Chương 6: Say rượu

Phó Thanh và Tạ Nhan hẹn nhau ở phố cũ.

Phó Thanh gần đây đang bận một hạng mục lớn, đã mấy ngày không về phố cũ. Hắn hẹn Tạ Nhan ở đây còn có thể vào thăm ông nội, chỉ là mới đi vào phố cũ đã bị Chu Ngọc tóm lấy, nói nhất định phải cùng Phó Thanh ăn cơm. 

Lúc Chu Ngọc bắt đầu có trí nhớ, bố Phó Thanh đã qua đời. Nhà họ Phó chỉ còn lại một già một trẻ, người lớn bị mù, chỉ còn lại người trẻ chống đỡ. Hắn từ nhỏ là nghe truyền thuyết của Phó Thanh mà lớn lên, đặc biệt sùng bái Phó Thanh. Hắn nhỏ tuổi hơn Phó Thanh, khi hắn còn bé cũng là khoảng thời gian khó khăn ở phố cũ, Phó Thanh và anh trai hắn quen biết, đối với hắn cũng khoan dung hơn. Mà Chu Ngọc so với người cùng lứa lại to gan, không biết xấu hổ, như cái đuôi đi theo Phó Thanh, quan hệ hai người thân thiết, Phó Thanh xem Chu Ngọc như em ruột. 

Nhưng hôm nay Phó Thanh không cho Chu Ngọc vào nhà, hắn nói có hẹn cùng người khác đi ăn.

Chu Ngọc năm nay cũng mới chừng hai mươi, hơn nữa tính khí không nhỏ, nghe vậy liền hỏi: "Anh, anh đi ăn với ai mà em không thể đi cùng?"

Có thể hẹn nhau tại phố cũ đều là người quen, bạn bè kinh doanh bình thường Phó Thanh sẽ không mang tới đây. Chu Ngọc tự nhận cầm đầu khu này, lại không nhận ra được người nào sao? 

Phó Thanh biết tính tình của hắn, có chút đau đầu. Hắn không thích nói chuyện, bọn trẻ nhỏ tuổi hơn hắn ở phố cũ đều có chút sợ hắn. Mà Chu Ngọc lại khác, Phó Thanh kỳ thực đối với bọn nhỏ đều rất khoan dung, gửi Wechat hỏi Tạ Nhan, "Có một em trai hàng xóm muốn cùng đi ăn, cậu xem có được không?"

Tạ Nhan lập tức đáp: "Được"

Vì vậy Phó Thanh mới đồng ý.

Chu Ngọc trơ mắt mà nhìn Phó Thanh hỏi người kia, đợi đối phương đồng ý mới được, cảm giác sâu sắc địa vị của mình giảm xuống, thử hỏi: "Anh, là bạn bè làm ăn sao?" 

Phó Thanh tiến vào nhà hàng lẩu, chào hỏi ông chủ, "Không phải, tuổi tác em ấy và cậu cũng không chênh lệch nhiều, nhỏ hơn cậu một chút. Em ấy tên Tạ Nhan, cậu gọi tên em ấy là được."

Tạ Nhan ngồi xe buýt xe tới, Phó Thanh sớm đã đến trạm xe đón cậu. Chu Ngọc một mình ngồi ở nhà hàng lẩu, trong lòng nghĩ người đó có thể là ai? Lại được anh tiếp đón trịnh trọng như thế. 

Phó Ca cũng không giống bình thường.

Không lâu sau, màn cửa nhà hàng lẩu bị vén lên, một người đi vào, Phó Thanh theo sau lưng. Chu Ngọc chưa từng gặp cậu, ngẩng đầu tỉ mỉ mà nhìn Tạ Nhan kia.

Liếc mắt một cái liền thấy mái tóc lập dị.

Tạ Nhan nhuộm một đầu tóc xanh đã hai tuần, màu phai không ít khiến tóc nửa xanh nửa vàng, rất độc lạ, rất nổi loạn, nhìn như một nhóc lưu manh. Nhưng chất tóc tốt, tuy để xõa tung cũng không rối như đống rơm. 

Người bình thường nhuộm tóc như thế, cơ bản đã bị nói là không có mắt thẩm mỹ rồi. Nhưng tóc Tạ Nhan nhuộm đã phai màu lại rất dễ nhìn. 

Cũng hết cách, khuôn mặt kia quá đẹp rồi. Không chỉ mặt đẹp, người cũng cao, tính công kích rất mạnh.

