Chương 67. Mua linh tháp
Edit: Cá Rô
Tôn Miểu Miểu nhìn thấy Hứa Mộc An từ trong biệt viện đi ra, trong mắt lóe lên vài phần nghi hoặc.
Trước kia Tôn Miểu Miểu từng gặp Hứa Mộc An, Hứa Mộc An trong ấn tượng của nàng luôn mặc một thân y phục thô ráp, cả người cũng có chút âm u. Hứa Mộc An hiện tại ăn mặc tuy rằng đơn giản, nhưng nhìn ra được y phục đều là cấp bậc không thấp, cả người cũng lộ ra một cổ khí tức dương quang sáng lạn.
"Mộc An, ra ngoài đó à?" Tôn Miểu Miểu đi đến bên người Hứa Mộc An hỏi.
Hứa Mộc An nhìn thấy Tôn Miểu Miểu thì có chút ngoài ý muốn, trước kia Hứa Mộc An cũng gặp qua Tôn Miểu Miểu vài lần rồi, Tôn Miểu Miểu nhìn thấy y đôi mắt cũng không thèm liếc một cái, càng không cần phải nói là đi tới chào hỏi.
"Đúng vậy! Trong nhà thiếu không ít thứ nên định ra ngoài mua thêm một chút." Hứa Mộc An nói.
"Nghe nói, đệ đem Cảnh Đình quản đến dễ bảo, không nghĩ tới hoa hoa công tử như Cảnh Đình cũng hồi tâm, Hứa thiếu đúng là có bản lĩnh." Tôn Miểu Miểu tràn đầy tán thưởng nói.
Tôn Khởi cùng Trịnh Lập Minh sau khi rời khỏi liền nơi nơi tuyên truyền Tiêu Cảnh Đình hiện tại biến thành thê quản nghiêm, đối với lão bà nói gì nghe nấy, bị lão bà quản đến dễ bảo, lão bà nói đông không dám nói tây, lão bà chỉ nam không dám chỉ bắc, bị lão bà quản đến không dám ăn chơi đàng điếm nữa.
Vốn dĩ Tiêu Cảnh Đình cực kì sĩ diện, nếu biết người khác đều cảm thấy hắn sợ lão bà, chỉ sợ sẽ thẹn quá thành giận, làm ra một ít chuyện vô liêm sĩ.
Hứa Mộc An cười cười, nói: "Cũng không phải là công lao của ta, ở thôn Thổ Khâu có một đoạn thời gian ăn bữa nay lo bữa mai, Cảnh Đình mới thu tâm một chút."
"Xem ra các đệ chịu không ít khổ ở thôn Thổ Khâu!" Tôn Miểu Miểu tràn đầy đồng tình nói.
"Tuy rằng chịu khổ không ít, bất quá là nhân họa đắc phúc." Hứa Mộc An nói.
Nghe Hứa Mộc An nói như vậy, Tôn Miểu Miểu lập tức nghĩ tới thiên tài địa bảo trong rừng núi phụ cận thôn Thổ Khâu, "Chúc mừng, Mộc An đệ thật là phúc nguyên thâm hậu."
"Cũng tạm đi, ta còn có việc, đi trước." Hứa Mộc An nói.
Tôn Miểu Miểu gật đầu: "Được."
Tôn Miểu Miểu nhìn bóng dáng Hứa Mộc An xoay người rời đi, sắc mặt âm trầm xuống. Lần này Tiêu Cảnh Đình trở về, đối với Tôn Miểu Miểu thực lãnh đạm, Tôn Miểu Miểu làm thế nào cũng không thể tiếp thu sự thật bản thân không sánh bằng một người nam nhân.
"Sao giờ mới đến?" Tiêu Cảnh Đình đang chờ ở cửa, nhìn thấy Hứa Mộc An thì thuận miệng hỏi.
"Gặp phải Tôn Miểu Miểu, chậm trễ một hồi." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, "Ò" một tiếng.
"Còn đợi ai nữa à?" Hứa Mộc An hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu: "Ừ, còn phải đợi nhị ca một chút, mắt nhìn của ta không được tốt lắm, một hồi nhị ca tới nhờ huynh ấy giúp ta nhìn xem."
