Chương 2

Nguyên bản tiệm net đang rất ồn ào, giờ phút này lại cực kỳ an tĩnh.

Chỉ có người tiếng người thiếu niên khàn khàn, từng câu từng chữ, nhưng cũng đủ để mọi người ở đây nghe rõ.

Trong hoàn cảnh này, sắc mặt Lý Duệ tất nhiên là khó coi nhất.

Hắn tiến lên hai bước nắm lấy cổ áo Trần Mặc, đẩy cậu tới bàn máy tính gần nhất, nghiến răng nghiến lợi: "Loại thời điểm này còn dám hống hách như vậy, mày biết hôm nay vì cái gì tao tìm đến mày không?"

"Biết chứ." Trần Mặc nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Biết mày thích Dương Thư Nhạc."

Trần Mặc nói xong, phảng phất có thể thấy trong mắt đối phương nảy sinh hung bạo, Trần Mặc liếc nhìn cổ áo đang bị túm chặt, tiếp tục nói: "Thích nó nhưng lại không dám theo đuổi, đành phải xuống tay từ chỗ tao, hy vọng giành được vài phần chú ý của nó. Bạn học ... Lý Duệ, mày yêu kiểu này nhìn thật thất bại nha."

"Mày mẹ nó muốn chết à?!!"

Mọi người trơ mắt nhìn hai người, không biết đang nói gì mà đột nhiên động thủ.

Lý Duệ cao to, mắt thấy một quyền của mình sắp nện trên người Trần Mặci, mà tên kia rõ ràng thoạt nhìn rất gầy yếu, lại trở tay túm một cái bàn phím máy tính trong tầm tay, "Phanh" một phát nện xuống đầu hắn.

Thanh âm cực lớn, động tác lưu loát.

Đám người đi cùng Lý Duệ còn chưa kịp vây tới, Trần Mặc đã trở tay thít chặt cổ Lý Duệ, làm lơ vệt đỏ từ trong tóc hắn chảy ra, tới gần bên tai hắn thấp giọng nói: "Chắc mày cũng biết mấy chữ đồng tính luyến ái này sẽ làm mày không dám ngẩng đầu ở trường đúng không? Mày có muốn tao nói cho đám đàn em mày biết chuyện này không? Ba mày thật ra cũng là loại đi lừa con gái nhà người ta đi, bên ngoài tình nhân nam có một tá cũng có ba trăm đi? Mày ghét đồng tính luyến ái, bất quá cũng là cái đồ không dám thừa nhận chính mình thích đàn ông, có phải không?"

Lý Duệ sắc mặt bị nghẹn đến đỏ lên.

Giáo bà Nhất Trung tức khắc giống như con gà bị bóp chặt yết hầu, thanh âm khó có điểm run rẩy, hỏi lại: "Sao mày biết được?"

"Sản nghiệp Dương gia lớn như thế, chuyện bát quái nhà mày có cái gì gọi là mới mẻ hả?"

"Vậy mày muốn thế nào?"

Nhanh như vậy địa vị đã được xoay ngược, Trần Mặc cũng lười dây dưa, buông hắn ra, nhìn chung quanh một vòng thanh âm bình tĩnh: "Mang theo đám chân chó của mày... cút đi."

Bởi vì đây là chuyện cậu biết từ đời trước, vào thế thượng phong ở tình huống này cũng không có mấy cảm giác thành tựu.

Trần Mặc khom lưng nhặt cặp sách trên mặt đất lên, không thèm để ý đám người Lý Duệ vẫn còn đang sững sờ, đi về phía cửa.

Cậu cũng không rời đi, mà là một tay gõ gõ trước bàn lễ tân, "Mở máy, ba tiếng."

"Được."

Trên bàn là một cô gái chắc đang học cấp ba, lặng lẽ đánh giá người. Nội tâm chỉ có một ý nghĩ: Đồn đãi thật sự không thể tin.

Nam sinh tuy gầy, lại không lùn, trên vai treo cái áo khoác vừa mới bị xé rách có vài phần dơ loạn. Mặt mày đẹp đẽ, giơ tay nhấc chân gian lơ đãng lộ ra tùy ý thong dong, đủ để áp xuống lời đồn dung tục giàu xổi, chỉ là trên mặt thần sắc hơi tái nhợt làm người nhìn có chút lo lắng.

Cậu tùy tay từ kệ hàng bên cạnh rút ra một bao thuốc lá bình thường cùng một bật lửa con, hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Tổng cộng là... 48 tệ năm."

Cậu sờ soạng toàn thân, cuối cùng từ túi quần móc ra một cái ví màu đen, mở ra thấy bên trong thật dày toàn những tờ tiền đỏ, không nghĩ gì mà rút ra một tờ, đưa qua, "Không cần thối lại."

