Chương 2: Theo đuổi thần tượng
Còn chờ cái gì nữa? Lập tức thêm cậu ta thành bạn tốt!
Edit: Đam Mỹ Thịt Văn
__________
Phòng xử lý khẩn cấp là một nhánh của Ủy Ban Quản Lý Yêu Quái, chịu trách nhiệm giải quyết tất cả các trường hợp khẩn cấp về yêu quái.
Thời Văn Trạch là một thợ săn, cái nghề vốn được coi là có rủi ro cao, nhưng Cẩm Thành có kỳ lân trấn thủ, luật pháp và trật tự luôn được duy trì, cho nên bởi vì anh ăn không ngồi rồi quá mức, thế là bị điều đến hỗ trợ giữ gìn trật tự tại một quán bar trong khu phố.
"Tiểu Văn à." Chu Viễn Tùng đặt tách trà xuống, "Chú nghe Bộ trưởng Vương nói rằng hôm trước cháu ở quán bar để ngăn cản vụ ẩu đả, kết quả lại đánh luôn ba con dạ xoa đó vào bệnh viện?"
Thời Văn Trạch không thể không tắt diễn đàn nuôi dạy con cái đi, chuẩn bị tinh thần ứng phó với hội nghị thường kỳ.
Hứa Du - cũng là một thợ săn, lên tiếng hoà giải: "Bộ trưởng Chu, thật sự không liên quan gì đến chúng cháu, là do ba con dạ xoa kia uống quá nhiều rượu, cứ nhất quyết muốn lao vào nắm đấm của anh Thời."
Chu Viễn Tùng cảm thấy tức ngực vô cùng: "Cháu thử tự nghe cái lời giải thích của cháu đi, xem có giống tiếng người không? Cháu cảm thấy người dân sẽ tin cái cớ này sao?"
Hứa Du có thể thẳng thắn thừa nhận là chính hắn cũng không tin, nhưng thực sự hắn không thể nghĩ ra được cái cớ tốt hơn.
"Hai việc." Chu Viễn Tùng gõ bàn, không có ý định phí lời cùng bọn họ nữa, "Điều thứ nhất, bộ trưởng Vương đã nói rõ rằng, về sau tuyệt đối sẽ không điều động người của bộ phận chúng ta nữa."
Hứa Du cực kỳ vui sướng nói: "Ầy thật là đáng tiếc."
"Điều thứ hai, nếu cả hai cháu đều không có việc gì làm, vậy thì đi chép một phần 《Đề án chỉ đạo về việc tích cực thúc đẩy việc áp dụng thiết bị an ninh công cộng mới để đẩy nhanh quá trình xây dựng xã hội Sơn Hải văn minh và hợp pháp》, tháng sau nộp."
Nụ cười trên mặt Hứa Du đông cứng, Thời Văn Trạch cũng khôi phục lại dáng ngồi bình thường của mình: "Có ý kiến gì?"
Nhưng Chu Viễn Tùng đã dùng tốc độ ánh sáng để tan họp, "Rầm" một tiếng biến mất khỏi bàn họp, thậm chí ông còn quên lấy chiếc bình giữ nhiệt bằng thép không gỉ 304 yêu quý của mình.
Hứa Du: ". . . . . ."
Thời Văn Trạch: ". . . . . ."
Hứa Du xoay đầu: "Hiện tại hai ta xin chuyển đến bộ phận truyền thông còn kịp không?"
Thời Văn Trạch mở một túi hồ sơ ra: "Không phải tuần trước Dương Duệ vừa mới giao một phần báo cáo sao, anh muốn đến tham khảo một chút."
Hứa Du nhắc nhở: "Nhưng cái của cậu ta là 《Biện pháp nhằm quản lý việc mất trật tự bán hàng rong mì thịt bò tại khu vực Cát gia vùng Tây Bắc》, anh nghĩ có thể sử dụng được sao?"
Thời Văn Trạch trả lời: "Anh cảm thấy có thể."
Hứa Du nuốt câu từ không văn minh ở cổ họng xuống : "Em cảm thấy không hữu dụng lắm đâu."
"Vậy chú chịu trách nhiệm giải quyết đi, anh còn có việc khác." Thời Văn Trạch cất điện thoại vào túi quần, "Đến bệnh viện Thước Sơn, khi về nhớ ký giấy tăng ca cho anh."
Hứa Du lại được thêm một phen mở mang tầm mắt: "Anh đã trốn việc mà còn muốn được thêm tiền sao?"
Thời Văn Trạch sửa lại cho đúng: "Anh là đi quan tâm ba con quỷ dạ xoa đó."
Anh trèo qua cửa sổ, nhảy ra bên ngoài.
