[TBV] - Chương 1: Đánh lưu manh
Biên tập : Tiểu Phong
Biển khơi một mảnh xanh thẳm, trên mặt biển có những cánh buồm trắng nhỏ cùng với những đóa mây trắng soi bóng trên bầu trời, ánh vàng rực rỡ của bãi cát nhỏ hẹp bao quanh biển cả, nhưng lại mênh mông vô tận.
Cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ không nghĩ tới chỉ mới một phút trước, đã có một nam thanh niên chết đuối.
Đến ngay cả bản thân nam thanh niên ấy cũng không ngờ tới, sau cùng người cậu thích vẫn chọn trà xanh kia, cũng không ngờ tới mình sẽ chết khi chỉ mới sống được có 21 năm.
Nếu có thể sống lại lần nữa, cậu nhất định phải đánh đôi cẩu nam nữ kia cho tới khi mẹ thân yêu của bọn chúng không còn nhận ra chúng.
*
"Ui, chết tiệt..."
Diệp Niệm Ninh ôm đầu mở mắt ra, lời thô tục mới vừa mắng ra khỏi miệng cậu liền nhận ra có điều không bình thường, sao lại thế này? Cậu lại còn có thể nói chuyện? Chẳng lẽ cậu chưa chết? Không đúng, cảm giác nghẹt thở ở trong nước rõ ràng rất chân thực!
"Tiểu Diệp, làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Một khuôn mặt bóng nhờn của người đàn ông trung niên tiến đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh bị người đột nhiên xuất hiện này dọa cho hoảng sợ, vội vàng lui về sau hai bước.
"Lưu Cường?"
Diệp Niệm Ninh liếc mắt nhìn người trước mặt này liền nhận ra, Lưu Cường, đã có vợ và con gái, ở trong cái vòng này là một đạo diễn tuyến hai, chuyện lén lút ăn vụng ông ta đã làm ra nhiều không đếm xuể, chỉ là sao bây giờ lại gặp được ông ta?
Lưu Cường cũng không để ý tại sao trước đó Diệp Niệm Ninh còn bình thường gọi ông ta là đạo diễn Lưu, bây giờ lại gọi thẳng họ tên ông. Ông ta cười haha đặt tay lên eo Diệp Niệm Ninh, "Tiểu Diệp, cậu uống say rồi sao? Tôi đỡ cậu đi nghỉ ngơi ha!"
Diệp Niệm Ninh liếc nhìn cái móng heo đang đặt trên eo của mình, lại nhìn khuôn mặt khiến người ta buồn nôn kia của Lưu Cường, không khỏi lại lui về sau thêm hai bước.
Cậu nhớ rõ sinh thời bản thân bởi vì coi trọng nam nhân vật chính của một kịch bản, cho nên cậu đã nhờ người đại diện rẻ tiền kia liên hệ với đạo diễn của bộ kịch bản này, nhưng lại không ngờ cuối cùng người tới cuộc hẹn không phải là đạo diễn mà là phó đạo diễn Lưu Cường.
Càng đáng giận hơn chính là, ngày đó cậu vẫn luôn cho rằng tên Lưu Cường này chính là đạo diễn, liền bày ra vẻ mặt ôn hoà bồi Lưu Cường uống rượu, sau cùng thiếu chút nữa đã bị Lưu Cường bắt lên giường.
Mà chính lúc này tên cẩu nam nhân Lâm Mục kia xuất hiện cứu cậu, nghiệt duyên của hai người bọn họ cũng chính thức bắt đầu từ đây.
Hửm, không đúng!
Lâm Mục? Lưu Cường? Kịch bản?
Đây không phải là chuyện của ba năm trước sao?
Linh quang trong đầu Diệp Niệm Ninh chợt lóe lên, cậu vội vàng móc di động ra xem thời gian, ngày 21 tháng 5 năm XX.
"Ôi cái ĐM!" Diệp Niệm Ninh lẩm bẩm một câu, sau đó duỗi tay nhéo mặt mình, đau quá.
Đây không phải mơ!
Cũng không phải hồi quang phản chiếu!
Đây mẹ nó là sự thật!
Ha ha ha ha ha mẹ nó!
Trời không diệt ta!
Bố Ninh của các người đã trở về!
"Tiểu Diệp, làm sao vậy?" Lưu Cường quơ quơ tay trước mặt Diệp Niệm Ninh, có hơi quái lạ trước sự thay đổi của Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh lắc lắc đầu, nghĩ thông suốt mọi chuyện tâm tình cậu vô cùng tốt, nhưng cậu cũng không ngại đánh cái lão lưu manh này để làm cho tâm tình của mình trở nên càng tốt hơn chút!
