Chương 27

"Chị Vu sao lại tới đây vậy?" Diệp Diễm Thanh chào hỏi Vu Dĩnh.

Đinh Tri Nhã cũng đứng dậy chào hỏi, Vu Dĩnh là người đại diện của Văn Dữ, địa vị của cô ở trong ngành hay là ở Tinh Lộ đều rất cao, cho dù là minh tinh cấp bậc như Đinh Tri Nhã cũng không dám xem thường, thất lễ.

Vu Dĩnh che giấu tâm tình trước đó, cười nói: "Hôm nay phòng làm việc không có việc gì làm, nghe Văn Dữ nói em làm việc ở đây nên chị tiện đường tới xem chút."

Cô không nói là Văn Dữ bắt cô tới, sợ người ngoài lại đồn Văn Dữ là tên cuồng khống chế gì đó, lúc đấy cũng khó giải thích.

Ngải Trừng cũng không nghĩ gì nhiều, bọn họ là người mới ở Tinh Lộ, đàn chị thì đã làm việc ở Tinh Lộ nhiều năm rồi, chắc chắn thuần thục hơn bọn họ rất nhiều, lần này Diệp Diễm Thanh hợp tác với nghệ sĩ của Tinh Lộ, chắc là đàn chị sợ bọn họ gặp tình huống khó xử qua đây xem chừng, huống chi quan hệ giữa Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ cũng không tệ, đã coi nhau là bạn bè, đàn chị coi như không xem xét mặt mũi mình mà vì Văn Dữ nên tới xem chút cũng được.

"Làm phiền chị rồi." Diệp Diễm Thanh cười mời cô ngồi.

Ngải Trừng trực tiếp pha cà phê cho cô, hoàn cảnh bên này hơi đơn sơ chút nhưng cô tin đàn chị sẽ không bắt bẻ, soi mói người khác.

"Sắp quay chưa? Chị không quấy rầy mọi người chứ?" Vu Dĩnh cười ôn nhu, ánh mắt nhìn Đinh Tri Nhã vẫn bình thường như mọi ngày.

Diệp Diễm Thanh cũng trang điểm sắp xong, nhận ly cà phê Ngải Trừng đưa cho để nâng cao tinh thần, nói: "Không có, còn chưa kiểm tra xong, hẳn là cũng sắp rồi."

"Ừ, đoàn đội Tinh Lộ làm việc rất chuyên nghiệp, cứ theo hợp đồng mà làm thì sẽ hoàn thành công việc nhanh thôi." Vu Dĩnh nhìn Diệp Diễm Thanh một chút, lại nhìn Đinh Tri Nhã, ý tứ trong lời nói là "Không thêm cảnh diễn, kết thúc đúng hạn", Diệp Diễm Thanh vẫn như bình thường, còn Đinh Tri Nhã mặt đỏ lên, Văn Dữ nói chuẩn thật, vẻ mặt này đúng kiểu fan đang kích động khi gặp được thần tượng luôn.

Cũng may là cô tới, Đinh Tri Nhã mà muốn thêm cảnh thật, cô nàng lại là fan của Diệp Diễm Thanh thì Diệp Diễm Thanh sẽ nể mặt đồng ý, bây giờ có cô tới tọa trấn, Đinh Tri Nhã sẽ không mặt dày xin thêm cảnh, mọi người nghiêm chỉnh hợp tác, quay xong phải giữ khoảng cách đúng mực là tốt nhất. Cuộc hôn nhân này còn tồn tại ngày nào, cô không muốn thấy người khác đào góc tường nhà Văn Dữ ngày đó.

Ngải Trừng không nghĩ nhiều, trả lời: "Lúc nãy em có đi hỏi chút, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu."

Vu Dĩnh cười gật đầu, cô ở đây đề ra ý kiến thì trong mắt người khác sẽ rất dư thừa lại có chút làm màu ra vẻ, lỡ như truyền ra tai tiếng thì người chịu ảnh hưởng sẽ là Văn Dữ.

"Hồi nãy thấy mọi người trò chuyện rất vui vẻ, đang nói về âm nhạc sao?" Vu Dĩnh không trực tiếp hỏi họ đang tán gẫu chuyện gì, làm vậy thì nhiều chuyện quá rồi, sẽ tạo cảm giác không tốt cho người ta, chi bằng đề cập tới đề tài tám chín phần mười có khả năng để tán gẫu sẽ không đột ngột, cũng không làm không khí trở nên xấu hổ lúng túng.

