31.Hầu hạ Vương phi cũng như nhau
Trong phòng đốt hai cây nến đỏ, ánh sáng nhỏ lấp lánh đong đưa, làm nổi bật khuôn mặt trong sáng của Quý Tử Ương.
Một người mặc hỉ bào đỏ thẫm chậm rãi từ ngoài sân đi vào.
"Vương gia đã đến." A Lục cúi đầu, quỳ một gối trên đất, thuận tiện nhắc nhở hai người bên cạnh.
Loan Nhi và Tiểu Mộc Đầu nghe vậy, lập tức cũng quỳ xuống, nằm rạp xuống trên mặt đất, khi cúi đầu chỉ thấy một góc quần áo màu đỏ ở cửa sân, bước chân điềm tĩnh không nhanh không chậm đi qua trước mặt bọn họ: "Đều lui xuống đi."
"Vâng." Ba người đều không dám ở lại, đi ra bên ngoài.
Quý Tử Ương nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hít một hơi thật sâu, chỉ nghe thấy tiếng cửa mở, kèm theo gió mát chầm chậm, khi bóng nến chớp động một cây nến đỏ đột nhiên vụt tắt, trong phòng càng thêm ảm đạm.
Nhưng y vẫn thấy rõ tướng mạo của người tới, Trấn Bắc vương vóc người rắn rỏi cao lớn, bờ vai rộng, lông mày hẹp dài bí mật mang theo thế lực mạnh mẽ, đôi mắt hơi trầm đen như mực, ngũ quan như điêu khắc rõ ràng góc cạnh, đương thời mỹ nam tử sợ cũng chỉ như vậy, mà hắn chỉ là đứng chắp tay, đã là khí thế nghiêm nghị, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thần thái tuấn mĩ bên trong lại cất giấu một chút sắc bén, cho dù là hỉ phục đỏ thẫm cũng không giấu được mảy may vẻ uy nghiêm.
Trong lòng Quý Tử Ương trầm xuống, nhìn tư thế, một gói thuốc nhỏ đó có đủ hay không a? Không phải nói trúng độc vào thân, bị bệnh liệt giường, cho dù có thể tới, cũng nên là sắc mặt tái nhợt đứng không vững chứ? Bây giờ là cái quái gì vậy? ! Sắc mặt hồng hào, khí sắc tươi tắn!
Nhiên Mặc Phong nhìn người đang ngoan ngoãn ngồi ở trên giường sắc mặt thay đổi, dù chỉ là trong nháy mắt, vẫn là rơi vào trong mắt của hắn không kém chút nào, vén vạt áo ngồi ở bên cạnh bàn: "Vương phi nhìn bổn vương như vậy, có hài lòng với tướng mạo của bổn vương?"
Hài lòng? ! Hài lòng cái đại đầu quỷ! So với y đẹp hơn ư? Dựa vào! Quý Tử Ương trong lòng oán thầm, ý cười trên mặt lại là không giảm: "Vương gia đương nhiên là phong thần tuấn lãng."
Nhiên Mặc Phong cong môi cười, nhìn hai ly rượu trên bàn, chọn một ly trong đó, nói: "Vương phi, nên uống rượu giao bôi rồi."
Bên phải có thuốc, bên trái có cây mạt dược, Quý Tử Ương trong lòng nhớ kĩ, mắt thấy đối phương cầm ly bên trái, tức khắc khuôn mặt trở nên chua xót, ba bước và hai bước, tiến lên đoạt lấy ly rượu, gượng ép nói: "Tử Ương là lần đầu tiên gặp Vương gia, nên làm trước vì kính trọng." Hơi ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm một chút.
Lại cầm lấy ly bên phải, dè dặt đưa tới: "Vương gia nên uống rồi."
Nhiên Mặc Phong liếc mắt nhìn, không đón nhận, thuận tay liền đem người đứng ở bên cạnh ôm vào trong lòng, đặt ở trên đùi.
