Chương 5: Hổ con
Bộ phim kia tên là ⟪ Bạch Kình ⟫* vai nam chính là Lục Phùng Xuân, sinh ra ở một làng chài nhỏ trên đảo, lúc mười hai tuổi cha mẹ đều mất vì tai nạn trên biển, từ đó về sau luôn sống một mình, năm mười sáu tuổi vì sốt cao dẫn đến vừa câm vừa điếc, bởi vì sinh ra ở làng chài, gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới, lại không có người thân cho nên không được học qua thủ ngữ*.
[*Bạch Kình = cá voi trắng, thủ ngữ = ngôn ngữ kí hiệu bằng tay ]
Đây chỉ là bối cảnh nhân vật được đặt ra, kịch bản cụ thể ba ngày sau đi quay thử mới có.
Tạ Nhan tạm biệt Vương Ninh, từ chối toàn bộ vai diễn bên Trần Thụ. Hình tượng Lục Phùng Xuân trong lòng Tạ Nhan vẫn chỉ là cái bóng mơ hồ, cậu lấy sổ ghi chép ra, đem câu chuyện đại khái viết ra, bởi vì không có tình tiết cụ thể nên không cách nào triển khai tính cách và tâm lý nhân vật, chỉ có thể từ điều kiện khách quan của nhân vật mà bắt đầu.
Y là người câm điếc, lại không biết thủ ngữ, phải giao tiếp như thế nào?
Tất cả những phương pháp văn minh đối với Lục Phùng Xuân đều không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào bản năng.
Tạ Nhan nhìn gương suy nghĩ một hồi, làm thế nào để chỉ dùng tứ chi cũng có thể biểu đạt ý nghĩ của bản thân. Việc này rất khó cũng rất thú vị, nhưng trong thời gian ngắn không thể luyện ra được.
Ba ngày tiếp theo, Tạ Nhan lấp kín lỗ tai, không nói câu chữ nào.
Buổi quay thử được sắp xếp vào buổi sáng, cậu biết đây là cơ hội hiếm có, cũng đã sớm chuẩn bị những gì mình có thể chuẩn bị, dùng hết khí lực toàn thân, nếu như vậy cậu không diễn được thì chứng minh là bản thân vốn không có khả năng diễn xuất, cũng không lo lắng hay tiếc nuối gì.
Huống hồ cậu không cảm thấy bản thân sẽ không diễn được.
Đạo diễn của《 Bạch Kình 》là Tôn Hoài Quân, năm nay hơn bốn mươi tuổi, người không cao, da ngăm đen, trông rất nhanh nhẹn, khỏe mạnh. Hắn từ nhỏ đã quay mấy phim tài liệu nhận được giải thưởng lớn, sau đó hắn quay phim điện ảnh cũng được giải thưởng, nhưng đều quá cao siêu, rất ít người hiểu được, giá trị thương mại không cao, đầu tư cơ bản không có lời, sau đó rất khó kéo nhà tài trợ. Thêm vào Tôn Hoài Quân vốn là có tính bướng bỉnh, không thích bị người khác dắt mũi dạy đời, đến cả nhà đầu tư cũng không thèm tìm, dựa vào tiền tiết kiệm của chính mình và công ty của vợ, cũng chậm rãi bắt đầu quay ⟪ Bạch Kình ⟫.
Tôn Hoài Quân và Vương Ninh là bạn tốt nhiều năm, đối với người đối phương đề cử vẫn là hoàn toàn tín nhiệm. Dù biết Tạ Nhan trước giờ chưa diễn qua vai nào nghiêm túc cũng không để ở trong lòng, ngược lại còn rất mong đợi.
Thứ nhất chưa quen với ống kính sẽ đem đến sự ngây ngô, ngơ ngác, tương xứng với nhân vật, thứ hai, chính là tiện nghi.
Về phần kỹ năng diễn xuất thế nào, Tôn Hoài Quân cũng không để trong lòng, chỉ cần chăm chỉ, có thể chịu được khổ, hắn sẽ dạy thêm về kỹ năng diễn xuất sau.
Kết quả khi người đến còn chưa thấy mặt đã thấy xa xa một đầu tóc xanh, như bụi cỏ tán loạn. Tôn Hoài Quân cáu lên, sắc mặt lập tức thay đổi, oán giận với giám chế bên cạnh: "Đùa tôi đấy à? Đem một đầu tóc xanh đến diễn Lục Phùng Xuân, ngày hôm nay còn rất nhiều chuyện phải làm, không được để cậu ta làm trì hoãn."