Quả nhiên, Diệp Diễm Thanh cùng Đinh Tri Nhã cũng chưa chuyển đến đề tài gì khác, Đinh Tri Nhã cười nói: "Đúng vậy, bọn em đang tìm cơ hội hợp tác làm nhạc, trong công ty có sẵn một cơ hội tốt thế này, em không thể bỏ lỡ được."

Diệp Diễm Thanh cũng rất cao hứng: "Dạ, em đang nhờ cô Đinh chỉ giáo vài vấn đề về sáng tác."

"Hai người đều có thể viết nhạc nên có nhiều điều để giao lưu học hỏi cũng đúng thôi, giống mấy diễn viên cũng hay tán gẫu về kịch bản rồi kỹ năng diễn xuất gì đó, như vậy cũng rất có lợi đó nha." Lời nói của Vu Dĩnh chu toàn, người khác căn bản không nhìn ra được cô đang giúp Văn Dữ tránh bị mọc cỏ trên đầu, "Hai người đều có danh tiếng tốt, cùng đi ra đi vào nói chuyện tán gẫu cũng phải cẩn thận để ý nhé, lỡ có paparazzi chụp lại rồi viết bậy viết bạ là không ổn đâu."

Vu Dĩnh vừa nói như vậy làm Ngải Trừng cũng bừng tỉnh, vừa rồi cô chỉ nghĩ Đinh Tri Nhã là fan của Diệp Diễm Thanh, hai người thoải mái trò chuyện cũng là chuyện có ích cho sự tự tin của cậu, nhưng cô lại không nghĩ chu toàn, hai người ở đây quay cùng MV, lỡ như có phóng viên xấu chụp hình rồi viết bậy bạ thì bên bọn họ không tiện giải thích, dù sao album mới của Đinh Tri Nhã vẫn đang trong giai đoạn bảo mật, không có cách nào lên tiếng rõ ràng, chờ đến khi có thể thanh minh thì trên mạng đã sớm nổ tung rồi, lỡ như fan Văn Dữ nghĩ thần tượng nhà mình bị cắm sừng rồi đổ tội lên đầu Diệp Diễm Thanh, coi như fan của Diệp Diễm Thanh có nhiều hơn nữa thì cũng không thể bênh nổi, lúc đó chắc chắc sẽ khó giải quyết lắm.

"Đàn chị yên tâm, tối nay đoàn đội hai bên cùng đi ăn bữa cơm, hai bên đều tách ra để đi, không lo bị chụp lén lung tung đâu ạ." Ngải Trừng nói.

Vu Dĩnh thấy cô đã hiểu, cũng không nói thêm nữa: "Vậy thì được, ăn xong về sớm nhé, chị còn có chút việc nên đi trước đây."

Hai bên hợp tác làm việc với nhau rồi đi ăn liên hoan một bữa cũng là chuyện bình thường, chuyện này mà cô lại ngăn cản thì không tốt lắm.

Chờ Vu Dĩnh đi rồi, Đinh Tri Nhã mới cười híp mắt lại gần: "Thầy Văn quan tâm cậu lắm á nha."

Diệp Diễm Thanh cười không nói, quả thật cậu không nghĩ gì nhiều, nếu cả hai là chồng chồng thật thì Vu Dĩnh đến xem cũng chả sao, nhưng hiện tại, chắc là xuất phát từ tình bạn thân thiết đi, nên mới nhờ Vu Dĩnh đến xem rồi giúp cậu ngăn lại vài chuyện, chỉ là lời này cậu không thể nói với người khác được.

Vu Dĩnh đi không lâu thì buổi quay chính thức bắt đầu. Chủ đề của bài hát là yêu thầm nên MV cũng xoay quanh chủ đề này. Nhân vật Diệp Diễm Thanh đóng là giáo thảo đại học, còn Đinh Tri Nhã là đàn em yêu thầm cậu, cảnh quay đa số là lúc hai người tình cờ gặp nhau; Đinh Tri Nhã luôn tìm kiếm những nơi mà cậu đến, nhìn lén ở thư viện hay lặng lẽ đi ngang qua cậu ở nhà ăn,... Đây không phải là MV có cái kết hạnh phúc đôi lứa bên nhau, chỉ là muốn biểu đạt tâm tình của một người khi yêu thầm, là kiểu có vui sướng, hạnh phúc cũng có những buồn đau, chua xót.

