Chương 45 - Ăn no

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Lục Kiến Xuyên đưa thìa thứ hai đầy nhãn cầu vào miệng.

Ngậm những tròng mắt vô hại đáng yêu này, anh khép môi, trong bóng tối nơi Phương Hành Chu không thấy, anh lặng lẽ biến lưỡi thành xúc tu, hút hết đám tròng mắt vào, răng rắc một chút, lập tức làm chúng tuôn ra nước sốt, sau đó anh chậm rãi nhai kỹ, thưởng thức món ngon hiếm có này.

Sau đó là thìa thứ ba.

Anh thu lại răng nanh, nhẹ nhàng nhai đám sashimi đang điên cuồng nhảy lên, nuốt chửng tất cả chúng vào, xuyên qua khoang bụng đã sớm bị tiêu hóa thành nước, trôi thẳng tới phôi thai, giao cho quái vật nhỏ còn chưa phát dục, cho nó trải nghiệm cảm giác lần đầu tiên đi săn.

Thìa thứ tư, thìa thứ năm...

Tần suất xúc thìa càng ngày càng nhanh, nửa chén tròng mắt rất nhanh đã vơi đi gần hết, Lục Kiến Xuyên cố ý chậm lại, như tiếc nuối bữa ăn kết thúc quá nhanh, bắt đầu ăn từng tròng mắt một, cho đến khi nuốt viên cuối cùng vào bụng, anh còn bưng chén lên liếm sạch nước sốt còn sót.

Gương mặt tuấn mỹ của nhân loại nhuốm màu hồng nhạt.

Anh đặt chén xuống, tựa vào ghế, hơi nheo mắt, một tay xoa cái bụng dần nóng lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt, như trạng thái ăn no đến mức mệt rã rời của con người.

Mắt Phương Hành Chu cũng không chớp mà xem xong bữa ăn khủng bố sởn tóc gáy này.

Có lẽ vì Lục Kiến Xuyên ăn quá ngon lành, cậu vậy mà cũng bị cảm nhiễm, trong khoang miệng không ngừng phân bố ra nước bọt, dạ dày mấp máy vì đói khát, khát vọng được bổ sung dinh dưỡng.

Cậu cúi đầu, một hơi uống non nửa chén canh rong biển, ngăn chặn khát vọng quỷ dị trong lòng, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, mỉm cười hỏi: "Anh ăn ngon sao?" cũng bị lây, nước bọt tiết ra không ngừng, dạ dày co bóp đói khát, khao khát chất dinh dưỡng.

Lục Kiến Xuyên không phản ứng.

Anh như không có xương cốt mà mềm nhũn tựa vào ghế, hô hấp anh dồn dập, thật lâu sau mới dùng ngữ khí kỳ dị mà đáp: "... Ừ, cực kỳ ngon."

Phương Hành Chu mỉm cười, không quấy rầy thời gian tiêu hóa của anh, bắt đầu giải quyết bữa tối bình thường của mình.

Sức ăn của cậu không lớn, hôm nay hiếm khi ăn hết hai phần mì trộn, cuối cùng còn nửa đĩa rau, cậu thật sự không thể ăn nữa, vì thế cậu hỏi Lục Kiến Xuyên: "Anh muốn ăn thêm chút không?"

Lục Kiến Xuyên chậm rãi lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh mang thai, trong nhà họ có thức ăn thừa.

Phương Hành Chu có chút không quen, cậu do dự một chút rồi vẫn bỏ đám đồ ăn thừa đi, rửa bát xong thì ra ngoài đổ rác.

Khi cậu trở lại, đóa hồng ở cửa đã đâm chồi một nụ hoa mới chỉ trong vòng một giờ, cánh hoa rực rỡ như có thể chiết thuốc nhuộm màu đỏ tươi, cành khô màu nâu đột nhiên mọc ra một lá xanh non hoàn toàn mới, thậm chí có thể nhìn thấy rẽ non mọc ở dưới cành khô, chậm rãi lơ lửng trong nước, giống xúc tua của động vật nào đó.