Khi đang nói chuyện, Tạ Nhan đi tới trước mặt hai người họ, tháo khẩu trang xuống, Tôn Hoài Quân mới nhìn rõ gương mặt cậu. Đạo diễn thấy cả người mâu thuẫn, Tôn Hoài Quân xem người trước tiên xem cốt cách, mặt có thể dựa vào hóa trang để thay đổi còn cốt cách thì không. Ống kính điện ảnh rất biết cách dìm người, có những người đẹp thì đẹp nhưng dưới ống kính điện ảnh lại hiện ra dung tục bình thường.
Ánh mắt Tôn Hoài Quân tỉ mỉ liếc nhìn khuôn mặt Tạ Nhan.
Tạ Nhan lớn lên quá đẹp rồi, đường nét sắc sảo, ngũ quan nổi bật, không cần đèn tụ quang cũng có thể khiến ánh mắt mọi người xung quanh tập trung lên mình.
Tôn Hoài Quân cuối cùng cũng nở nụ cười, nói: "Tốt! Tiểu Tống, cho cậu ấy xem kịch bản."
Nếu như cửa ải xem mặt này không qua thì kịch bản cũng không cần xem nữa.
Tạ Nhan không để ý ánh mắt của người khác, cậu từ nhỏ đến lớn bị người khác nhìn nhiều rồi, cho dù họ đánh giá kiểu gì cậu cũng không quan tâm. Nhưng cậu cảm thấy rất phiền, sau khi rời khỏi viện mồ côi, mỗi ra ngoài cậu đều sẽ mang khẩu trang.
Tôn Hoài Quân cũng không vội vã, "Kịch bản của cậu đây, cậu có thể xem kỹ một lúc, nghĩ xem muốn diễn cảnh nào."
Tạ Nhan không lên tiếng, gật gật đầu.
Giám chế là bạn cũ của Tôn Hoài Quân, nghe vậy hỏi: "Lão Tôn, sao bỗng dưng ông lại tốt tính, dễ nói chuyện vậy?"
Tôn Hoài Quân cười đến rất đắc ý, "Xem mặt mũi này đi, rất xứng đóng phim của chúng ta."
Câu chuyện ⟪ Bạch Kình ⟫ bắt đầu khi Lục Phùng Xuân mất đi giọng nói. Sau khi cha mẹ y mất, người trong thôn đều rất thương xót cho y, sau đó y lại bị sốt cao, vừa câm vừa điếc, mọi người càng giúp y nhiều hơn. Nhưng ngày tháng dài lâu, cũng không biết ai là người bắt đầu, trong sự đồng tình và thương hại lại ẩn chứa sự trào phúng.
Dù sao y cũng chỉ là một người khuyết tật thôi.
Tạ Nhan lật hai trang sau, chính là cảnh khi Lục Phùng Xuân còn nhỏ lần đầu tiên gặp phải cá voi sát thủ.
Một người cô độc gặp được một con cá voi cô độc.
Cậu chọn diễn đoạn này.
Tôn Hoài Quân vừa nghe liền mắng: "Thằng nhóc này ỷ mình đẹp nên làm càng à, vừa đến đã chọn đoạn khó như vậy!"
Giám chế còn muốn khuyên nhủ, chỉ thấy Tôn Hoài Quân vỗ bàn: "Mày mày đẹp đẽ, lá gan cũng nên lớn như vậy!"
Giám chế: "...Được thôi, ông vẫn luôn ép người ta đến điên mà."
Cảnh này cũng không có nhiều diễn biến cảm xúc, lại cực kỳ tỉ mỉ. Lục Phùng Xuân là người câm, thân thế đáng thương, người trong thôn từ thương tiếc đến kín đáo bài xích mà cách ly y ra ngoài làng. Y ngây thơ lại mẫn cảm mà nhận ra được tất cả những điều này, lại như một du hồn cô độc, tự do tự tại bên ngoài thôn làng, thậm chí đã rất lâu y không giao lưu với ai hết.
Một ngày kia, Lục Phùng Xuân như mọi ngày lái chiếc thuyền cũ trong nhà, một mình tắm nắng trên mặt biển xanh biếc, bên mép thuyền chợt sóng nước cuồn cuộn, Lục Phùng Xuân nhìn thấy một bóng đen.
Là một con cá voi sát thủ.
Nó rất đẹp, nhưng cũng không giống như trưởng bối trong thôn nói nó sẽ thân thiết với loài người, mà nó chỉ ở phía xa xa nhìn Lục Phùng Xuân.
Lục Phùng Xuân bị cá voi sát thủ xinh đẹp hấp dẫn, không nhịn được mà đi tới gần nó, cá voi sát thủ vẫn là ở chỗ cũ, mãi đến tận khi Lục Phùng Xuân đưa tay chạm vào nó, nó mới đột nhiên nghiêng người xuống phun đầy bọt nước lên trời, thân thể Lục Phùng Xuân vì quá nghiêng mà rơi xuống biển.
