Tổng giám đốc, có vấn đề gì ạ?
- … - Thế Long im lặng.

Còn Duy Minh ở phía sau giật thót tim, sợ mình đã làm gì sai sót mất mặt anh ta rồi sao? Không lẽ chuyện mình xếp bàn ăn kiểu Tây không xong đã bị truyền lên đến tầng 40?

- Không, đi thôi. 

Giọng nói hờ hững, thái độ lạnh lùng của Thế Long khiến Duy Minh cảm thấy thật khó tả… Chẳng phải sợ Tổng giám đốc đứng lại quát mắng mình sao? Sao người ta vừa đi mày lại thấy tiếc nuối thế này? Sao lại ngốc thế chứ. Mày đang chờ cái gì? Tổng giám đốc còn bao nhiêu việc ở công ty và còn việc lo liệu cho Khánh My đi du học, mà tuyệt đối không được gây thêm phiền phức cho Tổng giám đốc nữa.
Trong phòng thay đồ sao giờ làm, bầu không khí đã yên lặng trở lại, mọi người đã về hết, chỉ còn lại một mình Duy Minh. Cuối cùng nó cũng đã được thay bộ đồ dễ chịu này rồi. Đối với nó, một việc nhỏ nhặt này cũng có thể trở thành niềm vui, khiến nó cười toe toét.

Đang tháo đôi giày đồng phục ra thì di động đột nhiên kêu “bíp” một tiếng báo có tin nhắn tới. 

Là tin nhắn của Thế Long, không hiểu sao trong lòng Duy Minh lại thấy rất chờ đợi những tin nhắn như vậy. Nhưng hi vọng nhiều rồi thất vọng, tin nhắn chỉ gọn lỏn: “Tôi bận, cậu về trước đi”

Duy Minh đờ đẫn cầm điện thoại, nó đã đọc đi đọc lại tin nhắn ngắn ngũn đó mấy lần rồi mới thều thào: “Bận đến thế sao?...”

Tâm trạng của nó đang từ “gió xuân phơi phới” trở thành “âm u như sắp mưa”. Một cảm giác chua chát cuộn lên trong lòng, trở thành động lực giúp nó quay lại phòng ăn, chỉ bật một cái đèn trong góc rồi tự mình tập luyện dọn bàn ăn.

Vừa làm nó vừa quyết tâm, ít nhất cũng không thể để Tổng giám đốc mất mặt, phải ráng học cho được, về nhà xếp một bàn tiệc kiểu Tây hoàn chỉnh cho Thế Long xem. Nhưng ông trời vẫn hay phụ lòng người, dù nó quyết tâm nhưng mớ bát đĩa, dao nĩa, ly tách,… vừa nhìn đã rối tinh rối mù lên. 

Không biết nó bất cẩn thế nào lại làm rơi cả mớ dao nĩa xuống đất nghe loảng xoảng.

- Ai đó? 

Giọng nói lạnh lùng đó chẳng phải của Quản lý Trịnh sao? Điều này càng khiến Duy Minh luống cuống hơn, có mấy cái nĩa mà nhặt mãi không xong. 

Trái với dáng vẻ luống cuống của nó, Trịnh Thanh Hòa điềm đạm bước vào trong, bật đèn sáng trưng rồi bước đến chỗ nó, nhíu mày nhìn bàn ăn hỗn độn, các đồ vật bị xếp ngổn ngang:

- Có nghị lực mà không có kiến thức chỉ có nước phá hoại thôi!

