Chương 3: Bạn nhỏ
Hôm sau, Tạ Nhan tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ. Cậu có chút hạ đường huyết, dậy sớm mơ mơ màng màng một hồi lâu mới nhớ mình đang ở nhà của Phó Thanh.
Cậu xuống giường, đem chăn đệm gấp kỹ, ra sân lấy nước lạnh rửa mặt, xoa xoa tóc rồi ra ngoài mua bữa sáng. Còn thuận tiện muốn trả lại tiền đồ ăn cùng quần áo hôm qua. Có lẽ lúc này còn quá sớm, những cửa hàng kia đều chưa mở, cậu đến tiệm tạp hóa nhỏ mua một hộp thuốc lá, ngày hôm qua còn hơn nửa hộp đều bị mưa làm ướt mềm nhũn. Tạ Nhan dậy sớm không có tinh thần gì, theo thói quen hút một điếu nâng cao tinh thần, cũng không phải nghiện.
Phó Thanh dậy muộn hơn Tạ Nhan, hắn đẩy cửa phòng ra, thấy Tạ Nhan đang ngồi trên bậc thang hút thuốc. Tạ Nhan lớn lên rất đẹp, da trắng, đôi mắt hoa đào, mặt mày sắc bén hiện ra đa tình, đuôi mắt có chút hồng, trên lông mi dính vài giọt sương, phảng phất như cúi đầu sẽ rơi xuống.
Cậu là mỹ nhân trời sinh, chỉ tiếc hiện tại nhuộm một đầu tóc xanh.
Ngón trỏ cùng ngón cái Tạ Nhan kẹp nửa điếu thuốc, ánh lửa chợt sáng chợt tắt, tựa hồ cũng bị sương làm ướt, cậu giương mắt nhìn thấy Phó Thanh, cười cười: "Tôi mua bữa sáng rồi, ông Phó khi nào rời giường?"
Ánh mắt Phó Thanh rơi trên người cậu, ngẩn ra chốc lát, mới nghiêng đầu đi nhìn đồng hồ: "Sắp rồi."
Ông nội Phó liên tục 30 năm cứ 7 giờ là rời giường, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hai ông cháu cùng Tạ Nhan ăn xong bữa sáng, ông Phó dặn Tạ Nhan phải thường xuyên tới thăm mình, mới để Phó Thanh đưa cậu đi.
Tạ Nhan đem quần áo ướt của mình hôm qua cất vào túi, nói: "Không cần tiễn, đưa tôi đến trạm xe là được."
Phó Thanh đi về phía nhà kho sau viện đẩy xe ra, xa xa giải thích: "Tuyến xe kia xuất phát từ nội thành, chuyến đầu tiên cũng phải hơn 10 giờ mới đến."
Mà chỉ cần rời khỏi quảng trường này, đi về trước mấy trạm, những tuyến có thể đi cũng nhiều hơn.
Tạ Nhan không cự tuyệt nữa. Cậu không thích nợ ân tình, nghĩ lại từ hôm qua đến giờ ân tình đã nợ một năm cũng trả không hết, chút chuyện như này cũng không quan trọng nữa, muốn tính cũng tính không hết.
Cậu đi ra cửa lớn mới thấy một chiếc mô tô đang đậu, rất ngầu, rất đẹp, Tạ Nhan không thể cưỡng lại, không tự chủ tiến lên sờ sờ tay lái.
Phó Thanh ném mũ bảo hiểm cho cậu, tự mình cũng đội, nói: "Cậu không có bằng lái, lái không được."
Tạ Nhan lui về sau hai bước, nhịn xuống không đến xem lần nữa, lời nói ra đúng kiểu nói một đằng làm một nẻo: "Tôi cũng không nói là muốn lái."
Phó Thanh không tiếp tục vạch trần cậu.
Bạn nhỏ là đang sĩ diện.
Tạ Nhan lần đầu ngồi mô tô, còn là ngồi sau, cuối mùa thu gió thổi thật lạnh, còn cả hơi nước của cơn mưa hôm qua, hai tay cậu vững vàng vịn phía sau hóng gió, đôi mắt đón gió không mở ra được, còn muốn mở to mắt.
Đoạn đường này đối với tốc độ của mô tô là rất ngắn, không bao lâu đã đến. Tạ Nhan nhảy xuống xe, cởi mũ ra trả cho Phó Thanh.