Y là đứa trẻ lớn lên ở bãi biển, không thể nào không biết bơi, mượn cơ hội này đến gần cá voi sát thủ.
Cá voi sát thủ lại cho là y chết chìm liền bơi vây quanh thuyền.
Cảnh này không chỉ là cảm xúc tỉ mỉ chuyển ngoặc, đồng thời còn phải hoàn toàn dựa vào tứ chi cùng thần thái để thể hiện, rất khó đưa người ta vào cảm giác. Cảnh tượng trước mặt cùng yêu cầu trong phim khác nhau quá nhiều, cũng dễ tạo thành trò cười. Sau khi phim điện ảnh quay xong, sẽ dùng thực cảnh hoặc là hiệu ứng để chỉnh sửa, mà ở hiện trường muốn đưa khán giả vào cảm giác, yêu cầu kỹ năng diễn xuất quá cao.
Tạ Nhan nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã hoàn toàn khác biệt, không còn là Tạ Nhan táo bạo xấu tính kia nữa, mà là Lục Phùng Xuân cô độc, mẫn cảm, khóe mắt đuôi mày đều ngây thơ.
Cậu chỉ diễn một màn, ngước đầu lên, thân hình gầy gò tạo thành độ cong đẹp đẽ, từ trên ghế ngồi đi tới phía cá voi sát thủ đang bập bềnh du đãng.
Cá voi sát thủ cách quá xa.
Lục Phùng Xuân ngừng thở, đi về phía trước đủ rồi, cuối cùng đầu ngón tay cũng chạm tới da dẻ mềm mại.
Tạ Nhan mặc cho chính mình từ trên ghế ngồi trượt xuống, phảng phất như thật sự đã rơi vào giữa biển xanh.
Ánh nắng xuyên qua nước biển trong suốt thật ấm áp, rơi trên khuôn mặt của Lục Phùng Xuân.
Y thật sự vui mừng và hiếu kỳ, lại ẩn dấu đi một tia không cam lòng không dễ bị phát hiện.
Rõ ràng trưởng bối đều nói, cá voi sát thủ rất thân thiết với con người, tại sao nó không lại gần mình?
Lẽ nào đến cá voi sát thủ cũng cảm thấy được mình không khiến người yêu thích sao?
Lục Phùng Xuân không gấp gáp bơi lại trên thuyền, mà bơi qua hướng của cá voi sát thủ, nhưng Tạ Nhan không bơi được, cậu tóm lược phần này, cánh tay hơi dùng sức, ở trong hư không ôm lấy con cá voi kia.
Chỗ quay thử yên lặng như tờ.
Sau một chốc, Tạ Nhan đứng dậy, hướng Tôn Hoài Quân nghiêng mình, mọi người xung quanh mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
Tôn Hoài Quân cũng mới phản ứng được, âm thanh đè xuống cực thấp, "Không phải chứ, Tiểu Tạ lớn lên đẹp như vậy, diễn tốt như vậy, thậm chí ngay cả một bộ phim cũng chưa từng diễn qua sao?"
Nhưng vừa ngẩng đầu, hắn lại thay đổi khuôn mặt, bắt đầu trêu chọc, "Tuy rằng diễn không sai, nhưng cậu không biết bơi đúng không?"
"Đúng rồi, " Tôn Hoài Quân đánh gãy lời của mình, liền suy nghĩ một hồi, "Cậu, đã bao lâu rồi chưa hề nói chuyện?"
Tạ Nhan phải cúi đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt Tôn Hoài Quân, "Ba ngày không nói gì. Hiện tại không biết bơi nhưng có thể học."
Giám chế nghĩ trong lòng, Tôn Hoài Quân là có vận khí gì vậy, tùy tiện cho thử vai liền gặp được Tạ Nhan, muốn cùng cậu lập tức ký kết, sợ cậu chạy mất.
Tôn Hoài Quân tính tình không tốt, người hợp tác lâu với hắn đều biết. Hắn làm phim rất táo bạo nhưng phẩm hạnh đoan chính, còn nói nhiều một câu, "Quay bộ phim này, không nhất định kiếm được nhiều tiền, chịu khổ đóng phim cũng không chắc có thể được chiếu, đến tiếng tăm cũng có thể không kiếm được. Cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu đã đặt bút ký thì sau này không được đổi ý."
Giám chế bên cạnh bị mấy câu nói của hắn làm cho căng cả đầu rồi, khó khăn lắm mới tìm được người thích hợp, đừng để bị vuột mất chứ.
Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, cân nhắc đến kế sinh nhai gian nan ở đoàn phim, rất nghiêm túc mà nói: "Tôi đóng vai quần chúng một ngày có thể kiếm hai trăm, đoàn phim cho tôi cái giá này là đủ rồi. Nếu như không đủ tiền, chỉ cần bao ăn bao ở, chờ lúc nào đó có tiền lại đưa là được."