"Không có việc gì vậy chúng ta nói..."
Câu nói kế tiếp Lưu Cường còn chưa thốt ra, Diệp Niệm Ninh liền đá một cú khiến ông ta té xuống đất, động tĩnh do cú đá này gây nên khiến cho cả quán bar đều yên tĩnh lại, có không ít người ngửa cổ nhìn qua bên này.
"Hả, đó có phải là Diệp Niệm Ninh không!" Có người ngạc nhiên hô lên.
"Hình như là vậy, đm, tôi lại vậy mà phát hiện tôi và Diệp Niệm Ninh ở cùng một quán bar!"
"Diệp Niệm Ninh đánh người! Đánh người kìa!"
"Mau quay video! Mở livestream đi các chị em!"
Mọi người vừa bị nhắc nhở như vậy liền vội vàng sôi nổi móc điện thoại ra quay video, bắt đầu mở livestream.
Diệp Niệm Ninh liếc thấy người xung quanh đều lấy điện thoại ra, đột nhiên nhớ tới hình ảnh cậu đánh người soái như vậy cũng nên chia sẻ với fans mới đúng. Vì thế cậu móc điện thoại ra bấm vào Weibo mở livestream, sau đó đưa điện thoại di động cho một bartender bên cạnh, nhờ anh ta cầm giúp mình.
Bartender ngớ người đáp ứng, giơ điện thoại đưa cameras nhắm ngay Diệp Niệm Ninh và Lưu Cường. Nhóm người qua đường và fans đang dạo trên mạng thấy Weibo của Diệp Niệm Ninh mở một kênh livestream, mọi người liền sôi nổi nhảy vào, số người vù vù tăng lên tới 10W+.
Lưu Cường bị đạp một cú nửa ngày mới bò dậy từ trên mặt đất, đi tới trước mặt Diệp Niệm Ninh liền quát lên: "Diệp Niệm Ninh cậu mẹ nó có ý gì? Vốn chính là người đại diện của cậu hẹn tôi trước, nếu cậu muốn quay phim của tôi thì nên biết rõ hậu quả!"
Diệp Niệm Ninh khoanh tay nhìn Lưu Cường, khóe miệng giương lên một nụ cười châm chọc, "Hậu quả? Tôi còn tưởng rằng chỉ cần uống rượu với ông thôi, ai ngờ đâu lão háo sắc ông lại đánh chủ ý lên người tôi! Với lại ông xác định người đại diện sát bút kia liên hệ với ông à? Chứ không phải ông nghe nói tôi muốn đóng phim nên tới liên hệ với anh ta?"
Bị nói trúng chân tướng Lưu Cường chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Niệm Ninh, nhưng vẫn ngạnh cổ cãi lại: "Vậy thì làm sao? Hôm nay nếu cậu không bồi tốt cho ông đây thì về sau cũng đừng hy vọng được đóng phim!"
Diệp Niệm Ninh buồn cười gật gật đầu, thật không biết Lưu Cường lấy đâu ra tự tin nói chuyện với cậu như vậy. Với lại ông ta uống say thật à? Không biết bây giờ đang ở đâu sao? Cái gì cũng đều có thể nói ra.
"Tôi không đóng phim, thì sau này tôi chỉ làm âm nhạc là được, mắc gì cứ khăng khăng phải quay phim?"
Lưu Cường quả thực là có hơi say, nghe thấy câu này của Diệp Niệm Ninh còn chỉ tay vào cậu mắng mỏ: "Chỉ bằng vào mấy bài hát nát bét cậu viết mà muốn kiếm tiền cái gì? Cậu không đóng phim, cậu ở trong cái vòng giải trí hỗn tạp này không trụ nổi đâu! Sau này cậu không có tiền không phải vẫn phải chạy đến cầu xin tôi cho cậu đóng phim sao!"
Nghe thấy câu này nụ cười trên mặt Diệp Niệm Ninh lại càng rộ hơn, hơn nữa còn để lộ ra một hàm răng trắng tinh, cậu động động cổ tay, thẳng tay vung cho Lưu Cường một cái tát, "Một tát này là tôi đánh cho bản thân mình, mẹ nó ai cho phép ông xúc phạm bài hát của tôi?"
