Chương 16
Lý Trạch Thừa gần đây rất phiền, thật sự rất phiền. Bởi vì hắn phát hiện Quý Sâm đang trốn tránh hắn, không dấu vết trốn tránh hắn. Lúc học thì hai chân vắt chéo, hận không thể cách hắn xa tám trượng; ngủ trưa cũng không ngủ, dù buổi chiều buồn ngủ díp mắt lại cũng không ngủ.
Quý Sâm rốt cuộc là có ý gì? Lý Trạch Thừa lo lắng cả đêm không ngủ được. Hắn thật vất vả mới để cho mình bước vào sinh hoạt của Quý Sâm, hắn không muốn tiếp tục đối xử với Quý Sâm như vậy, nhưng mà Quý Sâm không ngoan, không ngoan chút nào. Làm sao bây giờ?
Kỳ thực Quý Sâm không có ý gì, cậu trốn tránh Lý Trạch Thừa không chỉ là bị Lý Trạch Thừa biết đến bí mật sau đó lúng túng và e lệ. Mà là cậu hiện tại dựa vào gần Lý Trạch Thừa một chút là không khống chế được nhịp tim đập của mình.
Càng quá phận là, hai ngày trước ngủ ở giường Lý Trạch Thừa, cậu mơ một giấc mộng xuân ghê gớm, chân thực lại tươi đẹp, là nhiệt độ lòng bàn tay của nam nhân, cũng là bờ ngực nóng rực, nhưng chưa kịp nhìn thấy mặt, đã miễn cưỡng bị làm tỉnh lại. May là Lý Trạch Thừa không ngồi trên giường chờ cậu, không thì quần lót ẩm ướt rối tinh rối mù của cậu không biết nên xử lý thế nào.
Không được, lần này thật sự không được, đầu Quý Sâm loạn lên. Rời xa Lý Trạch Thừa cậu không làm được, chỉ là thích cậu ấy, lại cảm thấy mình không đủ phân lượng. Dù quy củ thì thế nào chứ? Quý Sâm nằm trên giường, nhìn vết nước thấm trên trần ngẩn người. Dù quy củ, miếng ngọc như dây xích chó này lúc nào cũng như nhắc nhở cậu, đây là si tâm vọng tưởng.
Nếu như mình về trường học, gã biến thái kia sẽ còn tiếp tục sao?
Quý Sâm nghĩ đến lời Lý Trạch Thừa an ủi mình, và cặp mắt sâu thẳm kia.
Nếu như, nếu như gã trở lại, mình tuyệt đối sẽ không buông tha gã, báo cảnh sát cũng được, phản kháng cũng được, không thể còn tiếp tục như vậy. Dù cho là vì Lý Trạch Thừa, không thể để cho cậu ấy thất vọng.
Ít nhất một Quý Sâm sạch sành sanh, còn có quyền lợi yên lặng yêu thích người khác, mà không phải trầm luân trong dục vọng, còn vọng tưởng yêu và được yêu.
Quý Sâm hôm nay không đến nhà Lý Trạch Thừa, còn có nửa tháng trường học khai giảng, theo lời giải thích của Lý Trạch Thừa, trạng thái của cậu bây giờ tiến bộ hai trăm bậc hẳn không phải là vấn đề. Vừa vặn cậu tâm loạn như ma, xin Lý Trạch Thừa một ngày nghỉ. Còn gặp Lý Trạch Thừa nữa, cậu sợ tình cảm của mình sẽ tràn ra khỏi mắt.
12 rưỡi trưa, Quý Sâm vẫn chưa rời giường, cậu nằm trên giường xem hoạt hình đến là vui vẻ.
Điện thoại di động đột nhiên không kịp chuẩn bị rung lên, Quý Sâm đi qua nhìn một chút, là Lý Trạch Thừa.
Quý Sâm do dự nửa ngày, không nghe.
Thôi.
Điện thoại di động vang lên rồi lập tức ngừng, Quý Sâm nôn nóng bất an đợi nửa ngày, Lý Trạch Thừa cũng không gọi lại. Điện thoại di động tắt màn hình, WeChat cũng không có tin tức. Sớm biết thế vừa nãy nghe.
"A a a! ! ! Phiền chết rồi! ! !" Dùng gối che đầu, Quý Sâm kêu thảm ở trên giường lăn qua lăn lại.
Lần này hoạt hình cũng không xem vô, Quý Sâm nhụt chí xoa xoa mái tóc rối bời, chuẩn bị rời giường.