Cậu rất khó mới được quay một bộ phim, hơn nữa kịch bản rất hay, cậu rất thích, dù chỉ quay thử cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tôn Hoài Quân nghe vậy dù mặt dày mày dạn cũng không khỏi có chút ngượng ngùng: "Cậu là nghe ai nói vậy, đoàn phim chúng tôi cũng không nghèo mức đó..."
Cuối cùng ký kết với giá mười vạn. Để tỏ lòng đoàn phim không nghèo đến mức giảm tiền lương nhân vật chính, giám chế trước tiên đưa Tạ Nhan năm vạn.
Đoàn phim đang trong giai đoạn chuẩn bị, chưa chính thức quay chụp, mà Tạ Nhan muốn học bơi lội, xem kịch bản, sau đó tiến vào đoàn phim, có thể rất lâu cũng không ra được.
Tạ Nhan đi trên đường suy nghĩ một hồi, mở Wechat nhắn cho Phó Thanh: "Phó ca, tôi tìm được việc rồi, qua một thời gian có thể phải vào đoàn phim, tôi muốn mời anh đi ăn một bữa."
Có lẽ là cách nhau cái màn hình hai chữ "Phó ca" này cũng dễ nói hơn.
Cậu trước đây chưa từng gọi ai là "Ca".
Tai Tạ Nhan đỏ lên, tim đập nhanh hơn chút.
Có, có hơi hồi hộp.
Phó Thanh nhận được tin nhắn Wechat là lúc mới ký hợp đồng xong, Mạc Phục rủ hắn đi uống rượu, Phó Thanh để điện thoại trên bàn, máy rung đến mấy lần, màn hình hiện lên hai chữ "Hổ con".
Mạc Phục "xuýt" một tiếng, quay đầu hỏi Phó Thanh: "Hổ con? Chu Ngọc lại đổi tên à? Sao lại ấu trĩ như vậy, đã bao lớn rồi? Anh hắn cũng không quản hắn."
Phó Thanh cầm hai chai rượu quay lại, liếc Mạc Phục một cái: "Mới quen biết một bạn nhỏ."
Hắn còn chưa nói đây là hắn đặt cho Tạ Nhan, vốn định ghi là " bé mèo con", sau đó ngẫm lại liền thôi. Tính cách Tạ Nhan như vậy, có lẽ sẽ không thích xưng hô như thế.
Mạc Phục hừ một tiếng, dường như trêu chọc nói: "Cậu cuồng công việc như vậy, còn có thời gian quen bạn nhỏ nào chứ?"
Tạ Nhan nói với Phó Thanh tìm được công việc mới, Phó Thanh hỏi thêm một câu mới biết cậu là diễn viên, mới nhận một bộ phim. Tạ Nhan lần đầu được đóng chính, lại không có ai để kể, liền nói cho Phó Thanh nghe.
Chuyện này trùng hợp là do vận may quá lớn, nhưng mà Tạ Nhan không để ý. Giống như ngày hôm ấy cùng Phó Thanh về nhà, cậu đã hai mươi tuổi rồi, cũng không thể bị bắt cóc được.
Nhưng Phó Thanh không tin tưởng, anh bỗng ngẩng đầu nói: "Giúp tôi điều tra một người."
Mạc Phục ngẩng đầu: "Không phải chứ, cậu cần tôi điều tra người ta á?"
Phó Thanh nói không nhanh không chậm: "Cần, là một đạo diễn tên Tôn Hoài Quân, còn có hắn mới khởi động bộ ⟪ Bạch Kình ⟫. Cậu tra một chút có vấn đề gì hay không, người xung quanh như thế nào."
Đây là chuyện trong giới, Phó Thanh muốn điều tra tỉ mỉ phải phí chút công sức, không bằng Mạc Phục, trong nhà mở rạp chiếu phim, đầu tư điện ảnh, thường hay tham dự sự kiện này nọ, tin tức linh thông.
Mạc Phục để ly rượu xuống, có chút hứng thú, "Này cùng cậu có quan hệ gì? À ha, là "Hổ con" kia muốn đóng phim hả? Cậu vì người này điều tra. Không đúng, cậu quen biết tiểu minh tinh ở đâu vậy?"
Phó Thanh nghĩ tới Tạ Nhan, như chuyện đương nhiên trả lời, "Em ấy chỉ là một đứa nhỏ, có chút ngây thơ, sợ là em ấy bị lừa gạt."
Mạc Phục hoài nghi Phó Thanh bị váng đầu, trong vòng giải trí cũng có thể có một bạn nhỏ ngây thơ sao, nằm mơ đi?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top