Khi quay sẽ không quá nhấn mạnh về trạng thái buồn bã, tủi thân khi thầm mến người khác, chủ yếu là biểu đạt sự yêu thích đối với người đó, không khống chế được mà muốn lại gần đối phương, rồi lại không dám, chỉ có thể làm cho mình ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, thuận lý thành chương đứng gần bên người ấy. Có lẽ sau khi bạn có thể đứng bên cạnh người đó rồi, thời gian đã mài mòn đi tình cảm nồng nhiệt lúc trước, nhưng điều đó lại tốt hơn cho cuộc sống của bạn, khiến bạn nỗ lực hướng tương lai của mình đến với mục tiêu lớn hơn, khi đó bạn sẽ cảm thấy trân trọng đoạn tình cảm đơn phương này, bởi chính thứ tình cảm ấy đã tiếp thêm năng lượng cho bạn, thôi thúc bạn tiến về phía trước.

Diệp Diễm Thanh qua ống kính máy quay hiện lên rất đẹp, dù ánh sáng hay góc quay như thế nào cũng khiến lòng người rung động. Đinh Tri Nhã lớn tuổi hơn Diệp Diễm Thanh một chút, nhưng qua trang điểm và tạo hình, thêm vào vóc dáng vốn vẫn còn rất trẻ trung xinh đẹp, không thể nhìn ra sự cách biệt tuổi tác thật, nói cô là em gái khóa dưới cũng không sai.

Bởi vì chỉ là một khoảng thời gian yêu thầm thuần khiết, nên cũng không có kịch bản máu chó gì, cũng không có những khó khăn thực tế khi bước vào xã hội, cho nên phong cách rất tươi sáng và thoải mái, cảnh quay trong sáng phù hợp với chủ đề chính, độ khó khi quay cũng rất thấp, không cần quay nhiều cảnh chuyển đổi phức tạp, nhưng có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

Hai nhân vật chính không có nhiều cảnh quay chung, lúc Diệp Diễm Thanh quay thì Đinh Tri Nhã trốn ở một góc ngắm, thỉnh thoảng lại lấy máy ra chụp vài tấm, hai mắt lấp lánh ánh sao. Vì để duy trì hình tượng cho nghệ sĩ nhà mình, người đại diện vẫn luôn theo sát cô nàng, nếu có người đi tới thì sẽ che lại cho cô một chút, tận lực tránh bị người khác phát hiện biểu một cây hoa si đang đứng ở đây, người không biết còn tưởng Đinh Tri Nhã đang tìm cảm giác quay, sẽ không nghĩ gì nhiều.

Ngải Trừng coi như đã nhìn ra rồi, Đinh Tri Nhã đúng là fan của Diệp Diễm Thanh, hơn nữa Đinh Tri Nhã là người thức thời, không dựa vào thân phận của mình mà đưa ra yêu cầu gì quá đáng, Diệp Diễm Thanh cũng tiếp xúc có chừng mực với phái nữ làm cô rất là yên tâm.

Buổi quay diễn ra rất thuận lợi, đặc biệt là Đinh Tri Nhã, cơ bản cứ quay một lần là qua, dù là ánh mắt hay trạng thái đều có thể nói hoàn mỹ, thậm chí khi nhân viên công tác lén lút nói chuyện phiếm còn nói thời gian này Đinh Tri Nhã đã học qua một khóa diễn xuất, tuy vẫn chưa thể so được với diễn viên chuyên nghiệp, nhưng đối với một ca sĩ thì làm được như vậy đã là vô cùng tốt rồi.

Chỉ có Đinh Tri Nhã mới biết, cô chỉ đang diễn chính bản thân mình mà thôi, yêu thích thần tượng cũng không khác gì yêu thầm, chẳng qua trong lòng hiểu rõ mình sẽ không có cách nào để hai người trở thành một đôi nên càng thêm sùng bái, cô sẽ không lẫn lộn giữa hai người, cũng sẽ không làm một fan không biết điều, bây giờ cô đã có phương thức liên lạc với Diệp Diễm Thanh rồi, mà Diệp Diễm Thanh cũng có ý hợp tác với cô, cô cảm thấy cuộc đời mình đã đạt đến đỉnh cao, dù đang nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Buổi quay kết thúc đã qua tám giờ tối, nhân viên đã đặt trước nhà hàng lẩu, lúc này đã qua giờ cơm tối nên bao một nhà hàng lẩu cũng không quá khó.