Ánh sáng bất ngờ này chói mắt quá, khiến nó phải nheo mắt lại. Từng lời nói lạnh lùng đó như ngàn tảng đá nặng ném vào Duy Minh, nó chưa kịp phản ứng yếu ớt thì người đàn ông đó đã cởi cái áo khoác ngoài, miệng nói đều đều:

- Ly này để rượu vang trắng, ly này vang đỏ, ly kia là champagne, ly đó để nước uống.
- Dao này để cắt thịt, dao đó để ăn cá, dao nhỏ nhất không có răng cưa là dao để phết bơ.
- Khoảng cách giữa các đĩa trên bàn ăn phải cách đều nhau.
- Bộ đồ ăn khai vị ở ngoài cùng, sau đó là bộ đồ ăn chính, đồ ngọt để trên cùng.
- …

Duy Minh còn chưa kịp định thần thì anh ta đã nói xong. Nó tròn mắt ngạc nhiên, lòng tự hỏi “Anh ta đang dạy mình đó hả?”, đến khi não bộ nó phân tích thông xin xong, trả lời “Ừ” thì hắn đã dạy xong, khoanh tay trước ngực nhìn nó ra chiều thách thức. Duy Minh lại trở lại dáng vẻ rụt rè:

- Anh… anh nói lại được hông? Tôi nghe không kịp – Nó im lặng một chút rồi nói tiếp – Mà chậm chậm thôi nha, để tôi lấy vở ra ghi lại.

Rồi không đợi đối phương đồng ý, nó đã lục trong tủ đựng đồ của mình ra một quyển vở nhỏ và một cây bút, hai mắt háo hức nhìn Trịnh Thanh Hòa, khiến hắn muốn từ chối cũng không được, đành phải nhượng bộ nói lại tất cả một cách chậm thật chậm.

Thật ra lúc nãy Thanh Hòa chuẩn bị ra về rồi, nhưng đi ngang phòng này thấy có ánh đèn ở trong góc lại thêm tiếng động khá lớn nên tò mò bước vào xem thì thấy Duy Minh đang loay hoay trong đó. Khi bước lại gần mới thấy thì ra cậu nhóc đang tập luyện, điều này khiến anh khá bất ngờ. Vì vừa nhận làm việc đã bị giao cho việc đào tạo riêng một nhân viên thế này khiến Thanh Hòa liên tưởng đến những kẻ có người chống lưng, vừa chảnh chọe vừa không ham học hỏi, nhưng bây giờ hắn mới thấy Duy Minh không dở dở ương ương như mình tưởng tượng, ngược lại còn tỏ vẻ rất chịu tìm tòi, cần cù bù thông minh như thế cũng tốt. 

Cảnh tượng nó tự mình vật lộn với mớ dụng cụ trên bàn khiến anh tự nhiên thấy ấm áp và thú vị, quyết tâm sẽ dạy dỗ cậu nhóc này thật tốt.

Anh ta bắt đầu dạy nó cách bưng 4 đĩa một cách dễ dàng, cách gấp khăn ăn đơn giản,…

- Cái dao như lá kia dùng để làm gì? – Duy Minh tò mò
- Là loại dao chuyên dùng cho ăn salad cá cũng như các món cá khác. Nếu bày dao này có nghĩa là trong thực đơn sẽ có món cá, nhưng trước khi phục vụ cậu phải hỏi thực khách có kiêng kị hay dị ứng gì không.
- Ừm… Thế hai cái kia là sao? Sao phân biệt được? – Lâu lâu mới được thỏa trí tò mò nên Duy Minh cứ hỏi tới.

Còn Thanh Hòa vẫn từ tốn trả lời, hai tay cầm hai cái dao lên minh họa: “Dao có răng cưa này rất sắc, dùng để ăn thịt, đặc biệt là các món sườn, còn dao nhỏ nhỏ kia, không có răng cưa dùng để phết bơ lên bánh mỳ, khi dọn lên để riêng ra với dĩa ăn bánh mỳ, mặt dao hướng vào trong, nằm khoảng ¼ cái đĩa”

Anh ta giới thiệu một cách rành mạch rõ ràng như thế khiến Duy Minh không thể không nhìn bằng ánh mắt sùng bái.

- Sao thế? – Thanh Hòa nhíu mày hỏi
- À… Chỉ thấy sao Quản lý Trịnh lại biết nhiều quá.