Phương Hành Chu hơi cúi đầu, hôn cánh hoa hồng rồi đi đến bên cạnh bàn ăn, nhìn Lục Kiến Xuyên vẫn đang dựa vào ghế với tư thế như trước, cứ như anh đã ngồi ngủ rồi.

"Nai con?" Cậu gọi, "Mệt thì lên lầu ngủ đi."

Hồi lâu sau, bức tượng điêu khắc tên Lục Kiến Xuyên rốt cuộc cũng sống lại, anh vươn tay kéo Phương Hành Chu vào lòng, đặt đầu lên vai cậu, vẫn còn đắm chìm trong dư vị: "...Em yêu, cơm tối nay ăn ngon quá."

Phương Hành Chu cười.

"Sashimi trứng cá ư? Khi nào có cơ hội em sẽ mua thêm cho anh."

"Không, ăn một lần là đủ rồi," hô hấp Lục Kiến Xuyên hơi nóng lên, "Em đừng ra chợ hải sản nữa, họ có thể bán thứ trứng cá kỳ quặc đó, chứng tỏ gần đây có thể xảy ra chuyện nguy hiểm."

Phương Hành Chu rũ mắt nhìn anh: "Chuyện nguy hiểm gì?"

Lục Kiến Xuyên thì thầm: "Có thể có một con quái vật không có mắt trồi lên từ biển sâu, lôi người xuống đáy biển, giao phối điên cuồng với người đó rồi rồi đẻ ra vô số quả trứng nhìn giống như tròng mắt, sau đó nhai nát nạn nhân, dùng người đó làm thức ăn cho đời sau không có khả năng săn mồi."

Quái vật không có mắt à... Phương Hành Chu gật đầu: "Nghe như truyện kinh dị vậy."

Lục Kiến Xuyên: "..."

"Chu Chu, em không sợ sao?"

Phương Hành Chu phối hợp với anh, giả vờ run nhẹ một chút: "Sợ lắm, em sẽ tránh xa chợ hải sản, cảm ơn anh nhắc nhở."

Lục Kiến Xuyên: "......"

Anh không yên tâm mà nhìn chằm chằm người yêu, thè lưỡi, giống như chó mà cẩn thận liếm từ tai và sườn mặt của Phương Hành Chu, liếm xuống tận bả vai, rồi kéo bàn tay phải đã niết tròng mắt tới bên miệng, dùng khí vị của mình để che khí khí vị của trứng.

Đầu lưỡi lướt qua làn da, làm Phương Hành Chu sợ ngứa mà lùi lại, nghe Lục Kiến Xuyên cường điệu: "Sau này muốn ăn hải sản thì phải để anh mua."

Phương Hành Chu cười: "Được."

Lục Kiến Xuyên lúc này mới buông tay ra, che bụng, tận hưởng cảm giác no bụng thực sự đầu tiên sau năm tháng, đầu óc tạm ngừng hoạt động, gấp không chờ nổi mà muốn biến trở về bản thể, dùng dạ dày quái vật để tiêu hóa bữa tối dinh dưỡng phong phú một cách hiệu quả hơn.

Anh nói: "Chu Chu, anh đi tắm rửa một chút."

Phương Hành Chu: "Đi đi."

Anh nhanh chóng biến mất trên lầu.

Bồn tắm chứa đầy nước lạnh, Lục Kiến Xuyên khóa trái cửa phòng tắm, chìm sâu bản thân mình vào trong nước, tứ chi biến mất, được thay bằng xúc tu thô ráp, trong chớp mắt đã lấp đầy bồn tắm, nước tràn ra khắp sàn.

Do bị đói khát lâu dài, phần lớn xúc tu của cậu đã bị đói đến teo tóp, thậm chí có một số xúc tua bị chính anh xem thành thức ăn dự phòng mà nuốt chửng.

Tối nay, sau khi hấp thụ đủ năng lượng, chúng nó cuối cùng cũng có cơ hội phục hồi nhanh chóng.