Trạm này là trung học Lâm Hồ, cách đó không xa là một trường cấp hai. Lúc này những học sinh ngây thơ hoạt bát tới lui, thấy Tạ Nhan và Phó Thanh đứng ở cửa đều nhanh chóng tránh xa, vào giờ cao điểm đông người chen chúc như thế, ở bên cạnh bọn họ cũng tự động có khoảng ngăn cách, không ai dám lại gần.
Hai người này đứng chung một chỗ, quả thật là gấp đôi sự hung ác.
Tạ Nhan hơi cúi đầu, tìm tuyến về nơi ở của mình trên bảng ở trạm xe. Tại hẻm nhỏ đối diện cách đó không xa, có mấy người đang chen chúc nhau.
Cậu ngoẹo cổ, tránh thùng rác chắn tầm mắt, hơi híp mắt lại, nhìn rõ trong hẻm quả nhiên có người đánh nhau. Một nam sinh mặt đồng phục cấp hai bị ấn lên tường, phía trước là mấy tên côn đồ mười bảy mười tám tuổi không biết đang nói gì.
Kỳ thực nếu là trẻ con tầm tuổi nhau ẩu đả, có qua có lại, hoặc là có một bên bị đánh, Tạ Nhan cũng không có ý kiến gì, ngược lại hai bên đều có khả năng đánh nhau cũng sẽ không dễ dàng bị bắt nạt. Nhưng đây là lấy lớn ép nhỏ, còn là người xã hội bắt nạt trẻ con, tính chất không giống nhau.
Tạ Nhan nhíu chặt khuôn mặt đẹp, sắc mặt lạnh lẽo, dứt khoát vén tay áo lên, xông thẳng vào cuộc chiến, Phó Thanh cũng không kịp ngăn cản. Tạ Nhan thân cao chân dài, vài bước đi tới trước mặt đứa nhỏ bị bắt nạt, mấy tên côn đồ không để ý, cậu liền đạp cái tên đang nhấn giữ đứa nhỏ ra, kéo nhóc học sinh cấp hai kia đẩy về phía Phó Thanh đang đi tới, trực tiếp đi về hướng những người khác.
Mấy tên côn đồ sững sờ ở chỗ cũ, nhìn sắc mặt rất thiếu kiên nhẫn của Tạ Nhan. Cậu cao nhưng lại gầy, mặt mày sắc bén táo bạo lại rất đẹp, thậm chí có thể gọi là tiểu bạch kiểm. Vốn dĩ người như vậy bọn họ không để vào mắt, nhưng người này thật sự quá hung ác, lại bất ngờ hành động, làm cho bọn họ không dám nhúc nhích. Chỉ có tên cầm đầu phản ứng mau lẹ, đứng dậy còn chưa kịp nói chuyện, Tạ Nhan đã đi tới, một tay nắm cổ áo hắn đập hắn lên tường.
Tên cầm đầu bị đập đầu một cái, trước mắt biến thành màu đen, suýt chút nữa chết luôn tại chỗ, căn bản nói không ra lời.
Còn lại mấy tên thấy lão đại như vậy, liếc mắt nhìn nhau, không ai dám xông lên chịu chết.
Đây là phương pháp trước giờ của Tạ Nhan, đánh trước rồi khống chế người khác, biết cách xuất ra khí thế, dù sao cậu chỉ có một người, bên kia lại có cả một đám người, hỗn chiến với một đám người rất dễ bị chịu thiệt, không bằng khiến đối thủ sợ hãi.
Tạ Nhan nhìn đám người trước mặt, lại nhìn học sinh cấp hai đang run lẩy bẩy, hoạt động cổ tay chút, mở miệng muốn nói gì đó, bỗng nhiên kẹt lại.
Cậu đã đánh nhau nhiều lần, nhưng chưa từng có kiểu đánh trước dọa sau, đều là đem người đánh phục triệt để, khiến cho người đó sợ hãi không dám trêu chọc cậu nữa.
Vậy thì có chút đau đầu, đánh một lần rồi, cũng không thể lần nào cũng giúp đứa nhỏ này.
Phó Thanh đi tới, vỗ vai Tạ Nhan, Tạ Nhan ngẩn ra, tay không tự chủ thả lỏng, đem người trong tay thả xuống, lùi lại mấy bước.
Phó Thanh hơi cúi người, thân hình hắn cực cao, so với tên cầm đầu đang quỳ ở góc tường vẫn cao hơn nửa cái đầu, trên mặt hắn không có biểu tình gì, ngữ khí qua quýt bình bình, chỉ hỏi: "Cậu biết Chu Ngọc không?"
