Chương 45


Lý do không muốn ra ngoài quá nhiều, nào là thời tiết xấu, người đau nhức; nào là mặc đồ xấu xí; nào là người không có sức, đi chơi cũng không vui.

Đằng nào cũng luôn có lý do để từ chối, luôn có cớ để tránh gặp lại những người bạn cũ.

Đối mặt với Từ Khai Từ, Trình Hàng Nhất cực kỳ mâu thuẫn.

Anh hy vọng Từ Khai Từ có thể như trước đây, cùng anh ra ngoài vui đùa, cùng anh đi chơi. Chỉ cần Từ Khai Từ muốn, anh có thể bế cả người lẫn xe lăn của Từ Khai Từ đến quán bar, như Kỳ Đồng nói, cắm một ống hút vào ly rượu của anh ấy, hai người uống đến sáng rồi về.

Nhưng mặt khác, anh lại cảm thấy nếu Từ Khai Từ đi cùng, chắc chắn anh sẽ không thể chơi thoải mái. Không ai thích khi uống rượu còn phải lo lắng xem bạn trai mình có bị mất kiểm soát vì uống quá nhiều không, càng không ai thích khi bạn trai mình đang uống rượu bỗng nhiên co giật, tay chân run lẩy bẩy.

Bây giờ cũng vậy, Trình Hàng Nhất đương nhiên thích được cùng bạn trai mình ngâm mình trong bồn nước nóng ấm áp vào mùa đông. Nếu có thể, những chuyện xảy ra không chỉ dừng lại ở việc ngâm nước nóng, mà còn có thể có những chuyện lãng mạn và mê đắm hơn.

Nhưng tất cả chỉ là giả định, trong thực tế, điều có khả năng xảy ra nhất mà anh không cần nghĩ cũng biết – Từ Khai Từ rất có thể sẽ làm bẩn bồn nước.

Rất phiền, nghĩ đến những chuyện này thật phiền.

Không chỉ vậy, còn là tình trạng hiện tại của Từ Khai Từ, vừa mới còn như người sắp chết, giờ đột nhiên mở to mắt nói muốn đi tắm suối nước nóng.

Trình Hàng Nhất cảm thấy, đây không phải là một chuyến du lịch vui vẻ, mà giống như... giống như đang thực hiện sự chăm sóc cuối cùng cho một người đang trong giai đoạn hấp hối.

Anh ấp úng, do dự, nắm tay Từ Khai Từ nhẹ nhàng khuyên: "anh không phải vừa mới sốt sao? Hôm nay vừa co giật, vừa đau ảo giác, hay là chúng ta đổi ngày khác đi được không? Tối nay nghỉ ngơi trước, anh ngủ một chút, em nấu cơm cho anh ăn, ăn xong anh cùng em ngủ."

Từ Khai Từ lắc đầu, dù sắc mặt đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng không có chút hồng hào nào.

Anh bình thản, trông như thể sự sụp đổ và đau khổ chiều nay không phải là anh. Chỉ có giọng nói khàn đặc chứng minh rằng anh đã khóc rất nhiều, "Nhưng anh muốn đi, rất muốn, cực kỳ muốn, ngay bây giờ. Anh không muốn ở nhà hay ở thành phố này chút nào."

Trình Hàng Nhất cảm thấy đau đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Từ Khai Từ, định mở miệng khuyên anh từ bỏ ý định, nhưng lại nghe Từ Khai Từ nói tiếp: "Trình Trình, hình như anh chưa từng cầu xin em điều gì, vậy lần này coi như anh cầu xin em được không?"

Trình Hàng Nhất lập tức im bặt, Từ Khai Từ bao nhiêu năm nay thật sự chưa từng cầu xin caaju điều gì. Ngay cả khi bị liệt, muốn giữ cậu lại, hay mỗi lần Trình Hàng Nhất kiên quyết muốn rời đi đâu đó, Từ Khai Từ cũng không cầu xin, mà hoặc là đe dọa, hoặc là cãi vã.

Trình Hàng Nhất đột nhiên không thể từ chối, không thể mở miệng.

Cậu vốn là người thường dễ mềm lòng hơn là cứng rắn, huống chi đây là lần đầu tiên Từ Khai Từ cầu xin.

Cậu khẽ động mũi, nghẹn giọng nói: "Ít nhất, ăn chút gì đó rồi đi có được không?"