"Thuốc của ta!" Quý Tử Ương trở tay không kịp, ngã ngồi vào trong lòng đối phương, cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm lấy eo của y, giữ y chắc chắn cố định, không thể động đậy.
Nói như thế nào y cũng là thiếu niên lang ngọc thụ lâm phong, nhưng so sánh như vậy, quả là thành chim nhỏ của người kia, thật là khó chịu khi so sánh người với người, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những thứ này, may mà y phản ứng nhanh, hai tay giữ chặt ly rượu, mới chỉ tràn ra một chút xíu.
Lúc trước, rượu kia đã bị y uống chẳng còn bao nhiêu, lúc này nếu như đổ, không biết có thể rót đầy một ly nữa không.
Nhiên Mặc Phong nheo mắt, thanh âm trầm thấp, nói: "Ngươi cái gì?"
Hơi thở ấm áp phả vào má và bên tai Quý Tử Ương, lúc trước chỉ lo lắng về rượu, lúc này mới phản ứng tư thế có bao nhiêu ám muội, mặt của hai người gần trong gang tấc, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm lên người y.
"Rượu... của ta." May mà miệng phanh lại kịp thời, bằng không nếu như phun ra một chữ thuốc thì bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển.
"Vương phi để ý một ly rượu như vậy?"
Quý Tử Ương lấy lại bình tĩnh, bịa bừa cái lý: "Rượu giao bôi đổ xuống đất, không may mắn." Lại nâng ly về phía trước: "Vương gia xin mời."
Nhiên Mặc Phong lúc này mới tiếp ly rượu, chẳng qua là nói: "Rượu giao bôi không phải uống như vậy." Vì vậy tự mình rót một ly khác đưa cho Quý Tử Ương, bởi vì rượu ở trong bình không còn nhiều, cho nên ly của y cũng chỉ bằng non nửa ly kia mà thôi.
Quý Tử Ương cầm ly rượu trong tay, giống như một củ khoai lang phỏng tay, trên mặt thì cười, trong lòng lại rơi lệ!
Chẳng lẽ ông trời cũng định không cho y giữ lại hoa cúc sao? !
Sớm biết như vậy, y cũng sẽ không cam tâm tình nguyện gả vào vương phủ, vương phủ tài sản nhiều, hoa cúc có giá cao hơn!
Bằng thân mang thủ đoạn của y, sớm chạy trốn căn bản không thành vấn đề, bây giờ thì tốt, Vương gia ốm yếu gì chứ, tất cả đều là giả dối, người này nhìn như thế nào cũng giống một con sói hung dữ, quả nhiên vẫn là cốt cách của người xưa.
Rượu của Vương gia nhiều, rượu của y ít, khi so sánh hai bên, Quý Tử Ương nghiến răng, quấn lấy cánh tay đối phương, uống thì uống! Hai ly đều có thuốc, xem ai ngã xuống trước!
Chỉ mong thuốc mê mà Tiểu Mộc Đầu mua là đáng tin cậy!
Nhưng lúc y uống cố ý thả chậm tốc độ, lúc cúi đầu bí mật nâng mí mắt lên nhìn, nhìn yết hầu của Nhiên Mặc Phong di chuyển, bản thân mới an tâm trực tiếp ngẩng đầu lên, uống rượu trong tay, uống hết còn hào khí lau miệng một cái.
Chờ y đem ly rượu để xuống bàn, ly kia của Nhiên Mặc Phong cũng để xuống, nhưng rượu trong ly một chút cũng không thiếu, rượu vẫn chảy đều trong ly.
Quý Tử Ương trợn tròn mắt!
Lúc này nếu y còn có thể giữ vững được biểu cảm của mình, y sẽ mang họ của đối phương, cũng bất chấp thân phận Vương gia của đối phương, sắc mặt khó coi chất vấn: "Ngươi vì sao không uống!"