Âm thanh máu thịt tái tạo vang lên khắp phòng tắm. Chẳng mấy chốc, bồn tắm có thể chứa hai người nhanh chóng trở nên chật chội, vô số xúc tu tràn ra chiếm nửa cái phòng tắm, uốn éo trong không trung, hoa văn phức tạp đến mức làm người ta cảm thấy ghê tởm hơi tỏa sáng dưới ánh đèn huỳnh quang.

Nhiệt độ phòng tắm nhanh chóng giảm xuống, mùi hương quỷ dị càng thêm nồng nặc. Hệ thống điện lực vì chịu ảnh hưởng của từ trường nào đó, bóng đèn bắt đầu nhấp nháy thất thường.

Con quái vật với xúc tua khổng lồ vẫn giữ nửa thân trên nhân loại cùng gương mặt tuấn mỹ, như ác ma bò ra từ địa ngục để dụ dỗ nhân tâm, trong ánh đèn chập chờn trông càng thêm ghê rợn, đủ khiến bất kỳ ai nhìn thấy phát điên.

Còn "quái vật" thì đang thoải mái tựa vào đám xúc tu mềm mại của chính mình, thở dài khoan khoái.

Xúc tu làm ghế dựa phát ra tiếng rít, thu răng nanh lại, giác hút mát-xa phần lưng đau nhức của anh.

Cái bụng hơi phồng lên cũng bắt đầu cử động, chỉ trong nửa phút đã từ kích thước nhỏ như mang thai bốn tháng phình to thành kích thước lớn như sắp sinh, phôi thai không rõ giống loài kích động không thôi, đạp liên hồi khiến bụng lồi lõm dị hình.

"Đừng nghịch..." Lục Kiến Xuyên lười biếng mở miệng, trong khoang bụng tạm thời mọc thêm năm cái dạ dày, liều mạng phân bố dịch tiêu hóa, nhanh chóng chuyển hóa bữa tối thành dịch dinh dưỡng cho phôi thai đang ầm ĩ.

Suốt năm tháng qua, ngày nào anh cũng hấp thụ lượng lớn thức ăn để nuôi phôi thai, nhưng không bữa nào hiệu quả bằng tối nay.

Phôi thai đang nhanh chóng trưởng thành, trong phòng tắm là khoảnh khắc hiếm hoi cha con hòa thuận, Lục Kiến Xuyên thậm chí dùng xúc tu cuốn lấy điện thoại, mở ứng dụng âm nhạc, phát một bản nhạc piano cao nhã, theo nhịp đèn chập chờn lúc sáng lúc tối mà nheo mắt thưởng thức.

...Cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc lại gần, dừng lại trước cửa phòng tắm.

Khóa cửa phát ra tiếng kêu "cách" rất nhỏ, nhưng vì anh đã khóa trái nên cửa không mở ra được.

Hai quái vật lớn nhỏ đồng thời cứng đờ.

Phương Hành Chu đứng ở ngoài cửa, cúi đầu nhìn nước tràn ra từ khe cửa, duỗng tay sờ soạng một chút, nước lạnh như nước đá.

"Lục Kiến Xuyên, anh đang làm gì trong đó vậy?" Cậu nhíu mày hỏi.

Tiếng động lách cách lang canh rối ren rất nhanh liền vang lên trong phòng tắm.

Lục Kiến Xuyên vội dùng xúc tu liếm sạch sẽ nước trong phòng tắm, bò ra khỏi bồn tắm, nhanh chóng khôi phục hình người, nhưng phôi thai trong bụng vẫn ăn đến vui vẻ, nó không nỡ thu nhỏ thân thể lại, vẫn duy trì bộ dáng như mang thai mười tháng, bị anh vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới không tình nguyện mà chậm rãi thu nhỏ.

Nhiệt độ bắt đầu tăng lên, bóng đèn ngừng nhấp nháy, cảnh tượng địa ngục trong phòng tắm lập tức biến mất, trở lại cảnh ấm áp bình thường.