Lúc này điện thoại lại vang lên, Quý Sâm bay nhào về giường cầm điện thoại di động.
"Alo?"
"Quý Sâm! Đi chơi bóng! Nguyên kì nghỉ hè không gặp chú trốn đi đâu rồi hả? Gọi thế nào cũng không thấy đâu! Hôm nay chú không ra ngoài, chú là con anh!"
Không phải Lý Trạch Thừa hả... Quý Sâm thất vọng bĩu môi.
"Thạch ca, anh bận thật, đang học lớp phụ đạo đây, không phải cố ý muốn cho chú leo cây đâu."
"Ha ha ha ha, thực sự là mặt trời mọc lên từ phía Tây hả, chú còn có thể học lớp phụ đạo hả! Ha ha ha ha ha, đừng nói những lời vô nghĩa này nữa, không có thời gian chú nghe điện thoại làm gì? Anh đây thật sự có việc lớn đấy."
"Chuyện gì?"
Thạch Lương suy nghĩ một hồi mới lên tiếng, trong giọng nói chứa ngọt ngào không rõ, "Nói ra chú đừng cười anh. Nữ thần của anh hôm nay nói muốn tới thăm anh chơi bóng, đây không phải là phải biểu hiện tốt một chút hay sao, toàn bộ Nhất Trung trừ chú ra không có ai có thể ăn ý với anh hơn, anh chỉ muốn... hai chúng ta đánh phối hợp, chú cho anh biểu hiện nhiều chút, thêm vài phần bóng vào rổ gì đó. Hạnh phúc chung thân của anh nhờ chú đó!"
Thật tốt, Quý Sâm ngẫm lại, lời nói của anh em tới mức này này, việc này giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp.
"Ok! Gọi ba nghe cái coi."
"Ba!"
"Ôi chao! Con trai ngoan!"
Quý Sâm tùy tiện rửa mặt một chút, vội vã ăn cơm trưa, mặc quần áo bóng rổ tới chỗ hẹn.
Thạch Lương hẹn ở sân vận động thành phố, không hẹn ở trường học, Quý Sâm thở phào nhẹ nhõm, cậu thật sự là không có dũng khí đến sân vận động trường nữa.
"Đến đây!" Thạch Lương thả bóng trong tay xuống, chạy tới vỗ Quý Sâm một cái.
Quý Sâm quan sát một chút, phát hiện khuôn mặt bốn người còn lại có chút quen biết. Mọi người nhìn nhau gật đầu, Quý Sâm nói bên tai Thạch Lương, "Mẹ kiếp, chó Thạch, chú không phải chứ, tất cả toàn là trợ công hả?"
Thạch Lương chớp chớp mắt, "Anh em có thủ đoạn chứ?"
Quý Sâm liếc một cái, có chút cạn lời, "Hôm nay chơi đấu bò hả? Tận lực quá rồi đấy có được không hả? Chú không sợ dùng sức quá mạnh bị nữ thần phát hiện hả."
Thạch Lương cho cậu một quyền, "Chú biết cái gì!"
Quý Sâm đang muốn cười nhạo cậu ta, lại phát hiện Thạch Lương cười đến một mặt xán lạn đón lấy phía sau cậu.
Nữ thần của Thạch Lương đến, đưa theo bốn, năm bạn thân cùng đi.
Quý Sâm cùng bạn của nữ thần đứng ở bên cạnh, nhìn hai người tình ý, bầu không khí ám muội xung quanh chặn cũng không nổi, còn thiếu chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia thôi.
Quý Sâm không nhìn nổi, càng nhìn càng đố kị, càng nhìn càng tức giận. Cậu đi tới vỗ vỗ vai Thạch Lương, "Được rồi, mau chơi bóng!"
"Cao Dao, cậu đi ngồi bên cạnh, chờ chơi xong tớ mời cậu ăn cơm!" Thạch Lương bị Quý Sâm càng tha càng xa, phất tay với cô.
"Được." Cô gái tên Cao Dao cười cười, ngồi xuống ghế với bạn bè.
Đấu ba – ba, Quý Sâm, Thạch Lương cùng một đội, cùng một nam sinh khác, nâng cao kĩ thuật chơi bóng của Thạch Lương. Tuy thế Thạch Lương vốn là kỹ thuật là tốt sẵn, Quý Sâm làm cho cậu ta biểu hiện mấy lần cũng là dệt hoa trên gấm.
