Chương 31 - Tâm lý

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Phương Hành Chu đặt lại cặp vào trong phòng khám, rồi dẫn Lục Kiến Xuyên đến nhà ăn.

Hôm nay thực đơn khá phong phú, cậu gọi mỗi món một phần, chiếm trọn một bàn ở góc, quét sạch tiền trong thẻ cơm.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Dù biết Lục Kiến Xuyên đang ngồi trước mặt, Phương Hành Chu vẫn vừa ăn vừa gọi điện thoại dù biết người bên kia chắc chắn sẽ không tiếp nhận, cậu cau mày tỏ vẻ lo lắng, liên tục nhìn vào màn hình.

Điện thoại đổ chuông hơn mười phút mà không ai bắt máy, cuối cùng cậu buông điện thoại xuống, thở dài một cái.

Lục Kiến Xuyên không chớp mắt nhìn cậu.

"Anh đang gọi cho ai?" Anh biết rõ còn cố ý hỏi.

Phương Hành Chu đáp: "Cho vị hôn phu của tôi, muốn hỏi xem anh ấy đã ăn trưa chưa. Nhưng có lẽ vẫn còn giận... nên không nghe máy."

Khóe miệng Lục Kiến Xuyên khẽ nhếch, giả vờ là người ngoài cuộc mà chỉ trích cậu: "Chắc anh đã làm gì quá đáng nên mới khiến người ta giận dữ thế."

Phương Hành Chu mỉm cười, gắp cho anh một miếng cá: "Đúng là tôi đã hành động quá mức, tôi rất lo không biết tối nay có vào nhà thuận lợi được không. Tiểu Vương, theo cậu tôi nên làm gì để anh ấy hết giận?"

Lục Kiến Xuyên nhét miếng cá vào trong miệng.

Từ khi trở về bên Phương Hành Chu, cơn đói cồn cào trong bụng đã dịu đi, phôi thai cũng yên tĩnh hơn, không còn liều mạng quẫy đạp như sáng nay.

Anh nhai miếng thịt cá thật kỹ, coi mỗi lần nhai là một sự nhượng bộ với vợ, nhai ba bốn chục cái cho đến khi mọi cảm xúc đều tan biến, rồi mới gắp cho Phương Hành Chu một miếng thịt gà: "Tôi nghĩ vị hôn phu của thầy rất dễ dỗ, dù anh có làm gì quá đáng, anh ấy cũng không nỡ đuổi anh ra khỏi nhà đâu."

"Nhưng mà ---" Nói tới đây, anh chuyển giọng, "Có lẽ anh ấy sẽ nhốt anh trong phòng ngủ, từ nay về sau không cho anh ra ngoài nữa."

Khi nói những lời này, anh cúi mặt xuống nhìn chằm chằm bát cơm, như thể cậu vừa rồi chỉ là một câu đùa vu vơ.

Phương Hành Chu rất phối hợp bật cười.

Cậu nói: "Đúng là rất giống loại chuyện anh ấy sẽ làm. Nhưng tôi nghĩ... dù anh ấy có nhốt tôi lại, chưa đầy một tuần anh ấy sẽ mềm lòng mà thả tôi ra. Vị hôn phu của tôi có nhiều phẩm chất tốt: lương thiện, thuần khiết, chân thành, hơn nữa anh ấy yêu tôi rất nhiều. Dù có giận dữ nhất thời, anh ấy sẽ không thực sự làm tổn thương tôi."

Lục Kiến Xuyên nghe những lời này, ngẩn người nhìn chằm chằm bát cơm, tim anh đập thình thịch, môi đóng mở vài lần nhưng không nói được gì.

Phương Hành Chu hỏi: "Cậu nghĩ sao?"

"......"

Lục Kiến Xuyên lặng lẽ đếm hạt cơm, lỗ tai đỏ lên, không biết cố gắng mà bán đứng cảm xúc bây giờ của anh.

Giọng anh vô tình trở nên dịu dàng hơn: "Tôi không quen biết anh ấy, có lẽ là vậy."

Phương Hành Chu tự nhiê nói: "Ừm, có dịp tôi sẽ giới thiệu anh ấy với cậu, chắc hai người sẽ hợp nhau lắm. Ăn thêm đi, không đủ thì tôi gọi thêm."

Lục Kiến Xuyên gật đầu, tai đỏ bừng, rồi hỏi: "Có thể kể thêm về vị hôn phu của anh không? Tôi khá tò mò về anh ấy."

Phương Hành Chu biết anh đã hết giận rồi.