Không giống như bộ trưởng Chu biến mất cái "rầm", một tay của anh nắm lấy gốc cây cỏ dại mọc ở trên tường, leo trèo uyển chuyển mềm mại như một con thú thần bí, nhẹ nhàng trượt xuống mặt đất rồi dần chìm vào bóng tối.
Bệnh viện Thước Sơn cao trọc trời, giống như tòa nhà của Ủy Ban Quản Lý Yêu Quái, ẩn nấp sau lớp sương mù mờ ảo dày đặc, chỉ có yêu quái mới có thể tìm thấy và đi vào.
Thời Văn Trạch đi qua một đám Sơn Cao (*) non đang vận chuyển vắc xin, né mấy con Thanh Canh (*) đang bay loạn xạ, rồi thong thả đẩy một cành cây non của cây đàn hương ra phía cửa sổ, sau đó mới đi thang máy lên tầng 37. Bảo vệ ở cửa nhìn tên cao to trước mắt, trông rõ là cà lơ phất phơ, nửa đêm nửa hôm lại xách theo bó hoa cúc héo rũ chuyên viếng mồ mả, lập tức chuyên nghiệp tỏ vẻ cảnh giác: "Không được, anh không thể vào."
"Được thôi." Thời Văn Trạch cầu còn không được, "Vậy phiền anh chuyển bó hoa tươi này đến ba con dạ xoa ở phòng bệnh 3796, kèm với lời hỏi thăm chân thành nhất, đây là danh thiếp của tôi."
Bảo vệ cửa còn đang cần mẫn ghi sổ đăng ký, Thời Văn Trạch đã đơn phương kết thúc lần thăm hỏi này, anh đi thẳng qua khu vườn trên không trung, gõ cửa phòng trực ban của một bác sĩ: "Lan Vi Vi."
Cô gái tóc xanh đang ăn mì gói không thèm ngẩng đầu lên: "Không rảnh."
"Hỏi chút thôi." Thời Văn Trạch ném ra năm đồng xu yêu quái.
"OK, bây giờ thì rảnh rồi." Lan Vi Vi kéo ghế dựa qua, "Nhưng nói trước cho anh biết, nơi này của tôi không có canh gà để anh bàn chuyện nhân sinh đâu."
"Dạy tôi theo đuổi thần tượng."
"......"
Giống như Lâm Lộ, Lan Vi Vi cảm thấy bản thân hình bị ảo giác rồi.
Dù sao Thời Văn Trạch cũng không phải là nghệ sĩ, nên phải kiếm cái cớ gì đó để lấp liếm hành vi bất thường của mình, vì thế anh thuận miệng nói cho có lệ: "Nhiệm vụ."
Lan Vi Vi đột nhiên bừng tỉnh, hơn nữa còn tự động não bổ ra một câu chuyện như phim hình sự cũ rích: "Anh muốn xông vào một tổ chức tội phạm, mà điểm yếu của đám này là có đam mê theo đuổi thần tượng sao?"
Thời Văn Trạch ngả người dựa vào đằng sau, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Ngay cả chuyện này mà cô cũng đoán ra được, vậy tôi phải theo đuổi thế nào đây?"
"Có rất nhiều kiểu theo đuổi thần tượng."
"Cách dễ nhất."
"Tiêu tiền."
". . . . . ."
Tiêu tiền đúng thật là cách dễ nhất, nhưng chỉ số thông minh và kinh tế của Thời Văn Trạch chỉ ở mức bình thường, căn bản không có khả năng uống nhầm thuốc "Vung tay một cái biến tất cả các biển quảng cáo trong thành phố thành mặt của Hạ Gia Dương", vì vậy chỉ có thể đổi sang cái khác: "Ngoài tiêu tiền ra?"
Lan Vi Vi lấy một tay chống cằm, nếu không muốn tiêu tiền, cũng chỉ có làm tài liệu, hoặc là hỗ trợ tổ chức một ít hoạt động offline, nhưng nếu thần tượng đó không quá nổi tiếng thì cũng chả có mấy người đến dự, hai năm nay hung thú đúng là chả được cái đức hạnh gì.
"Càng ít người thì càng tốt chứ sao," Thời Văn Trạch xùy một tiếng, "Tôi cảm thấy hai người là tốt nhất, có cách gì không?"
"Đại ca à, làm gì có chuyện minh tinh lại đến cái buổi offline chỉ có hai người hâm mộ, mà trong đó lại còn có một tên thợ săn đang làm nhiệm vụ?" Lan Vi Vi lắc đầu, "Không có khả năng đâu, như vậy đi, trước tiên tôi tìm người xin ảnh có chữ ký của anh ấy đã, rồi dạy cho anh một chút về thường thức của giới fan, tránh cho tương lai bị bại lộ."
Thời Văn Trạch hỏi: "Thường thức của giới fan là cái gì cơ?"
