Chương 9. Gặp lại tình nhân cũ
Edit: Cá Rô
Hứa Mộc An đi ở phía trước, Tiêu Cảnh Đình theo sau.
Dọc theo đường đi không ít người nhìn thấy Hứa Mộc An đi cùng Tiêu Cảnh Đình, đều mang theo sắc mặt quỷ dị.
"Cảnh Đình ca ca, ngươi đang đi đâu vậy?" Một thanh âm mềm mại truyền tới.
Tiêu Cảnh Đình theo âm thanh nhìn qua, phát hiện người nói chuyện là một cái nam nhân. Tuy rằng Tiêu Cảnh Đình đã sớm biết, thế giới này rất nhiều song nhi, đều xem như nữ hài mà nuôi lớn, nhưng mà nghe một người nam nhân nói chuyện bằng giọng điệu như vậy, vẫn có chút da đầu tê dại.
Nhìn bộ dạng người vừa tới, ký ức trong đầu Tiêu Cảnh Đình bỗng tỉnh dậy. Lúc Tiêu Cảnh Đình còn ở Tiêu gia, ngoại trừ Hứa Mộc An gã còn có mấy cái thị thiếp, khi gã bị đày đến đây, những thị thiếp đó không muốn đi theo gã chịu khổ, một đám vội vàng bỏ lại Tiêu Cảnh Đình tìm một con đường ra khác.
Tiêu Cảnh Đình là một tên không chịu cô đơn, sau khi tới thôn Thổ Khâu, liền có ý đồ câu kết làm bậy với vài tiểu ca diện mạo không tồi trong thôn. Đại đa số tiểu ca đều không để ý tới Tiêu Cảnh Đình, nhưng luôn có ngoại lệ, Khâu Bạch này chính là một trong số ngoại lệ đó.
Tiêu Cảnh Đình thích nghe người ta nịnh nọt, Khâu Bạch lại am hiểu làm vui lòng người, dỗ Tiêu Cảnh Đình tiêu không ít bạc trên người hắn, Khâu Bạch cũng là cái người tài giỏi, dỗ Tiêu Cảnh Đình đối với hắn nói gì nghe nấy, lại vẫn không để gã chiếm được chút tiện nghi gì từ hắn.
"Ta đi vào rừng." Tiêu Cảnh Đình nhàn nhạt nói.
"Đi vào rừng, trong rừng nguy hiểm như vậy, Tiêu ca ca, sao ngươi lại muốn đi đến nơi đó làm gì?" Khâu Bạch cực sợ hãi nói, Khâu Bạch một bên nói, một bên dùng ánh mắt trách cứ nhìn Hứa Mộc An.
"Không có tiền, không đi vào rừng phải chết đói, còn không bằng đi thử vận may." Tiêu Cảnh Đình nhàn nhạt nói.
Hứa Mộc An kỳ quái liếc nhìn Tiêu Cảnh Đình một cái, Tiêu Cảnh Đình người này rất coi trọng mặt mũi, thích phùng má giả làm người mập, lúc này vậy mà nói thẳng chính mình không có tiền.
Khâu Bạch miễn cưỡng cười cười, nói: "Tiêu ca ca, ngươi ở đây nói đùa cái gì vậy, không phải ngươi mới vừa bán ruộng sao, kia chính là một số tiền lớn đó."
"Thua hết." Tiêu Cảnh Đình không có mặt mũi nói chính mình mua tiêu dao tán, nói thẳng bản thân thua bạc.
Khâu Bạch che miệng, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Cảnh Đình ca ca, vận may của người không được tốt lắm a! Ngươi yên tâm đi, trời sinh ta tất hữu dụng, nghìn vàng tan hết còn trở lại, ngươi còn có thể thắng trở về."
"Không nói nữa, ta phải đi rồi." Tiêu Cảnh Đình lãnh đạm nói.
Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: Kiếp trước hắn chính là thiếu niên mười tốt a! Từ chối hoang dâm, từ chối bài bạc, từ chối ma túy, từ chối sòng bạc, vậy mà đời này không những đánh bạc lại còn hít ma túy, thật là, hắn như thế nào liền xuyên thành loại người cặn bã này đâu.
"Đi thôi, chúng ta đi sớm về sớm." Tiêu Cảnh Đình thúc giục Hứa Mộc An một tiếng.
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được." Hứa Mộc An vốn tưởng rằng có Khâu Bạch đến, Tiêu Cảnh Đình sẽ không muốn đi vào rừng nữa, không nghĩ tới đối phương còn rất kiên định.
Khâu Bạch nhìn bóng dáng Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An rời đi, trong mắt hiện lên vài phần khinh miệt.
"Đệ đệ, thế nào rồi?" Khâu Lễ đi ra.
Khâu Bạch lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: "Đều thua hết, thật là một tên phá của mà, khó trách bị Tiêu gia đuổi đi, nhiều đồng ruộng như vậy cũng phải tới mấy trăm lượng, kết quả..." Vốn là hắn còn muốn chiếm chút tiện nghi, không nghĩ tên này phá của tốc độ nhanh như vậy.
"Tên ngu ngốc này thật là hoang phí, đệ đệ ngươi cũng thật là, trước đó kêu ngươi đi tìm hắn, ngươi vẫn luôn không chịu, kết quả, hiện tại người ta đem tiền tiêu hết, chúng ta không moi được thứ gì." Khâu Lễ bất mãn nói.
Khâu Bạch cúi đầu, trước đó hắn cùng Tiêu Cảnh Đình có chút mâu thuẫn nên định lạnh nhạt Tiêu Cảnh Đình mấy ngày, kết quả, mới có mấy ngày, Tiêu Cảnh Đình liền đem tiền tiêu hết.
"Ca ca, ngươi nói, có phải hắn gạt người hay không, nhiều bạc như vậy, không thể nào lập tức liền tiêu hết." Khâu Bạch nói, thầm nghĩ Tiêu Cảnh Đình có thể còn giận dỗi hắn, cho nên mới cố ý nói như vậy.
"Hẳn là thật sự, vài cái bằng hữu nói cho ta, Tiêu Cảnh Đình ở trong thành lưu luyến nơi trăng hoa cùng sòng bạc, còn dính lên tiêu dao tán, mấy thứ này, cái nào cũng đều là vật đốt tiền, tên phá của này hẳn là đem bạc đều đốt hết mới phải vào rừng." Khâu Lễ nói.
Đáy mắt Khâu Bạch hiện lên vài phần khinh thường, lúc Tiêu Cảnh Đình vừa đến thôn Thổ Khâu, thanh danh vẫn còn rất tốt, bộ dáng gã đẹp, thực lực cũng không tồi, có hai mươi mẫu ruộng, nhà cửa cũng tạm được, đáng tiếc không bao lâu mọi người liền phát hiện, Tiêu Cảnh Đình ham ăn lười làm, là một tên không đáng tin cậy.
Khâu Bạch vốn còn muốn gả cho Tiêu Cảnh Đình làm bình thê, sau nhận rõ Tiêu Cảnh Đình bộ mặt thật, lập tức đánh mất ý niệm này.
Tiêu Cảnh Đình đi theo sau Hứa Mộc An, không khỏi có chút ủ rũ, quan hệ giữa hắn cùng Hứa Mộc An thật vất vả mới hòa hoãn một ít, kết quả, lúc nãy tên Khâu Bạch kia vừa đến làm trò, sắc mặt Hứa Mộc An dường như càng kém.
"Trong rừng rất nguy hiểm, chúng ta chỉ hoạt động bên ngoài thôi." Hứa Mộc An mở miệng nói.
Tiêu Cảnh Đình vội gật gật đầu, tỏ lòng trung thành nói: "Ta đã biết."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top