CHƯƠNG 5

CHƯƠNG 5:

Cố Duy Thâm nhìn Phương Duyệt Thanh ở xe lửa đối diện, thấy được người cũng khiến tinh thần anh bớt lo lắng hơn một chút rồi lại thấy cậu nhìn về phía bên này cười cười khiến anh thất thần. Nào ngờ bắt gặp cậu và người nào đó thân mật nhưng lại giơ ngón giữa với anh lập tức mặt đen thành than, anh đi lên vài bước hận không thể bay qua kéo người về đây.

"Anh, anh muốn làm gì?" Cố Duy Sâm phất tay với Phương Duyệt Thanh, hắn còn đang cảm thấy kỳ lạ tại sao Phương Duyệt Thanh hình như đang giơ ngón giữa với mình thì nhìn thấy Cố Duy Thâm như đang mất hồn đi lấn vào vạch vàng ngăn cách, chỉ vài bước nữa sẽ rớt xuống đường ray liền bận ngăn cản anh lại. Hôm nay anh trai của hắn cũng quá lạ lùng rồi, hắn chưa từng thấy qua anh hắn gấp gáp và chạy nhanh như thế. Đây là người anh trai luôn luôn không nhanh không chậm làm việc luôn có trật tự kỷ luật của hắn sao? Đây là người anh trai vừa mới sáng sớm còn bình tĩnh nói muốn hắn thận trọng thành thục một chút sao?

Cố Duy Thâm phát hiện phía trước là đường ray cũng bình tĩnh lại rủa thầm một tiếng theo Cố Duy Sâm lùi về sau, khi ngẩng đầu lên nhìn thì xe đã đi xa không thấy bóng dáng!

"Anh, anh tìm Phương Duyệt Thanh làm gì? Nhìn thấy cậu ấy không có việc gì rồi, chúng ta đi thôi." Cố Duy Sâm cẩn thận hỏi.

"Cậu ta trộm đồ của anh! Nhất định phải tìm được cậu ta, em đi gọi chú Vương lái xe ra chờ, anh đi hỏi xem xe lửa kia đi đâu đã." Cố Duy Thâm vừa nói vừa đi về phía trước.

"Trộm đồ? Anh, anh khẳng định là hiểu lầm gì rồi, Phương Duyệt Thanh tuyệt đối sẽ không ăn trộm, em có thể đảm bảo cho cậu ấy!" Cố Duy Sâm vội vàng nói.

"Em đảm bảo trăm phần trăm hiểu rõ cậu ta? Từng li từng tí?" Cố Duy Thâm hỏi ngược lại.

"Em, bảo đảm, Phương Duyệt Thanh không phải người như vậy, anh mất thứ gì? Rất đáng giá sao? Chúng ta tìm lại xem thế nào được không anh?" Cố Duy Sâm không thể tin nói.

"Đồ vật anh mất rất quan trọng, là bảo vật vô giá, không liên quan đến tiền bạc, xác định là bị cậu ta trộm đi rồi, hiện tại cậu ta chắc chắn đang chạy trốn, em đừng nói nhảm nữa." Cố Duy Thâm chỉ đang tùy tiện nói cái lý do để tìm Phương Duyệt Thanh, sau khi nói ra khỏi miệng thì ngay cả chính anh cũng cảm thấy là lạ, rất quái dị...

Không quản Cố Duy Thâm ở bên này nổi nóng mặt đen ra sao, Phương Duyệt Thanh ở trên xe lửa nhìn thấy vẻ mặt Cố Duy Sâm ngỡ ngàng thì tâm tình cũng tốt lên. Sau khi xe lửa chạy liền đẩy Khâu Thụy Trạch ra rồi một mình ôm bụng cười ngây ngô.

"Nè, đáng ghét ghê, dùng xong là ném ha." Khâu Thụy Trạch ôm cách tay nhìn Phương Duyệt Thanh cười nói.

"Thật xin lỗi, cám ơn!" Phương Duyệt Thanh đứng thẳng thu lại gương mặt tươi cười, xoa xoa khóe mắt nói. Tuy rằng mặt ngoài nhìn như đang cười vui cao hứng vì trò đùa dai thành công nhưng trong lòng cậu vẫn thật khó chịu.

"Có lệ quá à, mời tôi ăn một bữa cơm thế nào?" Khâu Thụy Trạch nói.

