Chương 2
Không khí trên bàn cơm rất hòa hợp, người vợ thường kể ra một ít chuyện nhỏ, tiếng cười của nam và nữ nhân đan vào nhau. Trong đó đứa nhỏ lại ở giữa quy củ yên lặng ăn cơm, phảng phất như nhìn không nhìn thấy bức tường của nó cùng thế giới trong lúc đó. Hai mắt phi sắc không dấu vết nhìn nam nhân, vào thời điểm nam nhân nhìn qua liền yên lặng dời mắt.
Tắm rửa xong , Hiên Thí đem đứa nhỏ ôm lấy, dùng khăn mặt tỉ mỉ lau sát mái tóc bạc mềm mềm của đứa nhỏ. Chủ nhân của tóc bạc mặt không chút thay đổi ngồi ở trong lòng Hiên Thí, không dấu vết hiện ra một tia thoả mãn. Vợ hắn đem hoa quả bày ra trên bàn trà.
Hiên Thí sửa sang lại đứa nhỏ, từ trên sô pha lấy ra một cái túi tiền màu xám.
"Tiểu Nhiên, hôm trước ba ba chưa kịp cho con khánh sinh, ba ba thật có lỗi. Đây là ba ba chuẩn bị riêng lễ vật tha lỗi cho con."
"Là cái gì?" Vợ hắn tò mò nhìn lại đây.
Hiên Nhiên mở túi ra, bên trong lấy ra một đôi Chuông đen tựa tảng đá. Tảng đá ngọc cũng không phải ngọc, mặt ngoài mang theo một phần tro mênh mông sáng bóng, thoạt nhìn có chút không chớp mắt được. Thần kỳ là, Chuông nhỏ vào tình huống không có ngoại lực can thiệp liền tự thân nhẹ nhàng chấn động, phát ra tiếng chuông thanh thuý.
"Rất thú vị đúng không." Hiên Thí hứng khởi chạm một cái."Chuông này trung dưỡng một đôi át, át là một loại trùng, át cái cùng át đực. Sống lâu bình thường ba năm, lấy sinh vật phiêu đãng trong không khí để ăn. Có người lợi dụng loại sâu này để tại trong mười thước có thể cảm ứng một cái chuông khác. Loại sâu này lực hấp dẫn rất mạnh, bình thường chỉ biết dính vào bên trong chuông, cho nên chỉ có khi hai chiếc chuông tới gần ở trong mười thước mới có thể rung động."
"Thực thú vị ~" Thê tử yêu không rời tay đem xem một cái chuông khác, Hiên Thí mỉm cười, cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng."Thích không?"
Đứa nhỏ thực chuyên chú nhìn chuông nhỏ trong tay, đồng tử đỏ như máu hiện ra ảnh ngược của chiếc chuông. Nghe được câu hỏi của nam nhân, hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt cứng ngắc tựa hồ hòa hoãn một ít.
"Ân."
Giọng trẻ con ngọt đến trong lòng Hiên Thí. Hiên Nhiên hơi dùng một chút lực, từ trên đùi nam nhân nhảy xuống, hướng trong phòng đi đến. Chỉ chốc lát sau cầm đến hai sợi dây màu bạc. Đem hai chiếc chuông phân biệt rõ ràng. Đứa nhỏ ngồi lên sô pha, đem một cái dây chuyền đặt ở trên cổ Hiên Thí, lại đem một khác để chính mình đeo vào.
Hiên Thí buồn cười nhìn một màn này, vợ hắn có chút bất mãn trừng lại đây.
"Tiểu quỷ thối, bà đây mang thai con mười tháng, sinh hạ con tình nghĩa không nói sao cho hết, có thứ tốt cũng không phân cho bà đây một phần."
"Tốt lắm tốt lắm, lần sau anh sẽ chuẩn bị một phần đại lễ cho em......Không còn sớm , Tiểu Nhiên, nên nghỉ ngơi ."
Hiên Thí hôn một cái lên cái trán của đứa nhỏ.
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Hiên Thí nhìn thân ảnh tinh xảo màu trắng của đứa nhỏ dần dần biến mất trong bóng đêm, nhưng lại không nghĩ đến, đây là lần cuối cùng thấy mặt đứa nhỏ. Trở lại phòng, mũi hắn ngửi được hương vị quen thuộc, có loại cảm giác an tâm. Lúc này, một thân hình nhu nhược không xương từ sau lưng hắn đi lên.
"Amh yêu, em rất nhớ anh....." Thông minh như vậy, Hiên Thí rất dễ dàng hiểu được ám chỉ của vợ mình. Tuy rằng bởi vì liên tục tăng ca mà có chút mỏi mệt, nhưng vì vắng vẻ vợ hắn mà lòng mang áy náy, như thế nào cũng vô pháp cự tuyệt vợ hắn cầu hoan.