Lão tử đã uống rồi ngươi vậy mà lại không uống! Y không có lớn tiếng gào thét đã là tốt rồi!
Đường đường là Trấn Bắc vương của Thụy Thiên triều, sao có thể dễ bị lừa gạt, rượu kia không cần nói là uống, chỉ cần ngửi mùi, Nhiên Mặc Phong đã biết có thứ gì đó trộn lẫn bên trong.
Vừa rồi hắn xác thực đã đưa đồ uống vào trong miệng, nhưng không có vào cổ họng, lúc cúi đầu lại thuận tiện nhổ ra toàn bộ, sau đó nhàn nhã nhìn vật nhỏ trong lòng giận dữ uống cạn.
"Bổn vương tửu lượng kém, sợ uống rồi không động phòng được." Nhiên Mặc Phong thản nhiên trả lời.
Thần thái đó rơi vào trong mắt Quý Tử Ương, thật là vô sỉ cực kỳ, tên lừa đảo! Sói đuôi lớn!
Quý Tử Ương tức giận muốn thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương, nhưng cánh tay của Nhiên Mặc Phong vòng lên trên, sức lực của hai tay giống như chiếc vòng sắt, chỗ nào là y có thể thoát được.
Nói về những thủ đoạn ám sát trước kia, cái gì kỹ thuật chiến đấu cận chiến, cầm sở trường, y không thể phát huy khi ở quá gần vòng tay của người khác.
Nhiên Mặc Phong không muốn cùng y vòng vo, hỏi: "Vương phi bỏ cái gì vào trong rượu?"
Biết rõ không thể lừa gạt, Quý Tử Ương cũng không muốn giấu diếm, dứt khoát nói thẳng: "Thuốc mê."
"Ồ? Ngươi chắc chứ?" Nhiên Mặc Phong nhướng mày, véo khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Quý Tử Ương, rất thú vị, tâm tình cũng tốt.
"Có gì không chắc chắn! Không phải thuốc mê chẳng lẽ là độc dược!" Quý Tử Ương trở nên tức giận, nói chuyện cũng là kẹp thương mang gậy.
Nhưng vừa dứt lời, nhịp tim của y dần dần tăng nhanh, đập thình thịch, như có thể nghe thấy tiếng đập bên tai, còn có từng đợt nóng rực từ cơ thể, kích thích từng tấc da thịt.
Nếu như lúc trước là hổn hển, thì lúc này y thật sự muốn giận sôi máu!
Tiểu Mộc Đầu chết tiệt!
Đã nói mua thuốc mê, ngươi mua cái quái gì vậy!
Quý Tử Ương tâm tư lập tức thay đổi, để không cho đối phương phát hiện y khác thường, lập tức đẩy lui nói: "Vương gia, hôm nay không thể hầu hạ ngài, không bằng ngày khác đi, chắc hẳn Vương gia cũng không có hứng thú với một người bất tỉnh nhân sự, chuyện đêm nay, ngày mai để Vương gia xử trí."
Nhiên Mặc Phong sững người trong chốt lát, giống như thực sự suy nghĩ về đề nghị của đối phương, Quý Tử Ương vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thân thể bị bế bổng lên.
Chỉ nghe đối phương nói: "Không sao, nếu như Vương phi không thể hầu hạ bổn vương, bổn vương hầu hạ Vương phi cũng như nhau thôi."
_____________&&&&&_____________
Tác giả có điều muốn nói
Ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ rất lâu, đến cùng thuốc này để cho tiểu công uống hay là tiểu thụ uống tốt hơn, ngẫm lại vẫn là ai bảo mua thì người đó uống, ha ha ha ha
______________________________________
•Hé lô mọi người, lại là tui đây :vv.
•4 chương kế vẫn là chủ đề "đêm động phòng" của Tiểu Phong và Tiểu Ương, ahihi :vv.
•Mong mọi người ủng hộ tiếp nha, mãi iu :33.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top