Sau một hồi, Cao Dao nhìn đến mặt đỏ tim đập. Thạch Lương mừng rỡ tìm không ra Nam Bắc. Quý Sâm nhìn hai người bọn họ đầu mày cuối mắt, cười lau mồ hôi trên mặt, mở điện thoại di động.
Hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả là Lý Trạch Thừa gọi tới.
Mợ nó, cậu ta không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Quý Sâm sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cuống quít gọi lại.
Chưa vang hai tiếng đã kết nối.
"Lý Trạch Thừa? Có chuyện gì? Tôi đang chơi bóng, không nghe thấy tiếng chuông reo."
Đầu bên kia điện thoại giọng Lý Trạch Thừa nghe cực kì ngột ngạt, giống như sắp không khống chế được cảm xúc kịch liệt, nói từng chữ từng chữ, "Quý Sâm, cậu ở đâu?"
"Tôi ở sân vận động thành phố, chơi bóng với Thạch Lương. Cậu làm sao thế? Gọi cho tôi nhiều lần như vậy."
"Không sao, chờ." Lý Trạch Thừa không cho cậu cơ hội nói chuyện, đùng một cái cúp máy.
Chờ? Quý Sâm đầy mặt chẳng hiểu ra sao, nếu tới tìm cậu, chứng tỏ là không sao, thế nhưng tới tìm cậu làm gì, chẳng lẽ bởi vì cậu không nghe điện thoại, Lý Trạch Thừa giận dỗi?
"Bạn học này, cho cậu."
Cao Dao đưa cho Quý Sâm một chai nước uống, phá ngang những suy nghĩ linh tinh của cậu.
"Cảm ơn."
Ok, coi như là quà cho ông mai bà mối, Quý Sâm cười nhận, một hơi uống hơn nửa bình.
Quý Sâm uống đồ uống, ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi, giữa lúc đó có nữ sinh lại đây nói chuyện với cậu, bị cậu đáp qua loa. Lý Trạch Thừa đến cùng tới tìm cậu làm gì nhỉ, hiện tại cậu buồn bực mất tập trung, thực sự không có tinh lực tán gẫu.
Nghỉ ngơi xong, Quý Sâm đứng lên muốn hoạt động gân cốt một chút, bỗng nhiên bị người từ phía sau ghì cổ xuống.
"Nhanh, cho ba nếm thử Fanta vị dưa hấu uống ngon không?" Thạch Lương một tay ôm cậu, một tay đoạt lấy đồ uống trong tay Quý Sâm, hàm răng cắn một cái bắt đầu nốc ừng ực.
"Cái cmn! Thạch Lương! Chú tốt xấu chừa cho anh một ngụm chứ!" Đồ uống nửa giây đã hết sạch, Quý Sâm xoay người cho một chưởng, hai người hi hi ha ha đánh nhau.
Lý Trạch Thừa vừa vào sân bóng nhìn thấy cảnh này.
Cái người kia nửa ôm Quý Sâm của hắn, uống đồ uống có nước dãi của Quý Sâm, Quý Sâm của hắn giả giận phản kháng, cười mắng.
Rơi vào nụ cười loan khóe mắt chói lóa của Quý Sâm, chói mắt làm cả người Lý Trạch Thừa lạnh lẽo.
"Lý Trạch Thừa, cậu tới rồi."
Lý Trạch Thừa xuất quỷ nhập thần đứng cách bọn họ vài bước, lòng Quý Sâm cả kinh, vội vã đẩy Thạch Lương ra.
Nhìn thấy Quý Sâm cấp tốc thu hồi ý cười, trên mặt có một tia lúng túng giả cười đi tới chỗ hắn, né tránh trong ánh mắt giấu cũng không giấu được, Lý Trạch Thừa siết chặt tay.
Tốt, rất tốt.
Lý Trạch Thừa khí áp trầm thấp, lãnh đạm trong mắt không biết đang nghĩ gì, Quý Sâm chẳng hiểu sao có chút sợ sệt, "Làm sao vậy? Tìm tôi có việc sao?"
"Ồ? Lý Trạch Thừa, sao cậu lại tới đây?"
Hai người này quan hệ có tốt như vậy sao? Thạch Lương nhớ tới lần đến rạp chiếu phim ngẫu nhiên gặp và lần đó Quý Sâm hôn mê, hình như đúng là rất tốt. Cậu ta cũng đi tới, quàng vai Quý Sâm hỏi.
"Sách của cậu ấy quên ở nhà tôi, tôi đến đưa cho cậu ấy."
Lý Trạch Thừa nói chuyện với Thạch Lương, ánh mắt lại không chớp nhìn bàn tay đặt trên bả vai Quý Sâm.