Đem mệt nhọc giấu thật sâu dưới đáy lòng, Hiên Thí xoay người lại, cúi đầu ôn nhu hôn vợ mình, cùng vợ mình môi lưỡi giao triền truy đuổi, làm cho trong phòng càng thêm vài phần ái muội không rõ. Ôm thân thể mềm mại của vợ mình lên giường, ở trong ánh mắt ngượng ngùng của vợ hắn, đem áo ngủ vợ mình cởi bỏ, dọc theo cằm tinh tế hôn môi, thẳng đến --
"Bộ dáng thực thú vị, làm cho ta cũng muốn tham gia đây."
Ai!?
Nhiều năm huấn luyện làm thân mình phản xạ cực nhanh, hắn liền ôm thê tử hướng bên cạnh lăn một vòng, tránh né viên đạn có khả năng bắn tới. Thê tử sợ hãi che miệng lại, phát ra tiếng hét áp lực chói tai.
Hiên Thí nhìn quanh bốn phía, tay trái bất động thanh sắc hướng giường để tìm kiếm, muốn đem vật giấu ở dưới giường chộp trong tay.
Xoay người lại, liếc mắt một cái liền phát hiện người nói chuyện ngồi ở bên giường.
Cho dù Hiên Thí đã gặp qua vô số người, nhưng nhìn thấy người nọ hô hấp cũng không tự chủ ngừng lại một chút.
Tóc dài màu đen xinh đẹp làm cho người ta không thể nhìn thẳng, khuôn mặt xinh đẹp làm người ta không thể hô hấp, hai mắt đúng là không cách nào có thể hình dung được, sắc thái màu tím như thuỷ tinh, bạc mà vô tình lúc này mang theo mỉm cười lãnh mà tà mị, ở thời điểm hắn lơ đãng, thật dài lưu hải hạ dần hiện ra màu đỏ sậm văn lộ, lại càng thêm một cỗ yêu diễm kinh thiên động địa. Nam nhân tổng cảm thấy khuôn mặt hắn có loại một tia quen thuộc kì lạ.
Người nọ mặc một bộ trang phục màu đen kì lạ, nặng sắc thái kim loại, quần da đồng dạng màu đen bó sát người phản xạ trước lạnh lùng sáng bóng. Hiên Thí quét mắt liếc nhìn một cái, người nọ trên tay không có vũ khí, nhưng vẫn không thể thả lỏng cảnh giác như cũ, Hiên Thí biết hắn bố trí cảnh vệ có bao nhiêu khó chơi.
"Anh vào bằng cách nào?" Hiên Thí lạnh lùng mở miệng .
"Ừm, đây là một vấn đề khá phức tạp."
Thanh niên xinh đẹp đối diện -- thoạt nhìn 22 tuổi -- lấy tay chống đỡ cằm. "Phức tạp là nên như thế nào hướng em giải thích, đơn giản mà nói, ta xuyên qua tường mà đến." Hiên Thí đem kích động che dấu ở đáy mắt, hiện tại quan trọng là tìm được khẩu súng. Vì thế, hắn không thể không tìm cách kéo dài thời gian, đối với lời nói của đối phương Hiên Thí cũng không có nghe vào bao nhiêu.
"Ai ai," Thanh niên đứng lên, duỗi thân thể thon dài của hắn một chút, sau đó tới gần nam nhân."Tò mò quá nha."
"Cái gì?" Hiên Thí cố gắng thả lỏng nhìn thanh niên tới gần mà căng thẳng thân thể, không cho thanh niên nhìn ra một tia sơ hở.
"Nói như vậy, nhìn thấy một người không quen biết xuất hiện trong phòng, phản ứng bình thường không phải hẳn là hỏi 'Anh là ai' sao?" Thanh niên đứng cách hắn ba bước, hứng thú nhìn xuống trước Hiên Thí. "Mệt ta còn chuẩn bị tự giới thiệu."
"Tôi rất rõ ràng người tìm tới cửa là đang làm gì." Hiên Thí có chút chua xót mà nở nụ cười. Tại cái xã hội này muốn sống yên, muốn cùng hắc ám hoàn toàn cách biệt là một chuyện cười. Hiên Thí biết sớm hay muộn sẽ có sát thủ tìm tới cửa, cho nên thật cẩn thận muốn bảo vệ tốt vợ cùng con, không nghĩ tới vẫn là bị trộm không tử.
"Làm gì?" Thanh niên tựa hồ cảm thấy thực thần kỳ, đột nhiên hắn nhíu nhíu mày."Em sẽ không cho là ta cùng 'Nhiều thước'[ nhuyễn thể trùng, thích bò lên hết thảy sinh vật có thể thấy được, nơi này ý chỉ loài gián. Bởi vì gián ở vài thập niên trước đã tuyệt chủng = =] là một người đi." Người nọ giống như bị chính mình đoán ra mà ghê tởm.
"......" Nam nhân không nói, nhìn thanh niên.
"No,no,no." Thanh niên vươn một ngón tay màu xanh nhạt tao nhã lắc lắc, lộ ra một nụ cười khuynh đảo chúng sinh. Thanh niên cúi thắt lưng xuống, tóc dài màu đen như thác nước đổ xuống dưới."Ta đến nói cho em, Thí thân yêu. Ta tới làm gì? Ta đến làm em."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top