24. Bạn bè
24.
Bạn bè
Văn Tri Trầm đến khách sạn đặt phòng trước, sau đó dắt Đào Niệm đi từ hầm để xe lên.
Thấy đây chỉ là phòng tiêu chuẩn (hai giường ngủ) nên Đào Niệm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng cảm ơn Văn Tri Trầm thêm một lần nữa rồi muốn đi ngay vào phòng tắm.
Văn Tri Trầm lập tức giữ Đào Niệm lại.
Đôi mắt sưng húp của Đào Niệm mang theo nghi hoặc nhìn hắn, "Sao thế?"
Văn Tri Trầm dắt Đào Niệm đi tới bên mép giường, ấn cậu ngồi xuống sau đó ngồi xổm bên chân cậu, lấy điện thoại của mình ra, "Muốn tôi giúp cậu báo cảnh sát trước không?"
Dùng đôi mắt vô cùng lo lắng về tình trạng của Đào Niệm, hắn chậm rãi quan sát cậu từ đầu đến chân, "Nếu cần phải có bằng chứng thì tạm thời chưa thể tắm được."
Chỉ với hai câu đơn giản này, Đào Niệm đã hiểu rằng Văn Tri Trầm nhìn ra được hết rồi, cậu òa khóc nắm chặt lấy bàn tay đang cầm điện thoại của hắn, liên tục lắc đầu, "Không cần báo cảnh sát đâu. . . hức hức. . . cậu đừng báo cảnh sát."
Văn Tri Trầm hỏi nhưng cũng không thúc giục Đào Niệm, chỉ chờ cậu hoàn toàn khóc to lên để phát tiết, một hồi sau mới hỏi ý kiến của cậu lần nữa, "Chắc chắn là không cần?"
"Hức. . . không cần, thật sự không cần đâu, cảm ơn cậu. . ." Đào Niệm nức nở trả lời.
“Được."
Sau đó Văn Tri Trầm mới đưa Đào Niệm đi vào phòng tắm, "Tôi sẽ canh ở bên ngoài, nếu có việc gì thì gọi tôi."
"Được, làm phiền cậu quá rồi, Văn Tri Trầm." Đào Niệm cúi đầu, có hơi không biết phải đối mặt với hắn làm sao.
Cậu chưa từng nghĩ tới việc có một ngày mình sẽ bị người khác cưỡng gian, cũng sẽ vì điều đó mà chẳng còn nơi nào để đi, chỉ có thể dựa dẫm vào một người bạn học còn chẳng thể xem là thân thiết, ở cùng một phòng với đối phương, bị cậu ấy nhìn thấu hết mọi chuyện mình gặp phải.
Thậm chí Đào Niệm còn không dám đoán xem rốt cuộc là trong lòng Văn Tri Trầm nghĩ thế nào về cậu, đành mệt mỏi xin bản thân mình đừng nghĩ nhiều như thế nữa.
Chờ Đào Niệm đóng lại cửa phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo tắm rửa, Văn Tri Trầm mới mang lên dáng vẻ đã đoán hết trước được mọi chuyện. Hắn mua thuốc mỡ trên ứng dụng sau đó ném điện thoại lên tủ đầu giường.
Hắn đoán chắc rằng Đào Niệm sẽ không dám báo cảnh sát nên mới chẳng sợ sệt như vậy.
Bên trong phòng tắm cách một cánh cửa, nơi khuất tầm mắt của Văn Tri Trầm, Đào Niệm ở bên dưới vòi sen dùng nước ấm rửa trôi mọi thứ trên cơ thể mình.
Hôm nay cậu khóc quá nhiều đến nỗi đôi mắt trở nên đau nhức, cơ thể cũng vì bị tên biến thái kia đối xử thô bạo mà bủn rủn cực kỳ, chẳng còn chút sức lực, đau mỏi đến tận xương cốt.
Dường như trên da không còn một mảng thịt nào lành lặn, đều bị những dấu vết đỏ thắm phủ kín.
Thậm chí trên eo vì bị véo quá mạnh mà biến thành một màu tím xanh.
Đào Niệm cuộn tròn trên mặt đất, với tay ra sau lưng đưa vào bên trong lỗ thịt để dẫn cho tinh dịch bị bắn sâu trong cơ thể chạy ra ngoài.
Tinh dịch đặc sệt tanh mặn kia theo thịt ruột chảy ra cửa huyệt khiến Đào Niệm nổi lên một trận ghê tởm. Cậu há to miệng, nôn khan vài lần, khóe mắt lại ngân ngấn những giọt nước mắt sinh lý.
Mà thông qua cánh cửa kính mờ, Văn Tri Trầm nhìn thấy hành động của Đào Niệm lại nhớ đến hơn một giờ trước, lúc mà Đào Niệm ở dưới thân hắn bị địt đến nỗi thè lưỡi, dáng vẻ run rẩy đạt cao trào.
Cây hàng trong quần hắn lại dựng lên một túp lều thật cao.
Văn Tri Trầm đi đến trước cửa phòng tắm, theo khe cửa ngửi thấy mừi hương ấm áp bên trong lại bắt đầu cảm thấy như sắp đánh mất chính bản thân mình.