Bị nhìn chằm chằm cả người sợ hãi, Thạch Lương vội vã buông ra.
"Há, vậy đưa cho tôi đi." Quý Sâm chìa tay.
"Quên mang." Lý Trạch Thừa nói như đương nhiên, nói xong đẩy đẩy kính trên mặt.
Quý Sâm bị hắn làm cho như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Không nhận điện thoại cũng không cần thiết đùa giỡn tôi chứ? Vốn thời tiết đã khô nóng, ngày gần đây trong lòng Quý Sâm cũng khô nóng, Lý Trạch Thừa đùa giỡn như vậy, cậu hiện tại quả thực là lửa đầy người không chỗ đốt.
Cậu rũ khóe miệng, gật đầu, "Há, vậy ngày mai tôi qua lấy, cậu về đi."
"Tôi ở đây chờ cậu."
"Vậy cũng được."
Hận không thể lập tức đào tẩu khỏi bầu không khí quái dị này, Thạch Lương ngay cả hỏi sách Quý Sâm tại sao lại ở nhà Lý Trạch Thừa cũng không dám hỏi, nhanh chóng nói, "Sắp bắt đầu trận cuối rồi, cậu chờ chút đã, tôi sẽ sớm trả Quý Sâm cho cậu!"
Quý Sâm cũng không quay đầu lại đi cùng Thạch Lương.
Khí trời vừa oi vừa nóng, Lý Trạch Thừa hận không thể kéo Quý Sâm đến dưới mặt trời chói chang, hai người cùng hóa tại chỗ cũ, hòa thành nước sữa thành một bãi, ai cũng không thể tách rời.
Trận này Quý Sâm vung một thân hỏa khí, cùng Thạch Lương phối hợp càng thêm thiên y vô phùng. Nghe thấy tiếng hoan hô sùng bái của Cao Dao, hai người nhìn nhau bật cười.
"Bạn học! Ngón này của cậu làm sao thế?"
"Không sao."
Mảnh gỗ xước trên ghế đâm vào lòng bàn tay của Lý Trạch Thừa, trên ghế dài, vết máu loang lổ đến doạ người. Lý Trạch Thừa đứng dậy, lấy giấy ăn ra xoa xoa, nắm nắm đấm giấu đi.
Mắt thấy toàn bộ quá trình, nữ sinh vội vã né tránh, đứng ở chỗ khác.
Đánh xong một trận, đội Quý Sâm thắng, phát tiết trên bóng xong, cậu không còn là một người thù dai nữa, cười hì hì chạy tới chỗ Lý Trạch Thừa, "Đi thôi!"
Mồ hôi chảy xuống da thịt, chiếu sáng từng mảnh từng mảnh ánh nắng nhỏ vụn. Áo t-shirt trắng bị Quý Sâm vén lên lau mặt, lộ ra một mảnh ướt đẫm ở eo, không tiếng động quyến rũ Lý Trạch Thừa đi vào con đường vạn kiếp bất phục.
Lòng Lý Trạch Thừa tất nhiên đã điên cuồng, vết thương trên tay đau như bị kim châm, hắn lắc đầu một cái, "Tôi đưa cậu về, lát nữa tôi còn có việc, ngày mai cậu tới lấy."
"Ok! Cảm ơn!" Quý Sâm gật đầu, cùng Lý Trạch Thừa đi đến hầm để xe ở sân vận động.
Trên đường còn gặp Thạch Lương và Cao Dao, hai người vừa nói vừa cười đi ở đằng trước, Quý Sâm hơi hâm mộ, cậu nhìn chằm chằm hồi lâu.
Mình cũng sẽ có ngày đó sao? Từ phía sau lưng nhìn mình và người ta thân mật, là thế nào nhỉ?
Cậu thấy bóng lưng của Thạch Lương, làm bộ lơ đãng mở miệng, "Lý Trạch Thừa, cậu nói xem, yêu đương là cảm giác gì nhỉ?"
"Cậu có người thích?"
Giọng Lý Trạch Thừa rất lạnh, Quý Sâm tự giễu cười, "Coi như thế đi."
"Ha, thế nhưng người ta không thích cậu?"
"Ừm." Bị chọt trúng tâm sự, lòng Quý Sâm chua xót, cậu nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Kỳ thực tôi cũng không chắc, thế nhưng tôi phải càng tốt hơn người ta mới thích tôi chứ, đúng không?"
Lý Trạch Thừa khẽ gật đầu.
Là em ép anh, Quý Sâm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top