Chương 4: Cơ hội
Tạ Nhan trở lại phòng trọ của mình, lấy điện thoại ra đồng ý yêu cầu kết bạn Wechat của Phó Thanh. Ảnh đại diện của Phó Thanh là cây hòe trước cửa, Tạ Nhan nhìn hồi lâu, đem tên đổi thành "Giáo bá tiền nhiệm."
Phòng trọ không lớn, trong phòng ngủ chỉ có một cái giường, mấy mét vuông ngăn cách một bên làm phòng vệ sinh, không có bếp, còn lại mấy mét để đặt bàn ghế miễn cưỡng coi là phòng khách. Mà Tạ Nhan cũng chưa bao giờ chiêu đãi ai, ý nghĩa tồn tại của phòng khách gần như bằng không.
Tạ Nhan nằm trên giường tính toán một chút chính mình còn lại bao nhiêu tiền. Cậu không có thói quen tiết kiệm tiền, hơn nữa diễn quần chúng cũng tiết kiệm không nổi, mỗi tháng có thể đem tiền sinh hoạt tháng sau gắng gượng được là tốt lắm rồi. Nhưng bởi vì vai nam số năm kia, cậu đã tiêu rất nhiều tiền, sinh hoạt phí tháng sau tràn ngập nguy cơ.
Cậu không đem chuyện tiền nong để trong lòng, nếu thật sự không đủ sống còn có thể đến công trường chuyển gạch mấy ngày quay vòng kế sinh nhai. Nhưng lần này không giống, Tạ Nhan muốn mời Phó Thanh ăn một bữa ngon, không tránh khỏi phải chi một số tiền lớn.
Phải dư tiền (để mời Phó ca ăn cơm).
Tạ Nhan đem điều này ghi lên sổ ghi chú, đồng thời xóa bỏ hơn mười điều phía trước, đều là liên quan đến vai nam số năm.
Nghĩ xong những việc này, cậu gửi tin nhắn Wechat cho Trần Thụ nói ngày mai có thể nhận việc. Trần Thụ là "người môi giới" trong giới diễn viên quần chúng, cùng mỗi đoàn phim đều có liên hệ, trong tay nắm vài công việc, mỗi công việc thành giao đều phải trích phần trăm. Có vài diễn viên quần chúng có chút ước mơ đều sẽ lấy lòng người môi giới này, có thể lấy được vai diễn tốt một chút, có vài câu thoại, có thể ló mặt, tiền cũng nhiều hơn.
Nhưng Tạ Nhan không làm việc kiểu này nên phần lớn thời gian cậu đều đóng vai thi thể, số ít là làm nền cho bối cảnh.
Tới khi trời tối, Tạ Nhan mới rời giường nấu bát mì, cho thêm xúc xích, cậu thật sự rất dễ nuôi, đối với ăn uống không kén chọn, lúc này lại khó giải thích mà nhớ mì trường thọ hôm qua.
Có lẽ vì đều cùng là mì.
Mì còn chưa ăn xong, tin nhắn của Trần Thụ đã tới, không phải có vai, mà là hỏi cậu: "Tạ Nhan, cậu trong ⟪ Bát Vương Loạn ⟫ diễn mấy lần?"
⟪ Bát Vương Loạn ⟫ là bộ phim chiến tranh cổ trang, bởi vì yêu cầu số lượng thi thể quá lớn, Tạ Nhan thậm chí diễn thi thể tận sáu lần, cách chết cũng khác nhau.
Tạ Nhan dùng tay trái chọt chọt màn hình: "Sáu lần".
Bên kia rất nhanh liền trả lời, "Cậu còn nhớ mỗi lần diễn là cái gì không?"
Tạ Nhan cuối cùng cũng buông đũa xuống, cậu suy nghĩ chốc lát, đem mỗi một thân phận của thi thể cùng cách chết đều viết xuống, gửi đi.
Qua một hồi lâu Trần Thụ lại trả lời: "Này, cậu sắp phát tài rồi, vừa rồi là Vương Ninh tìm tôi hỏi về cậu, cô ấy nói muốn tìm cậu. Nếu cậu đồng ý, chiều mai hai giờ gặp ở tiệm cà phê Chiếc Cầu Nhỏ."
Vương Ninh là biên kịch của 《 Bát Vương Loạn 》, cùng đạo diễn Phùng là vợ chồng, một người viết, một người quay, phối hợp hiểu ngầm, trong giới có thanh danh rất tốt, số lượng phim tuy không nhiều nhưng mỗi bộ đều là tinh phẩm.
Tạ Nhan đáp ứng xong, Trần Thụ lập tức cho cậu một vai nhỏ, vừa vặn ở gần tiệm cà phê kia.
Mì đã sớm nguội, Tạ Nhan không muốn lãng phí vẫn là ăn từng miếng, rất nghiêm túc ăn xong.