"Ăn cơm? Một chén cơm tàu hủ được không?" Phương Duyệt Thanh nói xong liền đi phía trước tìm chỗ ngồi, bởi vì đường gần và cũng không phải giờ cao điểm nên người cũng không nhiều, giữa đường không có người đứng chặn đường đi nên bọn họ đi rất thuận lợi. Cơm tàu hủ cũng được coi là một món thức ăn nhanh đặc sản của Sơn Thành, tàu hủ thêm ớt cay trộn với cơm, nơi nơi đều có, trên xe lửa cũng có, vừa tiện nghi lại vừa nhanh gọn.

"Được, cậu nói đó." Khâu Thụy Trạch đi theo Phương Duyệt Thanh.

Hai người tới nơi cùng với hướng dẫn viên du lịch chào hỏi xong rồi ngồi vào chỗ. Phương Duyệt Thanh cảm thấy có chút mệt mỏi muốn ngủ một giấc thì di động không ngừng rung lên, là tin nhắn Wechat. Có Tống Tuệ Dĩnh, có bạn học khác còn có Cố Duy Sâm, Phương Duyệt Thanh trả lời vài tin nhắn rồi vẫn mở xem thử tin nhắn của Cố Duy Sâm.

"Phương Duyệt Thanh, cậu sao thế này? Cậu mau trả lời tôi đi, anh của tôi nói cậu trộm đồ của anh ấy nên đang tìm cậu khắp nơi kìa, hiện giờ đang trên xe chạy tới điểm dừng kế tiếp của xe lửa bên cậu đó."

Nhìn đến tin nhắn của Cố Duy Sâm, Phương Duyệt Thanh tức đến đầu muốn bốc khói, anh trai của hắn Phương Duyệt Thanh vẫn có ấn tượng nhưng đã nhiều năm rồi, lực chú ý của cậu đều toàn bộ dành trên người Cố Duy Sâm nên cũng không nhớ rõ lắm dáng vẻ của anh, bất quá cái loại nghiêm túc ít khi nói cười âm trầm lạnh nhạt thì lại đặc biệt ấn tượng sâu sắc. Sau đó lại kết hợp với những lời nói nghe được vào buổi sáng thì tổng kết một câu đánh giá người nọ chính là một tên cáo già lạnh lùng xảo quyệt chết tiệt! Thế mà lại dám nghĩ ra biện pháp xấu xa đê tiện này để bắt cậu trở về để "nhổ cỏ tận gốc"!!!

"Cái kia, Khâu Thụy Trạch, giúp một chút." Phương Duyệt Thanh nhìn cái người đang ăn cơm tàu hủ mà cậu mua cho hắn trên xe lửa nói.

"Ăn ngon, gấp cái gì? Không giúp không đâu nhá!" Khâu Thụy Trạch nói.

"Chụp chung một tấm ảnh đùa bạn học tôi một chút, cơm khẳng định mời." Phương Duyệt Thanh nói.

"Được, tùy cậu!" Khâu Thụy Trạch cười.

Phương Duyệt Thanh không chụp mặt của Khâu Thụy Trạch mà chỉ chụp cái cằm, cậu dựa sát vào hắn như thể hắn đang ôm cậu sau đó nở nụ cười tự cậu cho là hạnh phúc ngọt ngào rồi gửi hình cho Cố Duy Sâm.

"Trộm cái búa á, thiếu bôi nhọ ông đi! Đừng làm phiền, hiện ông đang vui vẻ với người yêu! Việc ngày hôm qua quên hết đi, ông đây say rượu nói đùa, sớm đã quên hết, đừng tìm, lời đã nói rõ ràng, phiền toái nói cho người anh trai ngu ngốc tự cho là thông minh của cậu bớt rãnh đi!"

Sau khi Phương Duyệt Thanh gửi hình xong thì nhắn một đoạn tin nhắn bằng tiếng địa phương Sơn Thành rồi chỉnh chế độ yên lặng với Cố Duy Sâm.

Bên kia Cố Duy Sâm ngồi trên xe ô tô trộm gửi Wechat cho Phương Duyệt Thanh mật báo, kết quả nhìn thấy Phương Duyệt Thanh gửi ảnh thân mật với nam sinh khác qua khiến hắn ngốc lăng làm rớt luôn di động lăn tới dưới chân của Cố Duy Thâm.

"Sao lại thế này?" Cố Duy Thâm đang trầm tư suy nghĩ việc gì thì bị tiếng động điện thoại rớt xuống làm anh chú ý tới, anh nhặt điện thoại của Cố Duy Sâm lên hỏi thì thoáng thấy ảnh Phương Duyệt Thanh gửi, nhìn kỹ lại thì thấy luôn cả đoạn tin nhắn mà cậu gửi qua không sót chút gì...