Vì thế hắn ngồi bừa xuống mép giường trở lại, giải thoát cho dương vật đang cương cứng của mình, bắt đầu thủ dâm với bóng dáng của Đào Niệm trên cửa kính mờ ấy.
.
Đào Niệm tắm gần một giờ đồng hồ, sau khi đã rửa sạch thân mình mới khoác áo choàng dài trở ra khỏi phòng tắm.
Ngay tức khắc, cậu ngửi thấy mùi của tinh dịch tràn ngập trong không khí, cúi đầu nhìn quần áo bẩn trong tay mình, nghĩ là từ nó bốc lên nên lúng túng muốn mang chúng đi giấu.
Văn Tri Trầm đang ngồi đưa lưng về phía phòng tắm, nghe được động tĩnh mới xoay đầu, đi tới đưa cho cậu ống thuốc mỡ, "Cậu tự bôi nhé, quần áo đưa cho tôi, tôi đem đi nhờ nhân viên giặt."
Đào Niệm ôm chặt lấy quần áo, "Tôi tự đi được mà, không phiền cậu đâu."
"Phiền cũng phiền nhiều rồi, thêm một chút cũng có sao? Với lại cậu không đăng ký chứng minh thư."
Nói đến vậy, Đào Niệm không thể tiếp tục bướng bỉnh nữa, chỉ có thể buông lỏng tay ra, "Thật sự xin lỗi cậu, tôi khiến cậu nghỉ ngơi muộn rồi đúng không? Thật ra tôi cũng không muốn như vậy đâu, chỉ là do tôi không thể tìm được ai nữa. . ." Trong giọng nói khó giấu được sự mất mát.
"Không sao, cậu thế này ai mà thấy cũng sẽ giúp thôi." Văn Tri Trầm bình thản nói.
"Không phải đâu, chỉ có mỗi cậu. . ." Đào Niệm hơi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của Văn Tri Trầm với lòng cảm kích, "Chỉ có mỗi mình cậu nguyện ý giúp tôi thôi."
Nhân lúc Văn Tri Trầm đem quần áo đi, Đào Niệm nhanh chóng bôi thuốc lên bộ phận chủ yếu kia.
Khi cậu ngồi lên giường mới phát hiện vậy mà cửa lại là kính mờ, ở bên ngoài gần như có thể nhìn thấy rõ người bên trong phòng tắm. Chẳng trách tại sao khi cậu đi ra, Văn Tri Trầm lại ngồi đưa lưng về phía cậu.
Cậu cảm kích vì sự chu đáo và hành động đúng mực của Văn Tri Trầm, nó khiến cho cậu không tới nỗi phải nghĩ đến việc tự sát vào một đêm gần như đã quá suy sụp này.
Khi Văn Tri Trầm quay về, Đào Niệm đang bôi thuốc lên vết đỏ ở cổ chân, hắn tự nhiên đi tới lấy thuốc trên tay của Đào Niệm, "Những chỗ khác đã bôi hết chưa?"
“Chỉ còn mắt cá chân và cổ thôi."
“Ừ."
Văn Tri Trầm nắm lấy cổ chân của Đào Niệm đặt vào lồng ngực mình, cúi đầu cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Trong nhất thời, Đào Niệm lại không từ chối.
Bởi vì gần đây đối phương đã giúp cậu chườm đá vào chân rồi, nếu như lần này cậu từ chối thì sẽ có hơi giống như đang làm vẻ. Thứ hai là bây giờ cậu đã quá yếu đuối, sẽ tham lam sự quan tâm và chăm sóc của đối phương chẳng cần lý do.
Cậu biết mình như thế này không đúng lắm, đặc biệt là khi mà cậu đang có bạn trai, nhưng thật sự là hôm nay cậu chẳng còn hơi sức để nghĩ về những điều đó, cậu chỉ biết người ở trước mắt là người bạn duy nhất rõ chuyện cậu bị xâm phạm.
Phải, là một người bạn.
Trong lòng Đào Niệm đã xếp Văn Tri Trầm vào vị trí bạn bè.
Thế nên cậu mới thể hiện ra sự yếu đuối của mình với đối phương.
Đến khi Văn Tri Trầm định bôi thuốc lên cổ cho Đào Niệm thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, phá vỡ đi sự yên lặng của hai người.
Đào Niệm thấy trên màn hình hiện lên cái tên "Tống Nghị", cậu vội vàng cầm điện thoại rồi xoay người, đưa tay che lấy miệng của Văn Tri Trầm.
Lại dùng tay khác đặt ngón trỏ lên môi của mình, "Suỵt—— cậu đừng lên tiếng nhé."
.
Editor có lời muốn nói:
Dạo gần đây app cam khó khăn quá à, nên nếu trong trường hợp mọi người bất tiện hoặc không thể vào wattpad được thì có thể vào wordpress của mình là thisisminshouse.wordpress.com nhie, mọi người cũng có thể truy cập nhanh vào đường link mình để trên bio nè ♡
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top