Phần 11
Editor: Mạc Lan
Betaer: SS Tổng công
Chương 37
Con mẹ nó! Anh đây thiếu tí nữa thì sợ đến tè ra quần rồi biết không! May là Vệ thiếu hiệp võ nghệ xuất chúng thân thủ nhanh nhẹn! Trời tối thế này mà lái xe nhanh như thế là vội đi đầu thai à! Nếu không phải anh đây chui gầm xe đã quen thì chẳng phải bị đụng thành tàn phế rồi sao? Bắt mày đền bù đến táng gia bại sản mày tin không!
Tôi nằm dưới gầm xe nghĩ bậy nghĩ bạ sợ hãi không thôi, trái tim ầm ầm đập loạn, trong đầu không thể không chế nổi mà bắt đầu khàn khàn run rẩy kêu mấy tiếng.
"Tiểu Vệ! Tiểu Vệ!"
Tiếng Mì Sợi Ca gào khản giọng bên tai kéo tôi từ mông lung về thực tại, tôi vội vàng lên tiếng đáp "A!" nhưng lại cảm thấy có thể chỉ thế này không đủ làm anh ấy an tâm, liền bổ sung một câu "Em, em không sao!"
"Tiểu Vệ... Tiểu Vệ!" Giọng của Mì Sợi Ca còn mang theo tiếng nức nở, tay với vào gầm xem sờ soạng lung tung.
Tôi vội vã nắm lấy tay anh, để mặc anh lôi tôi từ trong gầm ô tô ra, sau đó tỉ mỉ kiểm tra tôi từ đầu đến chân vài lần.
So với tôi, Mì Sợi Ca nhìn vẫn còn rất sợ hãi, sợ đến mặt trắng bệch môi xanh mét, hai mắt đỏ chót.
Tài xế cũng xuống xe, vội vã chạy đến hỏi han "Sao rồi? Không bị thương phải không?"
Mì Sợi Ca cuối cùng cũng chắc chắn tôi không sao, thở phào nhẹ nhõm, tạm buông tôi ra rồi quay lại dùng sức đẩy chủ xe một cái, nắm đấm vung lên muốn đánh anh ta.
Tôi vội xông lên ca "Đừng đừng đừng đánh, là em, là em sai"
Suy cho cùng việc này là lỗi của tôi, là tôi nhất thời nóng nảy không nhìn xe đã băng qua đường, tốc độ chiếc xe SUV kia thực ra cũng không phải nhanh quá, nếu không phải tôi đột ngột lao ra... Ai, nói bao nhiêu lần phải tuân thủ luật giao thông, Tiểu Vệ à mày nhớ lâu một chút có được không?
Chủ xe vừa thấy tôi không sao còn hắn lại sắp bị đánh thì vội vã chui lại vào xe rồi để lại một làn khói mà chạy trốn.
Tôi nhìn cái đuôi xe dần chạy xa kia, quả nhiên là một khách hàng cũ của công ty chúng tôi, chẳng trách vừa rồi lúc lăn xuống gầm xe tôi còn phản ứng chuyên nghiệp thế ...
"A!" Tôi đột nhiên hô to một tiếng, làm Mì Sợi Ca cũng bị dọa sợ đến run run.
"Bánh ngọt!" Tôi chỉ chiếc bánh bị ném bẹp dí trên mặt đất.
Tôi thực sự không phải muốn dọa anh ấy, mà là đau lòng thực sự, trời ạ, một miếng bánh mấy trăm đồng, thế mà một chút cũng chẳng còn mà ăn...
"Còn bánh ngọt! Bánh ngọt cái gì!" Mì Sợi Ca đột nhiên không kiểm soát nổi, bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa như có như không mà đánh vào mông với lưng tôi, có đôi khi dùng sức, nhưng mà tôi lại không thấy đau... Tôi có chút không vui, sao trước mặt mọi người lại làm thế chứ? Nhưng thôi, nhìn chỉ giống như anh ấy đang giúp tôi phủi bụi. Cái gì nhỉ, chòm sao Song Ngư cũng đáng yêu quá.