"Ông đây? Ngu ngốc? Bớt rãnh?" Cố Duy Thâm khó thở mà cười, chân mày nhíu chặt sắc mặt lạnh xuống.

"Anh...Tuy Phương Duyệt Thanh như vậy nhưng nhân phẩm của cậu ấy rất tốt..." Cố Duy Sâm nhìn thấy sắc mặt của anh trai hắn liền trở nên cẩn thận.

"Không tìm cậu ta nữa, anh nhớ đồ của anh ở đâu rồi, chú Vương, ở phía trước quay đầu xe trở về đi." Cố Duy Thâm nói, trong giọng nói không lộ ra dao động nhưng trong tay lặng lẽ nắm chặt một cái vòng tay không biết từ đâu ra.

*****

"Chúng ta cũng coi như là đồng loại, cậu thấy tôi thế nào? Từ diễn thành thật được không? Không lỗ đúng không?" Khâu Thụy Trạch trong lúc Phương Duyệt Thanh bận bịu mà sờ sờ mày, nhéo nhéo mặt, mở to hai mắt mang cười nhìn cậu nói.

"Người anh em, trong đầu cậu toàn là bùn phải không? Tìm cái gương soi mặt cậu lại đi rồi nói." Tâm tình của Phương Duyệt Thanh không được tốt đáp trở về một câu.

"Ha ha ha ha, này, nhìn người phải nhìn nội tâm nha huống chi tôi lại đẹp trai như vậy, cậu suy xét thử xem, tôi thấy cậu rất thú vị, đừng từ chối vội, mấy ngày này tôi mang cậu đi chơi, bảo đảm khiến cậu cảm thấy sảng khoái!" Khâu Thụy Trạch để sát vào Phương Duyệt Thanh nói.

"Cậu không phải loại hình tôi thích nên đừng phí sức, vừa rồi cám ơn cậu đã hỗ trợ, về sau cậu cứ làm chuyện của cậu, tôi không quản chỉ có điều đừng quấy rầy tôi là được." Phương Duyệt Thanh nói.

"Được, nếu cậu không thấy thoải mái thì cứ nói." Khâu Thụy Trạch cười.

Phương Duyệt Thanh lười nói tiếp, cậu nhắm mắt lại ngủ một giấc. Lúc bị Khâu Thụy Trạch đánh thức thì đã tới nơi rồi, hai người đi theo đoàn du lịch đến khách sạn địa phương, cả đoàn được bao phòng ở, vì để tiết kiệm tiền nên nơi ở là nhà của dân thuần thiên nhiên cổ xưa, một gian phòng ở vài người. Khâu Thụy Trạch và Phương Duyệt Thanh tới sau nên được phân cho một gian phòng riêng. Ăn cơm xong, Phương Duyệt Thanh đi ra ngoài dạo nhưng vì không có đem theo quần áo để tắm rửa nên cậu tùy tiện mua vài món quần áo cùng với một đôi sandal mười đồng ở bên ngoài vỉa hè, đem dép lê mang từ trong sơn trang bỏ vào thùng rác.

"Cậu thật đúng nói đi là đi cái gì cũng không mang theo, đồ trên vỉa hè có mặc được không đó, đừng trách tôi không nhắc cậu trước, đến lúc xuống nước phát hiện quần trôi trên mặt nước..." Khâu Thụy Trạch thấy lạ, hắn đi đâu cũng đều chuẩn bị rất đầy đủ, vốn dĩ lần này không phải đi đến địa phương này vả lại từ trước đến nay hắn đã quen độc lai độc vãng không tham gia đoàn nào nhưng chỉ vì đụng phải Phương Duyệt Thanh nên mới ma xui quỷ khiến theo tới đây.

"Quần của cậu mới trôi trên nước đó!" Phương Duyệt Thanh bị những lời này chọc cười liếc xéo hắn.

"Chà, cậu cười rộ lên nhìn đáng yêu thật, sao tới bây giờ tôi mới gặp được cậu a." Khâu Thụy Trạch thở dài. Phương Duyệt Thanh chỉ khẽ cười, khóe miệng giơ nhẹ, răng nanh lộ ra một chút, nhìn cực kỳ ngọt lại vừa đáng yêu...

"Nhàm chán!" Phương Duyệt Thanh thu gương mặt tươi cười ôm đồ đạc đi trở về.