Hứa Mộc An gật đầu, nói: "Cũng phải, khi nào nhị ca tới?"
"Hẳn là sắp tới rồi, thu xếp tốt cho tẩu tử xong liền tới." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An cười cười, nói: "Quan hệ giữa nhị ca cùng tẩu tử thật tốt."
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu: "Quả thật là vậy."
"Đợi có lâu không?" Tiêu Kình Phong đi ra hỏi.
"Còn tốt." Tiêu Cảnh Đình đáp.
"Nhị ca, chúng ta đi thôi." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu: "Được!"
...
Chờ ba người Tiêu Cảnh Đình tới cửa hàng, lập tức có một nhân viên được huấn luyện nghiêm chỉnh bước đến tiếp đãi.
"Đủ loại nhẫn trữ vật này là từ tay đại sư luyện khí Triệu Lệ làm ra, chẳng những kiểu dáng đẹp mà không gian bên trong còn đạt đến một trăm năm mươi mét vuông. Kết cấu không gian vô cùng ổn định, cất giữ đồ vật ở dã ngoại đặc biệt thuận lợi, một cái có giá một vạn hai ngàn lượng bạc."
Tiêu Cảnh Đình xoa xoa mũi, thầm nghĩ: Một vạn hai ngàn lượng, vốn dĩ hắn còn cảm thấy mình có chút bạc, đột nhiên lại phát hiện mình thật nghèo!
"Hai vị Tiêu thiếu gia, các vị có yêu cầu gì không ạ?" Nhân viên tiếp đãi hỏi.
Tiêu Cảnh Đình hắng hắng giọng, ra vẻ trấn định nói: "Lại xem thêm những món khác đi."
Trong lòng Tiêu Kình Phong có chút lay động, nhưng nghĩ đến giá cả lại chùn bước. Sau khi giết chết con mồi ở dã ngoại, sợ mùi máu tươi dẫn yêu thú khác tới nên bình thường bọn họ đều tốc chiến tốc thắng, có đôi khi chỉ có thể lấy đi những bộ phận đáng giá nhất trên người yêu thú, vô cùng lãng phí. Nếu có nhẫn trữ vật thì khác, chỉ là nhẫn trữ vật thật sự quá mắc, tình hình chung đội lính đánh thuê đều dùng túi trữ vật.
Tiêu Kình Phong lưu luyến nhìn mấy cái nhẫn không gian một cái liền dời trận địa đến nơi khác.
"Bên này là phù chú, phù chú bên trong cửa hàng chúng ta phẩm chất đều rất cao, bên này là phù chú cấp bốn, bên này là cấp năm, bên này là cấp sáu. Phù chú cấp bốn có giá trên dưới một trăm lượng, phù chú cấp năm trên dưới hai trăm lượng, phù chú cấp sáu trên dưới bốn trăm lượng. Ở ngoài dã ngoại đụng phải yêu thú cao cấp, phù chú là vũ khí sắc bén cần thiết, có đôi khi nhiều thêm một lá bùa, chính là nhiều thêm một cái mệnh đó!" Nhân viên tiếp đãi nói.
Hứa Mộc An nghĩ đến dáng vẻ ném phù chú hết lá này đến lá khác kia của Tiêu Cảnh Đình, chỉ cảm thấy bạc trắng bóng đều ném đá trên sông.
"Gần nhất chúng ta sẽ không tham dự chiến đấu, lại xem thứ khác đi." Hứa Mộc An nói.
Nhân viên tiếp đãi cười cười: "Các vị đến khu pháp khí cao cấp của tiệm chúng ta xem chút đi, gần đây mới nhập một kiện pháp khí rất thích hợp với Cảnh Đình thiếu gia."
Hứa Mộc An cười nói: "Được!" Hứa Mộc An chưa thấy qua bao nhiêu pháp khí cao cấp, chỉ là cảm thấy dù mua không nổi, đi xem tăng thêm kiến thức cũng tốt.
"Các vị mời đi theo ta."