Tính toán thời gian cũng đã ổn, Trình Hàng Nhất kéo chăn ra, giúp Từ Khai Từ thay một chiếc tã mới. Không biết truyền dịch bao nhiêu, giờ đây ngay cả trong giấc ngủ cũng tiểu không ít, đến mức khi mở miếng dán trên tã ra, nước vẫn còn rỉ ra.

Trình Hàng Nhất với tay lấy vài tờ giấy ăn lót dưới bụng Từ Khai Từ, nhẹ nhàng xoa bóp giúp anh bài tiết hết nước tiểu còn sót lại. Sau đó, anh vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm ra lau sạch sẽ cho Từ Khai Từ, cuối cùng nâng cặp mông gầy gò của anh lên, thay chiếc tã mới và mặc vào một chiếc quần đủ ấm.

Sau khi thay quần áo xong, Trình Hàng Nhất mới bế Từ Khai Từ đặt lên xe lăn. Từ Khai Từ cả ngày hôm nay hầu như không ăn gì, vừa rồi môi còn trắng bệch, rõ ràng là huyết áp thấp, quả nhiên giờ đây dựa vào lòng Trình Hàng Nhất rên rỉ một lúc lâu mới đỡ hơn.

Trình Hàng Nhất đẩy anh ra phòng khách, trước tiên lục tủ đồ ăn vặt lấy một thanh sô cô la nhét vào miệng anh, sau đó thấy anh dần khá hơn mới dám buông tay đi nấu cơm.

Lúc này đã rất muộn, nếu làm món gì phức tạp thì đêm nay chắc chắn không thể ra ngoài được. Từ Khai Từ nói hiện tại anh không muốn ăn gì cả, ăn vào cũng sẽ nôn hết, anh chỉ muốn đến thị trấn suối nước nóng. Giọng điệu lại trở nên cứng rắn, như thể nếu đêm nay không đi được thì nhất định sẽ không buông tha.

Trình Hàng Nhất suy nghĩ một chút, lập tức hâm nóng sữa, dùng sữa nóng pha một bát yến mạch mang ra.

Anh có chút bất mãn, Từ Khai Từ như vậy anh thật sự không chịu nổi, chưa bao giờ biết Từ Khai Từ có thể cứng đầu đến thế. Nhưng nghĩ lại những gì Từ Khai Từ đã trải qua hôm nay, anh lại thấy rất xót xa, nghĩ đi nghĩ lại thấy dường như có thể bao dung được.

"Vậy ít nhất ăn xong cái này rồi đi có được không?" Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Từ Khai Từ gật đầu, Trình Hàng Nhất cười, anh vào bếp lấy một ống hút cắm vào bát sữa, rồi kéo tay trái của Từ Khai Từ đặt lên bàn, "Anh uống sữa trước, tự giữ bát, đừng để rơi, đợi yến mạch mềm anh sẽ qua đút cho anh, em đi thu dọn quần áo trước."

Bây giờ phải cảm thấy may mắn, may mắn vì Từ Khai Từ không phải liệt hoàn toàn, ít nhất tay trái vẫn còn một chút khả năng sử dụng. Vẫn có thể dùng bàn tay co quắp như móng mèo để hơi hơi giữ bát, để khi uống sữa không làm rơi bát lên đùi, gây ra một mớ hỗn độn.

Trình Hàng Nhất nhìn Từ Khai Từ một lúc lâu, liên tục xác nhận anh đang ăn uống tử tế, không phải bất động, nửa sống nửa chết.

Chỉ khi đó anh mới yên tâm vội vã đi thu dọn quần áo. Anh tính toán rồi, nhiều nhất là ở lại ba ngày, bản thân không cần mang quá nhiều quần áo, phần lớn là đồ của Từ Khai Từ cần chuẩn bị kỹ.

Khi thu xếp xong, vẫn là một vali đầy ắp, chỉ việc thu dọn đồ đạc cũng có thể tưởng tượng chuyến đi này sẽ mệt mỏi thế nào. Hy vọng rằng không phải vô ích, hy vọng rằng Từ Khai Từ đi chơi một chuyến, trở về tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.

Thu dọn xong, Trình Hàng Nhất quay ra phòng khách, Từ Khai Từ vừa kịp uống xong một nửa sữa, yến mạch trong bát cũng đã mềm vừa đủ.

Anh nhấc bát lên, ngồi đối diện Từ Khai Từ, đút cho anh ăn no, nửa còn lại Từ Khai Từ kiên quyết không chịu ăn nữa, anh cũng không quan tâm nữa, dùng thìa của Từ Khai Từ quét sạch nửa bát còn lại vào bụng mình, tạm coi như xong bữa...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top