Giới giải trí là nơi dễ dàng tạo ra những ước mơ, thế nhưng Tạ Nhan rất ít nằm mơ. Cậu không nghĩ tới chuyện một đêm thành danh, biến thành minh tinh, cậu tiến vào giới với ước nguyện chính là đóng phim, hiện tại vẫn không thay đổi.
Đi được tới đâu hay tới đó, có thể diễn thì diễn, không thể diễn thì trở về chuyển gạch.
Ngày tháng trôi qua tẻ nhạt cũng do không thể theo đuổi giấc mơ. Mà hiện tại còn có thể, cũng không phải không tốt.
Tạ Nhan thập phần tiêu sái suy nghĩ thoáng ra, dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn chính mình trong gương một cái, lại nằm lên chiếc giường nhỏ hẹp, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Hôm sau khí trời rất tốt, Tạ Nhan vốn muốn diễn thi thể trong một bộ hình sự trinh sát, nhưng bởi vì cậu nhuộm một đầu tóc xanh, nên không phù hợp với nhân vật, đang định đi về lại bị đạo diễn gọi lại, ông ấy nói là có thể diễn một tên lưu manh trong quán bar bị nam chính bắt lại ép hỏi vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có vài câu thoại, đạo diễn cũng không cho bao nhiêu thời gian lên hình, Tạ Nhan quay xong không đi liền mà đến phía sau chuẩn bị xem chiếu lại. Người cậu cao nên không đứng quá gần, duỗi người ló đầu qua là xem được.
Chú quay phim bên cạnh nhìn Tạ Nhan, rút một điếu thuốc, chỉ vào ống kính nói: "Này nhóc, cậu lên hình nhìn còn đẹp trai hơn nam chính."
Tạ Nhan tỉ mỉ nhìn một hồi, nghiêm túc nói: "Tôi cũng thấy vậy. Nhưng mà trong cảnh này tiểu lưu manh không nên sáng hơn cảnh sát."
Cậu và nam chính đều không thể diễn được. Nhưng mà diễn tốt hay không, có muốn quay lại hay không, cũng không phải do cậu quyết định.
Bên cạnh bỗng truyền tới âm thanh âm trầm: "Cậu kia, lá gan cậu cũng lớn thật đấy, không biết tôi là nam chính à!"
Tạ Nhan vừa nghiêng đầu liền thấy một khuôn mặt khuếch đại, chính là nam chính bộ phim này, Dương Tầm. Dương Tầm một là tiểu thịt tươi đang hot, diễn vài bộ phim thần tượng hot, hiện đang có tài nguyên rất tốt, được nhận diễn bộ phim tinh sát hình sự này, chờ tích lũy lâu dài sử dụng một lần, thành công tiến lên trong phái diễn xuất.
Dương Tầm không nghĩ tới mình ở đây lau mồ hôi, còn có thế nghe thấy người quay phim và tên diễn viên quần chúng soi mói bình phẩm mình.
Chủ yếu là không chỉ người khác nói, chính hắn tự xem cảnh vừa rồi, hắn thật sự bị diễn viên quần chúng kia diễn đè lên.
Xót tim quá mà.
Dù sao hắn cũng là nam chính, nhìn người quay phim sắc mặt hoang mang, có chút bận tâm việc này sẽ đến tai đạo diễn, nhưng Dương Tầm không phải là người bình thường, cũng không đi con đường bình thường, hắn tỉ mỉ nhìn hai lần, phát hiện không có cách nào chiến thắng Tạ Nhan trong cảnh quay này liền nói với cậu: "Tuy cậu đẹp trai hơn tôi, nhưng như thế thì có ích gì, cậu cũng chỉ là diễn viên quần chúng. Đưa Wechat của cậu đây, chúng ta kết bạn, sau này có diễn gì tôi còn tìm cậu."
Dương Tầm cười đến híp cả mắt, dáng dấp rất đắc ý, tận lực tăng thêm ngữ khí: "Diễn vai quần chúng cho tôi, lần sau cậu chắc chắn quay không tốt bằng tôi."
Tạ Nhan lui về sau hai bước, cau mày, lạnh lùng nhìn Dương Tầm, trên mặt rõ rõ ràng ràng viết hai chữ —— đồ điên.
Cậu một câu cũng không nói, trực tiếp kéo màn cửa đi ra.
Thậm chí còn không thèm cho Dương Tầm thêm một ánh mắt.
Dương Tầm hỏi tiểu trợ lý: "Không phải người ta nói, lớn lên đẹp trai muốn làm gì thì làm sao? Cậu ta sao lại hung hăng như vậy?"
Tiểu trợ lý nhìn bóng lưng Tạ Nhan đang dần đi xa mới thu hồi ánh mắt, cẩn cẩn trọng trọng mà thay hắn lau mồ hôi, cẩn cẩn trọng trọng mà thành thực trả lời, "Là vậy đó Dương ca, đây cũng là anh dạy em mà. Cậu ấy lớn lên đẹp trai như vậy, anh và cậu ấy mà cãi nhau thì em cũng không giúp anh."