"Đây là một cái linh tháp chuyên môn chế tạo vì linh thực sư dùng để trồng trọt, phía trên có trận văn tăng phúc tác dụng của linh lực. Khi Tiêu thiếu gia thi triển Vạn Vật Sinh Trưởng, có linh tháp này phối hợp, phạm vi tác dụng của thuật Vạn Vật Sinh Trưởng của ngài có thể mở rộng một nửa, những pháp thức khác cũng giống như vậy."
"Tài liệu dùng để chế tạo linh tháp này vô cùng cứng cỏi, linh tháp có thể biến lớn, đụng phải yêu thú thật sự không đối phó được còn có thể trốn vào bên trong linh tháp, linh tháp sẽ hoàn toàn che giấu khí tức của tu sĩ, thời gian dài, yêu thú rời đi, hẳn là có thể nhặt về một cái mệnh." Linh tháp là chuyên môn chế tạo vì linh thực sư, rất nhiều linh thực sư sức chiến đấu không cao, vì vậy luyện khí sư dụng tâm lương khổ khai phá ra cái công năng này.
"Linh tháp này đồng thời cũng là một kiện pháp khí có thể dùng để đối chiến, dùng pháp khí này đối chiến với người Luyện Khí tầng tám, thậm chí Luyện Khí tầng chín cũng sẽ không yếu thế. Pháp khí này kỳ thật là một bán thành phẩm, nếu có cơ duyên mà nói, Tiêu thiếu ngài còn có thể thăng cấp cho nó."
Tiêu Cảnh Đình nghe đến ánh mắt liên tục sáng lên, "Pháp khí tốt như vậy cần không ít bạc đi."
"Mười hai vạn lượng, có điều có thể trả tiền theo kỳ, nhưng phải thêm một ít lợi tức. Tiêu thiếu gia có thể làm một tấm thẻ bạc, tiền cọc ba vạn, về sau mỗi tháng chuyển một vạn lượng bạc, liên tục chuyển mười tháng là được rồi."
Tiêu Cảnh Đình mở to mắt, thế giới này vậy mà cũng có chế độ trả tiền theo kỳ đối với đồ vật giá trị lớn như vậy, có điều Tiêu Cảnh Đình ngẫm lại cũng không kỳ quái. Lịch sử đại lục Man Hoang dài hơn so với lịch sử của địa cầu nhiều, thời gian dài như vậy, có chế độ trả tiền theo kỳ cũng không có gì lạ. Tiền cọc ba vạn, lại thêm một vạn mỗi tháng trong liên tục mười tháng, chính là mười ba vạn, nhiều thêm một vạn lượng bạc, thật sự là hắc muốn chết.
"Tiêu thiếu gia, kiện pháp khí này do một tu sĩ Trúc Cơ kỳ luyện chế, cửa hàng chúng ta cũng chỉ có một cái, nếu ngài thật sự muốn thì nhất định phải nhanh tay lên, nếu chậm tay, bị người khác đoạt mất là không còn nữa đâu."
Tiêu Cảnh Đình nhìn ân cần mỉm cười trên mặt nhân viên tiếp đãi, chỉ cảm thấy lòng ngực như bị vuốt mèo cào qua.
Tiêu Kình Phong nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Cảnh Đình, linh tháp này rất thích hợp với đệ." Đúng là mắc một chút, nhưng mà có thể sử dụng thời gian dài. Lúc Tiêu Cảnh Đình mới Luyện Khí tầng bốn đã có năng lực kiếm bạc kinh người, hiện tại Luyện Khí tầng năm, năng lực kiếm bạc hẳn là càng cao hơn một ít mới đúng.
Hứa Mộc An nhìn bộ dáng Tiêu Cảnh Đình, nói: "Hay là cứ mua nó đi."
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu: "Được rồi."
Tiêu Cảnh Đình hạ quyết tâm liền dứt khoát mua linh tháp.
Nhân viên tiếp đãi nhìn Tiêu Cảnh Đình, nhịn không được có chút bất ngờ.