Rất rõ ràng, Chu Ngọc là "Đại ca" khu này.
Tạ Nhan nghĩ thầm, đại ca không hổ là đại ca, mấy khu ngoài trường học không nằm trong phạm vi thế lực, mà là tiểu đệ quản lý đây.
Tên cầm đầu cả kinh, trắc trở nói: "Biết, biết chứ. Chu đại ca ai mà không biết."
Phó Thanh một tay chống vách tường: "Hắn trước đây đã nói rõ với tôi, không để các cậu bắt nạt học sinh, có đúng không?"
Tập thể cả bọn lưu manh run rẩy một cái, Chu Ngọc khiến cho tâm lí của bọn chúng có một bóng đen không nhỏ.
Tên cầm đầu đối với tiểu lưu manh đương nhiên là không giống nhau, lúc này còn dám to gan lớn mật hỏi: "Anh là ai? Cũng xứng lấy tên tuổi Chu ca ra hù người?"
Phó Thanh đứng dậy, đi về phía Tạ Nhan, "Tôi là Phó Thanh"
Vì vậy mấy tên côn đồ liền dẫn thủ lĩnh của bọn họ đang sợ đến tè ra quần mà chạy, trước khi chạy trốn còn đảm bảo sau này nhất định làm người thật tốt, không bao giờ bắt nạt học sinh nữa.
Tạ Nhan đánh nhau nhiều năm, cũng chưa từng gặp qua loại chuyện kiểu báo ra một cái tên, đối phương chưa đánh đã bại, hơn nữa quả thật sợ đến muốn dập đầu bồi tội.
Trong lòng cậu nghĩ, Phó Thanh hẳn là một nhân vật rất tàn nhẫn.
Cũng không phải, Tạ Nhan cảm thấy Phó Thanh ngoại trừ lấy đồ không trả tiền, vẻ mặt rất ôn hòa, đối với mọi người rất thân thiện.
Nhất định mấy tên vừa rồi quá chột dạ, mới sợ tới vậy.
Mà học sinh vừa được bọn họ cứu lại đang run lẩy bẩy, đoán chừng bởi vì run quá mới không thể bỏ chạy, đứa bé kia cũng không dám nhìn Phó Thanh, "Chú, chú, chú, chú có phải là xã hội đen không..."
Phó Thanh tự động trầm mặc, liếc nhìn Tạ Nhan bên cạnh một cái.
Tạ Nhan tiếp thu được tín hiệu, miễn cưỡng bật cười, lộ ra hai cái răng nanh, dưới ánh mặt trời trông rất sắc bén, đứa nhỏ nhìn, càng run sợ hơn.
Tạ Nhan muốn nói lại thôi, "Phắc!"
Kỳ thực cũng không phải ngoài ý muốn. Phó Thanh bộ dạng quá hung ác, trên mặt còn có vết sẹo, Tạ Nhan đánh nhau quá ác, lại một đầu tóc xanh, tổ hợp này đi lại trên phố lớn thật sự có thể khiến cho người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu, huống chi là một học sinh cấp hai vừa thấy công tích vĩ đại của họ.
Đứa nhỏ tuy run rẩy nhưng vẫn có thể nói ra lời, từ trong túi lấy ra một bao kẹo, run lập cập nói: "Rất cảm ơn, cảm ơn Tạ ca ca và chú đã cứu em, dọa bọn họ chạy mất, bọn họ luôn bắt nạt tụi em. Đây là kẹo em mua sáng nay, muốn, tặng cho hai người."
Tạ Nhan rất ít khi làm người tốt chuyện tốt, cau mày, gãi gãi sau gáy, chần chờ chốc lát, cũng không biết nên nhận lấy hay không, ngược lại là Phó Thanh nhận lấy, tiện tay ném cho Tạ Nhan, lại dặn dò một câu, "Đừng sợ, sau này hẳn là sẽ không dám nữa."
Bạn nhỏ tuy đã rất sợ nhưng vẫn mở to đôi mắt tròn tròn, rất lễ phép mà chào tạm biệt bọn họ rồi mới đi ra hẻm nhỏ, đi đến trường học, cẩn thận đi từng bước, vẫn quay lại vẫy vẫy tay với bọn họ nhiều lần.