Đoàn đội hai bên mênh mông cuồn cuộn kéo nhau tới nhà hàng, Đinh Tri Nhã mặt dày muốn ngồi cùng bàn với Diệp Diễm Thanh, Ngải Trừng thấy thế liền chọn bàn tám người, mời mấy người trong nhóm đạo diễn và người đại diện của Đinh Tri Nhã ngồi cùng, bảo Diệp Diễm Thanh ngồi ở vị trí cạnh tường để tránh bị chụp trộm.

Bởi vì Đinh Tri Nhã phải duy trì vóc dáng nên chỉ dám uống nước dùng rồi ăn chút rau dưa, duy trì vóc dáng đúng là môn học bắt buộc của nghệ sĩ nữ, rất là cực khổ.

Diệp Diễm Thanh không lo lắng về phương diện này, muốn ăn gì thì gọi cái đó, ăn lẩu cũng chọn loại lẩu chua cay.

Đinh Tri Nhã thở dài: "Đây đúng là sự chênh lệch giữa người và người mà."

Diệp Diễm Thanh cười nói: "Tôi cũng có lúc phải ăn đồ dinh dưỡng đó."

Đinh Tri Nhã bĩu môi: "Nhưng mà cậu gầy quá, ăn nhiều cũng phải."

Diệp Diễm Thanh không tiếp lời, bởi vì trước kia áp lực quá lớn, cậu không ăn uống gì được nên sụt cân rất nhanh, dạo gần đây thì khá hơn, cân nặng cũng bắt đầu khôi phục, nhưng vẫn chưa trở lại trạng thái trước kia. Văn Dữ cũng không ép, chỉ nói không gầy nhom như trước là được, dù sao đối với cậu mà nói tăng cân cũng không dễ dàng, không cần thiết phải tạo thêm áp lực này.

Người bên Tinh Lộ cùng ăn bữa cơm vẫn có chừng mực, không cấm uống rượu, nhưng cũng không có ai quá nhiệt tình chúc rượu hay bắt ép, hoàn toàn tự nguyện.

Diệp Diễm Thanh và Đinh Tri Nhã không uống rượu, cũng không có ai tới mời, hai người tán gẫu về sáng tác, nhất thời có chút không dừng được.

Cho đến khi chuông điện thoại của Diệp Diễm Thanh vang lên, cậu mới thoát ra được cuộc giao lưu sáng tác, là Văn Dữ gọi tới, Diệp Diễm Thanh nhanh chóng nhận.

"Dạ anh?"

"Ăn no chưa?" Giọng Văn Dữ mang theo ý cười, ngữ khí như là lo lắng quấy rầy Diệp Diễm Thanh ăn cơm.

"Ăn no rồi." Diệp Diễm Thanh nhìn nồi đồ ăn của mình, cậu chưa ăn gì nhiều, chỉ lo nói chuyện, may có Ngải Trừng giải quyết giúp cậu không ít.

"Vậy ra đây đi, anh đang ở ngoài cửa."

Diệp Diễm Thanh ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết em ăn ở đây?"

"Đoán xem." Văn Dữ không trả lời cậu.

Ngải Trừng bất đắc dĩ lắc lắc điện thoại của mình, là tin nhắn của Văn Dữ hỏi cô địa chỉ để đến đây.

Diệp Diễm Thanh nở nụ cười: "Em ra ngay đây, chờ em xíu."

Người ở bàn này đều đoán được là Văn Dữ tới đón người, không ai dám gọi Diệp Diễm Thanh ở lại, cũng không dám bắt chuyện nói Văn Dữ vào đây, người ta là ai chứ, làm chủ tiệc còn được nữa là, bọn họ nào có mặt mũi tiếp khách quý như vậy.

Đinh Tri Nhã bị nhét một miệng thức ăn cho chó: "Mùi vị tình yêu chua quá trời, tôi sắp biến thành quả chanh thành tinh rồi đây nè."

Diệp Diễm Thanh cười nói với những người khác: "Hôm nay mọi người vất vả rồi, mong sau này chúng ta lại có cơ hội hợp tác. Mọi người từ từ ăn nhé, tôi xin phép về trước."

Mọi người trêu chọc tạm biệt cậu.

"Chị Trừng, chị cũng về sớm chút nhé, về đến nhà nhớ nhắn tin cho em." Ngải Trừng tự lái xe, mà thời gian cũng không còn sớm, Diệp Diễm Thanh nhắc nhở cô vài câu.