Dương Tầm tức đến nổ phổi: "Câm miệng cho tôi."
Bởi vì đột nhiên thay đổi nhân vật, sau đó lại có tình cảnh như vậy, lãng phí không ít thời gian, Tạ Nhan là chạy đến tiệm cà phê. Cậu đi vào, bên trong không có mấy người, Vương Ninh ngồi ở gần cửa sổ, cô năm nay đã gần bốn mươi tuổi, dáng dấp không coi là dễ nhìn nhưng thân thiện, vừa thấy Tạ Nhan liền nở nụ cười: "Tiểu Tạ tới thật sớm, thực sự không cần phải gấp vậy đâu."
Trên trán Tạ Nhan chảy đầy mồ hồi, dùng khăn giấy Vương Ninh đưa tới lau sạch, chào hỏi rồi ngồi xuống đối diện.
Vương Ninh hỏi cậu muốn uống gì, cuối cùng gọi ly nước trái cây, lại rất tỉ mỉ nhìn cậu hai lần: "Dung mạo cậu thật đẹp. Tôi mới đầu nghĩ đến cậu là người đặc biệt ăn ảnh, nhưng có lẽ trên màn ảnh cậu không đẹp như này, nếu không vì sao vẫn luôn diễn vai quần chúng."
Tạ Nhan không hiểu ý cô, trầm mặc nhấp hớp nước trái cây.
Vương Ninh là biên kịch của 《 Bát Vương Loạn ⟫, cũng là vợ đạo diễn, toàn bộ phim từ đầu tới đuôi cô đều tham gia chế tác, đến cắt nối biên tập đều phải nhìn kỹ từng chút mới chú ý đến Tạ Nhan. Kỳ thực cô chỉ xem ba cảnh diễn của Tạ Nhan, tuy rằng đều là diễn thi thế, nhưng cậu diễn không giống người khác, thậm chí mỗi lần diễn cũng không giống nhau nên cô mới tìm người có thể liên lạc với Tạ Nhan, hỏi cậu đến tột cùng diễn cái gì. Sau khi nhận được đáp án, xem lại những cảnh đó mới phát giác ra cực kỳ thú vị.
Tạ Nhan diễn thi thể nhưng không chỉ đơn thuần diễn một đạo cụ thịt người. Cho dù là một bộ thi thể, cậu cũng sẽ căn cứ vào cái chết không giống nhau, tình hình không giống nhau mà biến hóa diễn xuất.
Đây là diễn cho chính mình xem, nếu không phải vô tình, sẽ không một ai chú ý tới.
Nhưng Vương Ninh đã thấy được, cô nhìn thấy một Tạ Nhan như vậy khó tránh khỏi chút lòng yêu nhân tài, hơn nữa quả thật có một cơ hội, "Tôi có một người bạn cũ, chuẩn bị quay một bộ phim đã rất lâu, vẫn luôn thiếu vai nam chính không tìm được người thích hợp, cậu có muốn thử xem không?"
Tạ Nhan nghe xong, không lập tức đáp ứng mà hỏi: "Chuẩn bị lâu như vậy, lại là bạn của cô, sao lại không có người muốn diễn?"
Vương Ninh cười khổ: "Người bạn này của tôi là người bảo thủ, kịch bản viết đến mấy năm, sửa sửa chữa chữa, diễn xuất cũng không thích người khác quơ tay múa chân, đến đầu tư cũng khó khăn tìm kiếm, thật vất vả chuẩn bị được tiền thì lại thiếu người."
"Hắn muốn vai nam chính phải đạt được hai yêu cầu, một là lớn lên đẹp trai lại phải trẻ trung, hai là nghiêm túc có quyết tâm đóng phim."
Nói tới đây, Vương Ninh dừng một chút, "Có thể lớn lên dễ nhìn lại nguyện ý chịu khổ, sớm nên nổi tiếng, đều rất cao giá, hắn không trả nổi. Tôi vừa nhìn thấy cậu liền muốn đề cử cậu cho hắn. Bộ này tuy nói là vai nam chính nhưng cũng chỉ là bộ phim nhỏ, thù lao càng không phải nói."
Vương Ninh là người thẳng thắn, nếu Tạ Nhan thật sự muốn thử xem, cô cũng nói sự thật.
Lý do này thật hoang đường.
Tạ Nhan hít một hơi thật sâu, để ly nước trái cây xuống, ngón tay ấn lên ly: "Tôi muốn thử."
Cậu muốn đóng phim.
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Tầm này, tương lai Tiểu Tạ sẽ bay cao bay xa lắm đấy.
Phó Ca hôm nay chính là giáo bá tiền nhiệm trong Wechat, giáo bá này kẹt ở Tiểu Tạ không thoát được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top