"Em muốn dọa chết anh phải không! Lúc sang đường sao không nhìn xe?! Vợ của anh không thấy nữa em lấy cái gì đền cho anh! Nhóc nói lắp này! Em nói chuyện đi! Câm sao? Nói mau! Sang đường sao không nhìn xe!! Sao không nhìn xe hả!!!" Mì Sợi Ca vừa thút thít lại hùng hổ, cả mặt đều là nước mắt nước mũi, tôi chưa từng thấy dáng vẻ dữ dằn như thế của anh bao giờ, cũng chưa từng thấy khi nào anh yếu ớt như thế, so với lần trước lúc anh bị sốt còn yếu đuối hơn một vạn lần, giống như anh đang ở ngày tận thế rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi biết, hóa ra tôi thực sự quan trọng như đến như vậy.
Tôi vội vàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa lên lưng anh, cố hết sức mà an ủi, ghé vào bên tai anh không ngừng nói "Xin lỗi"
Mì Sợi Ca vẫn khóc, nức nở run rẩy, qua thật lâu cũng không bình tĩnh lại được.
"Tiểu Vệ, Tiểu Vệ..." Anh ấy vẫn nức nở khóc mà nói "Em không biết vừa rồi anh sợ đến thế nào đâu, chỉ sợ em xảy ra chuyện... Mẹ anh cũng là thiếu chút nữa... Anh thật sự sợ...."
Tôi chỉ có thể càng cố gắng ôm chặt anh, ôm thật chặt đến mức muốn mang anh khảm vào thân thể mình.
Nhịp tim hỗn loạn va chạm lên lồng ngực tôi, tiếng khóc nức nở không thể khống chế của anh vẫn quanh quẩn trong màng tai xuyên vào lòng tôi, cảm giác đau đớn lại một lần nữa xâm nhập cả đầu óc lẫn thân thể tôi.
Tôi biết, tôi biết hết, so với những gì anh biết còn nhiều hơn.
Tôi biết cảm giác mất người thân là thế nào, cũng biết anh trải qua đau khổ to lớn thế nào.
Vụ tai nạn xe ngoài ý muốn tám năm trước, cũng là một điều bi kịch, bí mật mà tôi luôn muốn nói ra lại chẳng thể nào mở miệng – người tài xế gây tai nạn khiến ba anh chết, mẹ anh bị thương, chính là cha của tôi.
Chương 38:
Tôi một lần lại một lần chần chừ, không muốn nhìn thẳng vào vấn đều, nhưng cũng biết sớm muộn gì cũng không giấu được nữa.
Sau tháng ba là tháng tư, tháng tư có tiết thanh minh.
Cuối cùng thì vẫn là tôi cũng Mì Sợi Ca đi viếng mộ ba anh, hoặc là anh cùng tôi đi viếng mộ... Coi như lừa anh được hết cái tiết thanh minh này, sau này vẫn còn tiết thanh minh lần sau rồi lần sau nữa. Một ngày nào đó, khi anh nhìn cái tên khắc trên bia mộ, hoặc là khi anh nhìn thấy ảnh của mẹ tôi, thì tất cả chân tướng cũng sẽ rõ ràng cả... Không giấu được, sự thật chính là sự thật, không thể nào giấu diếm...
Ngày ấy tôi đưa Mì Sợi Ca đến bệnh viện, tôi đã biết anh là ai.
Trên thẻ bảo hiểm y tế của anh có họ tên, còn cả thông tin quê quán tuổi tác trên thẻ căn cước, cả việc Mẹ Mì Sợi không thể làm việc nặng nhọc, hết thảy đều hướng về một cái chân tướng – họ chính là người thân và người bị hại trong vụ tai nạn xe cộ tám năm trước.
Đó là một hồi bi kịch đột ngột xuất hiện, xảy ra trong chớp mắt lại lập tức phá hủy hai gia đình.
Đến giờ tôi vẫn không muốn nhớ lại, nhưng đã không thể không đối mặt với nó.
Tôi kéo tay Mì Sợi Ca cùng về cửa hàng, chờ vài vị khách cuối cùng ăn xong thì đóng cửa tiệm.
Sau đó tôi tắt đèn, ngồi trước mặt anh lấy điện thoại di động ra, dùng tốc độ ngày gõ vạn chữ của tôi, thong thả gõ chữ.
Bóng tối cho tôi thêm một chút dũng khí... Đến thời điểm này rồi, lúc này tôi không nói, mà sau này cũng không có dũng khí nói, thì chờ đến ngày bản thân anh tự mình phát hiện sự thật, nhất định anh càng khó có thể lựa chọn, cũng khổ sở hơn.