Nữ sinh xem động tác của cậu quá mức tự nhiên động tác, mạc danh có điểm mặt đỏ, cầm tiền, chần chờ: "Không tốt lắm đâu."

Trần Mặc giương mắt, đành phải hỏi tiếp: "Chỗ này có gì ăn không?"

"Có mì gói nha."

"Không còn gì khác?"

"Ách...... Không có."

Lúc này đám người Lý Duệ vừa lúc từ bên trong ra tới nơi.

Đi ngang qua bàn lễ tân, Lý Duệ cố ý va vào vai Trần Mặc, ngón tay chỉ vào cậu, cắn răng: "Trần Mặc, tao không bỏ qua vụ này đâu."

Cửa kính đẩy ra lại đóng lại, một đám người rất nhanh đã không thấy bóng. Nữ sinh lo lắng hỏi thăm hắn: "Cậu có muốn báo cho giáo viên ở trường không? Mấy người đó lộng hành lắm, sợ là còn sẽ tìm cậu phá tiếp đó."

Trần Mặc nhặt lấy thuốc cùng bật lửa, cười cười, "Không có việc gì."

Nữ sinh thấy không giúp gì được nữa, đành phải hỏi: "Cậu còn muốn ăn mì nữa không?"

"Không ăn nữa." Cậu xoay người hướng tới cuối tiệm, lưu lại một câu: "Dạo này dưỡng sinh, không ăn thức ăn nhanh."

Nữ sinh nhìn bóng dáng vừa xé mở gói thuốc lá, xem cậu tùy tiện nhét vỏ bao vào túi quần, động tác thuần thục, nhịn không được hoài nghi.

Này, xác định là muốn, dưỡng sinh thật ư?

Trần Mặc cởi áo khoác, đem cả người dựa vào ghế, trầm mặc đốt một điếu. Thuốc lá chạy qua phổi, đánh thức suy nghĩ đang có chút trì độn, cậu chìm vào cảm giác đó một lúc lâu mới dần chấp nhận rằng, chính mình đã trở lại khoảng thời gian cao trung này.

Bên tai toàn là thanh âm hùng hùng hổ hổ của nam sinh mười mấy tuổ, ngày mùa hè mùi mồ hôi cùng các loại thuốc lá rẻ tiền, mùi đồ ăn vặt lẫn mì gói hỗn tạp trộn vào, làm cho cả không gian như nghẹn một cảm xúc bị đè nén.

Di động có thông báo.

Người có tên liên hệ là "Anh trai" hỏi: Đang ở đâu?

Trần Mặc không phản ứng.

Lại qua hai phút.

Anh trai: Tài xế Lý nói tan học không có đón được cậu. Nếu cậu vì ba mẹ huỷ bỏ khởi tố mà sinh sự, đòi đuổi Thư Nhạc khỏi Dương gia, thì tôi khuyên cậu đừng gây rối nữa, chuyện đó không xảy ra đâu.

Lại cách hai phút.

Anh trai: Đến di động cũng không dùng nữa đúng không?

Hình như cũng không phải là người kiên nhẫn cho lắm

25 tuổi, Dương Chích, là người thừa kế được chọn của Dương gia.

Ba ruột cậu Dương Khải Án năm đó có thể tranh đoạt giữa bốn anh chị em thương nghiệp Dương gia là nhờ cưới con thứ tên Chu Yểu Quỳnh của Chu gia. Hai gia tộc tiềm lực ngang nhau, nhưng nhiều năm qua, phu thê bằng mặt không bằng lòng, hôn nhân chỉ dựa ích lợi mà miễn cưỡng duy trì.

Trần Mặc cùng Dương Thư Nhạc sinh ra năm ấy, chính là lúc quan hệ hai người đang trên bờ vực tan vỡ, cho nên người lớn hai bên thương yêu Dương Thư Nhạc như mạng.

Dương Chích hơn cậu tám tuổi, từ nhỏ bị giáo dục đến nghiêm trang lại cũ kỹ, nhưng đối với Dương Thư Nhạc kia cũng là thiệt tình yêu thương, giữ gìn nhiều năm.

Nhưng Trần Mặc thì khác.

Cậu nửa đường xuất hiện, cùng Dương gia không có cảm tình gì đáng để nói. Trừ bỏ một chút áy náy, một ít thua thiệt.

Bọn họ đưa cậu tới học ở lớp giỏi nhất, của một trường cấp ba tốt nhất.

Tiền tiêu vặt thì dùng không bao giờ hết.

Cho nên bọn họ không hiểu, thậm chí nghi hoặc, cậu còn không hài lòng cái gì?

Sự việc Dương Chích nhắc tới, Trần Mặc cũng nhớ rõ.