"...Không làm gì cả, vợ yêu," Lục Kiến Xuyên quấn khăn tắm, "Em cũng muốn tắm à? Vào đây tắm với anh nhé?"

Phương Hành Chu không đáp.

Cậu nhìn thoáng qua điện thoại di động, trên đó biểu hiện nhịp tim của Lục Kiến Xuyên đã gần 200, nhịp tim của quái vật nhỏ khác cũng sắp tiếp cận 150.

Cậu có loại trực giác mãnh liệt, cậu không tiếp tục đứng ở trước cửa, mà nhân lúc Lục Kiến Xuyên thu thập bằng chứng mình là phi nhân loại thì đi xuống cuối hành lang, đẩy cửa sổ ra.

Vô số đôi mắt đen nhánh đang đậu trên dây điện nhìn cậu.

Phương Hành Chu giật mình.

Trên dây điện chi chít chim sẻ và quạ đen, bụi cây dưới nhà rung động không ngừng, trong không trung mênh mông đầy những đám mây đen không rõ là muỗi hay thiêu thân, chúng vẫn luôn giữ khoảng cách không xa không gần với căn nhà, ngo ngoe rục rịch nhưng lại như có điều cố kỵ gì đó.

Mà đó là chỉ là đám động vật nhỏ không thể ảnh hưởng đến toàn cục, Phương Hành Chu luôn cảm thấy trong bóng tối ẩn chứa tồn tại nào đó càng thêm khủng bố, dõi về phía bọn họ như hổ rùng mồi.

Tối nay, phố Hạnh Hương không có một bóng đèn.

Phương Hành Chu nhìn vào màn đêm, thái dương bỗng đau nhói như cậu bị cuốn vào từ trường kỳ lạ.

Ngay sau đó, cửa phòng tắm mở ra.

Lục Kiến Xuyên chân trần bước về phía cậu, để lại dấu chân ướt dầm dề trên sàn nhà, thấy vợ yêu đang mặc quần áo đơn bạc mà đứng ở mép giường, thầm nghĩ hỏng rồi.

Ánh mắt anh chớp động, bộc phát lực lượng cường đại từ trong cơ thể, dùng căn nhà làm trung tâm, khuếch tán ra bên ngoài.

Bầy chim sẻ lập tức bay tán loạn, đàn thiêu thân nhanh chóng biến mất, lùm cây cũng an tĩnh lại, làm Phương Hành Chu để ý là tầm mắt không biết tên cũng biến mất vô tung vô ảnh, giống như mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.

Bên ngoài nhà yên tĩnh, an bình, bình thản, bình thường như buổi tối mười mấy năm qua.

Thân thể lạnh lẽo dán lên sau lưng Phương Hành Chu, một cánh tay ôm lấy eo cậu, cánh tay bên kia vươn ra bên ngoài, đóng cửa sổ lại.

"Sẽ bị cảm đấy, bảo bối," Lục Kiến Xuyên hôn tóc cậu, "Ngày mai còn phải đi làm, đi tắm nước ấm rồi chúng ta cùng đi ngủ nhé?"

Phương Hành Chu xoay người lại, nhìn vào đôi mắt sáng trong của Lục Kiến Xuyên, thấy anh không có phản ứng gì quá lớn liền tạm thời vứt sự cảnh giác vừa rồi ra sau đầu.

"Sao anh tắm lâu thế?" Cậu hỏi

Lục Kiến Xuyên chớp chớp mắt: "À, anh ăn no quá, không cẩn thận ngủ quên trong đó."

Phương Hành Chu nhìn về phía phòng tắm vốn chảy đầy nước, nơi đó đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không có giọt nước nào.

Cậu hơi mỉm cười, xoa bóp cánh tay Lục Kiến Xuyên, giả vờ như không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, cho hai con quái vật lớn nhỏ này không gian riêng tư: "Em chuẩn bị đi tắm, anh lên giường chờ em đi."