Vào đêm mưa kéo dài ở tám năm trước, cha tôi lái xe đến thôn bên cạnh thu mua thổ sản, không cưỡng được lòng nhiệt tình của đồng hương mà uống chút rượu, trên đường về thành phố vì phanh xe tránh gấp không kịp, đụng phải Mì Sợi Baba đèo Mì Sợi Mama trên xe máy đi cùng chiều.
Mì Sợi Baba tử vong tại chỗ. Mì Sợi Mama lại bị thương nặng đến hôn mê, may mắn được người qua đường phát hiện đúng lúc đưa vào viện cấp cứu mới giữ được tính mạng.
Mà cha tôi cũng mất trong vụ tai nạn này, ông ấy cũng với chiếc xe chở hàng rơi xuống sông, lúc được người ta phát hiện đã là sáng sớm hôm sau.
Lúc đó tôi không ở nhà. Tôi dùng vị trí đứng thứ ba toàn trường thi vào trường cấp ba trọng điểm trong thành phố, lúc đó chính là đường làm quan rộng mở, theo chân thầy giáo và các học sinh giỏi khác lên thủ đô tham dự một trại hè vật lý, toàn bộ tin tức đều bị chặn ở ngoài.
Chỉ là hai tuần lễ, vẻn vẹn hai tuần lễ, đợi đến lúc tôi về nhà, mọi chuyện đều đã thay đổi.
Một gia đình vốn đang hạnh phúc lại tan nát, tôi không chỉ mất đi người cha hiền từ, mà làm người thân của tài xế gây tai nạn, vì để bồi thường cho người chết và người bị thương mà mẹ tôi phải bán hết cả cửa hàng Đậu Rang Thổ Sản (Cửa hàng chuyên bán đặc sản địa phương là đậu rang) và nhà ở, còn vay mượn người thân một khoản lớn. Chuyện này khiến cho cuộc sống của chúng tôi lập tức trở nên vô cùng nghèo khó.
Những chuyện này là người mẹ kiên cường của tôi một mình gánh vác hoàn thành.
Ngày đó tôi về nhà cha đã được chôn cất, mẹ cũng xử lý xong toàn bộ tài sản. Chúng tôi trả tiền bồi thường, chuyển từ căn nhà cũ ra đến ở trong căn phòng trọ nhỏ cho tới giờ... Cái này cũng là lý do tại sao cho dùng giá thuê phòng càng ngày càng cao tôi cũng không muốn chuyển đi. Tôi và mẹ nương tựa lẫn nhau sống vài năm, chúng tôi vẫn luôn sống cùng nhau trong căn phòng trọ này, nơi này đã chứa đựng quá nhiều hồi ức.
Thời gian đó tôi luôn suy nghĩ, sao lại xảy ra bị kịch này? Cha tôi trước nay vẫn là người cần cù có thể tin tưởng, sao ông ấy lại say rượu? Mà mẹ tôi sao phải sốt ruột bồi thường mà không tiếc bán hết cả nhà cửa? Lúc đó đối với nhà tôi mà nói, bán cửa hàng chính là bán đứt kế sinh nhai, sau đó nhiều năm mẹ vẫn phải kiếm việc vặt khắp nơi để làm, từng chút trả nợ những người thân thích, cũng bị vất vả khổ cực đè ép, chuyện này ít nhiều cũng trở thành nguyên nhân trọng yếu dẫn tới việc bà bị đột phát suy thận mà qua đời vào ba năm trước.
Nhưng cho tới lúc đó mẹ vẫn khăng khăng khuyên tôi, nói tôi là đàn ông phải có trách nhiệm, phải có cốt khí, nếu là lỗi của mình thì nhất định phải gánh vác.
Đúng là ba tôi làm sai, dù vì việc sai này ông ấy đã bỏ cả mạng sống thì chúng tôi vẫn phải chịu trách nhiệm đến cùng. Người phụ nữ kia bị thương nghiêm trọng vẫn mãi hôn mê không tỉnh, con trai của bà ấy cũng chỉ lớn hơn tôi một tuổi, cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường. Chuyện bất ngờ này e cũng đã phá hủy sự nghiệp học hành của hắn, tương lai của hắn. Là nhà chúng tôi nợ bọn họ.