Nguyên nhân sự việc, là Dương gia không cẩn thận tiết lộ tin tức, ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của tập đoàn. Hơn nữa Dương Thư Nhạc bị bệnh nửa tháng chưa khỏi, ba mẹ cậu lo lắng không thôi, liền trực tiếp huỷ bỏ khởi tố đối với Lý Vân Như, thông báo với bên ngoài: Lúc trước là hộ sĩ của bệnh viện nhầm lẫn, không có tình tiết tráo con.

Thậm chí để làm sáng tỏ thông tin, Dương gia còn dốc lòng đắp cho Trần Mặc một hình tượng xuất thân vùng quê điển hình.

Cầu tiến, hiểu chuyện, tuy rằng nghèo khó, nhưng gia đình hòa thuận.

Ba mẹ cậu nỗ lực để cậu được đi học, hy vọng cậu trở nên nổi bật, cậu cũng hiểu lòng ba mẹ, cũng rất biết ơn họ, thân thế lẫn sự tình này với cậu mà nói chỉ là nhiều thêm một gia đình.

Đời trước Trần Mặc vì thế ở Dương gia đại náo. Cậu nói nếu Dương gia muốn huỷ bỏ khởi tố, thì Dương Thư Nhạc phải rời Dương gia.

Đó là cậu ấu trĩ trả thù Lý Vân Như.

Bởi vì từ ngày được Dương gia tìm thấy, Trần Mặc rốt cuộc nhận rõ, Lý Vân Như không yêu cậu. Về điểm này, nếu tính toán hẳn ra, thì cậu không xứng để có được.

Nhưng tin tức cậu muốn đem Dương Thư Nhạc đuổi ra khỏi Dương gia, không biết vì cái gì lại được truyền đến trường học.

Cũng chính vì thế đám người Lý Duệ này mới đến tiệm net để tính toán vậu.

Ba mẹ cảm thấy cậu hẳn là bởi vì ghen ghét cùng không cam lòng, Dương Chích cũng nhắn tin cảnh cáo.

Đùa nhau à?

Sống tận hai đời, lần nào nhớ tới chuyện này cậu vẫn như cũ cảm thấy có đủ châm chọc.

Hơn nữa cậu sau khi bị đánh ở tiệm nét liền ở ngay tại đó phát sốt, cuối cùng vẫn là chủ tiệm net mang cậu đang té xỉu đưa vào bệnh viện truyền dịch.

Suốt một buổi tối, Dương gia không ai hỏi con họ đã đi đâu nhỉ?

Chỉ là ngày hôm sau khi trở về, đụng phải Dương Thư Nhạc cũng đang phát sốt kéo theo vali kêu gào rời khỏi Dương gia.

Phụ mẫu Dương gia lôi kéo hắn, vô cùng đau lòng: "Bệnh thành như vậy rồi mà con còn muốn đi đâu? Không được đi."

Anh trai cậu Dương Chích lấy lại vali trên tay hắn, nhìn Trần Mặc, hàm ý: "Thư Nhạc, nơi này chính là nhà của em, không ai có tư cách bắt em từ nơi này dọn đi."

Tài xế người hầu vây quanh ở chung quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Dựa vào cái gì lại bắt Tiểu Nhạc dọn đi, ngày thường ta thích nhất chính là cậu ấy."

"Đúng vậy, ruột thịt thì sao, vừa trở về liền cứ như vậy mà chèn ép người khác."

"Còn muốn đẩy mẹ mình vào tù, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa."

"Ở nông thôn lớn lên có khác, tính tình quá khắc nghiệt."

Dương Thư Nhạc chúng tinh phủng nguyệt, lại ra vẻ bị hại với Trần Mặc, "Tôi sẽ dọn ra đi, Trần Mặc, cậu về sau đừng giận dỗi ba mẹ nữa, cũng đừng gây sự với anh hai."

Trần Mặc cảm xúc đang bị đè nén, trong nháy mắt kia liên bùng nổ.

"Dọn ra? Được." Trần Mặc cười lạnh: "Vậy cậu cũng phải nhớ yêu thương ba mẹ ruột của mình nhé."

Cuối cùng có dọn ra đi sao?

Đương nhiên là không có.

Ngược lại là Trần Mặc, từ ngày đó bắt đầu hoàn toàn thấy rõ tình cảnh của chính mình.

Theo không kịp tiến độ học của trường cấp ba, liền liều mạng học.

Những cái cậu muốn, dù nguyên bản là của cậu hay không, đều phải liều mạng đi tranh.

Ngực kia giờ không còn thấy giận dữ nữa, mà đều hóa thành chấp niệm trở nên nổi bật của cậu. Lửa càng ngày càng lớn, trải qua nhiều năm thiêu đốt đến mức cậu không còn nhận ra, chính mình đã hoàn toàn thay đổi.

Tới khi Trần Mặc hai mươi tám tuổi, rất nhiều người hận cậu, đồng thời lại sợ cậu. Cậu đã có được tự tin cùng tiền tài địa vị, nhưng đổi lại, thân thể cậu cũng đến cực hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top