Cậu rèn sắt khi còn nóng, khen ngợi nửa kia của mình bằng giọng điệu bình tĩnh, kiên nhẫn mười phần, như lúc cậu giải thích cách dùng thuốc cho người bệnh nhân già kia, khiến Lục Kiến Xuyên ăn rất ngon miệng, xử lý hết cả bàn đồ ăn.

Thấy anh ăn ngon như vậy, Phương Hành Chu cuối cùng cũng cảm thấy đói, cậu ăn hết đồ trong bát của mình rồi cầm áo khoác đứng dậy: "Chiều nay tôi không có ca mổ, cậu cứ ngồi trong phòng khám với tôi, đừng đi loạn bên ngoài."

Lục Kiến Xuyên chỉ mong được dính lấy cậu 24/7, phòng ngừa cậu làm chuyện liều lĩnh, tất nhiên sẽ không phản đối, cùng cậu trở về phòng khám.

Tần Hồng Bác vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ trưa, thấy Phương Hành Chu dẫn thực tập sinh vào liền ngạc nhiên: "Thầy Phương, không phải thầy có việc gấp phải về nhà sao?"

Phương Hành Chu lặng lẽ liếc Lục Kiến Xuyên một cái, người này dịch tầm mắt, giả vờ như không nghe thấy gì.

Cậu nói: "...... Không sao, vẫn nên chờ hết giờ làm xong thì về."

Tần Hồng Bác nói: "Thầy cũng quá liều mạng, anh nên cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Tôi nhớ thầy vừa mới đính hôn đúng không? Vợ chồng mới cần thời gian âu yếm, làm việc quá sức sẽ ảnh hưởng đến tình cảm đấy."

Phương Hành Chu: "......"

Cậu lại nhìn về phía Lục Kiến Xuyên, người vừa rồi còn giả vờ không nghe lúc này liên tục gật đầu, cực kỳ tán thành với lời nói của Tần Hồng Bác.

Cậu ho nhẹ một tiếng: "Cậu nói đúng, tôi sẽ chú ý."

Tần Hồng Bác lại truyền thụ vài bí quyết tình cảm, rồi đeo bịt mắt lên: "Thầy cũng nghỉ trưa sớm một chút đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Phương Hành Chu đưa chăn cho Lục Kiến Xuyên, nhỏ giọng nói: "Cậu cũng ngủ một chút đi."

Lục Kiến Xuyên gật đầu, thò tay qua: "Ngủ ngon."

Phương Hành Chu tiến vào phòng riêng của mình.

Phòng khám chìm vào yên tĩnh. Phương Hành Chu dựa lưng vào ghế nằm, cởi áo blouse trắng, nhắm mắt nhớ lại sự việc sáng nay trong bếp, cố tìm câu trả lời hợp lý.

Tại sao cậu lại tin chắc nai con cần máu tươi?

Và tại sao cổ tay cậu không hề bị thương...?

Chưa kịp nghĩ ra đáp án vừa lòng, cậu chợt ngửi thấy một mùi hương thần bí, ý thức cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, không nhận ra những xúc tu của sinh vật không biết tên đang lặng lẽ xâm nhập vào phòng nghỉ riêng của cậu, thong thả bò dọc theo cổ chân cậu...

......

Phương Hành Chu mở mắt.

Thật kỳ lạ, hai lần có Lục Kiến Xuyên ở phòng khám, cậu đều ngủ rất ngon.

Nhưng cậu loáng thoáng nhớ rằng giấc mơ dường như có liên quan đến rắn. Những sinh vật âm u lạnh lẽo đó bá đạo quấn chặt lấy cậu, ép tới mực cậu khó thở, buộc cậu phải há miệng thở gấp, và ngay khi hàm răng cậu vừa hé mở, chúng lập tức thừa cơ thò cái đuôi nhọn giảo hoạt vào trong miệng cậu, khéo léo khám phá, chiếm đoạt...

Phương Hành Chu đứng dậy, tạt nước lạnh vào mặt để xua tan xao động trên người, rồi mở cửa cửa phòng nghỉ riêng.

Lục Kiến Xuyên đang đứng trước cửa, đưa cho cậu một cốc trà ấm.

"Thầy có ngủ ngon không?" Anh cười hỏi.

Phương Hành Chu nhìn nụ cười trên môi anh, trong lòng cũng nhẹ nhõm, cậu mỉm cười, uống cạn cốc trà: "Ngủ rất ngon, cảm ơn. Tôi phải bắt đầu làm việc, cậu ngồi bên cạnh lắng nghe nhé."

Lục Kiến Xuyên gật đầu, an tĩnh ngồi xuống.