Chu Ngọc đánh giá theo bản năng.

Chu Ngọc run lên một cái, đột nhiên trong lòng không thể không xuất hiện một loại ý nghĩ, đây không phải là yêu tinh câu dẫn Phó ca đi?

Xu hướng tính dục của Phó Thanh rất ít người biết, Chu Ngọc lại là một trong số đó. Nhưng đối với chuyện tình cảm của Phó Thanh, Chu Ngọc gan chó có to hơn nữa cũng không dám xen vào, trong tâm chỉ mong Phó Thanh có thể tìm được một người "Chị dâu" tướng mạo thanh tú, tính tình ôn nhu, nhưng người này đối với tưởng tượng của Chu Ngọc thật là khác xa một trời một vực.

Chu Ngọc trong lòng rùng mình một cái, cùng Tạ Nhan chào hỏi: "Xin chào, tôi là Chu Ngọc."

Tạ Nhan ngẩn ra, không ngờ Phó Thanh và đàn em dưới trướng rất thân cận, không có bộ dáng côn đồ sợ sệt.

Phó Thanh dặn Chu Ngọc chú ý đến Tạ Nhan một chút rồi đi gọi món. Nhà hàng lẩu này đã mở ở phố cũ mấy chục năm, do ông lão truyền cho con trai, sau lại muốn truyền cho cháu trai, nhưng cháu trai ra ngoài không muốn trở về, nên chỉ có hai người già cùng nhau chống đỡ, nhân viên không đủ, có lúc phải tự mình phục vụ. Lúc nào Phó Thanh đến đây ăn, dù nhiều người hay ít người đều tự mình làm.

Thấy Phó Thanh rời đi, lá gan Chu Ngọc cũng lớn hơn, bắt đầu làm thân với Tạ Nhan.

Tạ Nhan không thấy có chỗ nào không đúng, cậu từ nhỏ đến lớn đều dùng nắm đấm giao lưu với người cùng tuổi nhiều hơn dùng lời nói, không có kinh nghiệm xã giao, hơn nữa đối với người Phó Thanh giới thiệu, cậu cũng không cảnh giác, Chu Ngọc lại ngụy trang khá thành công, cậu câu được câu không đem chuyện của mình kể cho Chu Ngọc.

Chu Ngọc càng nghe nỗi lòng càng phức tạp, Phó Thanh bởi vì Tạ Nhan nên mới từ chối cùng mình ăn cơm, hắn vốn tính tình trẻ con rất không cam tâm, sau khi não bổ một hồi liền hình thành câu chuyện tiểu minh tinh giới giải trí Tạ Nhan muốn ôm đùi vàng lớn của Phó ca.  

Phó ca đây là bị tiểu yêu tinh này mê hoặc!

Chu Ngọc sâu sắc cảm thấy mình phải cứu vớt Phó ca khỏi hố lửa, nhưng Tạ Nhan tới làm khách, hắn cũng không tiện đánh đuổi người ta, chủ yếu là sợ bị Phó Thanh đánh ngược lại. 

Hắn trái lo phải nghĩ để tìm cách khác: "Tạ Nhan này, thời gian cậu và anh tôi quen biết không lâu, chắc không biết chuyện trước đây của anh ấy ha!"

Tạ Nhan lên tinh thần, cậu không quá thích làm quen với người lạ, có thể cùng Chu Ngọc nói chuyện đến giờ hoàn toàn vì đây là đàn em của Phó Thanh. 

Chu Ngọc bắt đầu ăn nói ba hoa: "Anh tôi từ nhỏ đã là đại ca phố cũ, anh ruột tôi cũng nghe lời anh ấy, lúc đi học Phó ca chỉ đâu đánh đó, ai ai cũng biết. Sau đó vì học kém nên anh tôi không đi học nữa, Phó ca liền mang anh tôi ra ngoài đòi nợ, rất dữ dội luôn đó. Phó ca là người rất tốt, nhưng cậu biết đấy, làm nghề này đều thích đánh người, anh ấy quen vài người nhưng đều bị dọa chạy mất. Anh ấy tốt như vậy, đánh người thì sao? Đánh người cũng không thể chạy chứ!"