Tôi chưa từng thấy hai mẹ con này, chỉ nghe mẹ nhắc qua tên của họ, lúc đó là khi tôi đã về nhà, người con trai lớn hơn tôi một tuổi kia, cũng chính là Mì Sợi Ca, đã mang theo người mẹ bị thương nặng của mình chuyển đi chỗ khác từ lâu, đến nơi có trình độ y học cao hơn để chữa trị.
Sau đó rất nhiều năm đã qua, chúng tôi cũng không... có tin tức gì về hai mẹ con họ nữa. Mẹ của tôi vẫn luôn mang hổ thẹn trong lòng, muốn biết hai mẹ con họ sống có tốt không.
Lúc này tôi vô cùng muốn nói với mẹ, tôi tìm thấy họ rồi, họ sống rất tốt.
Mì Sợi Mẹ đã tỉnh lại, tuy rằng không thể làm việc nặng, nhưng sinh hoạt hàng ngày cũng không hề khó khăn, mà tâm thái lạc quan, tư tưởng văn minh. Còn Mì Sợi Ca, e rằng lúc đó anh không thể tiếp tục sự nghiệp học hành, nhưng anh có một tay nghề xuất sắc, anh trưởng thành trở thành một người chân thành đáng tin, ấm áp cao lớn, là một người cực kì tốt.
Chỉ là con trai của mẹ, dù đã cố gắng sửa nhưng vẫn là đứa nhát gan tự bế, đối với người khác luôn đề phòng mà xa cách... Nếu như không có đoạn yêu đương đột nhiên xuất hiện này, nếu như không có Mì Sợi Ca... Chỉ e rằng lúc này, tôi sắp mất anh rồi.
Cái loại tình tiết nát bét nhất trong các tiểu thuyết, cái sự cẩu huyết trùng hợp trong mấy truyện võ hiệp viết như rác .... Anh sao có thể yêu phải con trai của kẻ thù giết cha?
Đều do sự ích kỷ và lòng tham của tôi đã đẩy anh đến tình cảnh lưỡng nan này.
Chương 39
Vụ tai nạn xe tám năm trước có ảnh hưởng rất lớn với tôi.
Một thời gian dài sau khi vụ tai nạn xảy ra, tôi vẫn không thể tiếp nhận sự thật cha tôi uống rượu say gây tai nạn rồi qua đời.
Lúc đầu thì tôi không chịu nói chuyện, sau đó thì thực sự không thể nói năng tử tế.
Nhưng bản thân tôi cũng không để ý lắm, không thể nói chuyện thì không nói nữa, dù sao tôi cũng không muốn phản ứng lại với bất cứ ai.
Tôi như bóng ma trơi phiêu đãng trong sân trường, nếu không phải cả ngày ngẩn người thì cũng là ngồi bên cửa sổ phòng học nhìn ra ngoài, không biết đang nghĩ gì. Tôi không giao tiếp với bạn học, cũng không nói chuyện với giáo viên, thành tích học tập xuống dốc không phanh, lập tức từ học sinh giỏi thành tên đội sổ.
Khi đó có một thầy giáo Vật Lý mà tôi rất kính trọng, chính là nguyên mẫu cho Võ Đang Đạo Nhân trong tiểu thuyết của tôi, bỏ qua hình tượng tiên phong đạo cốt siêu phàm thoát tục tựa như không quan tâm tới bất cứ điều gì của thầy sang một bên, thường thường tìm tôi tán gẫu.
Thầy ấy thường bảo tôi cùng quét dọn phòng thí nghiệm, cũng giống như một bà cô cằn nhằn tôi không dứt, bóp mũi ép tôi uống canh gà.
Thầy ấy nói "Bạn học Vệ, con người khi còn sống chính là vô số cực khổ liên miên, giống như leo hết một gò cát lại gặp một quả đồi, không ai tránh được cả. Em chỉ có thể vượt qua một cái, đi một đoạn đường bằng rồi lại tiếp tục mà vượt qua cái khác."
"Có lúc vận may không tốt, em sẽ phát hiện sau một ngọn núi sẽ là một ngọn núi khác càng cao hơn, căn bản chẳng có lấy một đoạn đường bằng."
"Nhưng em không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước."