Phôi thai trong bụng vẫn đang ngủ, hơi thở của cơ thể mẹ khác khiến nó cảm thấy rất an toàn. Những cảm xúc tiêu hao hôm nay biến thành sự mệt mỏi, sau khi ăn trưa xong nó vẫn luôn không có động tĩnh gì.

Lục Kiến Xuyên cùng Phương Hành Chu làm việc đến giờ tan làm.

Để tạo thời gian cho người yêu ngụy trang, Phương Hành Chu cố ý nói: "Tôi cần kiểm tra hồ sơ một chút, đã đến giờ tan làm rồi, cậu về trước đi."

Đúng như dự đoán, Lục Kiến Xuyên lập tức đứng dậy, không chút lưu luyến: "Anh cũng về sớm đi, đừng mệt mỏi quá."

Phương Hành Chu gật đầu, nhìn theo bóng lưng anh, rồi ở lại trong phòng khám thêm nửa tiếng, nhìn camera thấy bóng dáng vội vã của Lục Kiến Xuyên trong nhà.

Vừa bước vào nhà, anh lập tức phát hiện sự tồn tại của camera, quay đầu nhìn thẳng vào ống kính, đối mặt với Phương Hành Chu qua màn hình.

Giây sau, hình ảnh tối đen.

Ừm, vẫn rất cảnh giác.

Phương Hành Chu bật cười, ngồi thêm một lúc rồi mới thu dọn đồ về nhà.

Lúc cậu về đến nhà thì trời đã tối. Trước khi mở cửa, cậu hít sâu một hơi, không dùng chìa khóa mà lịch sự gõ cửa.

"Cốc cốc cốc."

Vừa gõ đến lần thứ ba, cửa lớn đột nhiên bị người bên trong kéo ra.

Lục Kiến Xuyên mặc đồ ở nhà đang đứng trong huyền quan, tóc anh hơi ướt, như vừa tắm xong, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng dù anh đã nguôi giận: "Không mang chìa khóa?"

Phương Hành Chu rất lễ phép: "Ừm. Em có thể vào được không?"

Lục Kiến Xuyên dịch sang bên cạnh nửa bước, nhường lối vào cho cậu.

Phương Hành Chu: "Cảm ơn."

Lục Kiến Xuyên: "......"

Anh nhìn vợ yêu đang khách khách khí khí bước vào nhà, thay giày ra, lấy một miếng bánh kem nhỏ không đường từ sau lưng ra, làm như không có việc gì mà nói: "Tặng ăn món bánh kem anh thích..."

Lời còn chưa dứt.

Lục Kiến Xuyên đã không thể nhịn được nữa, đoạt hộp bánh rồi ném lên kệ giày, một tay vác cậu lên vai, bước vào trong phòng bếp, đè cậu vào tủ lạnh, khiến cậu chỉ có thể dùng chân quấn lấy anh để giữ thăng bằng.

Anh hung hãn hôn lên môi Phương Hành Chu, giống như bữa nghỉ trưa hôm nay, dùng lưỡi như xúc tu, xâm chiếm khoang miệng cậu.

Hơi thở cậu gấp gáp đan xen, hai chân Phương Hành Chu mềm nhũn ra, chậm rãi trượt xuống rồi lại được Lục Kiến Xuyên đỡ lấy mông, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng ngực.

Hai người họ dính chặt vào nhau.

Cái bụng hơi phồng của anh động một chút, cảm giác này khiến da đầu Phương Hành Chu tê dại, như có đôi mắt thứ ba đang nhìn chằm chằm vào sự thân mật của họ ---

Cậu rên lên một tiếng, run rẩy gọi tên Lục Kiến Xuyên.

Lục Kiến Xuyên giống như chó mà gặm cắn sườn mặt và vàng tai cậu, thanh âm dồn dập: "...... Mỗi lần anh vào bếp, đầu óc anh lại hiện lên hình ảnh em cầm dao cứa tay, nếu có ngày em thành công..." Anh ngừng lại, không nói tiếp, "Anh nên làm gì với em đây? Chu Chu, em không biết hôm nay anh đã suy nghĩ như thế nào, tưởng tượng đủ thứ, anh hận không thể đem em..."

Phương Hành Chu bịt miệng anh, không để anh nói hết.

Tủ lạnh bị đâm đến nghiêng ngả, suýt nữa mất điện, vì thế họ chuyển chiến trường sang bàn ăn, đôi đũa cùng cái muỗng chưa kịp thu lại rớt đầy đất, nhưng không ai buồn xoay người nhặt.

Bữa tối cũng vì thế mà bị bỏ quên.