"Ví dụ như một ngày nọ, idol của anh lộ tin tức tình cảm, xin hỏi lúc này anh sẽ phản ứng như thế nào? A - Lớn tiếng cười nhạo, B - Lăng mạ sỉ vả, C - Vô cùng khiếp sợ, D - Dù trời sập thì cũng chẳng liên quan gì đến mình, tự động bật chế độ chúc phúc, nhiệt tình chúc mừng fans của đối phương."
"D." Thời Văn Trạch nói chắc như đinh đóng cột, cực kỳ tự tin.
Ánh mắt Lan Vi Vi tràn ngập sự đồng tình đối với kẻ ngu.
Thời Văn Trạch: ". . . . . ."
Thường thức đúng không, cũng không phải là không thể học.
Chờ đến khi anh rời khỏi bệnh viện Thước Sơn, phía đông đã len lỏi vài tia sáng lấp ló. Đèn trên cả thành phố vẫn sáng như cũ, được thiết kế theo hình dạng của hoa ngọc lan, tựa như biển hoa nở rộ trên bầu trời cao và sẽ chuyển sang màu đỏ cam dịu dàng mỗi khi hoàng hôn buông xuống.
Ống xả phát ra tiếng nổ trong không gian tĩnh lặng của sáng sớm, mấy dì đang nhảy ở vườn hoa của quảng trường kinh tởm bịt mũi lại. Haizzz, chỉ cần nghe thôi là biết mấy tên côn đồ không đứng đắn giở trò. Thời Văn Trạch ngồi trên motor, phi như bay trên đường phố không một bóng người, bụi bay mù tịt sau xe, cuối cùng anh làm một cú quay đuôi xe ngầu lòi dừng lại ở một quán ăn trong hẻm, anh cởi mũ bảo hiểm ra, mái tóc ngắn hơi rối: "Chú Trương, cho hai bát mì nhỏ, ít hành nhiều cay."
Đèn trên lầu hai của quán vẫn sáng, Hứa Du ngồi ở trước máy tính, còn trẻ mà đã sắp hói tới nơi rồi.
Thời Văn Trạch vừa lên lầu đã bị một gương mặt trắng bệch đập vào mắt, cảm thấy tên này mà không đi làm phim kinh dị thì thật lãng phí. Hứa Du chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt u oán, giống như đang nhìn một tên tra nam ngoại tình: "Anh biết không, cả đêm em chỉ viết được 30 chữ."'
Thời Văn Trạch đặt hộp cơm trước mặt hắn: "Bộ trưởng Chu chỉ nói là phác thảo, anh cảm thấy không cần phải nhiều chữ như vậy."
Hứa Du tức giận đập bàn: "Thì cũng không thể chỉ có 30 chữ! Hơn nữa nếu không giải quyết được vụ này, tiền thưởng tháng sau sẽ bị trừ, vậy mà anh còn có tâm tình ra ngoài chơi bời lêu lổng, cả người toàn mùi hương bồ (*) có liên quan tới một sợi tóc của quỷ dạ xoa không?"
"Anh đi tìm Lan Vi Vi." Thời Văn Trạch ngửi ngửi ống tay áo của mình, "Tư vấn đôi chút về phương diện nghệ thuật."
Hứa Du khiếp sợ tới mức câm nín, nhất thời không biết lý giải lời giải thích quỷ dị này thế nào, từ bao giờ anh có quan hệ với nghệ thuật thế, không đúng, Lan Vi Vi có quan hệ với nghệ thuật khi nào vậy, anh có còn nhớ cái thời chúng ta học cấp ba, cô ta lúc nào cũng một mực khẳng định《Bá tước Monte Cristo》 là một bộ phim kinh dị của Mỹ về ma cà rồng Châu Âu? Ngay cả điều cơ bản còn không biết, thì sao mà có thể dạy người khác chứ?
Nhưng mà Thời Văn Trạch đã trở về phòng ngủ. Anh tắm rửa qua loa rồi thả mình lên giường, cơ thể mệt mỏi cực độ, nhưng đầu óc lại hưng phấn vô cùng. Loại hưng phấn này bắt đầu sinh ra ngay từ khi anh biết được Lâm Tố sẽ quay lại Cẩm Thành. Quãng thời gian cấp ba hồi 16, 17 tuổi chôn vùi sâu trong trí nhớ nay lại sống dậy, giống một tia nắng mặt trời, đột nhiên chọc thủng lớp màng che giấu những ký ức đó, khiến trái tim và đầu óc anh rạo rực.
Thời Văn Trạch nhìn ánh đèn mờ ảo trên trần nhà, cảm thấy đã rất nhiều năm rồi mình mới không thể khống chế cảm xúc như vậy. Quả nhiên, anh đặt một tay lên trán, thầm nghĩ, nghĩ rằng thế giới cần một chút nghệ thuật sống động và đạo đức giả để tô điểm cho cuộc sống.