Một bao kẹo, Tạ Nhan cầm có chút phỏng tay, không biết nên xử lý như thế nào, Phó Thanh nhận lấy, mở túi ra, bóc một viên nhét vào trong miệng, ném cho Tạ Nhan một viên, lại bị vứt trở lại, mới khẽ mỉm cười nói: "Đánh nhau lỗ mãng như thế, thật giống như hổ con."
Tạ Nhan xoay người qua, làm bộ vô tình nhún vai, thờ ơ nói: "Đánh nhau, không có chuyện như vậy."
Phó Thanh thay đổi lời nói: "Lần sau đừng như vậy, bọn họ nhiều người, cùng xông lên khó xử lí."
Nói tới đây, dừng một chút, "Còn có, bạn nhỏ phải chú ý an toàn, không thể tùy tiện theo người khác về nhà."
Tạ Nhan ngẩng đầu nhìn Phó Thanh, chuẩn xác bắt lấy trọng điểm trong lời nói của hắn: "Tôi không phải bạn nhỏ."
Phó Thanh lại bóc một viên kẹo, "Vừa nãy cậu không phải cũng gọi nhóc học sinh cấp hai kia là bạn nhỏ sao?"
Tạ Nhan nhanh chóng minh bạch ý của đối phương, cậu khẳng định chỉ lớn hơn học sinh cấp hai vài tuổi, mà Phó Thanh lại lớn hơn mình mười hai tuổi.
Nếu mình gọi người ta là bạn nhỏ, tuổi tác Phó Thanh so với mình thì mình chính là bạn nhỏ rồi.
Cũng thật là, có logic phết.
Nói thì nói thế, Tạ Nhan luôn cảm giác mình chịu thiệt lớn, lại không có lời nào để nói, liền xoay người, không nói tiếng nào đi về trạm xe buýt, cúi đầu đá hòn đá nhỏ ven đường.
Phó Thanh đứng cách cậu không xa không gần, nhìn cậu một hồi, bỗng nhiên nói: "Tôi trước đây cũng học ở nơi này."
Tạ Nhan vốn không nghĩ muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng mà nhịn một hồi vẫn không nhịn xuống được, mạnh mẽ đạp cục đá cho hả giận, "Vậy lúc đó có phải là bá vương vườn trường?"
Phó Thanh nghiêng đầu đi, liếc nhìn trường học cách đó không xa, nghiêm trang kể chuyện cười: "Coi là vậy đi. Tôi trước đây không mang theo mười người, căn bản không thể ra cửa."
Tạ Nhan dùng sức cắn môi dưới, không cười ra tiếng.
Một lúc sau cậu mới lấy điện thoại ra, mở Wechat, đưa đến trước mặt Phó Thanh nói: "Vậy mời giáo bá add Wechat."
Phó Thanh quét mã, lời mời còn chưa gửi đi, xe buýt đã tới rồi.
Tạ Nhan nhảy lên xe, trước khi đi còn cầm theo viên kẹo, nắm trong lòng bàn tay, hướng Phó Thanh vẫy vẫy.
Phó Thanh nhìn thấy cậu lên xe tìm tới chỗ ngồi, dán mặt vào kính xe, một đầu tóc xanh lộ liễu đến cực điểm, con ngươi màu đen lóe lên ánh sáng nhỏ vụn, muốn nói lại thôi.
Cậu nói: "Phó ca, hẹn gặp lại, lần sau mời anh ăn cơm."
Mãi đến lúc đi mới kêu một tiếng "Ca", lúc trước vẫn tận lực tránh né danh xưng này.
Phó Thanh đứng tại chỗ nhìn xe buýt đi xa, mãi đến khi lời mời kết bạn được đồng ý, mới đóng Wechat, gọi điện thoại, "Tới đón tôi."
Bên kia lập tức hỏi lại: "Anh ở chỗ cũ sao?"
Phó Thanh gửi Wechat cho Chu Ngọc, kêu hắn đem mô tô của mình lái trở về, vừa nói: "Không, ở trước trạm xe buýt, trung học Lâm Hồ."
Tác giả có lời muốn nói:
Bản chất con người rất là tốt, Tạ • chưa bao giờ gọi người khác là ca • Nhan nói như vậy.
Tiểu Tạ: Phó Ca vẻ mặt ôn hòa, đối xử mọi người thân thiết.
Phó Ca: Tiểu Tạ như con mèo nhỏ.
Ây, tỉnh lại đi, kính lọc của hai vị có phải quá dày không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top