Ánh mắt Lục Kiến Xuyên lập tức sáng rực.

Dù hôm nay anh đã ăn đủ no, nhưng anh không ngại ăn điểm tâm ngọt sau bữa cơm mỹ vị.

Anh nói: "Được, vợ yêu! Anh đi làm ấm giường ngay."

Phương Hành Chu nhìn anh đi vào phòng ngủ, lúc này mới bước vào phòng tắm, ánh mắt kiểm tra mỗi chi tiết, không phát hiện ra điều gì dị thường, chỉ ngửi thấy mùi hương quỷ dị nồng đâm.

Cậu tắm rửa xong, sấy khô tóc, chỉ tốn 15 phút.

Điện thoại di động biểu hiện nhịp tim của Lục Kiến Xuyên đã ổn định ở mức 60.

Phương Hành Chu lặng yên không tiếng động mà bước vào phòng ngủ.

Quả nhiên, người đàn ông nóng lòng muốn thử đã dựa vào đầu giường ngủ rồi, hô hấp vững vàng, chăn cũng không đắp.

Cậu đi đến bên mép giường, tầm mắt chậm rãi đánh giá toàn thân anh, cuối cùng ngồi xuống ở mép giường, nhẹ nhàng xốc áo ngủ của Lục Kiến Xuyên lên, dán tay lên bụng anh.

Chỉ một buổi tối, bụng anh đã to hơn một cách rõ ràng, bắt đầu thể hiện sự tồn tại của mình, sờ lên hơi nóng, tiểu gia hỏa bên trong bụng còn nhẹ nhàng động một chút, cách cái bụng dán lên lòng bàn tay của Phương Hành Chu.

Cậu giữ tư thế này rất lâu, cong lưng hôn lên bụng Lục Kiến Xuyên, sau đó nhẹ giọng hỏi sinh mệnh bên trong: "Ăn no chưa?"

Bụng càng nóng hơn.

Phương Hành Chu lại nói: "No thì chạm một cái, chưa no thì chạm hai cái, được không?"

Cậu chờ một lát.

Phôi thai dùng bộ não còn chưa phát triển hoàn toàn để miễn cưỡng hiểu lời nói của cơ thể mẹ khác, lập tức đạp bụng, dán sát vào lòng bàn tay của Phương Hành Chu.

Một cái.

Một lúc sau, có lẽ nó lại đổi ý, sợ bữa tối mỹ lệ hôm nay sẽ thành bữa ngon cuối cùng, nó bắt đầu đạp bụng liên tục, tần suất vội vàng, kết quả không cẩn thận đánh thức cơ thể mẹ.

Lục Kiến Xuyên mở mắt ra, nhíu mày nhìn thoáng qua vùng bụng, nhìn thấy Phương Hành Chu thì nhanh chóng thả lỏng mày, mơ mơ màng màng ôm vợ yêu vào lòng ngực, dùng hai tay hai chân cuốn lấy cậu, kéo chăn lên đắp cho cậu.

"Ngủ ngon," anh hàm hồ nói, "Hôm nay anh buồn ngủ quá..."

"Ngủ ngon." Phương Hành Chu đáp.

Quái vật lớn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thứ hai.

Phương Hành Chu nhân cơ hội gõ nhẹ lên cái bụng, thì thầm với sinh linh nhỏ bé bên trong: "Ngoan, ngủ ngon ---"

Quái vật nhỏ đang làm ầm ĩ bên trong như nghe hiểu, ngừng quay cuồng, chỉ là cách một cái bụng mà cẩn thận chạm vào lòng bàn tay của Phương Hành Chu, sau đó co mình lại, bắt đầu ngủ say.

Quái vật lớn nhỏ đều lâm vào giấc ngủ say.

Phương Hành Chu mỉm cười, thỏa mãn hôn lên khóe miệng của Lục Kiến Xuyên, nắm lấy tấm thẻ bài ngọc treo trên cổ anh, an tĩnh nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top