Phương Duyệt Thanh đi rất chậm, chân còn đau, thân thể cũng chưa hồi phục, cậu nghĩ đến hành trình được sắp xếp sát như vậy thì có chút đau đầu nên quyết định buổi chiều sẽ không đi du ngoạn mà chỉ ở trong phòng chuyên tâm ngủ dưỡng lại sức.

Khâu Thụy Trạch còn muốn trò chuyện với Phương Duyệt Thanh nhưng không nghĩ tới Phương Duyệt Thanh tắm rửa xong thì trực tiếp đi ngủ, một mình hắn theo đoàn cũng cảm thấy không thú vị nên cũng không đi mà ở trong phòng chơi điện thoại, thuận tiện ngắm mỹ nhân.

Phương Duyệt Thanh ngủ đến buổi tối thì phát sốt. Lần đầu tiên Cố Duy Thâm tắm rửa cho người khác nên không có kinh nghiệm, bên ngoài thì rửa sạch sẽ nhưng bên trong vẫn còn sót lại. Trước đó Phương Duyệt Thanh không chú ý tới cho đến khi buổi tối cậu tỉnh dậy thấy đau đầu choáng váng kinh khủng thì mới nghĩ ra, sau đó lại đi tắm một lần nước ấm, hoàn toàn rửa sạch sẽ rồi mới nằm xuống ngủ tiếp.

"Này, cậu bệnh rồi phải không, phát sốt, mặt đỏ hồng rồi." Khâu Thụy Trạch muốn kêu Phương Duyệt Thanh đi ăn cơm thì phát hiện người có chút không thích hợp, sờ lên trán cậu thấy rất nóng.

Phương Duyệt Thanh mở đôi mắt ửng đỏ đẩy tay của Khâu Thụy Trạch ra, không nói lời nào mà chỉ cau mày rồi lại cuộn tròn vào chăn.

"Được được được, không đụng đến cậu, gần đây không có phòng khám, muốn khám bệnh phải đi tới hai mươi dặm nữa mới có, tôi có chút thuốc phòng thân, cho cậu uống vài viên hạ sốt này." Khâu Thụy Trạch vừa nói vừa đi tìm thuốc. Nhìn thấy dáng vẻ Phương Duyệt Thanh nhu thuận vô lực lại cố cường khiến cho trong lòng Khâu Thụy Trạch bỗng dưng lỗi nhịp.

"Không cần đâu, cám ơn, ngày mai sẽ khỏe lại thôi, tôi muốn đi ngủ, làm phiền đừng gọi." Phương Duyệt Thanh từ chối ý tốt của Khâu Thụy Trạch.

Nếu không phải phát sốt không còn sức lực, Phương Duyệt Thanh thật muốn đi tắm rửa thêm một lần! Người cũng đã đi rồi, tinh thần thương tổn cũng đã tốt lại, ừ rồi sẽ mau tốt thôi vậy mà còn có đồ vật sót lại làm cho người bị phá hư!

Những dấu hôn xanh xanh tím tím trên người không biết khi nào mới có thể mất, thời thời khắc khắc minh chứng cho việc hôm đó xảy ra là chân chân thật thật...

Phương Duyệt Thanh nhớ lại lúc nhìn thấy "thảm trạng" những vết đỏ trải rộng trên người mình ở trong gương thì cậu nhịn không được muốn mắng người, mẹ nó, dấu hôn nhiều tới mức này, sau lưng, chân, đùi ngay cả trên mông đều có mà còn dám nói không thích, không nhớ rõ, tra nam chết tiệt!

Nhiệt độ cơ thể Phương Duyệt Thanh ngày càng cao cho tới mười một giờ tối lại càng sốt cao hơn, cậu khó chịu rên rỉ nói mê sảng khiến cho Khâu Thụy Trạch cũng mặc kệ Phương Duyệt Thanh từ chối mà tìm thuốc ép cậu uống, không nghĩ tới Phương Duyệt Thanh vừa uống vào liền ói ra, ngay cả cơm sáng cơm trưa gì đó cũng phun ra hết...

"Trời ạ, tôi đi theo cậu tới đây quả thực đúng là làm bảo mẫu cho cậu mà trời!" Khâu Thụy Trạch nhìn Phương Duyệt Thanh bám vào mép giường ói xong sau đó nằm xuống tiếp tục ngủ như không có gì xảy ra thì bó tay, hắn nhéo nhéo cái mũi, nhận mệnh đi dọn dẹp.

HOÀN CHƯƠNG 5.

*Cơm tàu hủ:

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top