Chu Ngọc cảm thấy lần này mình biểu diễn rất đỉnh, nhìn từ góc độ nào cũng đều có thể khiến cho Tạ Nhan biết khó mà lui, ánh mắt lướt qua mặt Tạ Nhan muốn xem biểu hiện của đối phương, lại thấy Tạ Nhan tròn mắt có chút ngạc nhiên mà nhìn mình. 

Xem ra có chút hiệu quả, cần tẩy não thêm mấy lần, Chu Ngọc rất vui mừng, chỉ là còn chưa kịp vui vẻ liền cảm giác ghế ngồi bị dùng lực đạp một cái, suýt chút nữa té xuống.

"Chu Ngọc, tôi thấy cậu có vẻ ngứa da nhỉ!" 

Chu Ngọc nơm nớp lo sợ mà nghiêng đầu qua, Phó Thanh bưng hai cái khay đứng ở sau lưng hắn.

Nếu không phải nhớ Tạ Nhan còn ở đây, hắn liền muốn quỳ xuống tại chỗ cầu xin Phó Thanh tha thứ.

Phó Thanh không để ý tới hắn, đem khay để xuống: "Gọi trước chút đồ ăn, sau đó chọn món cậu thích."

Tạ Nhan ngồi ở đối diện híp mắt cười.

Phó Thanh không thấy cậu cười, liếc mắt nhìn Chu Ngọc đang run lẩy bẩy, ho khan một tiếng: "Cũng không phải tất cả đều là nói bậy. Phần trước là sự thật, tôi có dắt theo anh trai nó đi đòi nợ. Phần sau là giả, tôi chưa từng hẹn hò với ai." 

Tạ Nhan cười ra tiếng, "Tôi biết, Phó Ca cũng không đánh người."

Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, Tạ Nhan liền ngây ngẩn cả người.

Kỳ thực đây là lần đầu tiên cậu gọi ra danh xưng này. 

Gọi rất tự nhiên.

Chu Ngọc náo loạn ra một màn kịch như thế, lúc ăn cơm cũng không dám làm loạn nữa, đàng hoàng thay tiểu yêu tinh của đại ca rót rượu, gắp thức ăn, một câu cũng không dám nhiều lời.  

Tạ Nhan không biết uống rượu, cũng không thể không cho người ta mặt mũi, bình thường vào tình cảnh phải uống rượu cậu đều từ chối. Nhưng cậu thấy Phó Thanh cầm chén rượu, lúc uống híp mắt lại bộ dáng giống như rất ngon. Tạ Nhan giật mình, cái miệng nhỏ cũng uống vài chén.

Bên trong nhà hàng lẩu ánh đèn rất mờ, Tạ Nhan cúi đầu, lại luôn giả vờ giả vịt, mãi đến tận lúc ăn xong, Phó Thanh mới nhận ra cậu có chỗ không đúng.

Tạ Nhan luôn cúi đầu, Phó Thanh thanh đi đến bên cậu ngồi xổm xuống mới thấy rõ cậu hơi nhắm mắt, trong mắt có một tầng hơi nước mơ hồ, dường như rất mềm mại, hai má cũng rất nóng. 

Phó Thanh hỏi cậu, "Uống say rồi à?"

Tạ Nhan ngẩng đầu lên, theo bản năng ngụy biện, "Không có, chỉ là có hơi buồn ngủ."

Cậu mơ mơ màng màng, lỗ tai cũng nghe không rõ lắm, chỉ nghe loáng thoáng Phó Thanh nói mấy câu với Chu Ngọc. 

Sau một lúc, âm thanh mới rõ hơn, cậu nghe thấy Chu Ngọc nói: "...Anh, cần em gọi một chiếc xe không?"

Có vẻ là do cách rất gần, Tạ Nhan nghe rất rõ ràng, Phó Thanh nói: "Gọi xe đến quá lâu, tự anh đón xe là được, cậu không cần tiễn."  

Phó Thanh gọi xe, dụ dỗ Tạ Nhan mãi mới hỏi ra địa chỉ, cậu uống say nhưng tính cảnh giác còn rất mạnh.

Đến được nhà Tạ Nhan, Phó Thanh mở cửa, đem Tạ Nhan say khướt đặt trên giường, hắn cởi áo khoác rồi đi tới phòng khách nấu ấm nước, chờ nước sôi mới rót cốc nước nóng đưa vào phòng ngủ. 

Tạ Nhan đã tỉnh rồi.