"Bốp" một tiếng, Diệp Niệm Ninh lại vung cho Lưu Cường một cái tát, "Một tát này là đánh thay mọi người trong giới, tôi nói sao bầu không khí trong giới lại càng ngày càng kém như vậy, thì ra là do có người như ông tồn tại!"
"Một tát này là đánh thay người nhà của ông, hừ, đã có vợ có con gái rồi, ông thật không sợ những thứ dơ bẩn mình làm sẽ từ dưới đáy dội ngược lại sao?" Nói xong Diệp Niệm Ninh lại thẳng tay vung thêm một tát.
Lưu Cường bị ba cái tát này đánh đến ngu người, ông ta đứng tại chỗ nhìn Diệp Niệm Ninh nhận điện thoại lại từ chỗ bartender, lại nhìn Diệp Niệm Ninh thanh toán cho bartender 500 tệ, không đợi Diệp Niệm Ninh ra khỏi quán bar ông ta đã trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Diệp Niệm Ninh nghe thấy tiếng vang nên quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói với người xung quanh: "Ông ta uống say chắc thiếp đi rồi, làm phiền mọi người kéo ông ta tới WC được không, nếu không cứ nằm ở đây thì vướng đường đi quá."
Người xung quanh nghe thấy câu này liền vội vàng kéo Lưu Cường tới WC, Diệp Niệm Ninh thản nhiên ngẩng đầu lên vừa thấy, quả nhiên đối mắt với một đôi mắt tràn đầy ý cười, nhíu nhíu mày, cười cái gì? Là đang cười nhạo cậu sao?
Nghĩ đến có khả năng bị người ta cười nhạo, não Diệp Niệm Ninh co rút một cái liền thè lưỡi với người trên lầu, còn vươn tay giơ ngón giữa lên, tự cho là đã khinh bỉ được người ta quay lại tắt livestream rồi tung tăng nhảy nhót đi thẳng ra quán bar.
"Cậu ta là ai?" Thời Yến An nghĩ đến vừa rồi đứa nhóc kia giơ ngón giữa lên với mình liền cảm thấy có chút buồn cười còn có chút bất đắc dĩ.
Thời Ngọc Duy bên cạnh thấy hết mọi chuyện bật cười một tiếng, chỉ vào nơi Diệp Niệm Ninh rời đi nói: "Cậu ta là Diệp Niệm Ninh, là ca sĩ tuyến một, các bài hát mà cậu ta viết gần như nổi tiếng hàng đầu ở thủ đô. À đúng rồi, cậu ta còn là em trai của anh Thanh Lâm đấy!"
"Em trai Thanh Lâm? Sao anh lại không biết?"
Thời Yến An và Diệp Thanh Lâm là bạn cùng phòng thời đại học hơn nữa còn là anh em tốt, quen biết đã lâu như vậy nhưng anh thật không ngờ người anh em này còn có em trai.
"Niệm Niệm là bảo bối của anh Thanh Lâm, cũng là do có lần đi ngang qua thấy anh Thanh Lâm đón Niệm Niệm tan học nên em mới biết được." Thời Ngọc Duy dừng một chút lại nói, "Anh, anh tuyệt đối đừng tức giận với Niệm Niệm, có lẽ vừa rồi Niệm Niệm chỉ đùa với anh thôi!"
Thời Yến An lắc đầu, sao anh có thể tức giận với một đứa trẻ được, "Nghe giọng điệu của em, em với cậu ta rất thân?"
"Đúng vậy, anh còn nhớ mấy năm trước em bị cướp không? Lúc ấy em đã nói với anh có một cậu nam sinh đi ngang qua đã giúp em, cậu nam sinh kia chính là Niệm Niệm!"
"Không nhớ nữa, số lần em bị cướp nhiều quá." Thời Yến An xoay người đi vào ghế lô, Thời Ngọc Duy nghe thấy câu này cũng không cảm thấy xấu hổ, "Có thời gian em sẽ giới thiệu Niệm Niệm cho anh quen biết, chỉ có điều cậu ấy còn ầm ĩ hơn em, anh hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!"
"Còn ầm ĩ hơn em? Vậy thôi hay là quên đi."
"Đừng nói vậy chứ! Hầu hết thời gian Niệm Niệm vẫn rất đáng yêu!"
Editor: Bộ đầu tiên nhà mình làm còn nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm, trong quá trình đọc thấy lỗi cứ báo với mình ạ (mình hơi ẩu xíu). Sau cùng chúc các bạn cày vui vẻ <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top