Lan Vi Vi đưa bức ảnh có chữ ký của Hạ Gia Dương cho anh, Thời Văn Trạch cảm thấy trình độ mặt dày của mình còn nhiều hạn chế, vì thế chỉ cắt mỗi góc ảnh có chữ ký, sau khi đảm bảo những người không ở trong giới sẽ không nhận ra xong, anh mới cắn răng đổi thành ảnh đại diện WeChat.
7 giờ, cả thành phố hoàn toàn tỉnh giấc.
Sắc trời ảm đạm, ánh sáng cũng rất yếu ớt.
Đêm nay Lâm Tố có rất nhiều giấc mơ, ngủ đến mức đầu óc choáng váng, phải uống hết một chai nước mới tỉnh táo lại. WeChat có nhiều tin nhắn chưa đọc, cậu bỏ qua hết, ánh mắt của cậu chỉ chú ý mỗi ảnh đại diện của Thời Văn Trạch, nếu như cậu nhớ không nhầm thì avatar của anh hôm qua vẫn là bầu trời xanh.
Tuy rằng trời xanh cũng rất dế chũi, cực giống với chủ nhân của nhóm "trung niên câu cá rộng mở", nhưng...... Lâm Tố hít sâu mấy hơi, ngẫm lại xem rốt cuộc mình đã làm sai cái gì, sao mà mới sáng tinh mơ đã phải chịu cái loại kích thích này, cho nên cậu tắt màn hình đi, bước ra khỏi phòng ngủ với vẻ mặt bùng nổ vì bị quản đốc vô lương tâm nợ hai triệu tiền mồ hôi nước mắt, chỉ để gặp "Hạ Gia Dương" ở cuối hành lang.
"Cái quái gì --"
"Anh trai, anh, anh bình tĩnh một chút." Lâm Lộ thò đầu ra ở phía sau tấm biển, "Em lập tức dọn về phòng mình, tuyệt đối sẽ không cản đường của anh đâu."
Trái tim của Lâm Tố vẫn còn đang nhảy loạn xạ, không thể tin nổi nói: "Em đi trộm cái mô hình người này về?"
"Sao lại có thể nói như vậy chứ, đây là cái mà trung tâm mua sắm thay đi, em phải canh lúc sáng sớm đấy." Lâm Lộ phủi bụi trên tay đi, "Giám đốc yêu cầu em tăng ca, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, giữa trưa anh tự ăn cơm hộp nhé."
Lâm Tố vặn chai nước, hừ lạnh một tiếng, nhìn em gái bê cái mô hình kia vào trong phòng, đợi cô đi ra ngoài thì cũng đã là nửa giờ sau, cậu móc di động ra gửi tin nhắn WeChat.
L: Lần trước em ăn khoai tây chiên hãng gì?
Điềm Hạ: Ở trên bàn phòng ngủ của em, tự đi lấy.
Được cho phép, Lâm Tố rất tự nhiên mở cửa phòng ngủ ra, không tìm khoai tây chiên, mà là móc di động ra chụp cái tấm biển có hình người đang đứng kia, sau đó đăng lên nhóm bạn bè để chế độ chỉ một người thấy.
Định vị rất chuẩn xác, nhưng đáng tiếc mục tiêu vẫn còn đang ngủ, cho nên đến tận năm tiếng sau, Thời Văn Trạch mới nhìn thấy tin này.
Anh đá văng chăn ra rồi ngồi dậy, hỏi cố vấn của mình, bước tiếp theo phải làm sao bây giờ?
Lan Vi Vi trả lời dứt khoát, còn chờ cái gì nữa? Lập tức thêm cậu ta thành bạn tốt, nói rằng anh cũng có mô hình đứng như vậy!
Thời Văn Trạch nghĩ thầm, cái này con mẹ nó cũng thật quá ngu.
_____
(*) Sơn Cao: tên của một con yêu quái trong thần thoại và truyền thuyết của Trung Quốc. Hình dáng của nó giống lợn, rất dễ khiến người ta sợ hãi. Có người cho rằng nó được nhìn thấy lần đầu tiên là ở thời Tiền Tần.
(*) Thanh Canh: một loại chim thần thoại trong huyền thoại Trung Quốc cổ đại, hình dạng giống như chim ác, lông màu xanh lam, mỏ trắng, mắt trắng và đuôi trắng.
(*) Hương bồ:
+++++++
Mụ Trấn chen lời...
Mới vào truyện đã rất cảm ơn công sức của người bạn keo sơn được facebook công nhận của tôi - Đam Mỹ Thịt Văn (đừng hiểu lầm cái tên). Số bạn may mắn, bốc được chương 2 toàn tên lạ, toàn cái tên đề án lạ :)) Thảo nào bạn làm chương bị lâu :))))) Định viết 1000 chữ ca ngợi công đức của bạn mà không đủ văn :)))
23/01/2022
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top