Cửa sổ mở ra, thổi gió lạnh vào phòng. Tạ Nhan ngồi ở trên giường, khuỷu tay để trên bệ cửa sổ, lòng bàn tay chống đỡ trán, tóc tai ngổn ngang tán loạn trên gương mặt, chỉ lộ ra nửa gò má, trong màn đêm mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ.

Tay trái cậu cầm điếu thuốc, hút vài hơi, khói trắng lượn lờ, ánh lửa lấp lóe. 

Phó Thanh đến gần chút mới nhìn rõ cằm Tạ Nhan hơi đưa lên, ánh trăng chiếu lên đôi môi mỏng hồng hồng, vệt đỏ ửng trên mặt đã tan hết.

Anh đem nước nóng để lên bàn, hỏi: "Tỉnh rượu rồi?"

Tạ Nhan nghiêng đầu cởi áo khoát, lúc này chỉ mặc chiếc áo mỏng đơn bạc, động tác có thể thấy rõ thân hình phía dưới cổ, vừa gầy vừa đẹp. 

Phó Thanh ánh mắt dừng một chút liền dời đi.

Tạ Nhan hứng gió lạnh hồi lâu, hút nửa điếu thuốc, lúc này đầu óc tỉnh táo lên không ít. Tửu lượng của cậu không cao, nhưng cũng không tệ đến nỗi vừa uống chút đã say, giờ cậu nửa tỉnh nửa say, mơ mơ màng màng, nhưng cẩn thận nghĩ lại vẫn có thể nhớ rõ. 

Bao gồm lúc Phó Thanh tạm biệt Chu Ngọc thế nào, như dỗ trẻ con mà lừa được địa chỉ nhà mình, về đến nhà đem mình đặt lên giường, tỉ mỉ đắp chăn. 

Nghĩ tới đây, mặt Tạ Nhan bỗng thấy nóng lên, may là có thể lấy say rượu làm cái cớ, không ai biết vì sao cậu đỏ mặt. 

Cậu xoay mặt tiếp tục hóng gió, giọng nói khàn khàn, so với thường ngày lại mềm hơn một chút, "Không uống say, chỉ là có chút choáng, hiện tại tốt rồi."

Phó Thanh cười cười, không vạch trần cậu, hắn phải cho bạn nhỏ chút mặt mũi, ngược lại nói: "Kỳ thực cậu uống rượu như thế cũng dễ từ chối, nếu bên ngoài có người rót rượu cho cậu, cậu có thể giả say."

Tạ Nhan nói quanh co mà đáp một tiếng, lại hít một hơi thuốc lá, đôi môi cậu rất mỏng, lúc nhếch lên dính một chút hơi nước. 

Phó Thanh cũng muốn hút.

Hắn đi vội, trong túi còn nửa bao thuốc lá bật lửa lại để ở nhà hàng lẩu liền gõ bàn một cái, Tạ Nhan không rõ mơ hồ quay đầu, thấy hắn rút ra điếu thuốc, nói: "Cho anh mượn bật lửa này."

Kỳ thực Phó Thanh chỉ muốn mượn bật lửa, nhưng Tạ Nhan sửng sốt một chút, từ trên bệ cửa sổ cầm lấy bật lửa, giơ tay lên.

Ngón tay của cậu trắng, dài, mà gầy, hình dáng rất dễ nhìn, đầu ngón tay mang theo chút tàn thuốc, bấm bật lửa.

Ngọn lửa lập tức cháy. 

Phó Thanh cúi người, ánh mắt của hai người vừa chạm nhau liền ngoảnh đi.

Hắn hít sâu một hơi, nói với Tạ Nhan: "Lần sau đến nhà tôi ăn đi, ông tôi nói nhớ cậu."

Tạ Nhan gật gật đầu, suy khi suy nghĩ thì nghiêm túc trả lời, "Trước khi gia nhập đoàn phim, nhất định nhanh chóng đến thăm ông Phó."

Phó Thanh không khỏi nghĩ ngợi, Tạ Nhan thật sự là một bé ngoan. 

Nhưng lời này không thể nói ra miệng. Nói ra rồi bé ngoan sẽ không ngoan nữa. 

Hút xong một điếu thuốc, Phó Thanh cũng phải đi về, hắn cùng Tạ Nhan nói lời tạm biệt, Tạ Nhan đứng lên, nhìn Phó Thanh đi ra ngoài, cười vẫy vẫy tay, thật sự là thật một bộ dáng hiểu chuyện, "Phó Ca, ngủ ngon nha." 


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top