"Đời người không có chỗ quay lại, giống như cái chủ đề quay ngược thời gian trong Vật Lý Học tới nay vẫn còn là nan đề"
"Mà dù thế Vật Lý Học vẫn vô cùng có ý nghĩa"
"Vật Lý Học là ngành học vĩ đại nhất trong lịch sử loài người, nó bao hàm mọi quy luật và chân lý của vũ trụ"
"Đi nào, học Vật Lý đi. Có thể học được Vật Lý thì sẽ nhìn thấu tất cả."
Tôi tạm thời không có cách nào nhìn thấu tất cả, chỉ có thể nhìn ra chắc là thầy quên uống thuốc rồi, nói chuyện thần thánh cứ như một tên thầy bói bán tiên đơn.
Mãi cho đến một ngày, tôi ở nhà vô tình mở giấy giám định của vụ tai nạn xe kia ra, trên đó không chỉ nhắc đến chỉ số cồn trên người cha tôi mà còn ghi chép trục trặc trong hệ thống phanh của chiếc xe cha lái hôm đó có ảnh hưởng tới việc ông ấy phanh xe.
Tôi giống như bắt được nhánh cây cứu mạng, cố chấp cho rằng việc này là do lỗi ở xe cộ.
Tôi lại lần nữa nhiệt tình với Vật Lý Học, cũng không phải giống như mong đợi của thầy Vật Lý là để tìm kiếm "Chân lý của vũ trụ" mà là điên cuồng nghiên cứu máy móc điện tử và ô tô.
Cuối cùng thì ô tô là đồ vật ác quỷ gì? Tại sao người hiện đại không có nó thì không thể đi lại? Tại sao rõ ràng chúng ta đang khống chế nó nhưng lại không cách nào ngăn nó mất khống chế để thành bi kịch?
Khoảng thời gian đó cuộc sống của tôi chỉ còn lại hai chữ — ô tô.
Tôi trốn trong phòng thí nghiệm viết đầy bảng đen những công thức, một lần lại một lần mô phỏng các thí nghiệm nguyên lý máy móc, cũng thường thuòng trốn đến cửa hàng sửa xe gần trường làm công miễn phí chỉ vì có thể thấy được thật nhiều máy móc ô tô.
Lúc viết xong mấy chục lần công thức, làm hỏng đến gần trăm bộ phận xe, đột nhiên có một ngày, tôi nhìn thấy ánh mắt trong suốt bình tĩnh của thầy giáo vật lý, tôi đột nhiên hiểu ra.
Ô tô chỉ là công cụ giao thông mà thôi, nó cũng chẳng thể nào chủ động gây ra tai nạn.
Giống như trong cuốn tiểu thuyết võ hiệu tôi viết, đao vô tội, có tội giết người chính là người dùng đao.
Chiếc xe cha tôi dùng kia có vấn đề thật, nhưng việc cha tôi uống rượu lái xe, cũng là thật.
Cuối cùng tôi cũng có thể từ từ, từ từ tiếp nhận sự thật này, cũng từng bước trở lại sinh hoạt bình thường.
Có thể do thời gian dài chịu ảnh hưởng khiến tôi trở nên mẫn cảm đa nghi, tinh thần yếu đuối, tư duy nhảy nhót .... thành ra giao tiếp khó khăn. Tôi nói lắp càng lúc càng nghiêm trọng, đến mức gần giống như người câm.
Tôi rất khó theo được tiến độ học tập của những bạn học khác, cũng rất khó trở lại vòng xã giao bình thường.
Rất nhiều lúc tôi cảm thấy quen hơn với việc lạnh lùng chủ động cách xa mọi người, yên lặng ngồi một bên ngóc nhìn người khác, tập cái thuật đọc tâm chẳng chút thú vị nào kia, não trái muốn lý tính, não phải lại diễn tả những thứ kì quái lạ lùng.
Cuối cùng thành tích thi đại học không quá tốt, nhưng vẫn đưa tôi theo được con đường đã chọn, vận mệnh thực sự buộc chặt tôi với ô tô.
Tôi không thể cầm tay từng người tài xế dặn đi dặn lại họ phải lái xe vững vàng bỏ những thói quen xấu, phải thắt dây an toàn, đừng vượt tốc độ, đừng uống rượu lái xe, đừng lái xe lúc mệt mỏi... Những câu thế này các chú cảnh sát giao thông nói trăm ngàn lần rồi. Nhưng ít nhất tôi có thể ra sức mọn, đảm bảo mỗi chiếc xe từ tay tôi ra ngoài nhất định không có vấn đề gì.