Vốn nhân viên tiếp đãi không trông cậy Tiêu Cảnh Đình sẽ thực sự mua linh tháp, sở dĩ cùng Tiêu Cảnh Đình nói nhiều như vậy là hy vọng Tiêu Cảnh Đình trở về sẽ nhắc tới pháp khí này với Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ, có lẽ Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ sẽ cảm thấy hứng thú đối với nó.
...
"Tiêu Kình Phong?" Một giọng nói mang theo chút ngờ vực truyền đến, Tiêu Kình Phong quay đầu, chân mày nhíu chặt lại.
Tiêu Cảnh Đình nhìn sang vài người đang đi tới, thấy bọn họ một thân mang phục sức lính đánh thuê, lập tức đoán được bảy tám phần thân phận đám người kia, đời người sao có thể không gặp lại!
Hoa Vũ Phong cầm đầu nhìn Tiêu Kình Phong, sắc mặt hơi trầm xuống, có mấy lính đánh thuê phía sau Hoa Vũ Phong nhìn thấy Tiêu Kình Phong vẻ mặt có chút trốn tránh.
"Cảnh Đình thiếu gia, đây là thẻ khách quý của ngài, ngài đã là khách quý cấp hoàng kim của cửa hàng chúng ta, về sau ngài tới mua đồ vật đều có thể giảm giá năm phần trăm, hoan nghênh lần sau lại đến." Nhân viên tiếp đãi tràn đầy ân cần nói.
Khuôn mặt Tiêu Cảnh Đình vặn vẹo một chút, thầm nghĩ: Cửa hàng này thật không biết làm ăn, đồ vật bán mắc như vậy mà chiết khấu còn thấp như thế, dù sao cũng phải cho cái giảm giá hai mươi phần trăm mới đúng.
Hoa Vũ Phong nghe thấy lời nhân viên tiếp đãi nói thì sửng sốt một chút. Dựa theo quy củ của cửa hàng, tiêu phí trên một ngàn lượng bạc là hội viên phổ thông, một vạn lượng bạc là hội viên bạc, trên mười vạn lượng bạc là hội viên hoàng kim, trên một trăm vạn lượng bạc là hội viên tử kim.
Hiện tại Hoa Vũ Phong là hội viên bạc, đột nhiên nghe được Tiêu Cảnh Đình là hội viên hoàng kim, Hoa Vũ Phong nhịn không được ghen ghét.
"Đi thôi." Tiêu Kình Phong nói với Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, ba người cùng đi ra ngoài, từ đầu tới cuối Tiêu Kình Phong đều không chào hỏi đám người Hoa Vũ Phong.
"Nhị ca, những người đó là đồng đội trước kia của huynh sao?" Rời khỏi cửa hàng, Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng vậy!"
Đã sớm biết trở về Mạc Thành sẽ chạm mặt những người đó, cũng từng tưởng tượng tới cảnh tượng gặp nhau, còn cho rằng sẽ rất khó chịu, gặp thật rồi mới phát hiện vẫn khá tốt, chuyện cũ không cần truy cứu, cũng đã qua.
"Nhị ca, người dẫn đầu kia lớn lên có một bộ mặt nhìn thật vong ân phụ nghĩa, cũng may huynh bị trục xuất rồi, nếu không sớm muộn gì cũng bị hắn liên lụy cho mà xem." Tiêu Cảnh Đình nói. Tiêu Cảnh Đình từng hỏi thăm qua tình trạng của đội lính đánh thuê, đội lính đánh thuê dưới sự dẫn dắt của Hoa Vũ Phong vẫn luôn xuống dốc, có rất nhiều người đã rời khỏi đội.
Tiêu Kình Phong cười cười, bộ dạng Hoa Vũ Phong lớn lên vẫn rất đoan chính, tính tình thì...
"Được rồi, đều là chuyện quá khứ." Tiêu Kình Phong nói. Hắn cũng không có ham mê làm người tốt, sau khi bị phản bội như vậy, muốn hắn lấy ơn báo oán đó là chuyện không có khả năng.
____________________________________________
Lời editor:
Nếu có ai thắc mắc về đơn vị tiền tệ thì là như này :v
110100 1.000 = 1 ngàn10.000 = 10 ngàn = 1 vạn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top