"Biết rồi, đi nhanh đi." Ngải Trừng không uống rượu, từ nơi này lái xe trở về cũng không mất nhiều thời gian.

Ra tới cửa, Diệp Diễm Thanh liếc mắt một cái liền thấy được xe của Văn Dữ, bước nhanh mấy bước, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.

"Hôm nay có thuận lợi không?" Văn Dữ quan tâm hỏi, kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Diệp Diễm Thanh không gọi cho hắn tất nhiên là không có vấn đề gì.

"Ừm, rất thuận lợi." Nhìn Văn Dữ, Diệp Diễm Thanh cười càng tươi, "Anh ăn gì chưa?"

"Anh ăn xong mới qua đây." Văn Dữ khởi động xe, hỏi cậu tình hình ngày hôm nay ra sao.

Diệp Diễm Thanh hoàn thành công việc, dù không phải lên sân khấu nhưng cũng giúp cậu tăng sự tự tin, thao thao bất tuyệt kể chuyện cho Văn Dữ nghe, còn nói Đinh Tri Nhã là fan của mình làm cậu rất kinh ngạc, rồi hai người nói chuyện rất nhiều về âm nhạc và sáng tác.

Xe dừng lúc đèn đỏ.

Thời gian này trên đường có không ít người, phần lớn đều đang về nhà, ven đường có một bà lão đang bán hoa, mỗi bó hoa đều được bọc cẩn thận, nhìn rất thích mắt.

"Chúng ta mua hoa rồi về được không?" Diệp Diễm Thanh đề nghị, bây giờ cậu đã ăn no, không muốn mua bánh ngọt nữa, mua hoa về chúc mừng cũng được.

Văn Dữ không có ý kiến, tìm vị trí đậu xe xong, hai người đeo khẩu trang và mũ đi qua.

Dù trời đã tối nhưng hoa vẫn còn rất tươi, cậu rất thích.

"Hai đứa tới mua hoa à? Xem thử hoa này đi, lúc nở ra rất đẹp, mang về có thể để được nửa tháng đấy." Bà lão đề cử.

Văn Dữ hỏi Diệp Diễm Thanh: "Em thích loại nào?"

Hoa của bà còn lại không ít, nhưng chủng loại tương đối đơn giản, nhiều nhất chính là hoa cúc nhỏ, sau đó là hoa mân côi và bách hợp.

"Loại nào em cũng thích." Lựa chọn tốt nhất là hoa mân côi, nhưng lấy mối quan hệ giữa hai người mà mua hoa mân côi thì có hơi kì.

Văn Dữ nhìn một chút rồi nói: "Vậy mua hoa cúc nhỏ đi, dễ chăm, hoa mân côi rất đẹp, nếu em thích thì cứ mua, còn hoa bách hợp quá thơm, để trong phòng ngửi nhiều khó chịu lắm."

Bà lão lấy ra một bó hoa cúc, rất có tinh thần nói: "Hoa cúc nhỏ này nở ra đẹp lắm, con xem hoa tươi chưa này, còn có nhiều màu nữa, cắm kiểu gì cũng đẹp."

Văn Dữ huých nhẹ bên vai Diệp Diễm Thanh một cái: "Em tự chọn đi."

Diệp Diễm Thanh chọn mấy bó hoa cúc nhỏ màu sắc khác nhau, mỗi bó cũng không nhiều, mua nhiều chút về cắm mới đẹp.

Văn Dữ chủ động lấy máy ra thanh toán, Diệp Diễm Thanh cũng không tranh với hắn, dù sao lần tới ra ngoài mua vài món đồ cho Văn Dữ là được.

Vóc dánh hai người đều cao, khí chất tốt, khiến cho không ít người đi đường chú ý, may là trời tối, đèn đường cũng không sáng lắm, bọn họ lại che chắn tương đối tốt, căn bản là không thấy được.

Ôm bó hoa lên, hai người đi bộ về chỗ đậu xe, người đi bộ trên đường rất nhiều, có chút chen chúc nhau, Văn Dữ chủ động nắm tay Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh sửng sốt một giây, cũng không đẩy ra, liền nghe Văn Dữ thấp giọng nói: "Anh mới là người thắng cuộc trong tất cả các fan, còn cô Đinh Tri Nhã kia căn bản còn không chen được vào sổ xếp hạng."

Tác giả có lời muốn nói:

*

Tay nhỏ là để nắm lấy, sao có thể tách nhau ra được?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top