Lúc ban ngày là khi tôi tỉnh, là công nhân sửa xe kỹ thuật vững vàng, đến tối khi vào giấc mộng, tôi chìm đắm trong giấc mơ võ hiệp của mình.
Thế giới này rất lớn, nhưng tôi rất nhỏ bé, nhỏ bé như giun dế.
Tôi chỉ có thể làm chuyện nhỏ, cô độc, một mình đi trên con đường nhân sinh nhỏ hẹp, hoảng hốt lại bất đắc dĩ vượt qua từng ngọn núi gập ghềnh.
Trên con đường nhân sinh của tôi, ngọn núi gập ghềnh đầu tiên là vụ tai nạn xe bất ngờ dẫn tới cuộc sống hoàn toàn thay đổi kia, ngọn núi thứ hai là khi mẹ qua đời để lại mình tôi cơ khổ không nơi nương tựa.
Lúc này đây trước mắt tôi là ngọn núi thứ ba, cao đến chót vót như vậy, làm người ta muốn tuyệt vọng mà quỳ xuống đất gào khóc – tôi có thể phải mất đi người yêu của mình.
Những ngày tươi sáng này sẽ trở thành pháo hoa ngắn ngủi trên con đường đời dài dằng dặc của tôi.... Không biết mọi người sẽ thấy nó có bao nhiêu bình thường bao nhiêu tẻ nhạt, nhưng đối với tôi nó ấm áp nhất, lộng lẫy nhất.
Xin lỗi mọi người, từ lúc bắt đầu tôi đã nói dối rồi.
Tôi yêu anh ấy, vô cùng vô cùng yêu anh ấy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ lần đầu tiên biết mình sẽ vì anh ấy mà thấy đau, có lẽ là khi anh ấy đỏ mặt mang máy sưởi dành cho nhân viên xông vào nhà tôi, có lẽ là lúc đi giao thức ăn trở về ở ngoài cửa hàng gặp được ánh mắt mừng rỡ của anh, sợ là còn sớm hơn... Tôi không biết, chỉ biết là tôi yêu anh.
Vừa bắt đầu tôi đã khờ dại cho rằng dựa vào cái tính đề phòng xa cách này của bản thân, làm sao có thể không dứt bỏ nổi đoạn tình cảm còn chưa bắt đầu này? Thế nhưng lúc vào bệnh viện, khoảnh khắc nhìn họ tên anh trên thẻ bảo hiểm và chứng minh thư, loại tình cảm yêu thích này của tôi trở nên mãnh liệt dị thường — mãnh liệt đến tham lam, tham lam mà ích kỉ.
Mọi người hiểu được cảm giác đó không? Giống như khi bạn đang ở lúc khó quyết định nên ném tiền xu, vốn tưởng rằng bản thân sẽ nghe theo ý trời cao lựa chọn, thế nhưng khoảnh khắc tiền xu rơi xuống kia lại giống như bằng chứng cho việc thâm tâm mình muốn, cứ khư khư cố chấp.
Tôi ngồi cả đêm trong bệnh viện cũng không phải chỉ nghĩ chuyện "Cong hay không cong", mà là nghĩ xem đến cuối cùng chúng tôi có thể bên nhau không.
Tôi muốn giữ lấy anh, cho dù đến lúc anh biết được sự thật có lẽ sẽ lựa chọn rời bỏ tôi, chỉ là tôi vẫn muốn anh, thêm một ngày tính một ngày.
Tôi nói với Tiểu Yêu, nói với các bạn, nói với thế giới là anh ấy thích tôi đến thế nào, đơn giản chỉ là muốn cho mình thêm chút cổ vũ, mà các bạn cũng thực sự đã làm vậy — Cố lên Tiểu Vệ, đến với Mì Sợi Ca đi, anh ấy yêu thích cậu như thế.
Đúng đấy, anh ấy yêu tôi như thế, đối với tôi tốt như thế, nhưng tôi lại vì ham muốn của bản thân, dối trá nói rằng muốn mang đến vui vẻ cho anh, cuối cùng lại làm khó dễ anh.
Đây thực sự là món quà sinh nhật tệ đến không thể tệ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top