Phương Hành Chu tưởng anh sẽ tiếp tục giận một hồi, nhưng hiệu quả của cuộc nói chuyện trưa nay rất tốt, Lục Kiến Xuyên nhanh chóng mềm lòng, dính lấy cậu không rời, ngay cả lúc tắm cũng không chịu đi.

Hai tiếng sau, Phương Hành Chu quấn khăn tắm bước ra.

Lục Kiến Xuyên ôm cậu từ phía sau, cắn lên vai để lại một vết dấu răng rõ ràng.

Phương Hành Chu đẩy đầu lông xù xù của anh ra, chuyển đề tài: "Em gọi cơm hộp nhé."

Lục Kiến Xuyên bực bội, không chút lưu tình mà chỉ ra: "Em lại trốn tránh vấn đề."

Phương Hành Chu lập tức nghiêm túc: "Em sai rồi, nai con, em sẽ sửa lại."

"Thật sự sẽ sửa lại?"

"Sẽ sửa."

"Không bao giờ cho anh uống máu nữa?"

"...Ừm, nếu anh không thích."

"Anh chưa từng thích!" Lục Kiến Xuyên phản đối.

Phương Hành Chu hôn lên khóe môi anh, không phát biểu ý kiến: "Cơm hộp tới rồi, đang có người bấm chuông."

Lục Kiến Xuyên ôm chặt lấy cậu không buông, nhìn chằm chằm vào vết hôn trên xương quai xanh của cậu: "Đừng bao giờ tự làm tổn thương chính mình, dù vì bất cứ lý do gì. Nếu em còn tái phạm, anh thực sự sẽ mất kiểm soát... Sẽ biến thành quái vật, nuốt chửng em vào bụng!"

Phương Hành Chu: "......"

"Anh không đùa đâu, bảo bối." Lục Kiến Xuyên rũ mắt, nhẹ nhàng khảy hàng mi dài của cậu.

Phương Hành Chu cười nói: "Nghe không tồi, bị người yêu nuốt vào bụng... Giống như bọ ngựa, bọ ngựa cái khi mang thai sẽ ăn luôn bọ ngựa đực để làm dinh dưỡng nuôi con, thật lãng mạn."

Nụ cười trên mặt Lục Kiến Xuyên từng chút biến mất.

Phương Hành Chu nhanh chóng xoay chuyển tình thế trước khi anh một lần nữa nổi giận, ôm lấy anh, vỗ nhẹ lưng: "Em sẽ nhớ kỹ."

Lục Kiến Xuyên hơi nheo mắt, ánh mắt mang theo sự hoài nghi, đánh giá độ tin cậy trong lời cậu, rồi đặt tay lên trán cậu: "Phải khắc vào trong đầu."

"Ừm, sẽ khắc vào đầu." Phương Hành Chu lặp lại như cái máy.

Lục Kiến Xuyên vẫn ôm chặt cậu, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay đầy vết hôn của cậu, liên tục xoa nhẹ, buồn rầu không nói gì.

Phương Hành Chu mỉm cười: "Em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, có lẽ do gần nay áp lực quá lớn," cậu cúi đầu nhìn cái bụng càng ngày càng rõ của người yêu, "Xét cho cùng, không phải ai cũng có người yêu nam giới biết mang thai được."

Lục Kiến Xuyên nghe câu này thì rốt cuộc cũng tỉnh táo, nét mặt anh dịu lại, gật đầu: "Hôm nay anh cũng đã nghĩ kỹ, gần nay em đúng là trải qua nhiều chuyện... ừm, đánh sâu vào não bộ, có lẽ sẽ mang lại tác động tâm lý cho em."

"Anh nghĩ chúng ta vẫn nên giải quyết vấn đề theo cách của con người," Lục Kiến Xuyên nói, "Thứ ba tuần sau là ngày nghỉ của em, chúng ta cùng đến bệnh viện nhé? Sức khỏe tâm lý rất quan trọng, anh không muốn em tiếp tục thế này."

Quả nhiên đã hết giận rồi, Phương Hành Chu mỉm cười.

"Nghe anh sắp xếp," cậu nói, "Khám khoa nào?"

Lục Kiến Xuyên: "Khoa Tâm lý."

Phương Hành Chu: "......"

Thật tốt, cuối cùng họ cũng đến bước này.

Phương Hành Chu thở dài, chấp nhận sự thật rằng cả cậu và người yêu đều không bình thường lắm: "Được rồi, tuần sau phôi thai sẽ đủ 15 tuần, anh đi cùng em đi khám thai, em muốn xem con đã lớn đến thế nào rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top