Nghe Duy Minh nói vậy, anh ta khẽ cười, cặp kính trên sóng mũi hơi trễ xuống. Lần đầu tiên Duy Minh nhìn kĩ gương mặt người đàn ông này, nhìn cũng khá đẹp trai, nghe mấy bà tám trong công ty nói anh đã ba mươi tuổi nhưng nhìn rất trẻ, vừa phong trần lại toát lên nét ngạo mạn, cặp kính không thể che đậy được đôi mắt đẹp ẩn đằng sau nó. 

Không biết động lực nào lại khiến nó dám kiễng chân lên, vô thức đưa tay đẩy cặp kính sắp trượt lên, khiến vài sợi tóc mềm mại trước trán Thanh Hào rũ xuống.

Anh ngẩn ra vì động tác bất ngờ mà… khiêu khích này, ánh mắt nhìn nó chằm chằm. Duy Minh dương như cũng nhận ra mình có phần hơi táo báo nên vội kiếm lý do:

- Quản lý đừng hiểu lầm, tại tôi thấy kính anh sắp rớt mà hai tay anh đã bận cầm hai dao nên tôi mới giúp đẩy nó lên thôi.

Lúc này Thanh Hòa đã trở lại bình thường, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt.

- Được rồi, hôm nay cũng muộn rồi. Về thôi.
- Hả? Về… về hả? – Nhưng mà Thế Long chưa về, Duy Minh vừa suy nghĩ lại tự cốc đầu mình, mày đợi gì nữa chứ rồi nói lại – À, cảm ơn quản lý đã chỉ bảo. Anh đi thong thả nhé.
- Cái gì mà thong thả? Cậu không về sao?
- À à, về chứ - Duy Minh lưỡng lự rồi lắp bắp
- Vậy đi thôi. Năm phút nữa, bãi đỗ xe.
- … - Duy Minh vẫn chưa hiểu ý câu nói này bèn hỏi lại – Năm phút nữa sao ạ?

Thanh Hòa quay lại trợn mắt với nó: “Là tôi rảnh, tôi dư xăng nên muốn đưa cậu về, năm phút nữa ra bãi đỗ xe được chưa?”

Lần này thì nó đã hiểu, trước ánh mắt sắc lẹm của anh chàng quản lý khiến nó không có cơ hội từ chối, bèn gật gật đầu như chẻ củi. 

Lên xe, Duy Minh đọc địa chỉ nhà mình, à nhà Thế Long như cái máy, sau đó cả hai chìm vào im lặng. Thanh Hòa đã mấy lần định bắt chuyện nhưng thấy nó lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ nên thôi. 

+++

Liên tục hai tuần sau đó, Duy Minh và Thế Long như hai kẻ xa lạ sống chung nhà, sáng thì hắn đi sớm hơn, tối thì về muộn hơn. Còn Duy Minh tối nào sau giờ làm việc lại thực hành thêm với Thanh Hòa, lâu lâu hứng chí hắn còn rủ nó đi ăn khuya. Báo hại công ty lại râm ran vài lời đồn thổi giám đốc phu nhân và quản lý mới có gian tình, Duy Minh nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu cười cười, có ý nghĩ thoáng qua trong đầu nó: “Tổng giám đốc nghe được tin đồn này có mắng nó không nhỉ?” rồi sao đó lại tự mắng mình ngốc “Thế Long còn phải lo cho Khánh My đi du học nữa mà, đâu có rảnh rổi hóng tin tức của mày chứ”

Duy Minh thật không hiểu nỗi, tự nhiên hai người trước đây dù không thân thiết nhưng cũng không xa lạ như bây giờ, cả hai chiến tranh lạnh hoàn toàn vô cớ. 

Hết tuần thứ hai, cũng là ngày Khánh My chuẩn bị lên đường, nhà họ An quyết định tổ chức một bữa tiệc kết hợp giữa hợp tác làm ăn với tiễn cô con gái nuôi lên đường sang New York, cũng trong bữa tiệc này, cục diện chiến tranh giữa Duy Minh và Thế Long đã có nhiều biến chuyển, nhưng cuộc chiến không khoan nhượng này có chiều hướng “nóng” lên hay “lạnh” đi thì phải chờ chap sau rồi. Hihi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top